Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
goài phòng đã có một ông bác đang đứng chờ, Tiêu Trí Viễn đi tới trò chuyện với anh ta, Tang Tử Quan liền theo sau, tốc độ không nhanh không chậm.
Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, mỗi khi thời tiết thay đổi sẽ mang theo các loại phong tình khác nhau. Hôm qua là mưa bụi lất phất, cả quả núi như bị bao phủ trong sương mờ, mây nước như hòa quyện vào nhau, vô cùng biến hóa.
Tang Tử Quan tiến lên hai bước, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Tiêu Trí Viễn
"Bọn trẻ con ở đây học ở đâu?"
Ông bác đó chỉ một nơi xa xa, hình như có ý là còn phải trèo qua một quả núi nữa.
Tiêu Trí Viễn nhìn về phía đó với đôi chút nghĩ ngợi, hỏi: "Ở đây có ai đỗ được đại học chưa?"
Ông bác đó rất tự hào: "Mỗi năm có một người, đứa đỗ đại học năm nay đang học tại Bắc Kinh. Dân làng góp tiền cho nó ăn học."
"Anh muốn giúp đỡ đám trẻ này ư?" Tang Tử Quan kéo áo Tiêu Trí Viễn, "Chúng ta sẽ đi tới ngôi trường đó hả?"
"Chuyện khác nói sau đi." Anh bĩu cô một cái, Tang Tử Quan chợt nghĩ, động tác bĩu môi mà Lạc Lạc thường làm chắc chắn là học từ anh, giống nhau như đúc. Anh giơ bàn tay rảnh rỗi của mình ra ôm eo cô "Tang Tử Quan, chúng ta đi ngao du một chuyến."
Tiêu Trí Viễn nhảy lên con thuyền trước, sau đó chìa tay về phía Tang Tử Quan: "Tới đây."
Vì mấy ngày trước có đợt mưa khá lớn cho nên nước sông lên rất cao. Tang Tử Quan không biết bơi, nhìn con thuyền dập dập dềnh dềnh không ổn định bèn lùi về sau vài bước. Trong mắt Tiêu Trí Viễn thoáng qua một tia đùa giỡn, dường như đang nói: Sợ rồi hả?
Ông bác đó đứng bên cạnh mỉm cười: "Cô gái, đừng sợ, nước nhìn thì cao thật đấy, nhưng rất lặng."
Tang Tử Quan khẽ cắn môi, dặn dò Tiêu Trí Viễn: "Anh phải đỡ em đấy."
Anh lặng lẽ mỉm cười, lòng bàn tay chìa về phía trước, cực kỳ chắc chắn.
"Phải đỡ em thật đấy!" Tang Tử Quan nhíu mày, bàn tay vừa chạm vào lòng bàn tay anh thì cả người bỗng nhẹ bẫng, cô đã được anh bế bổng lên. Chiếc thuyền lắc lư một hồi, anh vẫn bế cô thật vững vàng, mãi đến khi chiếc thuyền thực sự ổn định anh mới thả cô xuống, nhưng bàn tay vẫn chưa từng rời khỏi tay cô, anh nói với người kia: "Được rồi!"
Người đó cởi dây neo ra, thuyền bơi ra khỏi bờ, "Cứ đi thẳng về phía trước, ở bên kia sông đã có người chờ chú ở đó rồi."
"Khoan đã." Tang Tử Quan hét ầm lên, "Anh không đi cùng chúng tôi sao? Chỉ có hai chúng tôi thôi à?"
Tiêu Trí Viễn dùng chiếc sào rất dài làm tay chèo, lập tức con thuyền bơi về phía trước rất nhanh, đến mức mà ngay cả ông bác kia nói gì cũng không nghe thấy rõ, chỉ trông thấy anh ta giơ ngón tay cái lên, dường như muốn nhắn với cô là hãy yên tâm!
"Em có biết lúc học đại học anh nằm trong đội tuyển đua thuyền của trường không?" Anh lườm cô một cái, tỏ ý coi thường.
"Sao anh lại không khoe với em bao giờ?" Tang Tử Quan như một cô bé học sinh tiểu học, ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt vào mép thuyền, vẫn không thể yên tâm.
Tiêu Trí Viễn làm như nghe thấy một câu chuyện cười, "Tang Tử Quan, trên đời này đàn ông hay khoác lác, khoe khoang là vì sao, em có biết không?...Đó là vì muốn chinh phục. Có điều đối với em, còn cần đến cái này ư?"
Tang Tử Quan nghẹn họng, ngoái đầu nhìn xung quanh. Tiêu Trí Viễn đang ngồi ở đuôi thuyền, lúc nặng lúc nhẹ cầm cây sào dài kia khua khoắng một hồi, dù là đường nước lúc rộng lúc hẹp thì thuyền của anh vẫn như một đuôi cá, đi rất ổn định.
Qua một số ghềnh thác nước chảy xiết, cảnh trí trước mắt như mở ra vô tận. Tang Tử Quan lúc trước đã được đi tới kênh Cửu Trại, đã từng thấy màu sắc và nước non vô cùng trong xanh nhưng cô cảm giác ở đây phong cảnh còn hữu tình hơn thế. Ở đây cũng có nước non, dù là không biết tên sông, nhưng nước ở đây khá lặng, chỉ có hai từ để miêu tả sắc màu của nó, đó là lục và lam, lục và lam đẹp như mặt ngọc.
Họ lâu lắm rồi chưa từng ở bên nhau một cách tĩnh lặng thế này, cho dù là từ khi đến đây du lịch thì hầu hết thời gian vẫn là trốn trong phòng riêng của mình, người đọc sách, người làm việc. Tiêu Trí Viễn buông cây sào xuống, ngồi phía sau Tang Tử Quan, để thuyền bơi tự do về phía trước. Tang Tử Quan học theo dáng vẻ của anh, nhẹ nhàng ngửa cổ ra phía sau, thoải mái nhắm đôi mắt lại.
Gợn nước khiến con thuyền lắc lư, cảnh trí đôi bên bờ sông chậm rãi trôi qua, những loài côn trùng không biết tên đôi lúc lại rầm rĩ kêu lên vài tiếng, giống như đang hát bài ru con buổi trưa mùa hè. Cô đúng là đã ngủ mất, mãi đến lúc nước chảy trên mặt từng giọt mới thức giấc. Cô giật mình tỉnh dậy, vô thức nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Trí Viễn: "Trời mưa rồi!"
Anh cũng đã thức từ lâu, ngồi nhàn nhã, nhún vai: "Chuẩn."
"Mau chèo thuyền đi!" Tang Tử Quan nắm chặt đồ che mưa, thúc giục: "Mưa càng ngày càng to rồi."
Tiêu Trí Viễn nhìn cô với vẻ vô tội: "Cây sào bị trôi đi mất rồi..."
"..." Tang Tử Quan bàng hoàng, khó lắm mới đón nhận được sự thật này, cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn dìm anh xuống nước, "Bây giờ phải làm sao đây?"
Tiêu Trí Viễn tìm kiếm trong khoang thuyền một hồi, tìm ra một chiếc áo tơi duy nhất phủ thêm lên người cô (áo tơi: là một loại áo người nông dân thường dùng để che mưa che nắng, làm từ lá cọ), bình thản nói: "Để kệ cho thuyền trôi thôi chứ sao!"
"Anh làm sao lại để cây sào trôi mất chứ?" Nước mưa tạo thành mấy vũng nước nhỏ, mưa xuống đó tạo thành tiếng tí tách, Tang Tử Quan chỉ có thể thông qua màn mưa để đánh giá khoảng cách từ chỗ này đến bờ là bao xa một cách khó khăn
Cả người Tiêu Trí Viễn đã ướt đẫm, chiếc áo phông đơn giản dính chặt lên người, lộ ra những đường cong khỏe khoắn, trên mặt còn có nước chảy xuống tong tong, dường như tăng thêm cho anh vài phần gợi cảm. Anh lúc này cũng chẳng có vẻ gì là giận dữ: "Em không trôi mất là được rồi... hơn nữa không phải em cũng đang ngủ sao?"
"Em không trôi mất là được rồi..." những lời này anh thốt ra một cách tự nhiên như vậy, Tang Tử Quan giật mình, quay đầu lại nhìn anh, nhưng dường như anh lại chưa ý thức được điều gì nên đứng phắt dậy, đôi mắt híp lại.
"Con thuyền này sẽ trôi đến đó ngay thôi, nơi này cách bờ rất gần. Lát nữa em nhảy lên trước, nghe chưa?" Anh nắm tay cô, coi cô như một đứa trẻ, căn dặn thật kỹ càng, "Đừng sợ, anh ở đây đỡ em."
Mắt thấy thuyền càng ngày càng gần tảng đá trên bờ, trái tim Tang Tử Quan nhảy lên liên hồi.
"Anh đếm một-hai-ba là em phải nhảy lên đấy!"
"Một...hai..."
Tang Tử Quan nhìn bờ sông phủ đầy rêu xanh kia, ngay cả tảng đá cũng ẩm ướt như vậy, cô thấy chân mình mềm nhũn: "Em sợ, Tiêu Trí..."
"Bảo bối, nhảy đi!" Anh vẫn đỡ lấy thắt lưng cô một cách chắc chắn, thuận thế đẩy cô lên phía trước.
Tang Tử Quan nghĩ đến mà vẫn thấy sợ, cô đứng trên bờ nhìn Tiêu Trí Viễn nhưng sợ hãi khi phát hiện ra một điều, khi cô nhảy lên đã vô tình tạo ra một lực đẩy chiếc thuyền ra xa hơn. Cô nhìn bốn phía xung quanh, trên bờ tựa như chỉ có những cánh đồng lúa bát ngát, trong màn mưa không thể nhìn thấy rõ ràng bất cứ thứ gì, đây là đâu? Còn... Tiêu Trí Viễn đã bị trôi đi...
Cô lau tạm nước trên mặt, lớn tiếng gọi anh: "Ê, Tiêu Trí Viễn!"
Tiêu Trí Viễn vẫy vẫy tay với cô, sau đó không chút do dự nhảy ùm xuống nước, lội về phía cô.
Cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn yên tâm, ngây ngô ngồi lên tảng đá, nhìn anh đến gần mình sau đó bám lên tảng đá để trèo lên.
Tiêu Trí Viễn phun ra một ngụm nước, kéo cô trèo lên con đường nhỏ trên bờ. Tang Tử Quan vẫn mím môi, nhịn cười kiễng chân lên, giúp anh nhặt ra mấy cọng rơm rác trên đầu.
Tiêu Trí Viễn rfất biết điều mà cúi đầu xuống, chờ cho đến khi cô nói "Xong rồi" Anh mới dắt tay cô, rẽ phải.
"Anh biết đường?" Tang Tử Quan có chút ngạc nhiên.
"Sợ em bị lạc đường nên anh chỉ còn cách cố gắng nhớ thật kỹ mà thôi." Anh không ngoái đầu lại.
Họ không nói gì nữa, chỉ có điều Tiêu Trí Viễn đi rất chậm, chậm đến nỗi có mấy lần Tang Tử Quan còn nhìn được cả khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, suy nghĩ xem có phải anh đang có tâm sự hay không? Anh dường như dễ dàng biết được cô đang nghĩ gì nên nói với vẻ thản nhiên: "Con đường này, đi một bước, mất một bước."
Đi một bước, mất một bước.
Căn nhà ngói đen tường trắng đã lờ mờ xuất hiện phía xa xa.
Tang Tử Quan bỗng dừng bước, hạ quyết tâm: "Chúng ta trở về đi!"
Cả người anh run lên nhưng lại chỉ cúi đầu nhìn cô một cái thật sâu, rất lâu sau mới lãnh đạm nói, "Em sợ bản thân mình sẽ mềm lòng ư?"
Tang Tử Quan cố gắng mím môi, "Không. Chỉ là những ngày như vậy khiến em cảm thấy... lâu lắm rồi mới được thoải mái thế này."
Anh nhìn thẳng vào cô, cười khàn giọng: "Nói cách khác, Tang Tử Quan, em đã chuẩn bị tốt rồi ư?"
Tang Tử Quan ngẩng mặt lên, mắt sáng như ngọc, cố chấp mà kiên định: "Phải!"
Vẻ mặt anh không thay đổi, trong đôi mắt càng không nhận ra bất cứ một gợn sóng nào, nói rất bình thản: "Ngày chúng ta đến đây, anh đã nhận được giấy ủy quyền của luật sư. Như vậy, mấy ngày nay, suy nghĩ của em đã thay đổi chút nào chưa?"
Cô không hề do dự: "Không đổi! Anh thì sao?"
"Thật đáng tiếc, chúng ta vẫn là những con người thật cố chấp!" Tiêu Trí Viễn mỉm cười, buông tay cô ra, bóng lưng anh có vài phần cô liêu, tiến vào màn mưa dày đặc.
(Hê hê, được ngày câu like với comment thì các bạn lại đọc nhầm, mình bảo bên chương 1 truyện mới mà. Khai thật đi! Các bạn đã đọc truyện mới chưa? Mai tớ thi nốt môn cuối, các bạn chúc tớ may mắn đi nào!)
Lạc Lạc cuối cùng vẫn về nhà trước họ, thấy cả người cha mẹ đều ướt đẫm, cô bé ngẩn ra, có chút trách móc: "Papa, mẹ, hai người đi nghịch nước về đấy à?"
Vì Tang Tử Quan cấm con bé không được tới gần bờ sông nên cô gái nhỏ rất không vui, "Hai người sao có thể như vậy?"
Tang Tử Quan hơi xấu hổ, "Cha mẹ không đi nghịch nước..." Tiêu Trí Viễn liền tiếp lời, "Cha mẹ chỉ quên mang ô mà thôi."
Lạc Lạc bĩu môi, "Ngốc nghếch!"
Tiêu Trí Viễn và Tang Tử Quan: "..."
Đến lúc thay xong quần áo, cơm nước xong xuôi, Tang Tử Quan đang suy nghĩ nên mở miệng nói với Lạc Lạc câu "Ngày mai phải về nhà" như thế nào thì Tiêu Trí Viễn đã đứng lên nhận một cuộc điện thoại từ công ty, lúc quay lại, thần sắc đã có vẻ nghiêm trọng.
"Sao vậy?" Tang Tử Quan dỗ Lạc Lạc ngủ trên sofa trước, khẽ hỏi.
"Tối nay phải về ngay!" Cơ thể anh che khuất ánh đèn bàn, cúi người xuống nhìn cô con gái đang ngủ say, "Công ty có vài việc gấp!"
Nửa đêm là đã về đến Văn Thành. Tiêu Trí Viễn ngồi ở ghế phó lái, không ngừng nói chuyện điện thoại. Trong một buổi đêm vắng lặng, tiếng ù ù của điều hòa, giọng nói cố gắng đè thật thấp của anh phía trên, cùng với tiếng hít thở nhịp nhàng của Lạc Lạc khiến Tang Tử Quan cảm thấy an tâm cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảm giác cũng đã ngủ khá lâu. Lúc Tang Tử Quan thức giấc thì xe đã đi vào khu vực nội thành, phía chân trời xa xa đã hửng sáng, lại là một buổi bình minh thật đẹp. Lạc Lạc ngồi trên chiếc ghế trẻ con, ôm chặt lấy chiếc chăn nhỏ, ngủ rất say. Cô rướn người lên phía Tiêu Trí Viễn, tay đặt lên sau lưng ghế anh, dường như cảm nhận được điều gì đó anh liền quay đầu lại, hỏi khẽ: "Dậy rồi à?"
"Cả đường đi anh không ngủ tí nào ư?" Tang Tử Quan nhìn đồng hồ, đi đường đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi.
Anh không trả lời, nhìn con đường thành phố phía trước với vẻ xuất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.
Xe đi chậm vào khu nhà, xe vừa dừng anh đã vội vàng mở cửa bước xuống, kéo cửa sau ra bế Lạc Lạc lên. Cô gái nhỏ đúng lúc ngủ ngon, vì bị giật mình nên đá thẳng vào ngực papa đang đi bít tất cho nó. Nhưng Tiêu Trí Viễn không hề tức giận, bọc cô bé vào chăn, đi vào đại sảnh.
"Anh tắm một cái rồi đến công ty luôn." Anh đặt Lạc Lạc lên giường, cởi áo, vừa cởi vừa đi vào phòng tắm, "Em cũng ngủ một giấc nữa đi."
Tang Tử Quan ừ một tiếng, xong lại cảm thấy khác lạ bèn gõ cửa phòng tắm, "Em đem quần áo vào cho anh nhé?"
Nhà tắm rộng, anh đang bật vòi hoa sen, nước rất nóng, buồn bã trả lời, "Để ở đó đi."
Tang Tử Quan đi tới một lần nữa, cảm thấy anh rất kì quặc. Nhưng suy cho cùng là vì sao thì cô không thể miêu tả rõ ràng. Cô thay quần áo rồi vào giường nằm, nghe thấy cửa nhà bị mở toang, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bước ra.
"Rầm..."
Ngoài cửa bỗng có một tiếng đổ vỡ, giống như một người bị ngã xuống nền đất làm vỡ vật gì đó. Tang Tử Quan lại càng sợ, liền chạy nhanh ra ngoài, cô trông thấy Tiêu Trí Viễn ngã dưới đất, cửa bị mở toang ra, một bóng người đứng trước mặt anh, dường như lúc nào cũng có thể cho anh vài cú đấm.
"Anh cả!" Tang Tử Quan vội vàng chạy đến phía trước Tiêu Trí Viễn, nói với người kia, "Anh làm gì vậy?"
"Tiêu Trí Viễn, thật không ngờ mày lại đứng sau lưng tao làm trò như vậy!" Tiêu Chính Bình rống lên, "Đến giờ tao mới biết, thì ra là mày tung ra những scandal của tao! Muốn đá tao ra khỏi công ty, bây giờ đã hài lòng rồi chứ hả?"
Tiêu Trí Viễn lau vệt máu rỉ ra trên môi, định đứng lên, nhưng vì thức trắng cả đêm nên anh cảm thấy cả người bải hoải rã rời, "Anh, ảnh của anh không phải em tung ra đâu."
"Mày thật sự nghĩ tao là đồ ngu hả?" Tiêu Chính Bình gầm lên, "Tờ báo đó phải có ai ở đằng sau chống đỡ mới dám làm liều thế chứ, mày tưởng tao không biết sao?"
Tang Tử Quan trông thấy cảnh đó từ đầu đến cuối, cô cảm thấy rất đau đầu, rất muốn chen vào một câu: anh cả, anh thật ngốc... nếu như ban đầu dự án thu mua của anh tiến hành thuận lợi đầu xuôi đuôi lọt, dù có dính phải hàng trăm hàng nghìn scandal, có lẽ cha già cũng sẽ không trách cứ anh một câu nào.
Nhưng một đạo lý dễ hiểu như vậy thế mà anh ta lại không hiểu, chỉ biết đến quát tháo ầm ĩ chửi bới em trai, dường như làm vậy sẽ đòi lại được tất cả.
"Anh cả, bình tĩnh nói chuyện." Tang Tử Quan thử tiến lên phía trước nói chuyện với Tiêu Chính Bình, nhưng không ngờ anh ta lại kích động đến thế, vung mạnh cánh tay lên, cô đứng không vững liền ngã sấp xuống.
"Tử Quan!" Tiêu Trí Viễn ôm lấy cô: "Không sao chứ?"
Đầu Tang Tử Quan đập vào ngăn kéo tủ, cô cố gắng nhịn đau lắc đầu: "Không sao."
"Anh cả, anh một vừa hai phải thôi nhé. Chuyện bức ảnh đó em không thẹn với lòng. Anh ở đây cãi nhau với em cũng chẳng có tác dụng gì hết, đừng ép em phải gọi bảo vệ khu nhà lên đây." Tiêu Trí Viễn đã không còn vẻ lịch sự nữa, anh sẵng giọng: "Có vấn đề gì anh cứ đến tìm cha, hữu dụng hơn tìm em nhiều."
Tiêu Chính Bình lườm anh một cái sắc lẹm, trong cái nghiến răng nghiến lợi cũng đã có thêm vài phần đắc ý, "Tiêu Trí Viễn, mày dùng thủ đoạn ác độc như vậy với tao, mày nói xem tao nên báo đáp mày thế nào đây?"
Tiêu Trí Viễn vẫn đứng vững như bàn thạch: "Em nói rồi, có chứng cứ gì anh cứ việc mang lên trình hội đồng quản trị, em không có gì thẹn với lòng cả."
"Được lắm! Được lắm!" Tiêu Chính Bình ngược lại cười lớn, thuận tay vớ luôn lọ hoa trên bàn, hung dữ ném thẳng xuống đất, "Mày cứ chờ đấy!"
Mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, ba người họ không chú ý đến Lạc Lạc đã chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài này, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô bé òa khóc. Tang Tử Quan thấy con gái đi ra liền cuống cuồng chạy tới ôm lấy con bé, dỗ dành: "Sao Lạc Lạc lại ra đây? Chúng ta vào ngủ tiếp nhé!"
"Bác cả, sao bác lại hung dữ như vậy?" Lạc Lạc khóc thút thít, không chịu vào trong phòng, đôi mắt mở to nhìn Tiêu Chính Bình.
Tiêu Chính Bình nhìn cô cháu gái một lát rồi không nói gì nữa, xoay người ra khỏi cửa.
Ôm con gái về phòng, dỗ dành xong, Tang Tử Quan vừa ngoái đầu lại đã trông thấy Tiêu Trí Viễn dáng vẻ bình thản đi tới, anh dùng tốc độ rất nhanh bảo Iris tới nhà mình một chuyến.
"Anh làm gì vậy?" Trong khi Tang Tử Quan vẫn còn kinh ngạc thì anh đã cúi người ôm lấy cô, đặt cô lên giường ngủ.
"Mảnh sành đầy dưới nền nhà, sao em lại đi chân trần như thế?" Anh nhìn vết máu loang lổ dưới nền nhà, nắm tay thật chặt, "Duỗi chân ra anh xem nào!"
Gan bàn chân cô bị mấy mảnh sành ghim vào nhưng mãi đến lúc này Tang Tử Quan mới cảm thấy đau. Anh cầm nhíp rút hết ra rồi dùng cồn khử trùng lau vết thương tới mấy lần, mới nói: "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
"Không cần..."
Tiêu Trí Viễn kéo cà vạt xuống, khuôn mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm như thường, "Anh sợ anh ấy làm liều, để Lạc Lạc đến nhà cha ở tạm vài ngày đi."
Tang Tử Quan có chút sợ hãi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh ta... sẽ làm gì?"
Anh không nói gì nữa chỉ vươn tay ra, xoa nhẹ lên phần gáy bị đập vào ngăn kéo tủ của cô, nửa dặn dò nửa bất đắc dĩ nói: "Sau này khi gặp phải chuyện như vậy, em đừng đi ra, được không?"
Tang Tử Quan cúi đầu, chậm chạp không biết nói gì.
Nhưng anh lại đứng bật dậy, tay nâng cằm cô lên, nói từng chữ thật rõ ràng "Anh nhắc lại lần nữa, có anh ở đây, em không cần đứng trước che chắn cho anh!"
Nhưng cô lại nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh, dùng âm lượng thật nhỏ chỉ mình nghe thấy, nói: "Được thôi."
Lúc Iris và tài xế đến Tiêu Trí Viễn vẫn đang ở ngoài ban công gọi điện thoại cho cha mình, vì đã đóng cửa nên Tang Tử Quan không nghe thấy họ nói gì với nhau, chỉ cảm thấy vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vô cùng nghiêm túc. Một lát sau, Tiêu Trí Viễn mở cửa ra, ý bảo Iris có thể đưa Lạc Lạc đi. Lúc con bé bị bế đi, vẻ mặt rất tội nghiệp nhìn mẹ: "Hôm nay là sinh nhật Lăng Mân Huyên, mẹ có thể đi cùng con được không?"
Iris nhìn vẻ mặt con bé, dỗ dành: "Để cô đi cùng cháu, được không?" Lạc Lạc bịt hai tay rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Cháu thích đi cùng mẹ cơ!" Tiêu Trí Viễn nghiêm mặt đi tới, kéo tay con bé ra: "Lạc Lạc, chân mẹ con bị chảy máu không thể đi ra đường được, hơn nữa, con không được hỗn láo với cô như thế!"
Cuối cùng vẫn là Tang Tử Quan không đành lòng làm con gái thất vọng nên đành khập khiễng đi tới trước mặt Lạc Lạc, cười nói: "Lạc Lạc, chiều nay nhất định mẹ sẽ đi cùng con!"
Cô gái nhỏ lúc này mới yên tâm, xoay người bổ nhào về phía Iris, rất ngoan ngoãn nói: "Cô ơi, chúng ta đi thôi!"
Iris trêu nó: "Tại sao nhất định phải là mẹ?"
Lạc Lạc nghiêm trang nói: "Vì Lăng Mân Huyên khen mẹ cháu xinh, trông mẹ giống chị gái cháu."
"À, vì thế nên phải mang mẹ đi khoe hả?" Iris làm vẻ như vừa ngộ ra được chân lý.
"Không phải đi khoe! Không phải đi khoe!" Lạc Lạc nhấn mạnh, "Mà như thế mới vui!"
Câu nói của con bé làm cả nhà đều bật cười, nhưng Tang Tử Quan lại ngoảnh đầu lại: "Hay là anh đi làm đi, để Iris đi cùng em cũng được, em không sao đâu mà."
Hình như anh cũng rất bận nên không nài nỉ thêm nữa, chỉ dặn dò: "Kiểm tra xong gọi cho anh."
Iris lái xe, cười hỏi Tang Tử Quan: "Nghỉ phép chơi vui không?"
Cô nàng chỉ cảm thấy hôm nay Tang Tử Quan khá lạ, vẻ mặt buồn buồn hình như đang có tâm sự gì đó, vậy nên cô nàng nhẹ giọng vỗ về: "Chị yên tâm đi, Tiêu tổng có thể xử lý tốt."
Tang Tử Quan hơi nhắm mắt lại, chẳng biết suy nghĩ gì mà rất lâu sau mới lên tiếng: "Cô Từ, cô đã quen Tiêu Trí Viễn bao lâu rồi?"
Chợt nghe thấy kiểu gọi "Cô Từ" này, Iris kinh ngạc đến mức suýt phải đạp chân phanh. Nhưng cô nàng trấn tĩnh rất nhanh, mỉm cười rất miễn cưỡng, "Ba... Ba năm rồi."
"Hơn ba năm chứ!" Tang Tử Quan bình thản nói, "Hai người không phải bạn học sao?"
Cuối cùng Iris cũng phải đạp phanh, mặt trắng bệnh: "Sao... sao chị biết?"
Tang Tử Quan nhìn thần sắc có phần hoảng loạn của cô ta, trong lòng cô có đôi chút cảm giác hối hận nhưng cô cần phải cứng rắn hơn nữa, "Từ Tuệ, bao nhiêu năm đã qua, đặt hết tình cảm của mình lên một người đàn ông như vậy, có đáng không?"
Từ Tuệ... Từ Tuệ... Lâu lắm rồi cô không nghe thấy cái tên này, đơn giản là vì Tiêu Trí Viễn vẫn thường quen gọi cô ta là Iris nên cô cũng bắt chước theo, dường như đã quên đi tất cả mọi thứ xưa kia.
"Thực ra, trong lòng cô rất hận tôi phải không? Cô cảm thấy tôi không biết quý trọng người đàn ông này, cảm thấy tôi bình thường luôn cố tình gây chuyện, cảm thấy anh ấy quá bao dung, che chở tôi, phải không?" Tang Tử Quan hỏi dồn từng câu, "Cô cảm thấy tôi căn bản là không xứng phải anh ấy, đúng thế không?"
"Không! Không phải thế đâu! Tử Quan, tôi không..."
Rất lâu sau, Iris mới hoàn toàn bình tĩnh lại, "Tôi nghĩ bản thân mình che giấu rất tốt, sao cô lại phát hiện ra được?"
"Cô hận tôi, nói thật là tôi chẳng quan tâm đến điều đó." Tang Tử Quan mặt không cảm xúc "Tôi có thể hiểu được cảm giác của một người dù làm gì cũng không có được điều mình muốn, đúng là chẳng dễ chịu gì. Nhưng điều tôi không thể hiểu nổi là, vì sao cô liên tục tiết lộ cho giới truyền thông biết tin tức của tôi và Lạc Lạc?"
Iris đã rất bình tĩnh, cô ta buồn bã nói: "Tiêu Trí Viễn biết không?"
"Anh ấy vẫn chưa biết, nhưng tôi muốn biết là vì sao?"
"Vì sao ư?" Iris cười nhẹ một tiếng, "Vì tôi biết điều kiện hai người thỏa thuận với nhau trước khi kết hôn, nếu ngày nào đó công bố ra ngoài, cô nhất định sẽ không chịu nổi mà phải rời khỏi anh ấy."
Tang Tử Quan vẫn không thấy tức giận gì, nghĩ một lát rồi nói: "Không sai, mục đích của cô đã đạt được rồi?"
"Hôm nay tôi sẽ gửi đơn xin thôi việc." Iris cười buồn, "Thực ra tôi nên tỉnh ngộ sớm hơn..."
"Luôn yên lặng ở bên cạnh anh ta như vậy rồi lại yên lặng mà rời đi sao? Cô cam lòng ư?" Tang Tử Quan ngắt lời cô ta, "Tôi đảm bảo với cô, nếu cô làm vậy, anh ta sẽ tìm một người trợ lý khác, anh ta sẽ quên cô rất nhanh."
Hai tay cô ta siết chặt hơn, cố gắng tiết chế xúc động muốn đem tất cả những gì bản thân đã chuẩn bị từ lâu nói ra hết.
"Từ Tuệ, cô vẫn còn cơ hội... chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện."
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em