Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 22
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 - Kẻ Hành Pháp Lộ Mặt
ột người đàn ông tóc bạc, mập mạp bước xuống từ toa xe hạng ba ở ga Chatham và hỏi người phu khuân vác đường đến bến tàu. Ông ta mang rất nhiều dụng cụ thợ mộc trong một túi rơm và hút một ống tẩu ngắn bằng đất sét. Người phu khuân vác dò xét người đàn ông có bộ râu trắng lởm chởm.
“Cố gắng tìm việc hả, ông bạn?” Ông ta hỏi.
“Vâng, vâng,” người đàn ông nói.
“Ông bao nhiêu tuổi?” Người phu khuân vác hòi.
“Sáu mươi tư tuổi,” người kia nói, và người phu khuân vác lắc đầu.
“Ông sẽ không dễ dàng tìm được việc. Họ không quan tâm lắm đến những lão già như chúng ta,” ông ta nói. “Sao ông không thử tìm ở Markham, những chủ thầu xây dựng trên phố High? Họ thiếu thợ. Tôi mới thấy một thông báo bên ngoài sân của họ sáng nay.”
Người thợ mộc cảm ơn, vác túi lên vai và đi xuống phố High. Ông ta ăn mặc tử tế, và cảnh sát đang tìm kiếm những kẻ lang thang đáng ngờ, không buồn nhìn ông ta lần thứ hai. Ông ta dành phần lớn thời gian để đi bộ từ sân này sang sân khác, mọi nơi đều nhận được câu trả lời giống nhau. Cuối buổi chiều, ông ta gặp may mắn hơn. Một công ty nhỏ sửa chữa tàu cần một thợ mộc thạo việc và nhận ông ta vào làm ngay.
Đã nhiều năm kể từ khi Đại tá Boundary cầm cưa, nhưng ông ta vẫn thể hiện tốt. Tuy nhiên, sau hai giờ làm việc, lưng và tay ông ta đau nhức. Ông ta vui mừng khi tiếng chuông báo giờ nghỉ vang lên. Ông ta vẫn chưa tìm được chỗ ở, nhưng điều ấy không làm ông ta lo lắng. Ông ta cẩn thận né tránh loại nhà trọ rẻ tiền, và tìm đến một nơi phục vụ cho nghệ nhân, nơi ông ta có thể có một căn phòng riêng và một chiếc giường sạch sẽ. Ông ta trả tiền đặt cọc, đi tắm và bỏ lại các dụng cụ, sau đó ra ngoài kiếm đồ uống.
Bảy giờ sáng hôm sau, ông ta trở lại sân. Nhiều lần trong ngày, ông ta đã nghĩ rằng sẽ phải từ bỏ công việc. Lưng ông ta đau nhói, cánh tay nặng như chì. Nhưng ông ta vẫn kiên trì, và một ngày nữa lại gần kết thúc.
Đến ngày thứ ba, ông ta đã rèn luyện được cơ bắp và thấy công việc trở nên dễ dàng. Người quản đốc hỏi rằng ông ta có muốn đến vùng nông thôn để làm việc tại ngôi nhà mà chủ công ty đang xây dựng không, nhưng ông ta từ chối. Ông ta muốn ở lại thị trấn, nơi có đám đông. Vào cuối tuần, cơ hội tuyệt vời đã đến. Ông ta được cử xuống bến cảng để sửa chữa một chiếc tàu hơi nước nhỏ và khả năng mà ông ta thể hiện đã khiến thuyền trưởng hài lòng. Thuyền trưởng cũng là một người đàn ông lớn tuổi.
“Ông có giá trị gấp đôi so với những tay trẻ tuổi vô danh này,” vị thuyền trưởng già càu nhàu. “Ông kết hôn chưa?”
“Chưa,” người kia nói.
“Có con không?”
Boundary lắc đầu.
“Sao ông không nhập bọn với tôi? Tôi rất cần một thợ mộc.”
“Ông đi đâu vậy?” Boundary thở gấp hỏi.
“Chúng tôi đi Valparaiso, sau đó sẽ đi dọc bờ biển, vòng qua Mũi Hảo Vọng tới San Francisco và có thể chúng tôi sẽ nhận được hàng đi Trung Quốc.”
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm,” Đại tá nói.
Tối đó, ông ta gọi cho thuyền trưởng và nói rằng mình quyết định đi.
“Tốt!” Thuyền trưởng nói, “Nhưng ông sẽ phải nhập hội ngay đêm nay. Tôi sẽ rời đi vào đợt thủy triều đầu tiên.”
Đại tá gật đầu, không dám nói gì. Đây là may mắn vĩ đại nhất trên đời. Không ai có thể nghi ngờ một thợ mộc, được nhận từ một công ty địa phương và được lên tàu bởi thiện chí của một thuyền trưởng.
Bảy giờ sáng hôm sau, ông ta đứng trên boong của Arabelle Sands, nhìn bờ kè thấp lướt qua. Con tàu sẽ ghé qua Falmouth và chỉ hai ngày sau là cập bến. Boundary lên bờ để mua gỗ và vài dụng cụ cần thiết, rồi trở lại tàu vào buổi chiều. Buổi tối, ông ta cùng thuyền trưởng lên bờ.
“Chúng ta sẽ không rời đi trước mười hai giờ,” thuyền trưởng nói. “Ông nên ngủ một đêm trên đất liền khi còn có thể. Sẽ rất lâu nữa ông mới ngửi thấy mùi bụi đất.”
Ý tưởng của thuyền trưởng về một buổi tối vui vẻ là ngồi trong quán rượu Sun Inn và uống không ngừng những ly rum nóng. Ông đã đặt một phòng tại nhà trọ và mời Boundary chia sẻ, nhưng Đại tá thích ngủ một mình. Ông ta đặt chỗ trong thị trấn, và kiếm cớ nói với thuyền trưởng để về phòng sớm. Ông ta mua tất cả những tờ báo có thể tìm thấy và muốn lặng lẽ nghiên cứu chúng. Với sự thích thú khác thường, ông ta đọc bài mô tả cuộc điều tra về chính mình. Không một chút nghi ngờ rằng ông ta vẫn chưa chết.
Lão Dan Boundary đã lừa tất cả. Lão già Dan Boundary thông minh!
Ông ta cười thầm với ý nghĩ đó. Ông ta đã lừa gạt tất cả những người đàn ông thông minh ở Sở cảnh sát London, ngài Stanley Belcom, Stafford King, Kẻ Hành Pháp! Phải, ông ta đã lừa gạt Kẻ Hành Pháp và đó dường như là phần khó tin nhất trong việc này. Những người còn lại trong băng đảng đều bị bắt hoặc chạy trốn. Ông ta tự hỏi liệu Lollie Marsh và Crewe có đến được Bồ Đào Nha không, họ đang làm gì, tiền của họ sẽ giúp họ sinh sống trong bao lâu, và rồi họ sẽ kiếm được bao nhiêu. Ông ta đã đảm bảo giữ được tài khoản riêng, đã xoay xở để lấy ra một khoản tiền đáng kể, vì có những ngân hàng khác ngoài Victoria & City - những tài khoản kỳ lạ với cái tên giả mà ông ta có thể rút tiền vào đúng ngày giả chết.
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào,” Boundary nghĩ đó là bà chủ nhà.
Ông ta đang đứng giữa phòng khi nói câu đó, và lùi từng bước khi vị khách bước vào. Lưỡi ông ta dính chặt vào vòm miệng, đôi mắt trợn ngược khỏi hóc xương.
“Ông! Ông!” Boundary kêu lên giọng khản đặc.
“Jack - Kẻ Hành Pháp,” cái mặt nạ chế giễu nói. “Jack già tội nghiệp! Đến để từ biệt Đại tá trước khi ông ta đi ngoại quốc!”
“Dừng lại!” Boundary khàn khàn kêu lên. “Tôi biết ông là ai, đồ chết tiệt! Tôi biết ông!”
Ông ta kéo rèm và liếc ra cửa sổ. Không cần phải hỏi thêm bất kỳ câu nào. Ngôi nhà đã bị bao vây. Ông ta một lần nữa quay lại với kẻ hành hạ mình và đối mặt với chiếc mặt nạ trắng trong con thịnh nộ mù quáng.
“Ông thông minh lắm, phải không?” Ông ta nói. “Thông minh hơn tất cả các cảnh sát! Nhưng ông vẫn không đủ thông minh để cứu con trai mình khỏi cái chết!”
Hình nhân đeo mặt nạ loạng choạng lùi lại.
“A, tôi đã nắm được ông! Kẻ Hành Pháp nhỏ bé!” Đại tá nhạo báng. “Chuyện đó chọc đúng chỗ đau nhất của ông, đúng không? Con trai duy nhất của ông cũng vậy! Và cậu ta đã rơi xuống địa ngục nhanh hơn, chính bởi vì tôi - tôi - tôi!” Ông ta đập lên ngực mình bằng nắm tay siết chặt. “Ông có thể làm cậu ta sống lại không, hả? Đó là điểm mà tôi đã thắng ông.”
“Không,” Kẻ Hành Pháp nói bằng giọng trầm đục. “Tôi không thể làm cho nó sống lại, nhưng tôi có thể tiêu diệt người đã hủy hoại nó, người đã tàn phá tuổi trẻ của nó, người đã dạy nó những hành vi xấu xa, tiêu hủy sức sống của nó bằng ma túy…”
“Đó là lời nói dối!” Đại tá nói. “Crewe nhặt cậu ta từ Monte Carlo, khi cậu ta đang ở bước đường cùng.”
“Ai đã xúi nó đi Monte Carlo?” Người kia hỏi. “Ai là tay cờ bạc đã tiêu diệt nó, và đón nhận lại con người tan nát mà chính hắn gây ra, giả vờ như thể chưa từng gặp nó? Là ông, đúng không, Boundary?”
Đại tá gật đầu.
“Tôi có ngu mới chối bỏ điều đó. Tôi giả vờ với Crewe rằng mình chưa từng gặp cậu ta trước đây. Phải, đó chính là tôi, và tôi hưởng vinh quang trong việc đó. Giờ ông tưởng rằng sẽ tóm được và tống tôi vào nơi tôi đáng phải đến - là giá treo cổ - hay sao? Nhưng ông sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ ký ức đó ra khỏi tâm hồn, rằng ông có một đứa con trai chết trong cống rãnh, rằng ông là một lão già tuyệt tự, không có con trai nối dõi!”
“Tôi không thể xóa bỏ điều đó!” Kẻ Hành Pháp nói. “Ôi Chúa ơi! Tôi không thể xóa bỏ điều đó!”
Hắn đưa tay lên khuôn mặt mang mặt nạ như thê để trốn chạy khỏi hình ảnh mà Boundary đã gợi lên.
“Nhưng tôi có thể xóa bỏ ông,” hắn nói một cách quyết liệt, “và tôi đã đánh đổi cả cuộc đời, sự nghiệp, danh tiếng, tất cả những gì tôi yêu quý để tóm được ông! Tôi đã đập nát mưu mô của ông, tôi đã hủy hoại ông, ngay cả khi phải hủy hoại chính mình. Họ đang chờ ông ở tầng dưới, Boundary. Tôi đã bảo họ đến đây, ngay lúc này. Stafford King…”
“Ông sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi bị bắt,” Boundary nói.
Hai phát súng vang lên cùng lúc, và Đại tá bật ngửa trên giường - đã chết.
Ngồi tựa vào tường là Kẻ Hành Pháp, và bàn tay bấu trên ngực cũng đẫm máu chảy thành dòng đỏ chói. Họ nghe thấy những phát súng và Stafford King là người đầu tiên lao vào phòng. Một cái liếc nhìn đến Đại tá là đủ, và rồi anh quay sang hình nhân đã trượt xuống sàn, đang ngồi dựa vào tường.
“Chúa ơi!” Stafford nói. “Kẻ Hành Pháp!”
“Jack già tội nghiệp!” Giọng nói chế giễu.
Cánh tay Stafford quàng qua vai người ấy, anh nhẹ nhàng ngả đầu người ấy lên đầu gối co lên của mình. Anh nhẹ nhàng nâng chiếc mặt nạ và ánh sáng của ngọn đèn dầu đong đưa trên trần nhà rơi xuống khuôn mặt trắng bệch.
“Ngài Stanley Belcom! Ngài Stanley!” Anh khẽ thì thầm.
Ngài Stanley quay đầu lại và mở mắt ra. vẻ mặt hài hước tỏa sáng như vẫn vậy.
“Kẻ Hành Pháp già tội nghiệp!” Ông nhại lại. “Đây là vụ bê bối hạng nhất, Stafford. Vì lợi ích của ngành cảnh sát, anh phải che giấu nó.”
“Nhưng không ai cần phải biết, thưa ngài,” Stafford nói. “Ngài có thể giải thích với Bộ trưởng Nội vụ…”
Ngài Stanley lắc đầu.
“Tôi sẽ đi gặp một Bộ trưởng Nội vụ nhiều hơn bất cứ ai từng ngồi ở Whitehall,” ông chậm rãi nói. “Kết thúc với tôi rồi, Stafford. Giúp tôi gỡ bỏ lớp vỏ ướp xác này, nếu anh có thể.”
Với bàn tay run rẩy, Stafford King xé chiếc áo choàng đen và ném nó dưới gầm giường.
“Bây giờ,” ngài Stanley yếu ớt nói, “anh có thể giới thiệu tôi với cảnh sát địa phương như thủ trưởng của Cục Hình sự, và anh có thể giữ kín bí mật của tôi, Stafford,… nếu anh vui lòng.”
Stafford đặt tay mình lên tay ngài Stanley.
“Tôi đã nói với luật sư của mình,” ngài Stanley nói một cách khó nhọc, “đưa một bức thư cho anh nếu có chuyện gì xảy ra. Tôi biết tôi đã không theo luật chơi của Bộ. Lẽ ra tôi phải từ chức từ nhiều năm trước khi tôi phát hiện những chuyện đã xảy ra với đứa con đáng thương của mình. Lúc đó tôi là Cảnh sát trưởng một tỉnh bên Ấn Độ, nhưng họ không để tôi đi. Tôi đến Sở cảnh sát London và được thăng cấp. Không, tôi đã không lừa gạt Cục Điều tra. Mà cũng có thể.”
Ông ngừng một lúc.
Hơi thở của ông ngày càng nhẹ và mờ nhạt, và khi Stafford hỏi, ông nói ông không đau.
“Tôi đã phải lừa dối anh,” một lúc sau ông nói. “Tôi phải giả vờ rằng Kẻ Hành Pháp cũng ghé thăm tôi. Đó là nhằm lái sự nghi ngờ khỏi… cô White,” ông mỉm cười. “Không, tôi đã không lừa gạt. Tôi thay mặt pháp luật, nhưng tôi đã phá tan băng đảng đó, thứ mà luật pháp không thể chạm tới. Phải, tôi đã đập nát chúng! Tôi đã đập nát chúng!” Ông thì thầm. “Nếu Boundary không phát hiện ra tôi, thì tôi đã rời đi trước khi anh đến và từ chức vào ngày mai,” ông nói, “nhưng lão ta đã phát hiện ra tên con tôi. Tôi tự hỏi lão ta đã từng làm việc đó trước đây hay không. Tôi đã đập tan chúng, phải không, Stafford? Nó khiến tôi mất hàng ngàn bảng. Tôi đã dấn thân vào hầu hết mọi loại tội phạm - tôi đã ăn trộm cửa hàng kim cương, nhưng anh phải thề sẽ không bao giờ nói ra. Phillopolis phải chịu sự trừng phạt. Tất cả bọn chúng đều phải bị trừng phạt.”
Stafford đã ra lệnh cho tất cả cảnh sát rời khỏi phòng, nhưng không thể buộc vị bác sĩ phẫu thuật pháp y cũng đi ra. Tuy nhiên, ông ta đủ thông minh để thấy rằng không thể làm gì hơn cho người hấp hối, và thay đổi tư thế có lẽ chỉ đẩy cái chết đến nhanh hơn. Ông ta cũng đi ra và để hai người họ ở lại.
“Stafford, tôi có khá nhiều tiền,” ngài ủy viên Thứ nhất nói. “Nó là của anh. Có một chúc thư… cho anh…”
Sau đó, ông ngừng nói và Stafford nghĩ rằng cái kết đã đến nhưng không dám nhúc nhích, sợ rằng mình nhầm lẫn. Sau năm phút, người đàn ông trong vòng tay anh khẽ cựa quậy và giọng ông nghe rõ ràng và mạnh mẽ lạ lùng.
“Gregory, con trai của cha, Gregory ngoan! Cha ở đây, con trai!”
Giọng ông lặng dần thành những tiếng lẩm bẩm, sau đó là thì thầm.
Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Stafford. Anh cảm nhận được tất cả những bi kịch và sự cô đơn của người đàn ông luôn trưng ra khuôn mặt rất tươi vui với cả thế giới. Sau đó, ngài Stanley cố gắng gượng dậy, và Stafford đỡ ông.
“Nhẹ thôi, thưa ngài, nhẹ thôi,” anh nói, “ngài sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.”
Người hấp hối cười. Đó là một tiếng cười khẽ vui sướng và máu của Stafford lạnh đi.
“Ta đây, Jack già tội nghiệp. Jack già bé nhỏ - Kẻ Hành Pháp. Hãy trao cho ta những mạng sống mà ngươi đã lấy đi, và những hy vọng ngươi đã vò nát. Đưa chúng cho Jack… Kẻ Hành Pháp.”
Đó là những lời cuối cùng của ông.
Một năm sau, tân ủy viên Thứ nhất Stafford King nhận được một lá thư từ Nam Mỹ. Nó không chứa gì ngoài bức ảnh một người đàn ông điển trai và một phụ nữ xinh đẹp, đang ôm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh.
“Đây là những người cuối cùng của Băng đảng Boundary,” ngài Stafford nói với Maisie. “Một kết thúc có hậu đến từ quá nhiều đau khổ và tàn ác.”
“Chà, đó là Lollie Marsh!”
“Lollie Crewe, anh nghĩ tên của cô ấy bây giờ là vậy,” Stafford nói. “Kỳ quặc làm sao, ngài Stanley có thể nhận ra những thành viên duy nhất còn là con người trong băng đảng đó.”
“Vậy là họ đã thoát?” Cô gái hỏi. “Em băn khoăn rằng chuyện gì đã xảy ra tại sân bay.”
Stafford cười.
“Ồ, phải,” anh nói khô khan, “họ đã thoát. Họ rời đi lúc ba giờ hai mươi phút, sau một cuộc cãi vã dài với viên phi công, người đàn ông tên Cartwright.”
“Làm sao anh biết?”
“Ngài Stanley và anh đã nhìn họ ra đi.”
Anh nhìn bức ảnh lần nữa và lắc đầu.
“Có những lúc phán quyết của Jack vô cùng nhân ái,” anh nói một cách tỉnh táo.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp