We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 188: Ai Lại Rãnh Rỗi Đi Trêu Chọc Bầy Sói Chứ!
dit & Beta: Spum-chan
Đợi đến khi hai người rời khỏi địa cung, vội vội vàng vàng chạy đi tìm Mộ Hàn Dạ, chỉ thấy hắn đang đứng chung với Đao Hồn, không biết đang nhìn cái gì trong một cái hố.
Vì thế Thẩm Thiên Lăng càng tò mò, kéo Tần Thiếu Vũ chạy nhanh qua, chỉ thấy trên miệng hố, có một khối….. thi thể đang nằm ngưỡng mặt lên trời. Không chỉ đứt tay đứt chân, sắc mặt còn phát tím, trông rất dữ tợn khủng bố.
Da dày Thẩm tiểu thụ bỗng chốc cuồn cuộn lên, tuy mấy năm nay y hành tẩu trên giang hồ, đã trải qua không ít tình huống kinh khủng thế này, nhưng một khi gặp phải hình ảnh quá mức kích thích, Tần Thiếu Vũ sẽ đứng ra trước che tầm mắt y lại. Cưng chiều cũng được bảo vệ quá mức cũng tốt, tóm lại y chưa bao giờ phải trực diện tiếp xúc với loại hình ảnh này.
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, sau đó bất mãn nhìn Mộ Hàn Dạ, “Nếu Mộ huynh thích, ta đem cái cột băng này về đặt ở trước giường ngươi, sao hả?”
Mộ Hàn Dạ nghĩ nghĩ, lâm vào do dự.
Thẩm Thiên Lăng gần như muốn quỳ lại hắn, cái này còn cần suy nghĩ sao? Là người đều sẽ trực tiếp cự tuyệt đó! Đặt cái thứ như vậy trong phòng ngủ, rất dễ bị bệnh tiết niệu đó a!
“Vẫn là thôi đi.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, tuy rất mong đợi loại chuyện Vương hậu nhà mình hoa dung thất sắc tự nhào vào ôm ấp, nhưng ngẫm lại dựa theo lá gan của hắn có lẽ cũng không mấy có khả năng, cho nên đành phải tiếc nuối từ bỏ.
“Là trang phục của đám phản quân hôm đó.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng không nghe thì thôi, nghe rồi lại theo bản năng muốn đi lên xem thử, nhưng nghĩ đến cái bộ dạng kia…… vẫn là thôi đi.
“Cho nên ta mới nói là thứ tốt.” Dứt lời, Mộ Hàn Dạ cũng thu lại vẻ trêu đùa, “Ta đã xem xét quanh đây, nhìn trạng thái của thi thế, tám phần là từ cao té xuống.”
“Chắc là hôm đó sau khi thả khói mê trong thung lũng xong, phản quân dùng thủ thuật che mắt biến mất trước mặt chúng ta, sau đó muốn chạy về quân doanh, nhưng lại không ngờ lúc đi qua núi, một người trong đó bất cẩn trượt chân té xuống, lăn thẳng tới.” Đao Hồn nói, “Đây là giải thích hợp lý nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Ngu thành như vậy, đúng là chủ nào tớ nấy.”
“Khiêng lên trước đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mang về đưa cho Diệp cốc chủ.”
Thẩm Thiên Lăng:……
Ca ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
“Tuy khả năng không lớn, nhưng để Diệp Cẩn xem thử cũng tốt.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không chừng có thể nhờ vậy mà tìm được thuốc giải.”
“Không thì Tần cung chủ và Thẩm công tử mang thi thể về trước đi.” Đao Hồn nói, “Những người khác tiếp tục tìm suối nước nóng dưới lòng đất, hiện giờ trong địa cung lại có thêm một hồ băng, nếu có thể dùng suối nước nóng hòa tan nó trước, rồi lại cho nổ ra một rãnh tháo nước, càng có thể làm ít công to.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, bảo ám vệ lấy thi thể ra, đóng gói kỹ lưỡng rồi trực tiếp khiêng về doanh địa.
“Chíp!” Bởi vì gần đây ai cũng bề bộn nhiều việc, cho nên Cục Bông cũng ngoan hơn rất nhiều, mỗi ngày đều tự mình ra nhà bếp ăn cơm đúng giờ, buổi tối tắm rửa xong lập tức nhảy lên xòe cánh đợi lau khô, rồi sà vào ổ ngủ ngon lành, đúng là cực kỳ hiểu chuyện. Đương nhiên, một phần trong đó cũng là do có sói tuyết ở đây, cho nên nó sẽ không quá nhàm chán.
Ánh nắng rất sáng sủa, sau khi Cục Bông ăn bò khô xong liền nhảy xuống bàn lắc lư chạy tới xem Diệp Cẩn, thấy y vẫn đang bận, vì thế phát ra tiếng thở dài tiếc nuối từ tận đáy lòng — không ai làm quần áo mới cho cả, chíp.
“Hôm nay ăn cơm xong thì ngủ sớm chút đi. Thẩm Thiên Phong múc chén canh cho y.
“Không mệt.” Diệp Cẩn lắc đầu.
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Sao có thể không mệt, hôm qua tới nửa đêm mới ngủ.”
“Ừm.” Diệp Cẩn không yên lòng cắn màn thầu.
“Còn tiếp tục như vậy, chưa tìm được thuốc giải, ngươi đã ngã bệnh trước rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không cho nghĩ ngợi nữa, ăn xong thì ngoan ngoãn đi ngủ một giấc cho ta.”
“Ngươi quản ta.” Chắc là vì gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, cho nên khí thế của Diệp Cẩn cũng yếu đi không ít. Nghe qua không những không thấy ngạo kiều, mà còn có chút yếu ớt như đang làm nũng.
Quá rõ tính tình của y, Thẩm Thiên Phong cũng không nói thêm gì nữa, sau khi ăn cơm xong không nói hai lời mà trực tiếp bế người lên trên giường.
Vì thế Tiểu Phượng Hoàng vất vả lắm mới đợi Diệp Cẩn ăn cơm xong, lại phải thất vọng quay về.
Sói tuyết nâng chân trước lên xoa xoa đầu nó, ngậm lên vừa định chạy ra ngoài, lại thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đi tới.
“Chíp!” Cục Bông tỉnh táo hẳn lên, lập tức xòe ra hai cánh ngắn đáng yêu.
Thẩm Thiên Lăng cũng biết gần đây không chơi đùa với con trai nhiều được, vì thế rất áy náy, ôm nó vào trong ngực nhéo nhéo, sau đó buồn bực, “Dưới cách mọc ra cái gì vậy.” Quá cứng, còn hơi đâm vào tay, hoàn toàn không còn xúc cảm xù lông mềm mại như trước nữa.
Cục Bông cố sức xòe hai cánh ra cho mẹ nó nhìn.
“Là sí vũ.” Tần Thiếu Vũ ở một bên nói, “Sau khi dài ra sẽ có thể bay cao hơn.”
“Thật sao.” Thẩm Thiên Lăng kinh hỉ, lại trưởng thành hơn gì đó, chắc hẳn có thể xem là tin tức đáng vui mừng nhất gần đây đi……
“Gần đây nó hay chạy khắp nơi với sói tuyết, cũng tốt hơn cứ bị người ôm mãi, thêm được mấy phần dã tính.” Tần Thiếu Vũ đặt Cục Bông lên lưng sói tuyết, “Đi ra ngoài chơi đi.”
Sói tuyết lắc lắc người, cõng nó chạy thẳng ra ngoài.. Cục Bông xòe cánh phấp phới đón gió, mắt đậu đen sáng rực rỡ.
Loại cảm giác điểu lâm thiên hạ lông bay phần phật này, thật là quá tuyệt vời!
“Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng xốc màn doanh trướng lên, còn chưa kịp đi vào đã bị ca mình xách ra, vô cùng thê thảm.
“Tiểu Cẩn ngủ rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có chuyện gì ngày mai hẵng đến.”
“Sao ngủ sớm vậy.” Thẩm Thiên Lăng lo lắng nhìn vào bên trong, “Có phải bị bệnh rồi không?”
Thẩm Thiên Phong nói, “Gần đây mệt mỏi quá thôi.”
“Quên đi.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Vậy cứ để thi thể kia qua một đêm đi, chắc cũng không sao nhỉ? Dù sao cũng lạnh thế mà.”
“Thi thể gì?!” Vừa dứt lời, trong doanh trướng lập tức truyền đến giọng của Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Phong đau đầu.
Thẩm tiểu thụ vô tội trốn ra sau lưng nam nhân nhà y, ta không có cố ý đâu, còn tưởng tẩu tử đã ngủ rồi chứ.
“Thi thể đâu?” Diệp Cẩn vừa thắt nút áo vừa chạy ra.
Thẩm Thiên Phong thở dài, thắt hết nút áo lại cho y.
“Ở trong này.” Ám vệ thả gói vải xuống đất, “Tìm thấy ở gần địa cung, chắc là thi thể của phản quân.”
“Phản quân?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy giật mình.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, kể lại sơ lược tình hình trong địa cung. Diệp Cẩn thoáng cái đã nổi đầy hứng thú, vội vàng bảo ám vệ khiêng thi thể vào y trướng.
“Dẫn ngươi về ngủ trước nha?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không mệt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Muốn đợi kết quả.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ cũng không miễn cưỡng, dẫn y đến đại trướng bên cạnh đợi tin tức. Thẩm Thiên Phong tất nhiên là ở bên cạnh Diệp Cẩn, nghĩ nếu qua một canh giờ vẫn không tra được gì, thì dù thế nào cũng phải kéo người về nghỉ ngơi.
Nhưng sự thật đã chứng minh là hắn nghĩ nhiều rồi, bởi vì sau một lát, Diệp Cẩn đã nói, “Không phải té chết.”
“Vậy thì là cái gì?” Thẩm Thiên Phong bước tới hỏi.
Diệp Cẩn chỉ vào một vết thương hỏi hắn, “Giống cái gì tạo thành?”
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Sói?”
“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Là vết cào của vuốt sói, cánh tay của thi thể là bị té gãy, chân lại là bị cắn đứt, hiển nhiên trước khi chết cũng đã giãy dụa một hồi.”
“Ý ngươi là, lúc nhánh phản quân này thi hành nhiệm vụ xong trở về, gặp phải bầy sói sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Nếu không thì sao, cũng không đến nỗi đang đi đường lại tự dưng té chết.” Diệp Cẩn nói, “Dân chúng bình thường trượt chân té xuống thì cũng thôi đi, còn bọn họ đã quen lăn lộn trong đống tuyết lâu rồi mà.”
“Thế nhưng cũng chẳng thấy vua sói tuyết có phản ứng gì.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mỗi ngày chỉ thấy nó ngậm Tiểu Phượng Hoàng phơi nắng.”
“Chứng tỏ bầy sói vẫn chưa gặp phải uy hiếp, cho nên vui sói cũng không thấy gì khác thường.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo thiên tính của sói tuyết, không nuốt sạch con mồi tuyết đối không bỏ qua, cho nên tám chín phần đám phản quần này đã bị gặm hết, khối thi thể này may đó, nên mới còn chút da thịt để kiểm tra.”
Thẩm Thiên Phong:……
Đây cũng gọi là may mắn sao.
“Ngươi đi nói với bọn Thiếu Vũ thử xem.” Diệp Cẩn nói, “Không chừng sẽ có manh mối mới.”
“Ngươi thì sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi, “Còn định ở lại đây?”
“Ừ.” Diệp Cẩn dùng cái nhíp gấp lên một mảnh tơ vàng đã biến dạng, “Ngươi đoán xem đây là cái gì?”
“Mặt nạ?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn ngạc nhiên, “Đã biến dạng thành thế này rồi mà ngươi vẫn nhìn ra được sao.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Sao có thể ngốc vậy chứ, ta cũng đâu phải Lăng nhi.”
“Hắt xì!” Thẩm tiểu thụ nằm cũng trúng đạn đang hắt xì trong phòng bên cạnh.
Tần Thiếu Vũ ôm người lên đùi, kéo áo choàng chặt hơn một chút.
“Mấy thứ dùng tơ vàng bện thành cũng không có tác dụng ngăn cản khói mê.” Diệp Cẩn nói, “Làm thành như vậy, tác dụng lớn nhất là vì giả thần giả quỷ gây uy hiếp mà thôi, tiếp nữa chính là đề phòng bị tên bắn trúng.”
“Phản quân uống thuốc giải trước đó sao?” Thẩm Thiên Phong suy đoán.
Diệp Cẩn lắc đầu, lấy cây kéo lớn cắt mặt nạ tơ vàng ra, từ trong đó kéo ra một lớp chắn bằng vải mong, “Vừa vặn chắn ngay lỗ mũi, có phải thuốc giải hay không cũng chưa biết được, nhưng nhất định có liên quan tới khói mê.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Phong kinh hỉ, “Vậy chẳng phải đội tiên phong được cứu rồi sao!”
“Chỉ là suy đoán mà thôi, có đúng hay không ta còn phải kiểm tra lại.” Diệp Cẩn xắn tay áo lên, “Đốt thêm mấy ngọn nến cho ta đi.”
“Muộn lắm rồi.” Thẩm Thiên Phong nhắc nhở.
Diệp Cẩn nhìn hắn một cái.
Thẩm Thiên Phong chỉ tưởng y lại chê phiền, thở dài nói, “Giải độc cho đội tiên phong dĩ nhiên quan trọng, nhưng ngươi không thể cứ không ngủ không nghỉ như vậy.”
Diệp Cẩn kề sát vào, ngửa đầu hôn hắn một cái.
Thẩm Thiên Phong:……
“Gì vậy!” Diệp Cẩn quay đầu nhìn chỗ khác, lỗ tai hơi đỏ lên, “Ông đây không phải cố ý đâu.”
Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng đọng ý cười, nhẹ nhàng nâng cằm y lên.
“Ta biết ngươi lo cho ta.” Diệp Cẩn lẩm bẩm.
“Ngươi nói chuyện với nóc doanh trướng sao?” Thẩm Thiên Phong buồn cười.
Diệp Cẩn không cam lòng dời ánh mắt xuống, nhìn hắn, “Ta tự có chừng mực, nếu thật sự khiến bản thân ngã quỵ, chẳng phải càng không thể trông mong có thuốc giải sao.”
“Ừ.” Đã quen thấy bộ dáng xù lông hung hãn của y, giờ lại mang theo chút biệt nữu thỏa hiệp thì càng khiến người thương, ánh mắt Thẩm Thiên Phong thật dịu dàng, gần như muốn cứ vậy mà khắc y vào trong tim.
“Được rồi được rồi, đi tìm Thiếu Vũ đi.” Diệp Cẩn bị hắn nhìn đến chột dạ, đưa tay đẩy hắn ra rồi quay đầu đi, “Qua một canh giờ nữa ta sẽ về ngủ……ưm……“
Thẩm Thiên Phong kéo người vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Diệp Cẩn bị hắn ôm thật chặt, chẳng thể nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể bị buộc ngẩng đầu lên, chịu đựng sự chiếm đoạt nhiệt tình của hắn. Cánh môi vừa hơi hé ra, liền có đầu lưỡi nóng bỏng chen vào, như muốn đem cả người y nuốt hết vào trong bụng.
Hơi thở quen thuộc tràn đến như phủ trời ngập đất, không biết qua bao lâu, hai tay Diệp Cẩn chủ động ôm chặt eo hắn, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, lông mi run rẩy dưới ánh nến, tạo ra một cái bóng nhàn nhạt dưới mắt.
“Chúng ta…… ơ…… Khụ khụ……” Thẩm tiểu thụ vừa xốc rèm cửa lên, liền thấy ca và tẩu tử nhà y đang hôn đến khó chia lìa, vì thế lập tức hóa đá, xoay người liền chạy ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ đón được y, “Sợ thành như vậy, Diệp Cẩn treo thi thể lên sao?”
Không phải đâu! Thẩm tiểu thụ đu trên người hắn, nghiêm túc nói, “Nếu đại ca đánh ta, ngươi nhất định phải giúp đỡ!”
“Sao Thiên Phong lại đánh ngươi.” Tần Thiếu Vũ buông y ra.
Đúng là khẩu vị nặng mà! Thẩm tiểu thụ nhịn không được lại cảm khái, đứng ở trước mặt thi thể khủng bộ như vậy mà còn có được tâm tình này nọ lọ kia.
“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phong xốc rèm cửa đi ra.
“Ta không có ở đây!” Thẩm tiểu thụ ôm đầu ngồi xổm trên đất, đại hiệp ngươi nhận lầm người rồi.
Thẩm Thiên Phong:……
Tần Thiếu Vũ:……
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Tiểu Cẩn gọi các ngươi vào kia.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Kỳ thật hiện giờ chúng ta trở về cũng không sao đâu, các ngươi tiếp tục đi.”
Tiếp tục? Tần Thiếu Vũ lập tức dùng ánh mắt đầy bội phục nhìn Thẩm Thiên Phong.
Ám vệ cũng tỏ vẻ mình bị kinh hách, thật không hổ là Võ Lâm minh chủ a, người thường quả nhiên kém xa.
Diệp Cẩn trong doanh nghiến răng, “Lăn hết vào đây cho ông!”
Thẩm tiểu thụ xẹt một cái trốn ra sau lưng nam nhân nhà mình, tẩu tử thật là dữ quá đi……
“Tần huynh.” Lúc mọi người nói chuyện, chỉ thấy đoàn người Liên Thành Cô Nguyệt cũng đã trở về, chỉ có Mộ Hàn Dạ không ở đây, chắc là vừa về đã chạy đi tìm Hoàng Đại Tiên rồi.
“Các vị vất vả rồi.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Thẩm minh chủ khách khí, chuyện thuộc bổn phận mà thôi.” Đao Hồn nói, “Chỉ tiếc là còn chưa tìm được suối nước nóng, chỉ đành để ngày mai tiếp tục.”
“Cũng không cần nóng lòng nhất thời.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mọi người cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”
“Khối thi thể kia sao rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có tìm thấy manh mối gì hay không?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Tiểu Cẩn đúng là tìm được vài thứ.”
“Thật sao?” Đao Hồn vui vẻ, “Chúng ta có thể đi vào xem thử không?” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Nhưng có quấy rầy đến Diệp cốc chủ không, nếu quấy rầy thì quên đi, chúng ta cũng không nóng lòng lắm đâu.”
Dù sao cũng nghe nói nếu quấy rầy đến y xem bệnh phối thuốc, sẽ bị đuổi đánh một trận đó a……
Danh tiếng ngạo kiều đã truyền khắp toàn quân gì đó, thật không hổ là tiểu vương gia.
“Vào đi.” Diệp Cẩn ở trong doanh bình tĩnh hết nửa ngày, cuối cùng cũng có thể khiến nhiệt độ trên mặt giảm đi, vì thế lại gọi mọi người vào trong doanh, làm như chưa xảy ra chuyện gì hết.
Những người khác tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, nếu không không chừng sẽ bị hạ thuốc bất lực, bất lực gì đó, thật thê thảm.
“Trên thi thể có dấu vết bị sói cắn.” Diệp Cẩn nói, “Hẳn là trên đường gặp phải bầy sói.”
“Bầy sói tuyết?” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.
“Ừ.” Diệp Cẩn chỉ vào vết thương cho hắn nhìn, “Hơn nữa căn cứ vào vết cào, không chỉ có một con sói, cho nên ta mới đoán là cả bầy sói.”
“Bầy sói trong Tuyết Nguyên vốn sống theo bầy, hoặc là không gặp phải, nếu gặp thì sẽ gặp cả bầy, đây cũng là chuyện bình thường.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhưng hang ổ của bầy sói tuyết còn cách đây một khoảng, gần đây nhiệt độ không khí trên Tuyết Nguyên hơi cao, cũng được xem là thời kì phát triển của các loài động vật, dù là thỏ tuyết hay gấu, cũng đã đủ để bầy sói đi săn, sao lại chạy lên núi để tập kích quân đội.”
“Lúc trước có từng xảy ra không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lúc trước có hay không thì khó nói, nhưng dựa theo hiểu biết của ta với sói tuyết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tập kích người, đặc biệt đối phương còn là quân đội.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Vì thu phục vua sói, ta từng dẫn người vào Tuyết Nguyên canh giữ một đoạn thời gian, chúng nó rất thông minh, cũng có ý thức lãnh địa rất mạnh, nếu không tự tiện xông vào, bình thường bầy sói sẽ không chủ động vọt ra tấn công nhân loại mạnh mẽ hơn mình.”
“Lãnh địa của bầy sói ở đâu?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt trải bản đồ ra, vẽ một vòng lên đó, “Đại khái là ở khu vực này, quanh đó có suối nước nóng, cho nên rất nhiều động vật đều thích tụ tập gần đó, mà bầy sói là chúa tể trong đó.”
“Có khi nào là do trước đó phản quân đã trêu chọc bầy sói tuyết không?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trước đây từng nghe Thập Tam Nương nói, sói tuyết luôn là có thù tất báo, dù xa tới đâu cũng sẽ lần theo mùi tìm đến.”
“Như thế có thể hiểu được rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Khả năng lớn nhất, chính là nhánh quân đội này bất cẩn trêu chọc phải bầy sói, cho nên bị truy đuổi đến tận đây, đợi đến khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trở về, vừa vặn bị bầy sói mai phục trên núi cắn xé nuốt chửng.”
“Nói thì có lý, nhưng không giống sai lầm mà người sống lâu năm trong Tuyết Nguyên sẽ phạm phải.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Liên Thành thiếu chủ chỉ canh giữ ở Tuyết Nguyên một thời gian mà đã có thể rút ra được tập tính của bầy sói, sao Chu Giác có thể không biết?”
“Hay xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, nhất định phải đi qua lãnh địa của sói tuyết chăng?” Thẩm Thiên Lăng suy đoán.
Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y,“Thông minh.”
Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, rất muốn vỗ tay.
“Không thì ngày mai chia binh thành hai đường.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Một đội tiếp tục đi tìm suối nước nóng, thuận tiện tìm xem gần đó còn thi thể của phản quân hay không, một đội khác dẫn người đi theo vua sói, đến gần hang sói tìm hiểu ngọn nguồn, không chừng có thể tìm được đáp án.”
Mọi người trong phòng tất nhiên không có ý kiến gì với việc này, bận rộn cả ngày cũng đều có chút mệt mỏi, vì thế tự mình trở về nghỉ ngơi.
Chân trời treo lơ lửng một vầng trăng tròn, vua sói đứng trên đồi tuyết, uy phong lẫm lẫm tru lên dưới trăng.
“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trên đầu nó, hai cánh ngắn xòe ra thẳng tắp, vẻ mặt rất nghiêm túc, vừa nhìn là biết vô cùng hung mãnh.
Tùy tiện thôi cũng có thể hù chết người.
Rất đáng để được họa sư vẽ lại.
“Có mỏi lưng không?” Trong doanh trướng, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Không mỏi.” Thẩm Thiên Lăng dùng khăn lớn lau tóc cho hắn.
“Thân thể xương cốt đúng là càng ngày càng rắn chắc, leo núi cả ngày cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc vừa mới gặp, mới đi mấy bước đã than mệt.”
“Cũng hết cách rồi.” Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, “Gả sai người, ngày nào cũng gánh mệnh lao lực.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm y vào trong lòng hôn hôn.
Đúng là dù thế nào đi nữa, cũng thật khiến người thương……
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San