A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Linh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2993 / 92
Cập nhật: 2014-12-26 07:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
eth
Qua kính chắn gió, cô hầu như không nhìn thấy đường đi, nhưng lần này phần nhiều là do cô mất khả năng tập trung, chứ không phải do trời mưa. Sau khi Keith đi, cô cứ dán mắt vào tập tài liệu, thấy đầu óc quay cuồng rối rắm trong khi cố gắng diễn giải những gì chồng cũ vừa nói.
Logan có tấm ảnh của Drake... Logan đã bị ám ảnh bởi cô... Logan đã quyết định tìm kiếm cô... đã săn lùng cô.
Cô cảm thấy khó thở, và tất cả những gì cô có thể làm là đến văn phòng nói với hiệu trưởng rằng cô phải về nhà. Hiệu trưởng chỉ thoáng nhìn cô là đồng ý ngay, thậm chí còn hứa sẽ tự mình đứng lớp thay cô đến hết buổi chiều. Bà sẽ đón Ben khi tan học, Beth đã nói với thằng bé như vậy.
Trên đường về nhà, tâm trí cô lướt qua hết hình ảnh này đến hình ảnh khác, giống như chiếc kính vạn hoa có thể nhìn, nghe và ngửi. Cô cố thuyết phục mình rằng Keith đang nói dối, cố tìm một cáchó để hợp lý hóa những gì anh ta nói. Có thể lắm chứ, nhất là nếu xét cái cách anh ta đã nói dối trong quá khứ, nhưng...
Thái độ của Keith cực kỳ nghiêm túc, mang tính công việc hơn là cá nhân, và anh ta nói cho cô điều mà cô có thể dễ dàng kiểm chứng. Anh ta biết cô sẽ hỏi Logan điều đó... anh ta muốn cô hỏi Logan... có nghĩa là
Cô siết chặt vô lăng, nóng lòng muốn nói chuyện với Logan. Anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Chắc chắn là anh phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nước từ con sông nay đã tràn lên mặt đường, nhưng vì chìm đắm trong suy nghĩ nên cô không nhận ra điều đó, cho tới khi chiếc xe lao vào nc. Phanh gấp làm người cô chúi về phía trước. Nước sông chảy tràn quanh cô, cô sợ xe bị chết máy mất; nhưng chiếc xe cứ tiếp tục thẳng tiến, qua chỗ nước sâu hơn, rồi tới chỗ nông hơn.
Khi Beth về tới nhà, cô thậm chí không biết mình phải cảm thấy thế nào ngoài sự bối rối. Một giây trước cô còn cảm thấy giận dữ, bị phản bội và bị điều khiển; một giây sau, cô lại tự thuyết phục bản thân rằng đó không thể là sự thật, và Keithi dối cô lần nữa.
Vừa lái xe vào sân, cô đã đảo mắt nhìn khắp khu đất đang chìm trong mưa xem có thấy Logan ở đâu không.
Ở phía trước, qua màn sương mù sà thấp, cô có thể thấy ánh đèn trong nhà. Cô nghĩ hay mình vào trong nói chuyện với bà, mong tìm kiếm ở bà sự tỉnh táo và thông thái để có thể phân tích mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng khi nhìn thấy ánh đèn trong văn phòng và cánh cửa khép hờ, cô thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cô quay vô lăng về phía văn phòng, tự bảo mình rằng Logan không có tấm ảnh, rằng mọi chuyện đều không đúng. Chiếc xe xóc lên khi chạy qua những vũng bùn, lúc này mưa rơi nặng hạt đến nỗi cần gạt nước không gạt xuể. Trên hiên, cô thấy Zeus nằm gần cửa, đầu nó nghếch lên.
Cô dừng xe trước văn phòng rồi chạy vào hiên, mưa quất mạnh vào mặt đau rát. Zeus lại gần, dụi mõm vào tay cô. Cô lờ nó đi mà bước thẳng vào trong, hy vọng sẽ gặp Logan bên bàn làm việc.
Anh không có ở đây. Cánh cửa thông từ văn phòng sang chuồng chó vẫn đang mở. Dừng giữa văn phòng, cô xốc lại tinh thần cho cứng rắn. Có bóng người di chuyển trong hành lang tối om. Cô đợi Logan bước ra chỗ ánh sáng.
"Chào em, Elizabeth," anh nói. "Anh không nghĩ sẽ gặp em..." Anh ngừng lại. "Có chuyện gì thế?"
Nhìn anh, cô thấy những cảm xúc của mình chỉ chực tràn ra. Miệng cô chợt khô khốc, và cô không biết phải bắt đầu ra sao hay phải nói gì. Logan im lặng, cảm nhận được trạng thái kích động của cô.
Cô nhắm mắt, ngăn dòng nước mắt như sắp trào xuống, rồi thận trọng hít một hơi. "Vì sao anh tới Hampton?" cuối cùng cô hỏi. "Lần này em muốn sự thật."
Anh không nhúc nhích.
"Anh đã nói với em sự thật."
"Anh đã ói hết tất cả với em chưa?"
Anh do dự giây lát trước khi trả lời rất khẽ. "Anh chưa bao giờ nói dối em."
"Đó không phải điều em hỏi!" cô gắt lên. "Em hỏi anh có giấu em điều gì không!"
Anh quan sát cô một cách thận trọng. "Chuyện này từ đâu ra?"
''Không quan trọng!" Lần này, cô nghe thấy sự giận dữ trong giọng mình. "Em chỉ muốn biết tại sao anh tới Hampton."
"Anh đã nói với em rồi."
"Anh có một bức ảnh của em phải không?"
Logan im lặng.
"Trả lời đi!" Cô tiến một bước về phía anh, cơn giận hùng nổ. "Anh có một bức ảnh của em, đúng không?"
Cô không biết mình chờ đợi phản ứng gì ở anh, nhưng ngoại trừ một tiếng thở dài, anh không tỏ ra nao núng.
"Đúng," anh nói.
"Tấm ảnh em đã đưa cho Drake?"
"Đúng," anh lặp lại.
Nghe câu trả lời của anh, cô thấy cả thế giới của mình bắt đầu sụp đổ như dãy domino. Bất thình lình, tất cả đều trở nên có lý - cái kiểu anh nhìn cô khi họ lần đầu gặp mặt, lý do anh bằng lòng làm việc với tiền lương ít ỏi, lý do anh đối xử tốt với bà và Ben, và tất cả những lần anh nói về số phận...
Anh có bức ảnh. Anh đến Hampton để tìm cô. Anh đã theo dõi cô như một con mồi.
Ngay lập tức cô cảm thấy khó thở.
"Lạy Chúa."
"Không phải như em nghĩ đâu."
Anh đưa tay về phía cô, nhưng cô chỉ lơ đãng nhìn nó chuyển động lại gần trước khi cuối cùng cũng hiểu được việc gì đang xảy ra. Giật mình, cô lảo đảo lùi lại, cô giữ cho khoảng cách giữa hai người xa hơn. Tất cả chỉ là dối trá...
"Đừng động vào tôi!"
"Elizabeth...?
"Tên tôi là Beth!"
Cô nhìn anh như thể nhìn một người xa lạ. Anh bỏ tay xuống.
Anh cố lần nữa, giọng thì thầm đến nỗi khó mà nghe được. "Anh có thể giải thích."
"Giải thích cái gì?" cô vặc lại. "Rằng anh đã lấy trộm bức ảnh từ em trai tôi? Rằng anh đi bộ xuyên đất nước để tìm tôi? Rằng anh yêu một tấm hình..."
"Không phải như vậy," anh lắc đầu.
Cô không nghe thấy anh. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào anh, tự hỏi liệu có điều gì anh nói là sự thật không.
"Anh theo dõi tôi..." cô nói mà như độc thoại với chính mình. "Anh nói dối tôi. Anh lợi dụng tôi."
"Em không hiểu..."
"Hiểu? Anh muốn tôi hiểu
"Anh không lấy trộm bức ảnh," anh nói. Giọng anh vẫn vững vàng và điềm đạm. "Anh tìm thấy bức ảnh ở Kuwait, và anh đã dán nó lên bảng tin nơi anh nghĩ có ai đó sẽ tới nhận lại. Nhưng không ai nhận nó cả."
"Và vậy nên... anh đã lấy lại nó?" Cô lắc đầu hoài nghi. "Tại sao? Bởi anh có những ý tưởng bệnh hoạn và lệch lạc nào đó về tôi?"
"Không," anh nói, lần đầu tiên giọng anh cao lên. Nó làm cô giật mình, suy nghĩ chậm lại, dù chỉ là một thoáng. "Anh đến đây bởi anh nợ em."
"Anh nợ tôi?ớp mắt. "Nghĩa là sao?"
"Bức ảnh đó... nó đã cứu sống anh."
Dù ý anh nói là rất rõ ràng, cô vẫn không thể hiểu được những từ ngữ đó. Cô chờ đợi thêm, và trong không khí yên lặng kéo dài, cô bỗng thấy... sởn gai ốc. Tóc gáy cô dựng lên và cô lùi lại thêm một bước nữa. "Anh là ai?" Cô rít lên. "Anh muốn gì ở tôi?
"Anh không muốn gì hết. Và em biết anh là ai mà."
"Không, tôi không biết! Tôi không biết gì về anh hết!
"Hãy để anh giải thích..."
"Vậy thì hãy giải thích, nếu tất cả những chuyện này là trong sáng và sự thật, tại sao lại có chuyện anh không nói cho tôi về bức ảnh ngay khi anh đến đây!" cô gào lên, tiếng cô vang vọng khắp phòng. Trong tâm trí, cô nhìn thấy Drake và tất cả những chi tiết vào cái đêm tấm ảnh bị lấy. Cô chỉ vào anh. "Tại sao anh không nói, 'Anh tìm thấy nó ở Iraq và anh nghĩ có thể em muốn giữ nó'? Sao anh không nói cho tôi lúc chúng ta đang nói về Drake?"
"Anh không biết..."
"Đó không phải ảnh của anh mà anh giữ! Anh không hiểu sao? Đó là cho em trai tôi, không phải cho anh! Đó là của em tôi và anh không có quyền giấu nó với tôi!"
Giọng thì thầm. "Anh không định làm em bị tổn thương."
Mắt cô xoáy vào anh, xuyên qua anh bằng tất cả sự giận dữ.
"Tất cả là giả dối, đúng không? Anh tìm thấy bức ảnh đó và tới đây với... trò tưởng tượng bệnh hoạn nào đó mà trong đó anh có thể đóng vai một ngôi sao. Anh đùa giỡn tôi ngay từ khi chúng ta mới gặp nhau! Anh đã cố tìm cách làm sao đó để trông có vẻ là một người đàn ông hoàn hảo trưc mắt tôi. Và anh nghĩ vì anh bị ám ảnh bởi tôi, anh có thể lừa tôi yêu anh."
Cô thấy Logan tỏ ra bối rối trước những lời cô nói, và cô tiếp tục.
"Anh sắp xếp tất cả những chuyện này ngay từ đầu! Thật là bệnh hoạn, thật là sai lầm, và tôi không thể tin nổi là mình lại bị lừa."
Anh hơi lùi lại, sững sờ trước những lời nói của cô.
"Anh thừa nhận rằng anh đã muốn gặp em, nhưng về chuyện lý do tại sao thì em nghĩ sai rồi. Anh không đến để lừa cho em yêu anh. Anh biết nói thế này nghe thật vớ vẩn, nhưng anh đến vì anh tin rằng bức ảnh đã cứu sống anh và vì... anh nợ em điều gì đó, ngay cả khi anh không biết điều đó có nghĩa là gì hay chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng anh không hề tính toán gì sau khi đến đây. Anh nhận công việc, và rồi anh yêu em."
Nét mặt cô không hề dịu đi chút nào khi nghe anh nói vậy. Cô chỉ chầm chậm lắc đầu.
"Anh có thể tin nổi những gì anh vừa nói không?"
"Anh biết em sẽ không tin. Đó là lý do vì sao anh đã không nói với em."
"Đừng có cố biện minh cho sự dối trá của anh! Anhởi những tưởng tượng bệnh hoạn và anh thậm chí còn không thừa nhận điều đó nữa."
"Em thôi cái kiểu nói đó đi!" anh quát lại. "Chính em là người không lắng nghe. Em thậm chí còn không cố hiểu những gì anh nói!"
"Sao tôi lại phải cố hiểu? Anh là người nói dối tôi từ đầu. Anh lợi dụng tôi từ đầu."
"Anh không lợi dụng em," anh nói, cố đứng thẳngngười lên, lấy lại sự điềm tĩnh. "Và anh không nói dối về bức ảnh. Anh chỉ không nói cho em về nó vì anh không biết phải nói như thế nào để không khiến em nghĩ anh điên."
Cô giơ tay lên. "Đừng có nghĩ đến chuyện đổ lỗi cho tôi. Anh là người nói dối! Anh là người giữ bí mật! Tôi đã kể cho anh mọi thứ! Tôi đã cho anh trái tim tôi! Tôi đã cho con trai tôi chơi với anh!" cô gào lên. Khi tiếp tục, giọng cô vỡ ra và cô có thể cảm nhận nước mắt bắt đầu rơi. "Tôi lên giường với anh vì tôi nghĩ anh là người tôi có thể tin tưởng. Nhưng giờ thì tôi biết là tôi không thể. Anh có tưởng tượng được điều này làm tôi cảm thấy như thế nào không? Khi biết được tất cả chỉ là một trò chơi thô bỉ?"
Giọng anh dịu lại. "Làm ơn đi, Elizabeth... Beth... chỉ cần em lắng nghe."
"Tôi không muốn lắng nghe! Tôi đã bị lừa dối quá đủ rồi."
"Đừng như vậy."
"Anh muốn tôi lắng nghe?" cô hét lên. "Lắng nghe cái gì? Rằng anh bị ám ảnh bi một bức ảnh và đến tìm tôi bởi anh tin rằng nó đã giữ mạng sống của anh? Thật là thần kinh, và ngớ ngẩn nhất là khi anh thậm chí còn không nhận ra rằng lời giải thích của anh chỉ khiến anh giống như một kẻ tâm thần!"
Anh nhìn cô, và cô thấy anh đang nghiến chặt hai hàm răng.
Toàn thân cô run lên. Cô đã làm xong. Đã kt thúc với anh. "Tôi muốn lấy lại nó," cô rít lên. "Tôi muốn bức ảnh tôi đã đưa cho Drake."
Thấy anh không trả lời, cô tiến tới bục cửa sổ chộp lấy một bình hoa nhỏ. Cô ném vào anh, hét lên, "Nó đâu? Tôi muốn lấy lại nó!"
Logan cúi xuống, cái lọ bay qua đầu anh đập vào bức tường phía sau. Lần đầu tiên, Zeus sủa một cách ngỡ ngàng.
"Nó không phải của anh!" cô gào.
Logan lại đứng thẳng người lại. "Anh không giữ n"
"Nó đâu?" cô hỏi.
Logan ngập ngừng trước khi trả lời. "Anh đã đưa nó cho Ben," anh thú nhận.
Mắt cô nheo lại. "Hãy đi khỏi đây."
Logan lưỡng lự một thoáng trước khi bước về phía cửa. Beth tránh ra, giữ khoảng cách với anh. Zeus hết nhìn Logan lại nhìn Beth, rồi chậm rãi đi theo Logan.
Tới cửa, Logan dừng lại quay về phía cô. "Anh thề bằng cả mạng sống của mình rằng anh không đến đây để yêu em, hay cố khiến em yêu anh. Nhưng anh đã làm th."
Cô nhìn anh. "Tôi bảo anh đi và tôi muốn thế."
Ngay lập tức, anh quay người bước vào cơn bão.
Kẻ May Mắn Kẻ May Mắn - Nicholas Sparks Kẻ May Mắn