Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 22
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Kết Thúc Của Phillopolis
ếu Pinto Silva có một sở thích thì đó chính là Nhà hát Orpheum. Orpheum đã trải qua thời kỳ khó khăn và đã có mặt trên thị trường tại thời điểm khi các nhà quản lý và chủ sở hữu sân khấu không quá sáng tạo và tiền bạc rất eo hẹp. Pinto đã mua bản quyền một vở kịch, và chuyển đổi món hàng vừa mua thành một thành công vừa phải. Nhà hát phục vụ cho mục đích kép; nó thỏa mãn cho sở thích và là cái cớ che chắn cho sự giàu có của Pinto. Vì đó là một màn độc diễn và anh ta không cần chìa ra bất cứ sổ sách kế toán nào, những cộng sự đương thời chỉ có thể suy đoán số tiền anh ta kiếm được. Nếu sự thật lộ ra, dù số tiền không lớn lắm, nhưng cổ tức của nó ít nhiều biện minh cho cuộc sống nhàn rỗi của anh ta.
Đã từng xảy ra vài vụ bê bối về nhà hát Orpheum lan truyền tới giới báo chí - những vụ bê bối có tính chất không đứng đắn. Nhưng Pinto đã xoay xở thoát khỏi sự nhục mạ của công chúng.
Dù sao đi nữa, Orpheum đã khiến cảnh sát lúng túng khi chứng kiến Silva sống với mức thu nhập 20.000 bảng mỗi năm nhưng không thể truy tìm nguồn gốc của khoản thu nhập đó. Việc anh ta có tài sản ở Bồ Đào Nha cũng được biết đến; nhưng rõ ràng chúng được mua từ lợi nhuận của nhà hát. Mặc dù là cổ đông của một số công ty do Đại tá kiểm soát, nhưng anh ta không phải là nhà đầu cơ; và chắc chắn cũng không phải là một con bạc, theo nghĩa chung của thuật ngữ này.
Trong khi bị nghi ngờ có liên can tới một số giao dịch mờ ám, anh ta có thể thực sự tự tin rằng không có bất kỳ mẩu bằng chứng nào kết nối anh ta với những hành vi phạm pháp. Pinto hơi ngần ngại khoa trương tối hôm đó, khi ghé khu ghế lô sân khấu ở Orpheum, kéo chiếc ghế vào dưới bóng của tấm màn cửa, ngồi xuống, cân nhắc tình cảnh của mình. Anh ta trở về từ Yorkshire trong hoảng loạn, và đối mặt với cơn thịnh nộ của Đại tá. Đó là mười lăm phút tồi tệ nhất mà Pinto từng trải qua từ khi sống chung với thủ lĩnh, và ký ức đó khiến anh ta rùng mình.
Khu ghế lô sân khấu tại Orpheum không bao giờ được bán ra cho công chúng. Đó là sở hữu riêng của Pinto, phòng khách và văn phòng của anh ta. Anh ta ngồi quan sát với sự thích thú ảm đạm quá trình tập dượt một tiết mục kịch thời sự nhỏ vốn nằm trong chương trình của Orpheum, và tâm trí bị chiếm trọn bởi một vấn đề rất cấp bách. Anh ta cũng bị kinh động bởi cuộc thẩm vấn với cảnh sát Huddersfield.
Anh ta đã phải dựng lên một câu chuyện để giải thích lý do rời khỏi thư viện, và tại sao, khi anh ta vắng mặt, ông Crotin đã tự sát. May mắn thay, anh ta đã trở lại ngôi nhà từ sảnh trước và đứng trong đại sảnh sáng tác câu chuyện về một tên trộm, cho phu nhân Sybil đang bị kích động, khi họ nghe thấy tiếng súng kết liễu cuộc đời khốn khổ của vị đại gia. Nhờ vậy anh ta thoát khỏi bị nghi ngờ là đồng phạm. Giả sử họ nghi ngờ - anh ta toát mồ hôi khi nghĩ đến điều đó.
Có tiếng gõ cửa khu ghế lô, và một người phục vụ thò đầu vào.
“Một quý ông muốn gặp ông, thưa ông,” anh ta nói. “Ông ta nói ông ta có cuộc hẹn.”
“Tên là gì?”
“Ông Cartwright.”
Pinto gật đầu.
“Vui lòng đưa ông ấy vào,” anh ta nói và gạt bỏ mọi suy nghĩ khó chịu.
Người mới đến là một gã trai nhỏ bé chắc nịch; với khuôn mặt phong sương. Anh ta mặc trang phục dạ tiệc, và dùng ngôn ngữ như một quý ông.
“Tôi đã nhận được thư của ông, ông Silva,” anh ta nói. “Ông đã nhận được tin nhắn của tôi?”
“Vâng,” Silva nói. “Tôi đặc biệt muốn gặp ông. Ông hiểu rằng những gì tôi sắp nói hoàn toàn bí mật.”
“Tôi hiểu,” người đàn ông tên Cartwright nói.
Anh ta nhận điếu thuốc Pinto mời và châm lửa.
“Tôi đã đọc về ông trên báo,” Pinto nói. “Ông có phải là người đã thực hiện chuyến bay thẳng cho Công ty hàng không Phương Tây không?”
“Chính xác,” Cartwright mỉm cười. “Tôi đã thực hiện nhiều đêm dài. Tôi cho rằng ông đang đề cập đến chuyến đi San Sebastian của tôi?”
Pinto gật đầu.
“Bây giờ tôi muốn hỏi ông một vài câu và nếu chúng có vẻ tọc mạch hoặc quá riêng tư, ông phải tin rằng tôi không có mong muốn nào khác ngoài việc bảo mật thông tin quan trọng đối với bản thân. Ông đang ở vị trí nào trong Công ty Phương Tây?”
Cartwright nhún vai.
“Tôi là phi công,” anh ta nói. “Nếu ông có ý nói, tôi có phải là giám đốc công ty hay tôi có quan tâm đến tài chính của công ty hay không, tôi rất tiếc rằng phải trả lời ‘Không’. Tôi ước gì sự thật là vậy, nhưng tôi chỉ là nhân viên.”
Pinto gật đầu.
“Đó là những gì tôi muốn biết,” anh ta nói. “Bây giờ là một câu hỏi khác. Máy bay hạng nhất có giá bao nhiêu?”
“Điều này còn tùy,” người kia nói. “Một máy bay đường dài, như tôi đã bay, sẽ có giá lên tới 5.000 bảng.”
“Ông có thể mua một cái không? Chúng có được bán ra thị trường không?” Pinto hỏi nhanh.
“Tôi có thể mua cả tá ngay ngày mai,” người kia lập tức trả lời. “R.A.F. đang bán máy bay ra ngoài và tôi biết nơi có thể lấy được một trong những cỗ máy tốt nhất ở Anh.”
Pinto nhìn lên sân khấu, cắn môi suy nghĩ.
“Tôi sẽ nói với ông những gì tôi muốn,” anh ta nói. “Tôi không quan tâm lắm đến ngành hàng không, nhưng có lẽ tôi cần phải trở về Bồ Đào Nha cấp bách. Chắc là ông không có gì ngạc nhiên rằng dân Bồ Đào Nha bọn tôi đang rơi vào một cuộc cách mạng.”
“Điều đó tôi hiểu,” Cartwright nói, ánh mắt lấp lánh.
“Trong trường hợp ấy,” Pinto nói tiếp, “có lẽ tôi cần phải rời khỏi đất nước này mà không cần thông qua các thủ tục thông quan thường lệ. Tôi muốn một chiếc máy bay có thể đưa tôi từ London đến một nơi, ví dụ như, Cintra, không quá cảnh, và tôi muốn một phi công có thể đưa tôi vượt biển bằng con đường trực tiếp.”
“Sang bên kia vịnh Biscay?” Viên phi công ngạc nhiên hỏi và Pinto gật đầu.
“Tôi không muốn chạm vào bất kỳ quốc gia nào khác dọc đường, vì những lý do, tôi nói thẳng với ông, là về chính trị.”
Cartwright suy nghĩ một lát.
“Được, tôi nghĩ rằng tôi có thể mua cho ông chiếc máy bay, và tôi chắc chắn có thể tìm phi công cho ông,” anh ta nói.
“Nói thẳng là,” Pinto nói, “ông có chấp nhận một hợp đồng mười hai tháng, mua một chiếc máy bay, bảo trì nó và chuẩn bị sẵn sàng cho tôi không? Tôi sẽ trả thù lao hào phóng cho ông.” Anh ta đề cập đến một khoản tiền khiến viên phi công hài lòng. “Không được để lộ rằng chiếc máy bay là của tôi. Ông phải mua và giữ nó dưới tên ông.”
“Chuyện đó không khó khăn gì,” Cartwright nói. “Tôi nên hiểu rằng tôi chuẩn bị mua máy bay, phải không?”
“Ông có thể bắt đầu ngay lập tức,” Pinto nói. “Hãy chuẩn bị máy bay sẵn sàng càng sớm càng tốt. Tôi đến đây hầu như mỗi đêm, và tôi sẽ ra lệnh cho những người thu vé rằng ông có thể đến chỗ tôi bất cứ khi nào ông muốn. Nếu ông gặp tôi ở đây sáng mai, lúc khoảng mười một giờ, tôi có thể đưa tiền mặt để mua máy bay, và sẵn lòng trả trước cho ông nửa năm tiền lương.”
“Sẽ mất chút thời gian để kết thúc công việc cũ của tôi,” Cartwright ngẫm nghĩ nói, “nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm việc này. Dù sao đi nữa, tôi có thể xin nghỉ phép để mua máy bay. Ông nói rằng ông không muốn ai biết chiếc máy bay là của ông?”
Pinto gật đầu.
“Chà, vậy thì dễ,” người kia nói. “Tôi đã nghĩ về việc mua một chiếc máy bay và tìm hiểu vài nơi.”
Anh ta đứng dậy và bắt tay Pinto.
“Phải nhớ,” Pinto nói như một lời cảnh báo cuối cùng, “không hé ra với bất kỳ ai về chuyện này.”
“Ông có thể tin tưởng tôi,” người kia nói.
Pinto xem phần còn lại của vở kịch với trái tim nhẹ nhõm hơn. Rốt cuộc, không có gì đáng sợ hãi. Điều khiến anh ta mất thăng bằng lúc trước là sự hiện diện của Stafford King ở Yorkshire, và khi viên thanh tra không xuất hiện tại cuộc điều tra của cảnh sát, cũng không tìm gặp anh ta trong khách sạn, có vẻ như những lời nói của Đại tá là đúng, Sở cảnh sát chỉ truy đuổi Boundary chứ không phải ai khác.
Anh ta ngồi đến hết buổi biểu diễn, sau đó đến câu lạc bộ của mình - một tổ chức ngoài Pall Mall đã chấp nhận Pinto là thành viên mà không điều tra quá cặn kẽ về cuộc sống của anh ta trước kia.
Anh ta dành chút thời gian trước đài phát thanh, xem tin tức, rồi đi vào phòng hút thuốc và lần thứ hai đọc tờ báo buổi chiều. Chỉ có một mục tin tức thực sự khiến anh ta quan tâm, nó cũng khiến Đại tá quan tâm. Các xưởng chế tác kim cương ở đường Regent đã bị trộm đêm hôm trước và két sắt bị khoét rỗng. Đại tá tạm ngừng những lời chửi rủa như té tát để suy đoán ‘nghệ sĩ’ nào đã thực hiện chỉn chu vụ việc này.
Pinto đọc một chút, rồi ném tờ báo xuống. Anh ta tự hỏi điều gì đã khiến mình trở nên bồn chồn và tại sao phải nôn nóng tìm kiếm thứ gì đó lấp đầy sự quan tâm, và rồi anh ta nhận ra rằng mình không muốn quay lại đối mặt với Đại tá Boundary. Đó là lần đầu tiên anh ta trải qua cảm giác như vậy, và anh ta không thích thế. Anh ta đã giữ vững vị trí trong băng đảng nhờ sự đảm bảo, đồng thời cũng là một sự tự mãn, rằng anh ta cùng vai vế với Đại tá. Điều này khiến anh ta bực mình. Anh ta mặc áo khoác và bước ra đường. Đó là một đêm lạnh lẽo và mưa phùn nhẹ rơi. Anh ta dựng cổ áo khoác lên, tìm một chiếc taxi. Cả bên ngoài câu lạc bộ lẫn trong Pall Mall đều không có chiếc xe nào.
Anh ta bắt đầu đi bộ về nhà, nhưng vẫn cảm thấy không thích gặp Đại tá. Rồi một ý nghĩ xuất hiện trong đầu - anh ta sẽ đến gặp Phillopolis, gã thương nhân bé nhỏ ngươi Hy Lạp.
Phillopolis bảo kê một câu lạc bộ đêm ở Soho, nơi gã thường ngồi từ nửa đêm đến hai giờ sáng. Có được mục tiêu, Pinto cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn và bước nhanh quãng đường còn lại. Anh ta thấy người mình muốn tìm đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ bằng đá cẩm thạch, chiêm ngưỡng nửa chai sâm banh ngọt và một ly rượu vơi nửa. Gã rõ ràng chìm đắm trong suy nghĩ, và giật nảy khi Pinto gọi.
“Ngồi xuống,” anh ta nói với vẻ nhẹ nhõm. “Tôi đã tưởng rằng đó là…”
“Anh tưởng là ai? Anh tưởng là cảnh sát, phải không?” Pinto đùa giỡn quá đà, và ngạc nhiên thấy người đàn ông nhỏ bé nhăn nhó.
“Chuyện gì xảy ra với Đại tá Boundary?” Người Hy Lạp bực bội hỏi. “Có một dạo mà bất cứ ai ông ta bảo hộ đều an toàn. Tôi sắp rời khỏi đất nước này, tôi sẽ phải nhanh chóng thoát đi,” gã nói thêm.
“Tại sao?” Pinto hỏi, rõ ràng quan tâm sâu sắc.
Người Hy Lạp xòe tay ra và nhăn mặt.
“Tinh thần,” gã nói. “Tôi vẫn chưa thoát khỏi mối ám ảnh với cô nàng White đó.”
“Phì!” Người kia nói. “Nếu cảnh sát còn quan tâm tới chuyện đó, họ đã hành động từ lâu. Anh đang lo lắng quá mức, Phillopolis.”
Những lời nói của Pinto trơn tuột trên đầu lưỡi, nhưng Phillopolis không có ấn tượng.
“Tôi biết giới hạn của mình,” gã nói. “Tôi đã nhận được hộ chiếu và sẽ cuốn gói vào cuối tuần này.”
“Đại tá có biết điều đó không?”
Người Hy Lạp hờ hững so vai.
“Tôi không biết ông ta có biết hay không,” gã nói. “Dù sao, Boundary và tôi chỉ liên hệ từ xa trong việc làm ăn, và việc tôi đi đâu không dính dáng gì tới ông ta.”
Gã tò mò nhìn Pinto.
“Tôi tự hỏi một người như anh, đứng ở trung tâm của mọi chuyện, có ở lại hay không khi tấm lưới đang bủa vây lão già đó.”
“Lòng trung thành là một phẩm chất của tôi,” Pinto ra vẻ đạo đức. “Ngoài ra, không có lý do gì để chạy… khi chưa đến lúc.”
“Tôi thì sẽ đi trong lúc còn an toàn,” Phillopolis nói, nhấm nháp rượu sâm banh. “Hiện tại, cảnh sát không có gì trong tay để buộc tội tôi và tôi sẽ lo liệu kỹ càng để họ vẫn không có gì. Đó là điểm lợi thế của tôi so với những người như anh.”
Pinto mỉm cười.
“Họ không có gì để buộc tội tôi,” gã nói dễ dãi. “Tôi có một lý lịch hoàn toàn sạch sẽ.”
Tuy nhiên, điều ấy khiến Pinto băn khoăn, khi phát hiện ra rằng ngay cả một thành viên nhỏ bé của băng đảng như Phillopolis cũng đang chuẩn bị đào ngũ khỏi thứ mà anh ta coi là một con tàu đang chìm. Hơn thế nữa, điều ấy khẳng định anh ta đã khôn ngoan khi áp dụng các biện pháp phòng ngừa, và khá vui mừng vì đã nảy ra ý định đến thăm Phillopolis vào đêm đó.
“Khi nào anh đi?” Pinto hỏi.
“Ngày kia,” gã nói. “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi Ý một năm. Giờ tôi đã kiếm đủ tiền để sống mà không cần lo lắng về công việc, và tôi nên tận hưởng.”
Pinto nhìn người đàn ông thấp lùn với sự thích thú. Dù sao đi nữa, đây là kẻ không có lương tâm. Việc gã đã tích lũy tài sản trên những đau khổ của các cô gái ngây thơ bị bán vào các vũ trường nước ngoài không hề đè nặng lên tinh thần gã.
“Anh thật may mắn!” Pinto nói khi họ bước ra khỏi câu lạc bộ. “Mà anh sống ở đâu nhỉ?”
“Ở phố Somers, Soho. Ngay sau góc đường kia,” Phillopolis nói. “Anh đi bộ với tôi chứ?”
Pinto ngập ngừng.
“Được, đi thôi,” anh ta nói.
Anh ta muốn xem nơi ăn chốn ở của Phillopolis thế nào. Họ trò chuyện với nhau cho đến khi đến đâu phố, và rồi Phillopolis ngừng bước.
“Anh không phiền nếu tôi vào trước chứ?” Gã nối. “Tôi có… một người bạn, người đó có thể lo lắng nếu anh xuất hiện.”
Pinto mỉm cười với chính mình.
“Chắc chắn rồi,” anh ta nói. “Tôi sẽ chờ ở bên kia đường cho đến khi anh sẵn sàng.”
Người Hy Lạp sống bên trên một cửa hàng đồ nội thất lớn, và lối vào đi qua một cửa phụ. Pinto nhìn gã đi qua cổng và nghe tiếng đóng cửa. Gã đi vào một lúc lâu, và hiển nhiên ‘người bạn’ của gã không sẵn sàng tiếp khách vào giờ này, hoặc chính Phillopolis có lý do trì hoãn lời mời.
Lý do cho sự chậm trễ được làm sáng tỏ hết sức bất ngờ. Đột nhiên cánh cửa mở bung và một người đàn ông bước ra. Hai người khác theo sau và Phillopolis bị kẹp giữa họ. Ngọn đèn đường chiếu lên chiếc còng thép trên cổ tay gã. Pinto lùi vào một ô cửa tối và quan sát. Phillopolis đang nói - chính xác hơn là giận dữ gào lên, chửi rủa và khóc nức nở điên dại.
“Các anh gài bẫy tôi - đó là một cái bẫy!” Gã hét lên. “Đồ quỷ tha ma bắt!”
“Anh có im đi không?” Một giọng nói vang lên. “Định làm loạn à? Đưa anh ta đi, Dempsey!”
Phillopolis dường như đã quên sự hiện diện của Pinto vì gã đã đi khỏi con phố mà không một lần kêu gọi Pinto làm chứng cho tư cách và sự vô tội của mình. Pinto đợi đến khi gã đi khuất, sau đó đi bộ qua đường đến chỗ viên thanh tra đứng trước cánh cửa đốt tẩu thuốc.
“Chào sếp,” anh ta nói, “có vấn đề gì vậy?”
Viên thanh tra nghi ngờ nhìn anh ta. Nhưng Pinto mặc trang phục lịch lãm và nói chuyện như một quý ông, viên cảnh sát dịu đi.
“Không có gì nghiêm trọng, thưa ông,” người đàn ông nói. “Anh ta là một người tiêu thụ hàng cấm.”
“Một người gì?” Pinto nói với sự ngây thơ giả tạo.
“Một người thu mua tài sản bị đánh cắp. Chúng tôi tìm thấy đầy hàng trong nơi ở của anh ta.”
“Trời đất ơi!” Pinto giật mình.
“Vâng, thưa ông,” viên thanh tra khoái trá vì đã tạo cảm giác giật gân. “Tôi chưa bao giờ thấy nhiều tài sản có giá trị trong một căn phòng đến vậy. Có một vụ trộm lớn ở phố Regent đêm qua. Một cửa hàng nữ trang đã bị trộm một số dây chuyền trị giá khoảng 20.000 bảng và hôm nay chúng tôi tìm thấy không thiếu món nào tại đây. Chúng tôi luôn nghi ngờ con người này,” ông ta tiếp tục với vẻ tin cẩn. “Không ai biết anh ta kiếm sống như thế nào, nhưng từ thông tin nhận được hôm nay, chúng tôi đã bắt quả tang anh ta.”
“Cảm ơn ông,” Pinto yếu ớt nói, và chậm rãi bước về nhà, vì bây giờ anh ta không còn sợ hãi khi gặp Đại tá. Anh ta đã có một chuyện để nói với ông ta, một cái gì đó sẽ khiến Boundary cũng phải giật mình e ngại.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp