Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
gủ là một việc đáng sợ. Osanai Morio trằn trọc khổ sở. Nếu bây giờ lỡ chìm vào giấc ngủ, chắc chắn giấc mơ của một kẻ nào đó sẽ đột ngột xộc vào tâm trí hắn, khiến hắn không kịp trở tay. Nếu đó là giấc mơ của Inui thì không sao, nhưng nếu những hình ảnh ghê rợn từ cơn ác mộng của Himuro đã chết bỗng dưng trở nên sống động trong chính giấc mơ của hắn? Osanai hoảng sợ khôn xiết. Trong mơ, gã Himuro kia vẫn còn sống.
Inui Seijirou đã thú nhận rằng chính mình cũng có cùng nỗi lo với Osanai.
“Thế nhưng”, ngài nói, “Chiba Atsuko chắc hẳn cũng đồng cảnh ngộ với chúng ta thôi. Đêm đến, ả ta ắt trằn trọc sợ hãi không dám ngủ.”
Nhưng điều đó không làm những giấc mơ bớt phần đáng sợ. Ngược lại là đằng khác. Mỗi lần gặp Chiba Atsuko trong mơ, kiểu gì hắn cũng phải chiến đấu một trận sống mái với cô ta. Cùng lúc đó, Atsuko cũng mơ mình đang đánh nhau với Osanai. Hai người nằm khác giường nhưng mơ chung một giấc, nghe lãng mạn là vậy nhưng đó chỉ là những trận chiến bào mòn thần kinh và trí lực của hắn mà thôi. Đầu tiên phải phân biệt được rạch ròi liệu đó là giấc mơ của chính hắn hay của ai đó khác. Có thể ấy là giấc mơ của Shima Toratarou hay Tokita Kousaku, những kẻ hắn đã hãm hại bằng cùng một phương thức như hắn đã làm với Himuro. Nếu chỉ dùng DC Mini một lần mà người dùng cũng có khả năng xâm nhập được vào giấc mơ của Osanai, rất có khả năng kể cả những khách hàng cũ của Paprika như tên quản lý cấp cao Noda Tatsuo và tay cảnh sát Konakawa Toshimi cũng có thể xuất hiện bất thình lình.
Osanai hoảng nhất khi thấy Konakawa. Nếu tình cờ lọt vào giấc mơ của tên ngu ngốc suy nhược thần kinh Hashimoto, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ phát hiện ra vụ ám sát Himuro.
Không được nghỉ ngơi thì chẳng cơ thể nào chịu nổi. Hắn phải đi làm nên cũng không thể ngủ vào ban ngày khi tất cả mọi người còn đang thức giấc. Chỉ còn một cách duy nhất để bảo vệ bản thân trước kẻ địch, ấy là phải ngủ chung một khung giờ với Inui và Hashimoto.
Ôi, cái hiệu ứng phụ này còn kéo dài đến bao giờ đây. Có lẽ nào hắn sẽ phải sống trong cảnh này mãi mãi. Hắn đã cho DC Mini vào chiếc hộp bằng chì thường dùng để đựng các chất hóa học nguy hiểm, nhưng phải chăng dù có cất kỹ thế nào đi chăng nữa, miễn vật đó còn tồn tại, những cơn ác mộng sẽ còn đuổi theo hắn không buông? Chiba Atsuko chắc đã nhận ra sự nguy hiểm của DC Mini và không sử dụng nó nữa. Nhưng dù không có DC Mini đi chăng nữa, hai người họ vẫn có khả năng xâm nhập vào giấc mơ của nhau nhờ vào hiệu ứng phụ của nó, bởi phòng ngủ của Osanai nằm ngay dưới căn hộ của Atsuko, chỉ cách nhau một cái trần nhà.
Hắn tự ép mình ngủ nông để có thể thức dậy bất kỳ lúc nào. Không hề dễ dàng, nhưng bắt buộc phải vậy. 2 giờ sáng, Osanai mơ màng đi vào giấc ngủ.
Khung cảnh này hình như là Công viên Meiji Jingu Gaien. Hắn đang chạy bộ. Osanai chưa một lần chạy bộ trong đời, dù thỉnh thoảng hắn cũng nghĩ mình phải tập chút thể dục thể thao. Phải chăng đó là lý do tại sao hắn mơ thế này? Một người đàn ông trong bộ đồ chạy tiến về phía hắn. Một ông lão. Đồ hâm dở. Tuổi này còn chạy bộ thì chỉ làm hại cái thân già thôi. Gượm đã. Đó là Shima Toratarou đúng không nhỉ?
Y như rằng, Shima nhận ra Osanai và bước về phía hắn. Lão già bình thường lại rồi sao? Lão có còn nhớ những chuyện mình gây ra cho lão không? Không ổn rồi. Lão ra tận đây để nhiếc móc mình đây mà.
Shima dừng lại trước mặt Osanai. Lão ta cười. Sự nhân từ của con người này làm Osanai thấy bực mình, thậm chí ghê tởm.
“Viện trưởng khỏe hẳn rồi đó sao?”, Osanai hỏi thăm lịch sự theo thói quen.
“Vâng, vâng”, Shima cười và gật đầu. “Cái thứ ★⭕♦©■<> cậu cài vào đầu tôi, Paprika đã chữa khỏi rồi. Cô ấy là thiên tài, khác với người phàm các cậu.”
Osanai giận tím mặt. Không phải hắn đang mơ thấy Shima, chính lão già đó đã bước vào giấc mơ của hắn. Giấc mơ của hai người đã tình cờ lẫn vào nhau. Shima vốn nhát gan, lão mượn giấc mơ để nói những điều lão không dám nói thẳng mặt Osanai ngoài đời.
“Im ngay, lão già ngu xuẩn! Thiên tài là tao! Đồ vô tích sự khốn kiếp! Chết đi! Chết đi!”
Mặt Shima bỗng nhiên dài ra, như thể không tưởng tượng nổi có ngày lại bị cấp dưới sỉ nhục đến thế. Thân thể ông ta từ chân đến cổ bị chôn vùi trong đất cát. Chỉ với cái đầu trồi lên khỏi mặt đất, Shima đào đường quanh công viên. Khi đâm vào một gốc cây lớn, không thể di chuyển thêm nữa, ông ta ngửa mặt lên trời và khóc toáng lên.
“Đáng lắm!” Osanai cảm giác như đang bị bóp nghẹt trong sự khoan khoái, khi cuối cùng cũng có thể trả đũa lại người cha gia trưởng, hay áp đặt của hắn. Hắn bắt đầu bước, định sẽ lia chân đá một phát vào đầu Shima cho bõ ghét. Chính lúc ấy, một giọng nói lanh lảnh như tiếng đàn piano vang lên từ sau lưng.
“Dừng ngay lại!”
Đó là Paprika. Dù cô ta xuất hiện trong hình dạng một đứa trẻ, Osanai vẫn có thể nhận ra ngay ấy là Paprika qua bộ trang phục áo phông đỏ và quần jeans quen thuộc. Có vẻ như Osanai trong giấc mơ cũng đã quay về thời niên thiếu. Paprika kéo căng dây của chiếc súng cao su và hướng về phía Osanai. Hắn biết rõ hơn ai hết vật đó có thể nguy hiểm đến thế nào. Ngày bé, đã có lần hắn bị bạn bắn vào mắt bằng súng cao su. Giả như hồi đó không nhắm mắt lại, dễ bây giờ hắn mù rồi cũng nên. Ký ức về cảm giác đau đớn khi ấy vẫn còn sống động trong tâm trí hắn.
“Đừng!”
Họ đang đứng trên một con dốc thoai thoải, hai bên trái phải đều là những ngôi biệt thự cao cấp, nhưng Osanai không kịp chạy trốn. Hắn ôm đầu, khuỵu gối ngồi xuống bên đường và hét lên.
“Dừng lại đi, nguy hiểm lắm, đừng có bắn!”
“He he”, Paprika cười láu lỉnh đầy tự mãn. “Biết ngay mà, con trai đứa nào cũng sợ cái này.”
Có che mặt đi Osanai cũng biết rằng Paprika đang đứng ngay trước mắt hắn, dùng súng cao su nhắm bắn một viên đá cuội vào đầu hắn.
“Nào, Morio, đạn tới đây!”
“Không!”
Osanai không chịu nổi nữa. Kể cả đây là mơ đi chăng nữa, vẫn có khả năng hắn phải trở về hiện thực với một vết thương nghiêm trọng trên đầu. Hắn đứng dậy, khua khoắng hai tay để tránh viên đạn và chạy một mạch về nhà trong đêm Giao thừa.
Gia đình Osanai có thông lệ thức khuya vào đêm Giao thừa để chuẩn bị cỗ bàn cho mùng Một. Thường phải đến 3, 4 giờ sáng mọi người mới đi ngủ. Lũ trẻ con mãi không chịu ngủ vì háo hức, cùng thức luôn với đám người lớn bận rộn, rồi thiếp đi lúc nào không hay trong phòng khách, nơi ông nội thường ngồi với vẻ mặt nghiêm nghị, chai rượu sake bên cạnh, chén nhỏ trong tay, miệng liên tục ra lệnh cho đàn bà trong nhà. Nhưng lần này, khi Osanai lao vào phòng khách, hắn chỉ thấy Inui Seijirou ngồi khoanh chân trong bộ kimono truyền thống. Inui nhìn Osanai chằm chặp, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt.
“Ta đã mất bao công sức chế hỗn hợp butallylonal và sulfonal để ngủ cho sâu, khỏi mơ mộng gì, vậy mà cậu đang làm cái gì thế hả?”
“Tôi xin lỗi”, Osanai nhỏ nhẹ. “Nhưng mà, tôi sợ lắm, sợ lắm.”
“Đây là giấc mơ của cậu nhỉ?”, Inui nhìn quanh căn phòng. “Cậu là người ngủ sâu nhất đấy, tôi cảm giác có kẻ lạ đang xâm nhập vào đây.”
“Nơi này lưu lại những ký ức thời tôi còn bé, nhưng đồng thời cũng đáng sợ vô cùng”, Osanai nức nở. “Có lẽ chuyện đó không có thực, có lẽ chẳng qua do tôi mơ nhiều quá nên nó mới thành một phần trong ký ức cũng nên.”
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”, Inui hỏi với thái độ của một chuyên viên tâm lý.
Osanai nhìn ra hành lang. Cánh cửa vào nhà vẫn mở toang. Vì mọi người trong nhà liên tục đi ra đi vào, nên cửa thường mở cả đêm. Thỉnh thoảng những kẻ lang bạt cũng nhân lúc đó lẻn vào nhà. Lúc nào trong mơ Osanai cũng mơ thấy vậy, mà cũng có thể chuyện đó đã xảy ra thật, vào mỗi năm đúng dịp Giao thừa. Hoặc có thể chỉ một lần. Hoặc tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng ra.
Đôi khi những vị khách không mời ấy là những tên du côn bất hảo, vừa nhếch mép cười vừa thó đồ trong nhà mang đi mất. Đôi khi lại là một tên yakuza với con ngươi đen sẫm, kiếm cớ không đâu để gây sự rồi vơ vét tiền và của cải. Đôi khi lại là một tên bợm rượu tướng tá bặm trợn, nhìn như phường du thủ du thực, chỉ chực xông vào cưỡng bức mẹ và chị gái hắn. Những người khách trong giấc mơ của Osanai thường là những kẻ trơ tráo, lì lợm, dù hắn và gia đình có chống đối cự tuyệt đến mấy, chúng vẫn cứ tiếp tục xuất hiện, nhất là trong những lần Osanai mơ thấy đêm Giao thừa.
“Vậy ư, thế đêm nay ai sẽ đến đây?”, Inui hỏi, gương mặt ảm đạm khi lội ngược lại dòng ký ức của Osanai. “Đây là một phần trong cái tôi của cậu, một sự yếu đuối cậu gồng mình lên bảo vệ. Chắc chắn chúng sẽ tấn công vào chỗ đó.”
Tiếng người phụ nữ la hét thất thanh vọng vào từ trong sảnh. “Ai? Anh là ai?”, là giọng mẹ Osanai. Chúng đến rồi. Hắn đứng dậy, gào khản cổ, giọng đẫm nước mắt. Cút đi! Cút đi! “Đây không phải chỗ cho chúng mày đến!” Gia thế nhà tao hơn hẳn chúng mày. Dòng tộc tao cao quý, ai cũng là trí thức. Không liên quan gì đến lũ bần nông vô giáo dục chúng mày. “Không liên quan! Bần nông! Cút đi!”
“À, cậu là Osanai Morio đúng không?”
Tổng thanh tra Konakawa Toshimi bước vào tiền sảnh, bóng tối đen đặc như hũ nút bên ngoài làm nền cho khung cảnh. Ông ta không vô giáo dục, cũng chẳng phải hạng nghèo khó, trái lại còn là một thành viên cao cấp trong xã hội đến Osanai cũng phải kính trọng. Gương mặt nghiêm nghị của ông ta không để lộ một chút nhân nhượng nào. Konakawa mặc cùng một bộ suit giống như lần gặp Osanai trong thang máy, vô cùng chỉn chu, như thể trong mơ ông cũng không muốn mình thiếu chỉnh tề. Đã vậy ông ta lại còn làm như thể đương nhiên phải ăn mặc như vậy. Konakawa là kiểu người lớn Osanai ghét nhất thuở thiếu thời, nhưng chẳng biết tự bao giờ hắn đã không còn trong hình dạng cậu bé nữa. Có lẽ vì sự xuất hiện của Konakawa, Osanai buộc phải thay đổi dáng hình.
“Ai vậy?”, hắn biết cả giọng nói và câu hỏi hắn thốt ra đều nghe rất đần độn, nhưng hắn không biết làm cách nào để ngăn cản bản thân. Cả người hắn đã nhũn ra, chỉ chực gục xuống bên thềm hành lang, phải cố lắm Osanai mới đứng thẳng được.
“Cậu biết rồi mà”, Konakawa không cười. Ông ta đã bắt đầu sục sạo tâm trí của Osanai. Tổng thanh tra. Tổng thanh tra. Chỉ tên chức vụ của ông ta cũng đủ làm Osanai run rẩy. Cùng lúc đó, suy nghĩ của Konakawa cũng chảy vào tiềm thức Osanai.
Đây hẳn là hiệu ứng phụ. Càng tốt. Chắc chắn sẽ giúp ích được cho Paprika. Mình sẽ lợi dụng điều này để lật tẩy chân tướng sự thật và đánh bại kẻ thù.
“Xác Himuro ở đâu?”
Osanai thầm gào thét trong lòng. Phải chạy, phải chạy cho bằng được. Hắn không còn đủ sức chiến đấu nữa rồi.
May mắn thay, sự sợ hãi làm hắn ngủ bớt sâu hơn. Osanai đang ở trong một nhà nghỉ kiểu cũ. Không, không phải nhà nghỉ, có lẽ là nhà trọ từ tận thời Edo. Cơ man những khách lữ hành đang ngồi trong một phòng nghỉ lớn. Osanai đã biến thành một chàng samurai trẻ tuổi. Phải cẩn thận, hắn tự nhủ. Vốn hiểu biết tích cóp được từ những cuốn tiểu thuyết dã sử cho hắn biết một điều rằng, những nơi thế này đầy rẫy trộm cướp, móc túi và dân lừa đảo. Đây là vị trí của hắn trong hiện tại. Chắc hẳn giấc mơ đang đưa ra cảnh báo “Phải cảnh giác”. Dù ăn mặc như samurai, thâm tâm hắn vẫn sợ hãi vô cùng. Đám người ở đây là ai? Dân bán rong. Một người mẹ và đứa con gái lưu vong. Một tay sumo. Một cặp đôi mới cưới. Một gã biểu diễn xiếc khỉ. Những đại biểu của tầng lớp hạ lưu thấp kém hắn vẫn thường khinh bỉ chê bôi. A, đây rồi. Một người đàn ông ngồi trong đám đông, nhìn hắn từ phía xa. Tóc muối tiêu, tay cầm tẩu thuốc, là tay thợ mộc Shima Toratarou. Còn kia là Chiba Atsuko trong bộ dạng nghệ nhân đường phố. Không chịu nổi nữa rồi! Cứu với! Có chạy đến đâu cũng không thoát được. Chết tiệt! Tao sẽ chém hết bọn bay. Osanai rút kiếm ra.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ