Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hế có nghĩa là, nhờ vào tính năng của chính bản thân nó hoặc năng lượng tinh thần tiềm ẩn của người dùng, DC Mini đã tạm thời phân tách ở cấp độ nguyên tử hoặc phân tử gì đó, rồi lại đồng thời tự lắp ráp ở một địa điểm khác, nơi một cá nhân khác đang sử dụng DC Mini?”, Noda Tatsuo trầm trồ. “Nghe như chuyện dịch chuyển vật chất tức thời trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ấy nhỉ.”
“Tôi cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn”, Atsuko gật đầu, dù tất cả hiểu biết của cô về dịch chuyển tức thời chỉ gói gọn trong bộ phim “Con ruồi” chuyển thể từ nguyên tác tiểu thuyết của tác giả George Langelaan.
“Nói thật với cô, giả dụ bây giờ thiết bị PT vẫn chưa sờ sờ ra đây, ai mà kể mấy chuyện kiểu này khéo tôi lại phá ra cười”, Owada rên rỉ. “Từ giờ anh Tokita có sáng chế ra cái gì tôi cũng chẳng ngạc nhiên nổi nữa.”
“Không phải thế đâu. Tính năng này giống như một sản phẩm phụ, vô tình được phát hiện trong quá trình thử nghiệm thôi”, Atsuko thanh minh. “Không liên quan gì đến việc trị liệu hết.”
“Dù thế cũng khó tin quá, làm sao mà nghĩ nổi đây là hiện thực kia chứ”, Ishinaka lau mồ hôi trên trán. “Nhưng bắt buộc phải tin thôi, còn lựa chọn nào khác đâu, thực tế là vậy mà.”
Konakawa, Morita, Yamaji và Ube cũng ngồi trong phòng, chỉ có Ube trực bên phòng Viện trưởng Shima. Hai Ủy viên Hội đồng quản trị Viện Nghiên cứu Tâm thần học được mời tới nhà Atsuko nói chuyện, nhìn thấy cảnh sát đã biết bản chất vấn đề không tầm thường. Họ lắng nghe như nuốt từng lời Atsuko nói, tim chỉ chực vọt ra khỏi lồng ngực.
“Vấn đề này đâu chỉ của riêng Viện Nghiên cứu nữa?”, Owada, Chủ tịch Liên hiệp Bác sĩ nội khoa Nhật Bản lên tiếng. Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao cảnh sát lại có mặt ở đây.
“Đúng vậy, nhưng đây không phải vấn đề có thể để lộ ra ngoài”, Konakawa nói. “Viện Phó và đồng minh của hắn sẽ lợi dụng chuyện đó ngay.”
“Thế ở cấp chính phủ thì sao?”, Ishinaka ướm lời.
“Cá nhân tôi cho rằng việc này chúng ta phải tự tìm cách lo liệu cho xong”, Konakawa quả quyết.
Ishinaka không phải người chậm hiểu, ông cũng biết rằng vấn đề này phải được giữ bí mật. Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự rụt rè e sợ trong cử chỉ của ông. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Đó là chuyện chúng ta cần bàn.” Noda nói.
Cuộc thảo luận về các kế sách đối phó với tình hình kéo dài bốn tiếng đồng hồ, đến 8 giờ tối mới kết thúc. Họ vẫn chưa quyết định chắc chắn điều gì cả. Chẳng ai biết tình hình sẽ thay đổi thế nào, nên họ chỉ nhất trí về các nguyên tắc hành động cơ bản. Inui Seijirou chắc chắn sẽ tổ chức một cuộc họp Hội đồng quản trị để củng cố vị trí của hắn, nên tạm thời Owada và Ishinaka sẽ cố gắng trì hoãn buổi gặp mặt này, lấy lý do cả Shima và Tokita đều bị bệnh nên vắng mặt. Hơn nữa hai người cũng sẽ giải thích tình hình với nhiều nhân viên có năng lực hết mức có thể và nhờ họ giúp đỡ. Nhưng cũng không kỳ vọng nhiều ở biện pháp này được, vì không thể nói tường tận chân tướng sự thật cho họ biết.
Owada khám cho Tokita, sau đó được Yamaji hộ tống sang căn hộ của Shima để kiểm tra tình trạng của ông. Noda và Ishinaka vốn là đối tác làm ăn, lâu lâu có dịp gặp lại nên ra nhà hàng dùng bữa tối. Konakawa và Morita quay trở lại Sở Cảnh sát. Ube chạy ra ngoài mua đồ ăn, hứa sẽ về sớm.
Atsuko luộc ít spaghetti và mở lon hải sản đóng hộp ra, xào với dầu mè. Cô nấu cả phần cho Saka và Ube ăn đêm. Ban nãy Noda Tatsuo mang vài hộp hải sản tới, giải thích rằng Atsuko từ giờ sẽ ăn ở nhà nhiều hơn nên ông đã nhờ người quen là bếp trưởng ở một khách sạn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô. Atsuko vừa ăn xong bữa tối đơn giản gồm spaghetti và xúp nguội, Ube cũng về tới.
“Giờ cô bắt đầu điều trị cho anh Tokita à?”, Ube uống cà phê Atsuko rót cho, nhìn cô với cặp mắt kiên định của một chàng trai trẻ tuổi.
“Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm. Lúc điều trị cho bệnh nhân, tôi phải đi vào giấc mơ của người bệnh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ nên hoàn toàn không phòng bị gì được.”
“Nửa tỉnh nửa mơ ư?”, Ube bối rối hỏi lại. “Cô tự đưa mình vào trạng thái đó được sao?”
“Cũng phải luyện tập nhiều lắm. Mới cả xem giấc mơ của người khác cũng có thể khiến chính bản thân bị thôi miên.”
“Thế có nghĩa cô có thể thức ngủ lúc nào tùy thích nhỉ?”, giọng Ube thoáng vẻ ghen tỵ. “Thích thật đấy. Giá cảnh sát cũng làm được vậy. Giả dụ lúc đang mai phục tội phạm vẫn có thể nghỉ ngơi giữa hiệp được.”
Atsuko cười, “Không có đâu, tôi cũng có lúc không ngủ được mà.”
“Nhưng lúc đi vào giấc mơ của người bệnh, nhỡ cô ngủ luôn lúc nào không biết thì sao?”
“Chuyện đó cực kỳ nguy hiểm, thế nên tôi mới phải luyện tập rất nhiều. Nếu đang ở trong giấc mơ của bệnh nhân mà tự nhiên mất tỉnh táo và không suy nghĩ nổi nữa, tôi phải dậy ngay. À, nhưng nếu dùng DC Mini thì…”. Đang giải thích, Atsuko bỗng á khẩu, không nói được gì nữa, cô nghĩ lại điều làm mình bận tâm lúc gặp Osanai sáng nay. Có phải DC Mini có hiệu ứng làm người dùng chìm sâu hơn vào giấc ngủ? Đêm qua, khi đang nửa tỉnh nửa mơ, trong thoáng chốc cô lo sợ rằng mình đang ngủ sâu hơn. Osanai cũng là một tay nhà nghề, ấy vậy mà cũng không thể dậy được theo ý muốn. Chẳng phải hắn nghĩ mình dậy rồi, nhưng chỉ mơ mình đã thoát khỏi giấc mơ thôi là gì? Nếu đây là một hiệu ứng phụ sản sinh do phản ứng quá mẫn, sử dụng DC Mini trong khoảng thời gian dài là một điều cực kỳ nguy hiểm. Liệu Osanai và Inui có nhận thức được chuyện đó không?
“Cô sao thế?”, Ube hỏi khi Atsuko đang mải mê theo đuổi dòng nghĩ trong đầu mình.
“Không có gì đâu”, cô vội vã lắc đầu. Tất cả mới dừng lại ở suy đoán, chưa có gì chắc chắn cả.
Cô bước vào phòng ngủ. Tokita Kousaku vẫn ngủ say như đứa trẻ. Ban nãy, trước buổi gặp mặt với Ishinaka và Owada, cô đã cho anh ăn ít cháo. Mỗi ngày chỉ hai bữa ăn có khi sẽ làm Tokita gầy đi chút ít, nhưng do cơ địa vốn dễ tăng cân, dễ anh lại mập lên vì thiếu vận động. Khi đội Gorgones lên đầu anh, cô có cảm giác dường như sự bảo bọc ân cần của người mẹ nảy sinh trong quá trình cô chăm sóc Tokita đã hòa vào tình yêu cô dành cho anh. Atsuko hôn nhẹ lên má Tokita và bắt đầu trị liệu, sử dụng DC Mini.
Cô đã quen với những giấc mơ của Tokita. Nhưng chúng rất khó phân biệt với những hình ảnh từ giấc mơ của Himuro, thứ đã được truyền vào tâm thức anh và làm anh phát bệnh. Atsuko không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải cẩn trọng loại bỏ những mảnh ghép từ giấc mơ của Himuro. Khi một con búp bê Nhật xuất hiện, cô sẽ thay nó bằng các loại máy móc, trò chơi điện tử dành cho trẻ em cô lại thay bằng thiết bị PT. May mắn thay Tokita không mê đồ ngọt lắm, nên mỗi khi kẹo bánh hay một thanh sô cô la xuất hiện, Atsuko sẽ thay thế chúng bởi những món khoái khẩu của Tokita: cà tím nướng tẩm xốt miso hay cá nướng, ngay lập tức gỡ bỏ những tác nhân gây khó chịu trong giấc mơ của anh. Atsuko cảm giác mình đã đi được một chặng đường dài trong việc điều trị cho Tokita. Đã quá 12 giờ.
Tokita cuối cùng đã trở lại với giấc mơ bình thường của chính anh. Cô và anh đang nhìn xuống một trạm tàu rộng thênh thang từ khung cửa sổ tầng ba của một tòa nhà. Họ có thể thấy cơ man những loại đầu máy khác nhau, ngay ở giữa là một đầu tàu diesel mang gương mặt xấu xa bí hiểm như quỷ sứ. Đây không phải lần đầu tiên Atsuko nhìn thấy nó. Cái đầu tàu kỳ lạ đó hình như có thù địch gì với Tokita, giấc mơ nào cũng thấy nó ráo riết đuổi theo anh.
“Lại nó nữa kìa. Anh nhìn xem.”
Atsuko cười khúc khích, Tokita hoảng sợ, kêu lên như đứa trẻ. Với Tokita, sự xuất hiện của chiếc đầu máy diesel đó không phải chuyện đáng cười, lúc nào anh cũng hoảng sợ đến phát điên khi nhìn thấy nó trong mơ. Thế nhưng sự sợ hãi đó là một phần trong bản chất của Tokita, càng sợ hãi bao nhiêu, anh càng củng cố được cái tôi của mình bấy nhiêu.
Đầu máy diesel nhìn Tokita hăm dọa, đè lên trên đường ray, băng qua các đường tàu song song và lao thẳng về phía tòa nhà.
“Chúng ta đang ở trên cao nên không sao đâu”, Atsuko trấn an bạn đồng hành.
Tokita cũng nghĩ như thế, nhưng trong thâm tâm cả anh và Atsuko đều nghi ngờ chuyện không đơn giản vậy.
Y như dự tính, đầu máy diesel bắt đầu trườn lên bức tường bên ngoài tòa nhà.
Tokita rên rỉ, trong lòng gào thét vì kinh sợ.
“Thôi chết, nó tới kìa. Chạy mau!’”, Atsuko kéo tay Tokita chạy thẳng ra khỏi tòa nhà. “Đừng quay đầu lại!”
Nếu quay lại, Tokita sẽ chỉ thêm hoảng hồn khi thấy chiếc đầu tàu đã vào được bên trong tòa nhà.
“Nhưng đằng nào tôi cũng quay lại thôi mà”, bị đẩy vào thế bí, cuối cùng Tokita cũng nói ra được. Có lẽ vì Atsuko đang ở cạnh nên anh yên lòng hơn, đây là một dấu hiệu vô cùng khả quan cho sự hồi phục của Tokita.
Khi hai người quay đầu lại, một trảng cỏ xanh mướt như cảnh ở châu Âu trải ra thênh thang trước mặt họ. Tokita và Atsuko đang đứng ở bậc thềm của một tòa biệt thự được xây trên núi. Trên băng ghế đối diện với tay vịn lan can, Inui và Osanai đang ngồi đó.
“Anh Tokita đó sao?”, Osanai đúng dậy, nhếch mép cười gian xảo.
“Hôm nay cô không chữa cho anh Shima à?”
“Hai người lại đến cản trở công việc của tôi nữa phải không”, Atsuko biến thành Paprika, đứng ra phía trước Tokita để bảo vệ anh. Cô cảm thấy tính cách Paprika phù hợp với thế tấn công hơn.
Trong khoảnh khắc, cô để ý thấy sự kỳ lạ trong khung cảnh đằng sau Inui và Osanai. Thỉnh thoảng lại có những vật thể màu đen lấm chấm trên đồng cỏ. Chúng có vẻ là những vật dụng bình thường trong đời sống thực, cảm giác chúng ngày càng tiến gần về phía bốn người hơn. Gì thế nhỉ? Cô nhớ đã thấy cảnh này trong giấc mơ của một bệnh nhân.
“Không biết ai mới ngáng đường ai”, Osanai cười nhạt. Inui đứng dậy. Hắn đang mặc áo choàng trạng sư, đứng trên khán đài nhìn xuống Tokita và Atsuko. Dáng vẻ của Inui hiện giờ làm hai người phải e sợ. Dù gì hắn cũng là giáo sư giảng dạy tại ngôi trường Atsuko và Tokita theo học ngày trước. Nhưng bài giảng thốt ra từ giọng điệu thuyết giáo của hắn quá nhàm chán, có lẽ bởi hắn gần như đã ngủ rồi.
“Đó chẳng phải công cụ ☆■©⬤ nên được sử dụng vì hạnh phúc của toàn nhân loại đó sao? Nếu đã ⬜★ rồi, chúng ta nên nỗ lực tìm ra cách thấu hiểu lẫn nhau, qua tập hợp tiềm thức của toàn nhân loại, được liên kết với nhau bởi những giấc mơ.”
“Ái chà chà, ngài đang giảng học thuyết của Jung sao, Tiến sĩ Inui?”, Paprika khích bác. “Xưa như diễm ấy nhỉ.”
Mặt Inui sưng lên vì tức giận. Hắn có vẻ đang tỉnh dần. Inui trừng mắt quát.
“Câm ngay! Con tiện nhân bạo lực kia!”
Trần nhà của giảng đường sụp xuồng với một tiếng “phù” như quả cầu giấy bị xịt. Tokita hét lên. Một con búp bê đang ngó vào trong giảng đường, đầu nó to bằng bóng bay quảng cáo, đôi mắt đen xì không biểu cảm trên gương mặt trắng dã. Tokita khóc òa lên như đứa trẻ.
Nhưng Atsuko đã loại bỏ hình ảnh con búp bê đó từ giấc mơ của Himuro, nên nó xuất hiện ở đây chắc chắn vì kẻ địch đang âm mưu làm bệnh của Tokita trầm trọng thêm. Atsuko nhấn phím, tách giấc mơ của Tokita ra khỏi máy thu, cô thét vào mặt Inui và Osanai.
“Giờ thì ai mới ngáng đường ai đây?”
Cả biểu cảm và chuyển động của hai kẻ đó đông cứng lại như những hình ảnh tĩnh. Do hoảng sợ nên vậy chăng, cũng có thể vì khung cảnh thay đổi đột ngột nên chúng bị giật mình. Ba người bị chuyển tới một nơi đìu hiu hoang tàn, chỉ có những chiếc xô màu xanh đựng rác lăn lóc nơi vệ đường. Xung quanh không một bóng người, không khí và màu sắc cảnh vật đều bị bao trùm bởi sự ảm đạm thê lương. Từ ô kính cửa sổ đã vỡ gần hết, những con búp bê thò gương mặt tái xanh ra ngoài, cánh tay thò ra, lòng bàn tay ngửa lên trên. Chúng cười hỉ hả như lâu lắm không được cười. Ngay giữa mảnh đất trống, một tượng Phật cao chừng mười mét ngồi đó, vừa cười vừa gật đầu liên tục.
“Đây không phải giấc mơ của chúng ta!”, Osanai quằn quại khổ sở. “Inui, mau dậy đi.”
Paprika nhận ra sự thực, đây chính là giấc mơ của Himuro truyền thẳng từ bệnh viện vào tiềm thức cô. Thiết bị DC Mini mà Inui và Osanai đang sử dụng chắc chắn cũng đang tiếp nhận những hình ảnh đó.
Paprika run lẩy bẩy vì sợ. “Dậy mau lên. Tất cả chúng ta hóa điên hết bây giờ.”
Paprika tập trung hết sức để tự đánh thức mình dậy, nhưng làm được thế không phải chuyện đơn giản. Cô cũng biết giấc mơ của Himuro sau khi nhân cách của cậu ta bị tàn phá kinh hoàng đến mức nào. Nếu mắc kẹt trong này, chắc chắn chính cô cũng sẽ bị tâm thần phân liệt.
Chính là hậu quả của tính quá mẫn. Chiếc DC Mini ở trong đầu Himuro vẫn tiếp tục phát những giấc mơ của bệnh nhân tâm thần phân liệt. Hoặc tín hiệu từ Himuro ngày một mạnh hơn, hoặc phạm vi tiếp nhận của các chiếc DC Mini mà Paprika, Osanai và Inui sử dụng đã mở rộng. Dù là lý do gì đi nữa, cơn ác mộng với những hình ảnh kinh hoàng có thể làm tinh thần con người kiệt quệ ấy, đang từ bệnh viện vượt qua khoảng cách năm ki-lô-mét để truyền vào DC Mini của người dùng.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ