Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
rông anh mệt quá”, Paprika nói. Cô cẩn thận không để cho bản năng phòng vệ của Noda phải phản ứng thái quá, dẫn đến việc trị liệu bị chậm trễ. Khoảng đất trống sau tiệm thuốc lá chắc chắn đã khơi gợi nỗi bất an trong Noda Tatsuo, nếu Paprika không ở đó, có lẽ ông đã tỉnh dậy và cảnh đó sẽ hoàn toàn bị lãng quên.
“Mặt anh mướt mồ hôi kìa.”
“Thực ra người tôi còn ướt hơn mặt cơ”, Noda lại ngượng ngùng nói. “Xin lỗi vì đã làm ướt ga trải giường của cô nhé.”
“Anh đi tắm đi.”
“Hay là vậy nhỉ”, Noda ngồi dậy, nhớ ra đây không phải bệnh viện mà là nhà riêng của Paprika. “Nhưng sử dụng nhà tắm ở nhà riêng của một cô gái trẻ thế này…”
“Lại nữa hả”, Paprika khẽ mỉm cười. “Lúc nào anh cũng để ý mấy điều nhỏ nhặt vậy nhỉ, đúng là quý ông tử tế lịch lãm có khác.”
Trong lúc Noda đi tắm, Paprika thay ga trải giường. Sau đó cô chuẩn bị bữa sáng với thịt ba chỉ xông khói, trứng, bánh mỳ và cà phê. Nhà hết rau nên cô không làm được salad, thay vào đó cô mở lon măng tây đóng hộp ra. Nghĩ tới việc ăn sáng cùng Noda, Paprika thấy vui vui, khe khẽ ngân nga câu hát từ bài “P.s I love you”. Cô bắt đầu cảm mến tính cách của Noda. Càng trị liệu, cô càng có cảm tình với người đàn ông này hơn.
“Chúng ta vừa ăn sáng vừa tiếp tục nhé”, Paprika nói với Noda, người vừa bước ra phòng khách trong bộ áo choàng tắm.
Lần đầu tiên Noda được ngắm nhìn khung cảnh thành phố trong ánh mặt trời từ phòng khách, ông phải bật lên một tiếng cảm thán. “Tuyệt vời, thật mỹ lệ.” Noda lại nghi ngờ không biết đây có phải nơi ở thực sự của Paprika không, nhưng ông quyết định không nói gì cả.
“Tiếc là buổi sáng không có ánh mặt trời rọi vào phòng. Tại đằng kia là phía tây mà.”
Paprika ngồi đối diện với Noda, lúc này cô đã mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề. “Bữa sáng ở đây cũng giống như ở nhà tôi nhỉ”, Noda nói. Paprika nghĩ thầm, chắc vợ Noda cũng không làm salad rau.
“Anh còn nhớ hôm qua chúng ta đã chiến đấu cùng nhau thế nào không”, Paprika cười khúc khích.
“007 chứ gì. Tôi nhớ chứ”, Noda hơi ngọ nguậy vẻ ngại ngùng. “Phim đó tên Dr.No, là tập đầu tiên trong series 007 đấy.”
“Anh xem khi nào vậy?”
“Chắc là thời cấp hai. Tôi một mình vào thành phố để xem đấy. Phim hay quá nên tôi xem đi xem lại tận hai lần, còn trễ cả chuyến bus về nhà nữa.”
Noda nói chuyện một lúc về quê ông ngày trước. Ông sinh ra trong một ngôi làng nhỏ dưới chân rặng núi Kantou thuộc tỉnh Yamanashi, gia đình ông đã cư trú ở đó qua nhiều đời, bố Noda là bác sĩ.
Paprika quay trở lại câu chuyện 007. “Anh Nanba cũng xuất hiện nhỉ.”
“Chúng ta đã đánh nhau với tay đó phải không? Chắc cũng là tàn vương của buổi ngày thôi.”
Paprika mỉm cười gượng gạo, thầm nghĩ mình đã lỡ chỉ cho Noda một khái niệm để rồi ông cứ tùy tiện áp dụng mãi xếp mọi thứ vào “tàn vương của buổi ngày” thì làm sao phân tích được gì nữa.
“À mà, lúc trước đấy Mari có xuất hiện, cũng là cô phải không Paprika?”
“Đúng rồi. Anh còn nhớ chiếc xe đạp đỏ không?”
“Ừ nhớ chứ. Màu đỏ nổi bần bật gây chú ý thế mà.”
“Quả đúng là máy chiếu cũng cần chức năng hiển thị màu thật nhỉ. Chỉ nhìn màn hình thì làm sao biết được đó là xe đạp màu đỏ cơ chứ.”
“Đúng vậy đấy. Cô cho tôi một ly cà phê nữa được không?”
“Mời anh. Trong mơ Sukenobu là người đạp chiếc xe đó, nhưng anh Noda có nhớ ai hồi cấp hai hay đi xe đạp đỏ không?”
Noda chăm chú nhìn những dãy nhà cao tầng của Shinjuku bên ngoài cửa sổ không chớp mắt. “Tôi nhớ rồi. Có một người trong lớp không bao giờ đi bus, lúc nào cũng chỉ đi cái xe đạp đỏ đó đến trường thôi. Là bạn cùng lớp của tôi. Để xem nào, à đúng rồi, tên là Akishige.”
“Anh có thân với người đó không?”
“Làm gì có chuyện. Thằng đó là đại ca trong lớp, thủ lĩnh của nhóm đầu trâu mặt ngựa, là đứa chuyên đi bắt nạt người khác đấy.”
“Vậy là ký ức về anh ta đã chồng lên hình ảnh của Sukenobu. Trong giấc mơ hôm trước, lúc Sukenobu bị biến thành giáo viên Quốc ngữ, anh đã nói rằng anh không bị Sukenobu ‘mắng’, mà chỉ ‘trêu chọc’ mà thôi đúng không?”
Noda nhìn Paprika có phần kinh ngạc. “Ra vậy. Hóa ra phân tích giấc mơ là thế này ư?”
“Đúng rồi đấy.”
“Ban nãy tôi có nói Segawa là Takao nhỉ?”
“Phải.”
“Vậy Nanba cũng không phải Nanba đúng không?”
“Chắc chắn là thế.”
Noda trầm ngâm suy nghĩ, “Vậy không biết là ai nhỉ?”
“Takao có bị Akishige bắt nạt không?”
“Không, nó ranh như cáo. Tại nó giỏi Toán nên lẽ ra phải bị Akishige bắt nạt trước tiên, nhưng nó chủ động tiếp cận Akishige và làm đàn em của thằng đó.”
“Anh có bị bắt nạt không?”
“Cũng có đấy, nhưng không còn lưu lại ký ức gì kinh hoàng lắm. Hay là có nhỉ?”, mồ hôi lại lấm tấm trên trán Noda.
“Lần trước lúc phân tích giấc mơ anh Noda có nói, anh không bị Sukenobu ‘bắt nạt’ mà giống như đang ‘cãi nhau’ với ông ta nhiều hơn. Có lẽ anh cũng tranh cãi với người tên Akishige này chăng?”
“Không, tôi không nhớ có chuyện đó. Mà khoan đã. Có thể cô nói đúng”, giọng Noda bắt đầu lạc đi.
“Anh không cần phải cố nhớ làm gì đâu. Càng cố nhớ khả năng ký ức giả được tạo ra che lấp sự thật càng cao thôi. Nhưng chúng ta cũng sắp tiếp cận được mấu chốt của vấn đề rồi. Anh muốn thêm bánh mỳ không? Mứt Fauchon này ngon lắm.”
“Thôi tôi no rồi.”
“Tôi hỏi này, lần tới bao giờ anh đến được?”
Được lời như cởi tấm lòng, mặt Noda rạng rỡ hẳn lên.
“À, cái đó thì, bất cứ lúc nào. Đêm nay cũng được luôn.”
“Vợ anh không lo lắng gì sao?”
“Đến công ty tôi sẽ gọi về báo. Tôi đi chữa bệnh nên có gì đâu mà phải lo.”
“Thế ư, vậy tối nay anh đến nhé”, Paprika nói tiếp, có vẻ hào hứng nhiệt tình hơn mọi khi.
“Bây giờ anh đang cố gắng nhớ lại những thứ trong quá khứ đã gây tổn thương cho anh về mặt tinh thần, nhưng tiềm thức của anh chống cự quá mạnh mẽ, trái tim anh bị giằng co giữa hai thế đối lập, nên rất có thể nỗi bất an sẽ lại trỗi dậy, kéo theo những cơn hoảng loạn ập tới. Chỉ một bước nữa thôi, tất cả mọi thứ sẽ được sáng tỏ. Chỉ cần anh nhớ ra được mọi thứ, bất an sẽ không còn nữa. Với lại, lúc sáng sớm nay, anh đã quen với việc tôi do thám giấc mơ của anh rồi, nên đêm nay nếu tôi có xuất hiện anh cũng đừng ngạc nhiên quá nhé.”
“Thật vậy ư?!”, mắt Noda sáng lên. “Nếu vậy thì vui nhỉ?”
“Còn vui hơn nữa là vì tôi sẽ đi vào giấc mơ của anh trong khi anh còn nửa tỉnh nửa mê, nên bản thân anh cũng sẽ nhận thức được đây là mơ.”
“Cùng với cô sao?”
“Đúng rồi.”
“Chắc vui lắm đây”, Noda hơi cựa quậy thân mình vì phấn khởi, nhấn mạnh thêm lần nữa. “Hẳn phải vui lắm. Tất cả mọi người khi quen rồi đều thế à?”
“Những người có ý chí mạnh và mắc bệnh nhẹ đều vậy cả. Khách hàng của tôi hầu hết toàn những người có ý chí mạnh mẽ và triệu chứng bệnh vẫn còn nhẹ thôi.”
“Tôi cứ nghĩ trị liệu tâm lý phải là quá trình mệt mỏi khổ sở hơn nhiều cơ”, Noda chăm chú nhìn Paprika. “Chả trách Shima lại ganh tỵ. Chắc bệnh nhân không ai quên được cô đâu nhỉ?”
“Chuyện đó sao tôi biết được. Nguyên tắc của tôi là không gặp gỡ khách hàng sau khi kết thúc quá trình trị liệu.”
Noda nói với vẻ tiếc rẻ, “Chắc vì những vị đó toàn là người ai ai cũng biết đúng không?”
“Những người đó nếu bị phát hiện có liên quan tới chuyên viên tâm lý thì phiền phức lắm.”
“Nhưng khi mọi chuyện kết thúc êm đẹp rồi, cô sẽ gặp tôi một lần cuối chứ? Cô đã hứa với tôi sẽ cùng đi uống ở Radio Club rồi mà?”
“Tôi đã nói vậy ư?”
“Ừ”, Noda khẳng định chắc nịch.
Paprika nhịn cười và đứng lên, tiến tới phía tủ đựng thuốc.
“Anh hết thuốc rồi đúng không? Tôi đưa anh lượng thuốc đủ dùng cho hôm nay nhé.” Hôm nay chắc chỉ cần liều lượng của một ngày là được, Paprika đang rất tự tin vào buổi trị liệu đêm nay.
“Này, trước kia anh thân với cô gái tên Mari lắm phải không?”, Paprika hỏi khi Noda sắp sửa đi về. Cô mới nhớ ra mình chưa hỏi han gì Noda về Mari.
“À, Mari ấy hả?” Noda nhìn về phía xa xăm như đang mải mê hồi tưởng.
“Mari là cô bé ở làng bên, xinh lắm, tôi thích mê. Xinh đến mức tôi còn chẳng dám mở lời trò chuyện lấy một lần. Hôm nay trong mơ lần đầu tiên tôi mới được nói chuyện với cô ấy đấy”, Noda nhìn Paprika, khẽ mỉm cười. “Nhưng đó là cô mà nhỉ.”
Sau khi Noda đi, Paprika tẩy trang và ngủ một giấc ngắn. Cô có kỹ thuật đã được mài dũa nhiều năm, nên cứ mệt là lúc nào cũng ngủ ngay được. Cô dậy lúc 10 giờ, trang điểm cho gương mặt của Chiba Atsuko. Việc này không tốn thời gian mấy, chỉ bằng một phần năm khoảng thời gian so với lúc hóa trang thành Paprika. Cô khoác lên mình bộ đồ công sở màu mơ bình thường cô vẫn hay mặc, xuống hầm gửi xe và ngồi vào ghế lái. Xe của cô là một chiếc Marginal Carolina màu xanh rêu.
Cô chuẩn bị đi từ bãi đỗ xe vào Viện Nghiên cứu. Trong khoảng tối phía trước cửa kính ngăn cách tòa nhà và bãi đỗ xe, ký giả trẻ hôm trước trong buổi họp báo đã hỏi những câu làm người ta khó xử đang đứng đó. Nhìn thấy Atsuko, anh ta gượng cười và cúi đầu trước mặt cô vẻ hối lỗi. “Thành thật mong cô thứ lỗi vì đã hỏi những câu thất lễ.”
“Ôi, anh đến tìm tôi ư?”, Atsuko mỉm cười thân thiện, nụ cười làm bất kỳ ai cũng phải buông bỏ sự đề phòng cảnh giác. “Anh có gì muốn hỏi thêm sao?”
“Không hẳn, tôi đến đây vì có điều muốn nói cho cô biết”, anh ta dáo dác nhìn xung quanh. “Để bù đắp cho sự thất lễ của tôi hôm trước ấy mà, cô sẽ nghe chứ?”
Chẳng biết vì lẽ gì cảm xúc của anh chàng ký giả này đối với cô đã thay đổi, Atsuko nghĩ. Nếu không phải vậy thì anh ta quả có tài diễn xuất tuyệt vời so với độ tuổi của mình.
“Là gì vậy? Nơi đây chỉ nhân viên trong Viện mới vào được, tôi xin lỗi vì bắt anh phải đứng nói chuyện thế này.”
Dường như đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhận sự đối xử lạnh lùng từ phía Atsuko nhưng rồi lại được nghe những lời tử tế, anh nhà báo nọ cảm động chìa danh thiếp ra. “Cảm ơn cô nhiều. Tôi là Matsukane, làm ở mảng Xã hội của tờ Tin tức Buổi sáng. Thực ra tôi muốn nói về chuyện Paprika”. Vẻ mặt Atsuko không có gì thay đổi, vậy mà anh chàng ký giả vội vã nói thêm vào ngay. “Không không, tôi đã nói hôm trước rồi, tôi không có ý định tìm hiểu thêm về thân thế thực sự của Paprika nữa. Nhưng dạo gần đây, có nhiều ký giả mảng Xã hội thuộc tòa soạn tôi đang đồn ầm lên về sự xuất hiện của Paprika ở Roppongi. Thế nên tôi nghĩ có người nên đề phòng.”
“Ôi”, Atsuko cười khúc khích, “Anh nói với tôi để làm gì, tôi có phải Paprika đâu.”
“Vâng, đúng là vậy nhưng mà…”, anh ta gượng cười và nhìn lên trần nhà của bãi đậu xe. “Thế nên tôi nói thế này để giả dụ như nếu cô có biết Paprika thì hãy cảnh báo cô ấy thôi.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tại sao anh lại phản bội đồng nghiệp của mình để nói cho tôi biết điều này?”
Anh nhà báo đanh mặt lại. “Như tôi vừa nói ban nãy, tôi muốn xin lỗi vì những điều tôi hỏi cô hôm trước. Vả lại…”, anh ta bỗng im bặt không nói gì thêm nữa.
“Vả lại sao nữa?”, Atsuko mỉm cười động viên. “Không biết anh có thể nói cho tôi tên nhân vật trong Viện đã tiết lộ cho anh những điều kỳ lạ không?”
“Cái đó thì”, lời đã treo ngay đầu lưỡi, nhưng rồi Matsukane lại chần chừ nhìn xuống đôi giày dưới chân.
“Sắp tới có lẽ tôi sẽ nói với cô. Để tôi điều tra chắc chắn xong xuôi đã. Thế nên…”, anh nhà báo với khuôn mặt điển trai đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Atsuko, “Mong cô cẩn thận cho.”
“Vâng, nhưng cẩn thận cái gì mới được chứ.”
“Lần tới, lần tới tôi sẽ đến”, nhìn thấy xe của nhân viên khác tiến vào, anh ta hơi khom người xuống, bước về phía lối ra bên lề tường.
Anh ta cảnh báo mình như vậy, không rõ đã biết được bao nhiêu phần sự thật rồi. Chiba Atsuko mở cửa kính, trong đầu ngổn ngang bao suy nghĩ không tên.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ