If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ừng cơn gió đêm thổi tới tuy đang là giữa hè, nhưng khí lạnh cũng rất khó chịu. Tang Tử Quan đã ngồi thật lâu trước mộ chị gái, tựa như những điều cần nói đã nói hết. Cô nhìn lên bầu trời trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy bản thân cách bầu trời thật gần dường như chỉ cần nháy mắt một cái là bầu trời sẽ tiến ngay đến gần cô.
"Chị, bốn năm qua, đây là lần đầu tiên em tới thăm chị, em muốn nói cho chị biết... Nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng em cũng có thể rời khỏi anh ta." Cô thì thào, "Lạc Lạc rất khỏe, rất ngoan, rất đáng yêu. Sau này, khi nó trưởng thành, em sẽ dẫn nó đến thăm chị. Em hứa với chị, em sẽ dần nó rời khỏi đây, chắc chắn."
Tang Tử Quan chậm rãi đứng lên rời khỏi nghĩa trang, vô cùng kiên định, không hề có bất cứ sự do dự nào.
Cô ngồi trên xe, gọi một cuộc điện thoại.
Là dì Vương bắt máy.
"Dì, cha cháu có nhà không ạ?"
"Ồ, Tử Quan hả? Không phải lão gia đến nhà cháu sao? Ông ấy bảo nhớ Lạc Lạc, phải đến tận nơi thăm nó." Tử Quan giật mình, "Vâng, vậy cháu về nhà xem sao!"..Đẩy cửa nhà ra, Tang Tử Quan bị cảnh trước mắt làm cho rơi vào trạng thái "tiến thoái lưỡng nan"
Ông già và Tiêu Trí Viễn ngồi trên sofa, cả hai đều im lặng, còn Lạc Lạc ngồi trong lòng ông nội, ngủ ngon lành.
"Cha, tại sao cha lại đích thân đến đây?" Tang Tử Quan đổi dép rồi mỉm cười bước tới, "Nhớ Lạc Lạc thì đón nó qua bên kia ở vài ngày là được mà."
Từ lúc cô được gả vào nhà họ Tiêu, thái độ của lão gia đối với cô con dâu này lúc nào cũng là hòa nhã và tôn trọng, nhưng lần này ánh mắt ông nhìn cô không hề có vẻ gì là vui mừng, chỉ bình thản nói: "Phải, cha muốn đón Lạc Lạc về bên đó ở vài ngày."
Lạc Lạc bị âm thanh làm cho tỉnh giấc, vừa mở mắt trông thấy mẹ lập tức động đậy cơ thể muốn đứng lên, chu đôi môi nhỏ nhắn ra: "Mẹ!"
Lão gia buông cháu gái ra để mặc cho nó nhào vào lòng mẹ, rồi lạnh lùng lườm Tiêu Trí Viễn một cái.
Trong tay Tiêu Trí Viễn là một tập giấy tờ, dường như anh đang đọc rất cẩn thận, rất nhập tâm, một lát sau mới ngước lên mỉm cười.
"Cha, thật sự không có chuyện gì đâu. Con và Tử Quan chỉ cãi nhau vài câu mà thôi."
Tang Tử Quan ôm lấy Lạc Lạc, trông thấy dáng vẻ vẫn đang ngái ngủ của nó bèn bế nó vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận mới quay ra phòng khách.
Lão gia đứng lên đi hai ba bước rồi nói với Tiêu Trí Viễn với vẻ không kiềm chế được: "Lời con nói ta không tin, để Tử Quan đích thân nói với ta."
Tiêu Trí Viễn lúng túng ngậm miệng, anh nghe thấy cha mình hỏi Tử Quan: "Tử Quan, vài năm nay cha biết con chịu nhiều thiệt thòi. Thằng ranh này rảnh rỗi quá nên tạo ra một đống scandal lề đường, đúng là đã khiến con phải thiệt thòi nhiều quá."
Tang Tử Quan lập tức liếc nhìn Tiêu Trí Viễn một cái rồi lắc đầu, nói: "Cha, cha đừng nói vậy. Tiêu Trí Viễn rất chu đáo với con và Lạc Lạc."
"Mấy ngày trước việc nó công bố tình trạng hôn nhân với giới báo chí cũng có một phần là ý kiến của cha, cũng chính là ý kiến của hội đồng quản trị. Tình hình của Thượng Duy con cũng biết đấy, ngay từ đầu chúng ta đã ở thế yếu, thật vất vả mới được như ngày hôm nay, vẫn còn phải gia tăng niềm tin đối với mọi người. Nhưng cuộc sống riêng tư của Trí Viễn trước nay không phải là tốt đẹp gì, cho nên nhân cơ hội này cũng cần công khai cho công chúng biết."
Tang Tử Quan không biết nói gì, chỉ có thể giữ im lặng.
"Tuy là công khai thế nhưng Trí Viễn không công khai hoàn toàn, tin tức của con, tin tức của Lạc Lạc nó đều bảo mật rất tốt. Con không cần lo lắng... đừng như nhà Chính Bình, chẳng ngày nào cơm lành canh ngọt." lão gia thở dài, "Nhưng hôm nay là chuyện gì xảy ra? Tử Quan, vì sao cha vừa trông thấy Lạc Lạc, con bé đã khóc rồi tỉnh lại trong giấc mơ, nó bảo hai đứa cãi nhau đòi ly hôn."
Thì ra là như vậy.
Thảo nào mà lão gia lại giận đến mức ấy.
Sống trong nhà này, ai cũng có khả năng phải chịu thiệt thòi.
Duy chỉ có cháu gái bảo bối của ông là không thể.
Tang Tử Quan mím môi, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Trí Viễn. Không ngờ anh vẫn ngồi im như thế, khuôn mặt bình thản, có vẻ như anh cũng đầy bụng oan uổng nhưng lại không biết giải thích làm sao.
"Cha, con xin lỗi, đáng lẽ chúng con không nên để chuyện người lớn ảnh hưởng đến trẻ con." Tang Tử Quan hơi cúi xuống, "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Lão gia gật đầu, rồi quay sang lườm con trai cháy mắt, "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Trước tiên phải tề gia thì mới có thể bình thiên hạ, Tiêu Trí Viễn, con hiểu chưa?"
Tiêu Trí Viễn đứng dậy, gật đầu nhẹ, "Con hiểu."
Tang Tử Quan nhìn cha con hai người, chợt hít sâu để lấy dũng khí nói tiếp: "Cha, nhưng con là thực sự muốn ly hôn với Tiêu Trí Viễn."
Tang Tử Quan không hề nhìn Tiêu Trí Viễn mà cô nhìn thẳng vào Tiêu lão gia, tinh thần càng thêm dũng cảm: "Con và Tiêu Trí Viễn tính cách không hợp, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Lúc nào cũng chiến tranh lạnh thế này cũng không tốt với Lạc Lạc, cho nên...con nghĩ, con nên thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình cho cha biết."
Cả đời này của ông, sóng to gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua, nhưng rõ ràng với câu nói này của cô, ông có chút trở tay không kịp, ông cau mày nhìn con dâu út, sắc mặt cô tái nhợt nhưng cũng vô cùng quật cường, nhìn ông không hề chớp mắt. Ông bỗng thở dài một cái, quay sang nhìn con trai.
Khoảnh khắc đó, ông hơi giật mình... ông thực sự rất ít khi trông thấy dáng vẻ bàng hoàng như thế này của con trai, dường như anh đang phải chịu một đả kích rất lớn, giống một đứa trẻ bị người ta cướp đi món đồ chơi yêu quý nhất, mà chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, không dám đi đòi lại...đây là con trai ông, đây là Tiêu Trí Viễn sao?!
Giữa hai đứa con trai, ông vẫn biết bản thân mình luôn thiên vị con lớn. Con trai út của ông từ nhỏ đã bướng bỉnh, cha bất công với mình, anh không oán giận mà chỉ cố gắng thể hiện xuất sắc hơn, làm cho đến cực hạn, ép ông không thể không thừa nhận. Đôi khi nhớ tới, ông còn có một cảm giác như thể bị chính đứa con của mình đánh bại, thế nhưng trong lòng ông luôn suy nghĩ rằng, sự nghiệp của ông trong tương lai có lẽ phải dựa tất cả vào đứa con út này.
Nhưng ông chưa từng thấy dáng vẻ cụt hứng, buồn bã như vậy trên mặt anh bao giờ!
Nghĩ đến đây, trong đầu ông chỉ còn vẻ không chịu thua kém ban nãy của Tiêu Trí Viễn, lại đang lo lắng cho Lạc Lạc nên không nhịn được mà bừng bừng tức giận: "Muốn để cháu gái ta phải lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh sao? Hai đứa chúng bay đừng có mơ!"
Tang Tử Quan lần đầu tiên nhìn thấy lão gia tức giận đến vậy, cô không biết nói gì, chỉ biết im lặng.
"Tối nay, ta sẽ đưa nó về chỗ ta." Lão gia xoay người, quở mắng: "Ta cho hai đứa bay một tuần, xử lý xong chuyện này mới được đón con bé về. Nếu còn để ta nhìn thấy những trường hợp thế này một lần nữa, Tiêu Trí Viễn, anh cứ chờ đấy."
Con bé đang ngủ ngon lại bị ông nội ôm đi, Tang Tử Quan mệt mỏi ngồi lên sofa, bất lực bóp trán.
Tiêu Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, cười khổ một tiếng: "Tang Tử Quan, em đã quyết tâm ly hôn với tôi rồi à? Nóng lòng mức này cơ à?"
Tang Tử Quan nhắm mắt lại, ánh sáng dịu dàng của đèn chùm rải trên người cô, càng làm không khí thêm nặng nề hơn.
"Tôi còn nhớ ngày chúng ta kết hôn, em đã nói...cố gắng sống tiếp... bây giờ, ngay cả cố gắng em cũng không thể nữa à?" Anh lắc đôi vai mỏng gầy của cô, "Tang Tử Quan, trong bốn năm nay, có phải em cảm thấy bản thân vô cùng ấm ức không?"
Tang Tử Quan bị ép nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, dường như cô bị đôi mắt ấy thiêu cháy nên lập tức nghiêng đầu đi.
"Bốn năm, Tử Quan, tôi thực sự đã làm em ấm ức bốn năm trời." Khuôn mặt đẹp đẽ không khuyết điểm của anh hiện lên vẻ hòa nhã, "Xin lỗi. Năm đó, khi tôi cầu hôn em, tôi thực sự không ngờ mọi chuyện sẽ đi đến mức này."
"Vậy là anh đồng ý rồi?" Vẻ mặt Tang Tử Quan lúc ấy như thể ước mơ được thực hiện, hai mắt sáng ngời.
Tiêu Trí Viễn không trả lời, chỉ bình thản nói: "Cha nói đúng. Chuyện giữa chúng ta không thể làm ảnh hưởng đến Lạc Lạc được."
Tang Tử Quan gật đầu, "Tôi cũng không muốn như vậy."
"Hôm nay cô giáo của Lạc Lạc gọi điện tới, nhắc đến biểu hiện của nó ở trường học. Cô ấy nói so với các bạn cùng tuổi Lạc Lạc hơi nhút nhát, cô ấy khuyên phụ huynh nên đưa con bé ra ngoài chơi nhiều hơn, để con bé mạnh dạn, tự tin hơn một chút."
Trong lòng Tang Tử Quan lập tức là cảm giác hổ thẹn, cô biết rõ, điều này là do cô và Tiêu Trí Viễn tạo thành. Giá như họ có thể giống những đôi vợ chồng bình thường thì Lạc Lạc sẽ không có cảm giác không an toàn như thế. Nhưng chuyện đã đi đến nước này, cô làm thế nào mới có thể bù đắp đây?
"Cuối tuần, tôi sẽ xin nghỉ vài ngày đưa Lạc Lạc về miền nông thôn. Em có đi không?" Tay anh khẽ gõ lên mặt bàn, ngữ điệu lãnh đạm: "Không có ý gì đâu, chỉ cần đi với con bé vài ngày thôi."
Dưới đáy lòng Tang Tử Quan đã muốn quên đi hết thảy mọi tính toán, cô gật đầu: "Được."
Đã xin nghỉ việc, Lạc Lạc cũng đã được ông nội đón đi, chập tối một mình ở nhà, Tang Tử Quan cảm thấy xung quanh mình thật yên tĩnh. Ở một mình nên ngay cả cơm chiều cũng lười nấu, Tang Tử Quan pha một ấm trà, cầm một bịch bánh quy chuẩn bị thay cơm tối, không ngờ cửa lại đột nhiên bị mở ra, Tiêu Trí Viễn không tiến đến mà chỉ đứng ở cửa nói với cô: "Đi ra ngoài mua đồ không?"
Tang Tử Quan không quan tâm đến việc anh có trông thấy hay không, lắc đầu nói: "Không."
Tiêu Trí Viễn vẫn kiên trì dựa lưng vào cửa: "Ngày mai đưa Lạc Lạc về quê, em đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi sao?"
Tang Tử Quan giật mình, nhanh vậy sao?
Tiêu Trí Viễn giả bộ chuẩn bị đóng cửa, "Vậy tôi đi một mình."
Cô vội vã chạy về phía anh, "Tôi đi với anh, nhãn hiệu Lạc Lạc quen dùng anh không biết."
Tiêu Trí Viễn lái chiếc SUV, Tang Tử Quan ngại ngồi lên ghế lái phụ sẽ bị cháy nắng nên ngồi xuống hàng ghế sau. Cô mặc chiếc áo T-shirt và quần short thoải mái như ở nhà, máy điều hòa trong xe rất thoải mái, hơn nữa cũng rộng rãi nên cô gác hai chân lên ghế trên, tiện tay khoác chăn của Lạc Lạc lên người.
Anh lái xe, mắt liếc vào gương chiếu hậu thấy cảnh tượng đầy vẻ trẻ con ấy, khóe môi bất giác cong lên.
Tang Tử Quan ôm cánh tay, dường như đang có tâm sự nên nhìn ra ngoài cửa sổ, búi tóc quấn tạm ở nhà đã tuột ra hơn nửa, cô cũng chẳng để ý, lát sau mới mở miệng nói: "Tôi muốn hỏi anh một câu, có điều anh không được phép tức giận!"
Anh "ừ" khẽ.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Tang Tử Quan nhắc lại một lần nữa, "Nếu như, tôi nói là nếu như, chúng ta không ly hôn, phải lừa dối, giả vờ giả vịt cả đời như vậy, anh có cảm thấy vui vẻ không?"
Anh đã đồng ý với cô là không tức giận và quả thực là anh không giận, ngữ điệu rất bình thường "Cũng không vui vẻ lắm."
Tang Tử Quan "ồ" một tiếng, lẩm bẩm: "Xem ra ly hôn càng làm anh không vui hơn cho nên anh sống chết không chịu mở miệng."
Tiêu Trí Viễn không nói thêm nữa, còn Tang Tử Quan thì mím môi mỉm cười: "Tôi ghét anh như vậy, đương nhiên sẽ chọn việc mà anh không thích để kiên trì làm đến cùng rồi."
Xe vừa tìm được chỗ đậu trong gara của trung tâm thương mại, anh mặt không đổi sắc quay đầu nhìn cô một cái. Có lẽ cảm thấy không có cách nào nắm bắt chính xác suy nghĩ trong nội tâm cô nên Tiêu Trí Viễn lãnh đạm nói: "Tôi xin em đấy, trong mấy ngày đi chơi cùng Lạc Lạc, em làm ơn cho tôi yên ổn một chút có được không?" Giọng điệu ấy hệt như anh cũng đang coi cô là một đứa trẻ, cùng lắm thì lớn hơn Lạc Lạc vài tuổi, lại giống như biết trước cô nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ nên phải cảnh báo trước.
Lúc xuống xe Tiêu Trí Viễn quay đầu lại, trong đôi mắt trong trẻo, hẹp dài mang theo vài tia khó hiểu, lời trêu trọc cũng có vài phần chẳng để tâm: "Tang Tử Quan, nếu như sự kiên định và kiên trì của em với chuyện này được dùng trong những phương diện khác, em nhất định sẽ thành công lắm đấy!"
Tang Tử Quan bước xuống xe, hai tay đặt trong túi quần short, đi thẳng về phía trước, coi như không nghe thấy gì.
Siêu thị nằm ở tầng ngầm của một trung tâm thương mại cao cấp nào đó, diện tích không lớn nhưng hơn nửa nhãn hiệu trong này là hàng nhập khẩu, giá cả hơi đắt, nên người mua cũng không nhiều. Tiêu Trí Viễn đẩy xe, Tang Tử Quan thuận tay cầm vài loại hóa phẩm con gái thường sử dụng thảy vào đó. Đi tới bên cạnh giá bày đồ ăn vặt, họ không hẹn mà cùng thấy một bé gái đang nhón chân muốn lấy một gói bánh Doughnut ở tầng thứ ba.
Có điều chiều cao của cô bé đó quá khiêm tốn, còn thấp và gầy hơn cả Lạc Lạc nên cô bé kiễng chân thế nào cũng không với tới. Tang Tử Quan tiến lại, lấy giúp cô bé một hộp, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái: "Muốn cái này phải không?"
Cô bé nhỏ lập tức ôm lấy hộp bánh: "Cảm ơn chị ạ."
"Không có gì." Tang Tử Quan mỉm cười nhìn cô bé.
"Chị ơi, em còn muốn cái ở tầng trên cùng, trên cùng ấy." Lần này cô bé nhảy lên, chỉ vào gói Fruit Pebbles ở tầng cao nhất.
"Này, anh lấy giúp nó đi." Tang Tử Quan cướp lấy chiếc xe đẩy hàng, ý bảo Tiêu Trí Viễn đi lấy.
"A, chú ơi, không phải cái đó, ở bên trái cơ!"
Sắc mặt Tiêu Trí Viễn rõ ràng là tối sầm đi, có điều anh vẫn chưa đến mức biểu hiện ra trước mặt cô bạn nhỏ, đưa gói Pebbles đó cho cô bé, lại nhận được hai câu cảm ơn rất nồng nhiệt: "Cảm ơn chú, cảm ơn chị!"
Ý cười của Tang Tử Quan thật dịu dàng: "Đi thôi, chú già!"
Khóe miệng Tiêu Trí Viễn giật giật, trong đôi mắt không hề có ý cười, đi sau cô vài bước.
"Này, loại này có được không?" Tang Tử Quan cầm một gói cà phê rồi xoay người nhưng lại trông thấy Tiêu Trí Viễn đang đứng trước chiếc gương được treo trên tường, dường như đang ngắm nghía bản thân.
Tang Tử Quan giật mình, thực ra Tiêu Trí Viễn đích thực là một người không thích soi gương. Trong nhà có người phụ trách về quần áo, mỗi mùa nên có thêm những bộ quần áo nào sẽ có người đưa tới tận nhà. Sở thích của anh cũng khá đơn giản, chẳng hay soi mói, chỉ có ba màu: trắng, đen, xám đơn giản, phối với đồng hồ, giày da sẽ không bị lỗi mốt. May là anh có thể hình đẹp nên mặc bộ quần áo nào, dù là tầm thường nhất cũng vẫn lung linh rạng rỡ như sao trời.
Không biết vì sao hôm nay chỉ vì mấy câu nói rất vô tâm của một đứa trẻ con, anh dường như có phần lưu ý hơn.
Tiêu Trí Viễn xoay người, vẻ mặt mất tự nhiên: "Tùy em, lấy loại nào cũng được!"
"Chú già, có soi gương nữa thì cũng già rồi." Tang Tử Quan mím môi, trong đôi mắt là ý cười nhàn nhạt, "Đi tính tiền thôi."
Thực ra bộ quần áo Tiêu Trí Viễn mặc hôm nay cũng chính là bộ anh vẫn mặc bình thường, bộ vest màu tro, còn Tang Tử Quan chỉ mặc quần áo rất đơn giản, không thể không công nhận anh mặc quần áo thế này trông cực kì chững chạc. Anh nhếch môi, đi ra quầy tính tiền xếp hàng.
"Chú ơi, chị ơi!" Tiếng gọi đầy ngạc nhiên và vui vẻ của bé con truyền đến từ phía bên cạnh.
Tang Tử Quan thấy cô gái đó được mẹ ôm vào lòng, giơ tay vẫy vẫy mình, kêu liền vài tiếng: "Chú ơi, chị ơi!"
Nhưng người nào đó vô cùng hẹp hòi ngoảnh mặt sang một bên, giả câm giả điếc.
Tang Tử Quan không để ý đến anh, quay người lại vẫy tay với con bé. Cô bé nhỏ lập tức thầm thì vào tai mẹ, âm lượng cũng không nhỏ: "Đây là chị vừa giúp con lấy đồ, còn kia là chú của chị ấy!"
Mẹ của cô bé đeo kính râm, dáng người thon thả cao ráo, mỉm cười vô cùng có phong thái, nhỏ giọng dạy bảo con gái: "Huyên Huyên, đừng gọi linh tinh. Gọi là cô chú."
Tang Tử Quan chợt cảm thấy bà mẹ này khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lập tức cô ta đặt con gái xuống đất, đi tới bắt tay với Tiêu Trí Viễn: "Lâu rồi không gặp, Tiêu tổng."
Tiêu Trí Viễn lãnh đạm giơ tay ra với cô ta: "Lăng Yến."
Là Lăng Yến.
Tang Tử Quan cuối cùng cũng nhớ ra, cô này là ngôi sao điện ảnh Lăng Yến, hiện tại được phong là "Phòng vé bán chạy nhất" trong làng giải trí. Nếu cô nhớ không nhầm, cô bé kia chính là bạn học cùng lớp ở nhà trẻ của Lạc Lạc nhà cô.
"Chuyện Huyên Huyên nhập học lần trước vẫn chưa cảm ơn anh được." Lăng Yến vẫn đeo kính râm, nụ cười trên môi tuy là không tuyệt đẹp nhưng vô cùng thoải mái, quay lại nói với Tử Quan: "Cô là... mẹ của Tiêu Tuyển Cẩn sao? Huyên Huyên nhà chúng tôi là bạn cùng lớp với con bé nhà cô."
Tang Tử Quan khom lưng xoa xoa đầu cô bé, cười với vẻ rất vui mừng: "Chào chị."
"Ui chao! Mẹ của Tiêu Tuyển cẩn trông như chị gái vậy." Cô gái nhỏ như thể phát hiện ra châu Mỹ, "Chị ơi, sinh nhật em có thể mời bạn Tuyển Cẩn đến nhà chơi được không ạ?"
"Được chứ." Tang Tử Quan đồng ý, cô ngẩng đầu, cách một lớp kính râm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Lăng Yến đang cẩn thận quan sát mình. Cô hơi thấy mất tự nhiên, nhưng đối phương lại quay sang đối diện với Tiêu Trí Viễn, nhanh chóng nói: "Vậy lần sau gặp nhé."
Trợ lý của Lăng Yến thanh toán xong, ba người lập tức rời khỏi đó.
Tang Tử Quan hỏi Tiêu Trí Viễn: "Anh quen cô ấy sao?"
Tiêu Trí Viễn "ừm" một tiếng.
Tang Tử Quan cảm thấy hơi khó hiểu, nếu cô nhớ không nhầm thì trong danh sách những cô nàng đã từng qua lại với Tiêu Trí Viễn không hề có tên cô nàng minh tinh luôn giữ mình trong sạch nhưng lại vì chưa kết hôn mà có con gái khiến mọi người phải nhìn bằng ánh mắt khác này.
"Quen như thế nào vậy?" Cô tùy tiện hỏi thêm một câu.
"Quen từ rất lâu rồi." Nhìn vẻ mặt cô, anh bổ sung thêm một câu, "Nhưng không phải là loại quan hệ như em đang nghĩ đâu."
Tang Tử Quan ra vẻ rất cụt hứng: "Ờ, biết rồi."
Ngày mai khởi hành. Vé xe mà Tiêu Trí Viễn đã đặt là vé tàu hỏa, Lạc Lạc vì chưa từng đi tàu hỏa bao giờ nên vô cùng phấn khích, lúc bước vào ga chờ tàu vẫn ríu rít hỏi liên tục.
"Mẹ, tàu hỏa to hơn ô tô không?"
"Tàu hỏa có chạy nhanh không?"...
Câu hỏi quá nhiều khiến Tang Tử Quan trả lời cũng thấy mệt. Tiêu Trí Viễn liền đón lấy con gái, cúi đầu thầm thì với nó vài câu, không biết anh nói gì mà khiến con bé cười khanh khách không ngừng. Lên tàu, Lạc Lạc càng phấn khích hơn, dường như bây giờ mới trông thấy một chiếc xe dài đến vậy, người đi nhiều như vậy, chỉ hận không thể bắt papa ôm mình đi xem từ đầu tàu đến đuôi tàu.
"Papa, sao họ mang nhiều đồ đạc thế ạ?" Con bé nhìn thấy một người đàn ông vác túi lớn túi nhỏ đi qua mình, nên có vẻ rất ngạc nhiên.
"Vì các cô chú ấy thật lâu mới có thể về nhà một lần, cho nên phải mang nhiều quà về." Ngữ khí của Tiêu Trí Viễn thật dịu dàng, "Chúng ta chỉ đi chơi vài ngày cho nên không cần phải mang nhiều đồ như vậy."
Tiêu Trí Viễn đặt một lô ghế mềm, tổng cộng có bốn chỗ nằm, Lạc Lạc chui lên rồi lại chui xuống, nghịch ngợm kinh khủng, vì Tiêu Trí Viễn đang trông con gái nên Tang Tử Quan tranh thủ thời gian vô cùng hiếm hoi này ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn những cảnh đẹp miền quê đang chạy qua, chẳng hiểu đang nghĩ gì mà khóe môi đầy ý cười, đặc biệt ấm áp.
"Nghĩ gì vậy?" Tiêu Trí Viễn ngồi đối diện cô.
"Nhớ tới lúc còn đi học, tích cóp tiền để đi chơi, cũng ngồi tàu hỏa thế này." Tang Tử Quan dựa đầu vào cửa sổ, khẽ nói: "Khi đó chỉ có thể mua ghế cứng, đôi khi còn không có chỗ dựa lưng. Chen chúc hai mươi tư tiếng đồng hồ, chân cũng sưng vù nhưng lại rất có tinh thần."
Đôi đồng tử đen láy của anh găm trên người cô, thật lâu cũng không rời đi, "Lúc đó nhất định rất vui vẻ."
"Phải." Tang Tử Quan nhắm mắt lại, cơ thể nương theo những tiết tấu đẩy qua đẩy lại của tàu hỏa mà loạng choạng, "Lúc đó thật tốt biết mấy!"
Lúc anh quen cô, cô vẫn là một cô sinh viên, nhưng bốn năm qua cô cũng không thay đổi mấy. Anh nghĩ vậy bèn không nhịn được mà vươn tay ra, muốn xoa xoa tóc cô.
"Suỵt... papa, mẹ ngủ rồi." Lạc Lạc ngó ra, bất mãn ngăn papa lại.
Tiêu Trí Viễn chu đáo bế Tang Tử Quan đặt lên ghế mềm, đắp cho cô một chiếc chăn ấm xong mới đứng thẳng người lên, nhìn vào mắt con gái.
"Papa, papa yêu Lạc Lạc nhiều hơn hay là yêu mẹ nhiều hơn?" Lạc Lạc khẽ hỏi.
"Lạc Lạc!!!" Tiêu Trí Viễn nghiêm nghị mắng.
"Vậy...papa nên yêu mẹ nhiều hơn đi." Lạc Lạc rất hiểu chuyện: "Như vậy, hai người sẽ không cần phải ly hôn nữa."
Tiêu Trí Viễn không kìm được mà bật cười thành tiếng, véo mạnh chóp mũi con gái.
"Papa, rốt cuộc tàu hỏa dài bao nhiêu ạ?" Lạc Lạc cứ nghĩ mãi vấn đề này.
"Papa đưa con đi xem nó dài cỡ nào được không?" Tiêu Trí Viễn một tay bế bổng con gái lên, bước ra khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa lại cho Tử Quan.
Đi qua toa ghế mềm, toa ăn uống, toa ghế cứng, Lạc Lạc vẫn không thấy điểm kết thúc ở đâu. Con bé liên tục kêu lên "Woa", "Woa" ra chiều ngạc nhiên lắm, mãi đến lúc đến toa ghế cứng, đúng là rất đông người, Tiêu Trí Viễn muốn ôm con bé đi xem tiếp nhưng lại không có lối đi nên chỉ có thể thương lượng với con gái: "Phía trước không có lối đi nữa rồi, papa bế con về toa của mình nhé?"
Lạc Lạc không nói gì, nghiêng đầu nhìn về một nơi không xa, giữ im lặng.
"Lạc Lạc?" Tiêu Trí Viễn gọi con gái.
"Papa, vì sao em trai kia lại khóc?" Lạc Lạc ôm chặt cổ papa, chỉ tay về phía trước.
Một bà mẹ ôm một đứa bé còn ẵm ngửa trong tay, ngồi bệt dưới đất, còn có một cậu bé nữa, khoảng chừng bảy tám tuổi, cậu bé vô cùng hiểu chuyện đứng bên cạnh mẹ mình, rất nhẹ nhàng cẩn thận rót nước. Có điều vị trí của họ vừa vặn ngay bên ngoài nhà vệ sinh của tàu hỏa nên thỉnh thoảng lại phải đứng lên một bận. Đứa trẻ nhỏ bị đứng lên ngồi xuống nhiều lần nên khóc ầm ĩ, vẻ mặt bà mẹ cũng vô cùng bất đắc dĩ.
"Papa, vì sao họ lại không mua vé giống chúng ta?" Lạc Lạc có vẻ rất không hiểu, "Em bé bị như vậy khó chịu lắm nha."
Tiêu Trí Viễn im lặng hồi lâu, "Con xem, vé tàu hỏa cũng chỉ có hạn mà thôi, có lẽ là cô ấy không mua được."
"Nhưng chúng ta có tới bốn chiếc giường lận." Lạc Lạc liền nói, "Papa, chúng ta cho em bé một vé được không?"
Tiêu Trí Viễn đặt con bé xuống đất rồi khích lệ: "Tiêu Tuyển Cẩn, vậy đích thân con đi hỏi cô được không?"
Vẻ mặt Lạc Lạc cứng đờ, xoắn xuýt tà váy của mình. Cô bé vẫn luôn là một đứa trẻ không hòa đồng, sợ nói chuyện với người lạ, mà điều Tiêu Trí Viễn muốn con bé tiến bộ nhất chính là điểm này.
"Lạc Lạc, con xem em bé kia thật là khó chịu biết bao!" Người cha trẻ tuổi khom lưng cổ vũ con gái.
Lạc Lạc cuối cùng cũng lắc lắc cơ thể mũm mĩm của mình tiến về phía đó, lắp ba lắp bắp nói với bà mẹ kia, rồi nghiêng đầu lại, nhìn papa với ánh mắt chờ mong... Người mẹ đó kinh ngạc hồi lâu rồi ôm đứa con nhỏ đứng lên, còn có cả đứa con trai lớn, vẻ mặt đầy áy náy: "Cảm ơn hai cha con."
Tiêu Trí Viễn cúi người bế con gái lên nhìn con bé với ánh mắt tán thưởng rồi dịu dàng nói với người phụ nữ kia: "Không có gì, một bà mẹ phải trông hai đứa con vô cùng vất vả, đi đến chỗ chúng tôi nghỉ ngơi một lát."
Tang Tử Quan ngủ không sâu, thấy Tiêu Trí Viễn ôm con gái về, còn mang theo ba mẹ con nhà nọ, không thể không ngồi dậy. Nghe Tiêu Trí Viễn kể xong đầu đuôi câu chuyện, cô vội vàng bước xuống giường, cười nói: "Chị à, ba mẹ con nhà chị cứ nghỉ tạm ở đây đi." Nói xong liền ôm con gái thơm một cái, hạ giọng, thầm thì bên tai con bé: "Lạc Lạc giỏi quá."
Người phụ nữ đó nghiêng người cho con bú, sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa con xong liền bắt chuyện với Tang Tử Quan.
Chị ta là người họ Vân, hai vợ chồng đều làm thuê ở Văn Thành. Hai vợ chồng vẫn luôn để hai đứa con ở cùng mình, nhưng lần này vì con trai lớn đã đến tuổi học tiểu học nên chị ta phải đưa con trai về quê trước. Tang Tử Quan nghiêng đầu liếc nhìn cậu bé đang ngồi trên giường trông nom em gái, dịu dàng hỏi: "Cháu tên là gì?"
"Vân Thanh ạ." Cậu bé đó rất gầy nhưng đôi mắt rất sáng, ngũ quan trong cũng sắc sảo, nhưng lại trông giống một đứa bé gái hơn là cậu con trai.
"Tên cháu thật hay." Tang Tử Quan đẩy Lạc Lạc ra, "Đây là Tiêu Tuyển Cẩn. Tiêu Tuyển cẩn, lúc chúng ta đến nơi, con có thể đi chơi theo anh ấy."
Lạc Lạc gật đầu, gọi một tiếng: "Anh..."
Ai ngờ cậu bé lại vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu lên, nói với Tang Tử Quan: "Cô, cháu không rảnh đưa em ấy đi chơi, cháu muốn học hành, cháu muốn học thật giỏi."
Tang Tử Quan cảm thấy hứng thú: "Vì sao lại phải học giỏi?"
"Học thật giỏi, sau này mẹ cháu và em gái cháu sẽ không phải chen lấn trên tàu hỏa nữa, có thể giống nhà cô mua vé giường nằm."
Tang Tử Quan nhìn đôi mắt sáng như sao của cậu, trong lòng cảm thấy thật chua xót, cô đưa tay xoa xoa đầu cậu bé: "Thật có chí khí!"
Cả đường nói chuyện với nhau, chạng vạng, họ đã đi tới ga.
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em