One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 22
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Giọng Nói Trong Phòng
hư Silva đoán trước, Đại tá vẫn thức chờ anh ta. Ông ta đang chơi bài Patience trên bàn và càu nhàu nhìn lên khi anh chàng Bồ Đào Nha bước vào.
“Cậu mò đi đâu đấy, Pinto?” Ông ta mở lời, nhưng người kia ngắt lời.
“Ông cứ giữ những chuyện đó để nói sau đi,” anh ta nói. “Họ đã bắt Phillopolis!”
Đại tá gạt đống bài sang một bên bằng động tác nhanh gọn nóng nảy.
“Bắt Phillopolis?” Ông ta chậm rãi nhắc lại. “Về tội gì?”
“Vì tàng trữ đồ ăn cắp,” người kia nói. “Họ tìm thấy toàn bộ đồ bị mất ở Regent trong căn hộ của anh ta.”
Đại tá mở miệng định nói gì đó, nhưng ngậm lại, và sự im lặng bao trùm trong vài phút.
“Tôi hiểu rồi. Vậy là họ gài bẫy anh ta, phải không?”
“Ý ông là sao?” Pinto hỏi.
“Cậu không cho rằng Phillopolis là kẻ tiêu thụ đồ ăn cắp chứ?” Đại tá chua chát nói. “Sao? Đó là một nghề mà người ta phải học cả đời mới thành công được. Phillopolis chẳng thông thạo chuyện trộm cắp hay đồ trang sức hơn tôi và cậu đâu. Những món hàng đó chắc chắn bị đặt vào nhà anh ta để gài bẫy.”
“Nhưng không lẽ cảnh sát lại làm những chuyện như vậy.”
“Ai bảo là do cảnh sát làm?” Đại tá gầm gừ. “Dĩ nhiên không phải họ. Họ không đủ thông minh. Lại là Kẻ Hành Pháp, lần này hắn thực sự nguy hiểm đấy, Pinto.”
“Kẻ Hành Pháp!” Pinto hít mạnh. “Nhưng hắn cũng đi trộm cắp sao?”
Đại tá cười mỉa mai.
“Hắn đã giết người chưa? Hắn có treo cổ Raoul không? Hắn có bắn cậu không? Đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn đó, Silva. Dĩ nhiên, đó là Kẻ Hành Pháp. Tôi cho cậu biết, đêm hôm đó, cậu ở Yorkshire làm hỏng việc với Crotin, Kẻ Hành Pháp đã đến đây, ngay trong căn phòng này, và bảo tôi rằng hắn sẽ tiêu diệt chúng ta, từng người một, và hắn sẽ chừa lại tôi cuối cùng. Hắn nhắc đến tất cả chúng ta… cậu, Crewe, Selby…”
Ông ta bất ngờ ngừng lại và gãi cằm.
“Nhưng không có Lollie Marsh,” ông ta nói. “Thật lạ, hắn không nhắc tới Lollie Marsh!”
Ông ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi nói tiếp.
“Vậy là hắn xóa sổ Phillopolis, phải không? Ha, Phillopolis phải uống thuốc đắng thôi. Tôi không thể giúp gì cho anh ta.”
“Nhưng anh ta có thể chứng minh…” Pinto bắt đầu nói.
“Chứng minh cái gì?” Người kia hỏi. “Liệu anh ta có thể chứng minh cách mình kiếm tiền? Anh ta bị bắt cùng với số hàng. Anh ta không có lấy một cơ hội,” Đại tá búng ngón tay. “Tôi đoán là, Phillopolis sẽ nhận năm năm tù, không thứ gì trên đời có thể cứu anh ta khỏi bản án ấy.”
“Một người vô tội!” Pinto kinh ngạc kêu lên. “Không thể!”
“Nhưng anh ta có vô tội không?” Đại tá chua chát hỏi. “Đây là điểm mà cậu phải ghi nhớ. Anh ta có thể vô tội với loại tội ác này, nhưng lại dính dáng vào loại tội ác khác sâu đến nỗi không thể chứng minh mình vô tội. Đó là cách họ nắm thóp anh bạn của chúng ta. Anh ta không dám kêu gọi những người hiểu rõ mình nhất, vì họ sẽ phản bội anh ta. Anh ta không thể khai với cảnh sát nhũng đại lý của mình ở Hy Lạp hoặc Armenia, vì họ sẽ tìm ra loại đại lý kinh doanh mà anh ta điều hành.”
Đại tá ngồi phịch trên ghế, vuốt bộ ria dài.
“Phillopolis, Crewe, Pinto, Selby, và sau đó là tôi,” ông ta tự nhủ, “và hắn không hề nhắc đến Lollie Marsh. Mà Lollie là con vịt mồi có mặt trong mọi cuộc săn của chúng ta. Điều này cần được xem xét, Pinto.”
Khi ông ta nói xong, có một tiếng vo vo nhỏ từ góc phòng và Pinto giật mình nhìn lên. Đại tá cũng ngẩng lên và một nụ cười chậm chạp hiện trên khuôn mặt ông ta.
“Một vị khách,” ông ta nói nhẹ nhàng. “Không phải anh bạn cũ, Jack - Kẻ Hành Pháp, chắc chắn thế!”
“Cái gì vậy?” Pinto hỏi.
“Một máy báo động nhỏ tôi đã cài dưới bậc cầu thang,” người kia nói. “Tôi không muốn bị bất ngờ.”
“Có lẽ đó là Crewe,” người kia gợi ý.
“Crewe đã về nhà cách đây một giờ,” Đại tá nói.
“Không, đây là một vị khách thông thường.”
Họ đợi một lúc rồi có tiếng gõ cửa.
“Mở cửa, Pinto,” và khi Pinto không nhúc nhích ngay lập tức, “mở ra, đồ chết tiệt! Cậu sợ cái gì?”
“Tôi không sợ bất cứ chuyện gì,” anh chàng Bồ Đào Nha gầm gừ, định lao ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, anh ta lại do dự lần nữa trước khi xoay tay nắm cửa bên ngoài. Anh ta mở ra và lùi lại. Anh ta cố lùi xa hơn, nhưng bức tường chặn sau lưng và chỉ có thể đứng đó với cái miệng há hốc nhìn chằm chằm vào vị khách. Đó là Maisie White.
Cô bình thản nhìn lại.
“Tôi muốn gặp Đại tá Boundary,” cô nói.
“Chắc chắn, chắc chắn,” Pinto nói khàn khàn.
Anh ta đóng cửa và dẫn cô vào diện kiến Đại tá. Đôi mắt Boundary nheo lại khi nhìn thấy cô gái. Ông ta nghi ngờ một cái bẫy và nhìn ra sau cô như thể chờ đợi nhìn thấy một người hộ tống.
“Đây là một vinh dự bất ngờ, cô White,” ông ta nói ngọt ngào, và nhìn đầy ý nghĩa vào chiếc đồng hồ tiên bệ lò sưởi. “Chúng tôi thường không tiếp khách quá muộn, đặc biệt là những vị khách nữ quyến rũ.”
Cô mang theo một gói dày và đặt nó lên bàn.
“Tôi rất ngại vì đến muộn,” cô nói bình tĩnh, “nhưng tôi đã mất cả buổi tối kiểm tra tài khoản của cha tôi. Đây là của ông.”
Cô đưa nó cho Đại tá.
“Cái gói chứa tiền mặt trị giá 27.300 bảng,” cô nói lặng lẽ. “Nó đại diện cho những gì còn lại của số tiền mà cha tôi đã lấy từ băng đảng của ông.”
“Tiền bẩn, hả?” Đại tá hài hước. “Tôi nghĩ rằng cô hết sức ngu ngốc, cô White. Cha cô kiếm được số tiền này bằng kinh doanh hợp pháp.”
“Tôi biết tất cả về chúng,” cô nói.” Tôi sẽ không yêu cầu ông đếm tiền, bởi vì đây chỉ là vấn đề gạt số tiền này khỏi lương tâm tôi, và tổng số là bao nhiêu thực sự không quan trọng.”
“Vì vậy, cô đến đây một mình để làm hành động đền bù này?”
“Tôi đến đây để làm hành động đền bù này,” cô đáp với giọng đều đều.
“Không chỉ một mình, phải không? Bao quanh là cảnh sát. Ông Stafford King đang ở bên ngoài, đợi trong taxi, hoặc có lẽ đang đợi trên chiếu nghỉ cầu thang,” Đại tá nói với cùng một giọng điệu. “Ái chà, cô rất an toàn với chúng tôi, cô White.”
Ông ta cầm cái gói lên và xé bao, để lộ hai xấp tiền giấy, rồi vuốt ngón tay dọc theo các cạnh.
“Cô sẽ sống như thế nào?” Ông ta hỏi.
“Làm việc,” cô gái nói, “một cách kiếm sống kỳ lạ, ông có nghĩ vậy không, Đại tá?”
“Cô không bao giờ làm việc chăm chỉ hơn tôi,” Đại ta Dan Boundary hài hước và nhìn xuống xấp tiền. “Vậy đây là phần chia cho Solly White, phải không? Và tôi cho rằng nó không bao gồm ngôi nhà ông ta đã mua, hay chiếc xe?”
“Tôi đã bán tất cả,” cô lặng lẽ nói. “Toàn bộ tài sản ông ấy sở hữu đã được đổi sang tiền mặt, và đây là số tiền thu được.”
Cô rút lui với một cái gật đầu chào nhẹ, nhưng Pinto cản đường cô.
“Một phút thôi, cô White,” anh ta nói, và có một tia sáng nguy hiểm trong mắt, “nếu cô đã chọn đến đây một mình vào giữa đêm…”
Đại tá bước lên giữa họ, và hất ngược anh chàng Bồ Đào Nha trở lại. Không nói một lời, ông ta mở cửa.
“Chúc ngủ ngon, cô White,” ông ta nói. “Xin gửi lời chào trân trọng đến ông Stafford King, người mà tôi cho là đang ở đâu đó trong khuôn viên, và tất cả những thám tử thông minh của Cục Hình sự đang theo dõi ngôi nhà này.”
Cô mỉm cười, nhưng không nắm lấy bàn tay ông ta chìa ra.
“Xin chào,” cô nói.
Đại tá đi cùng cô ra cửa, bật tất cả đèn cầu thang từ công tắc chính gần lối vào căn hộ, và đợi tiếng bước chân cô biến mất trước khi ông ta quay lại với Pinto.
“Cậu là một gã thông minh, Pinto,” ông ta nói khẽ. “Cậu là một trong những bộ óc sáng giá nhất trong liên minh này.”
“Nếu cô ta đến đây một mình…” Pinto bắt đầu.
“Một mình!” Đại tá gầm lên. “Tôi đã gợi ý cả chục lần, không chỉ bóng gió một Tân, rằng cô ta đi cùng cả một đội quân cảnh sát. Tiếng thét đầu tiên của cô ta sẽ là tín hiệu để bắt giữ cậu và tôi. Cậu chưa học xong bài học tối nay, hả? Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu trước khi Stafford King truy tố và đưa cậu đến nơi mà chó cũng không thèm cắn, hả?”
Ông ta bước đến cửa sổ và nhìn cô gái. Một chiếc taxi đợi ở lối vào, và như ông ta đã nghi ngờ, một người đàn ông đang đứng cạnh cửa xe và theo cô gái vào trong taxi trước khi nó di chuyển.
“Cô ta đã tính giờ cho cuộc gặp này. Cô ta hẳn đã cho mình năm phút. Nếu cô ta ở đây lâu hơn, họ sẽ lên tìm cô ta, đừng nghi ngờ về điều đó, Pinto.”
Đại tá kéo cửa chớp sầm xuống và bắt đầu đi lại trong phòng. Ông ta dừng lại ở đầu kia căn phòng và nhìn vào bức tường.
“Cậu biết không, tôi đã tự hỏi tại sao lại phá hủy bức tường đó?” Ông ta nói. “Hắn khiến tôi suy nghĩ, và tôi vẫn còn suy đoán.”
“Ông nghĩ đó là một trò quái đản?” Pinto tiếp lời, khấp khởi mừng vì có thể làm cho vị thủ lĩnh quên đi thất bại của anh ta ở Huddersfield.
Đại tá lắc đầu.
“Tôi không nghĩ vậy,” ông ta nói. “Làm những điều kỳ dị không phải phong cách của Kẻ Hành Pháp. Hắn làm mọi việc đều có mục đích.”
“Có lẽ đó là cách để đưa ông ra khỏi phòng vào sáng hôm đó và hắn lục soát giấy tờ của ông,” Pinto gợi ý.
Đại tá lại lắc đầu.
“Hắn hiểu rõ tôi hơn thế. Hắn biết rất rõ tôi sẽ chuyển mọi tài liệu ra khỏi phòng, và rằng không có gì cho chó săn của hắn ngửi được.” Ông ta suy nghĩ một chút, kéo bộ ria dài màu vàng. “Có lẽ,” ông ta tự nhủ, “có lẽ…”
“Có lẽ cái gì?”
“Bọn thợ thủ công có lẽ đã bày ra một trò gì đó. Bọn họ rất có thể là cảnh sát, theo như tôi nghĩ.” Ông ta nhún vai. “Dù sao đi nữa, chuyện xảy ra từ lâu, và nếu hắn khám phá được điều gì thì, hừm, tôi nghĩ chúng ta đã nghe về nó. Này, Pinto,” giọng điệu ông ta thay đổi, “tôi sẽ không nói với cậu về Crotin nữa. Cậu đã gây ra một mớ bòng bong đúng nghĩa, và lẽ ra tôi không nên cử cậu đi. Chúng ta có hai vấn đề cần giải quyết. Crewe muốn bỏ việc, và tôi nghĩ rằng cậu cũng sẵn sàng bỏ chạy.”
“Tôi ư?” Pinto nói với vẻ phẫn nộ đầy đạo đức. “Ông tưởng tượng tôi sẽ bỏ ông lại, hả Đại tá, trong khi ông đang trong thời kỳ khó khăn?”
“Tôi có tưởng tượng hay không?” Đại tá cười to. “Đừng làm kẻ ngu ngốc. Ngồi xuống. Lần cuối cậu gặp Lollie Marsh là khi nào?”
Pinto cân nhắc.
“Tôi đã không gặp cô ta vài tuần.”
“Tôi cùng không,” Đại tá nói. “Tất nhiên cô ta có cớ né tránh. Cô ta không bao giờ đến trừ khi bị gọi. Nếu chúng ta có một gã khờ cần bị dụ xuống con đường dễ đi, sao nào, không ai ở London có thể làm chuyện đó giỏi như Lollie. Theo như tôi hiểu, cậu đã có một số bất đồng với cô ta về Maisie White?”
“Cô ta đã can thiệp…” Pinto mở đầu.
“Và có lẽ đã cứu mạng cậu,” Đại tá nhận xét đầy nghĩa. “Không, cậu không thể thắng được Lollie ở điểm đó.”
Ông ta kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một tấm thiệp và viết nhanh.
“Tôi sẽ sai Snakit đánh hơi đường đi của cô ta,” ông ta nói.
“Snakit!” Pinto nói khinh khỉnh.
“Anh ta hoàn toàn phù hợp với những việc kiểu này.” Đại tá nói, ám chỉ viên thám tử mà ông ta mua lại từ Maisie White. “Snakit có thể theo dõi Lollie. Anh ta không làm gì xứng với đồng lương hiện nay, và Lollie không biết anh ta, đúng không?”
“Tôi không nghĩ thế,” Pinto nói lơ đãng. “Nếu ông tin rằng Lollie đang qua mặt mình, tại sao ông không…”
“Tôi sẽ viết thư cho cậu khi muốn nghe bất kỳ đề xuất nào về cách điều hành của tôi,” ông ta nói khó chịu. “Lollie sống ở đâu?”
“Đại lộ Tavistock,” Pinto nói. “Tôi muốn ông đối xử với tôi đàng hoàng hơn một chút, Đại tá. Tôi đang cố gắng chơi trò chơi của ông.”
“Và cậu sẽ mau chóng cảm thấy mệt mỏi vì cố gắng,” Đại tá nói. “Đừng lo lắng, Pinto. Tôi biết tôi có thể phụ thuộc vào cậu bao nhiêu phần và lòng trung thành của cậu đáng giá bao nhiêu. Cậu sẽ bán phắt tôi ngay khi có thể và cậu sẽ toi mạng cùng một ngày. Tôi chỉ hy vọng rằng cơ hội đó không bao giờ phát sinh. Chỉ thế thôi,” ông ta nói, khi hoàn thành tấm thiệp và đặt nó sang bên. “Bây giờ chuyện tiếp theo là gì?” Ông ta nhìn lên trần nhà đế tìm cảm hứng. “Crewe,” ông ta nói, “Crewe đang tuột khỏi tầm tay. Tôi sai anh ta truy tìm quá khứ của Gregory Tuyết. Tôi cũng không nhìn thấy hoặc nghe về anh ta trong hai ngày qua.”
Ai đó cười. Một tiếng cười kỳ quái, hơi xa xôi, nhưng Pinto nhận ra nó và tóc gáy anh ta gần như dựng đứng. Anh ta nhìn qua Đại tá với khuôn mặt tái ngắt, rồi quay ngoắt sợ hãi về phía cửa.
“Ông có nghe thấy không?” Anh ta thì thầm.
“Tôi có nghe thấy, tạ ơn Chúa!” Đại tá nói và thở dài.
Pinto kinh ngạc nhìn chằm chằm ông ta.
“Sao?” Anh ta thấp giọng nói, “Đó là Kẻ Hành Pháp.”
“Tôi biết,” Đại tá gật đầu, “nhưng tôi vẫn tạ ơn Chúa!” Ông ta thong thả đứng dậy và đi vòng quanh căn phòng, mở cánh cửa dẫn vào phòng ngủ và bật đèn. Căn phòng trống rỗng, và cái tủ duy nhất có thể che giấu kẻ đột nhập đang mở rộng. Ông ta quay lại, bước ra tiền sảnh và khẽ mở cửa. Đầu cầu thang cũng trống rỗng. Ông ta quay lại sau khi đóng chặt cánh cửa và cài then - những then cửa mà ông ta lắp đặt tuần trước.
“Cậu thắc mắc tại sao tôi lại tổ chức lễ Tạ ơn?” Đại tá chậm rãi nói. “Chà, tôi đã nghe thấy tiếng cười đó trước đây và tôi nghĩ bộ não của mình sẽ… Tôi thà gặp Kẻ Hành Pháp bằng xương bằng thịt còn hơn là kẻ vô hình lẩn quấn trong nhà tôi.”
“Ông đã nghe thấy nó trước đây?” Pinto hỏi. “Ở đây?”
“Ở đây, trong căn phòng này,” Đại tá nói. Tôi tưởng rằng mình phát điên. Cậu là người đầu tiên nghe thấy nó ngoại trừ tôi.” Ông ta nhìn Pinto. “Một viễn cảnh địa ngục, phải không?” Ông ta ảm đạm nói. “Hãy bàn chuyện thời tiết thôi!”
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp