There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 22
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Mồi Nhử
áng hôm sau, Đại tá Boundary ngồi sau bàn làm việc và nhấn chuông. Ngay lập tức, Olaf, thân hình to bè, bước vào. Như thường lệ, anh ta mặc đồ đen từ đầu đến chân và Đại tá nhìn anh ta kĩ càng.
“Hanson,” ông ta nói, “cô Marsh đến chưa?”
“Vâng, cô ấy đã đến,” Olaf miễn cưỡng đáp.
“Bảo với cô ta là tôi muốn gặp,” Đại tá nói, sau đó khi Olaf quay đi rời khỏi phòng, “Hôm qua lúc tôi cần, anh đã ở đâu?”
“Tôi đi chơi,” anh ta đáp ngay. “Tôi được nghỉ và có thể dành chút thời gian cho bản thân, phải không?”
Đại tá chậm chạp gật đầu.
“Chắc chắn là vậy, Hanson.”
Giọng ông ta rất ôn hòa, điều đó có nghĩa là sẽ nguy hiểm đối với Hanson, giá như anh ta hiểu được điều đó. Đây là dấu hiệu nổi loạn thứ ba mà anh ta thể hiện trong tuần qua.
“Chuyện gì khiến tính khí của anh sáng nay kỳ cục vậy, Hanson?”
“Đủ mọi chuyện,” người trợ lý bùng nổ, và vì kích động, gốc gác ngoại quốc của anh ta bộc lộ trong ngữ điệu. “Ông nói rằng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền, hàng ngàn bảng! Ông nói rằng tôi có thể đến chỗ anh tôi ở Hoa Kỳ. Tiền ở đâu? Tôi đi vào tháng Ba, tôi đi vào tháng Năm, tôi đi vào tháng Bảy, nhưng rốt cục tôi vẫn ở đây!”
“Anh bạn thân mến,” Đại tá nói, “anh quá nôn nóng. Đây không phải là lúc tôi có thể cho phép anh rời đi. Anh đang lo lắng, đó là vấn đề đối với anh. Có lẽ tôi sẽ cho anh nghỉ phép vào tuần tới.”
“Lo lắng à!” Viên trợ lý thét lên. “Đúng vậy đấy. Lúc nào tôi cũng cảm thấy có kẻ theo dõi tôi! Khi tôi đi trên đường, mỗi người tôi gặp là một cảnh sát. Khi đi ngủ, tôi không nghe thấy gì ngoài bước chân lén lút ở hành lang bên ngoài phòng.”
“Ten Jack kia, hả?” Đại tá nói, nheo mắt gườm gườm nhìn anh ta.
Hanson rùng mình.
Anh ta từng gặp Kẻ Hành Pháp một lần. Một hình nhân mặc áo lụa mỏng như tơ, đứng cạnh chiếc giường mà anh chàng người Scandinavi đang nằm và đưa ra những lời khuyên khôn ngoan trong khi Olaf ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Đại tá không biết điều này. Ông ta cho rằng đêm hôm qua là lần đầu tiên xuất hiện mối đe dọa bí ẩn này.
Vì vậy Olaf lại gật đầu.
“Gọi cô Marsh cho tôi,” Đại tá nói.
Hanson sẽ khiến thần kinh của Đại tá phát hỏa, nếu ông ta còn có dây thần kinh. Người này, ở mức độ nào đó, đã trở thành mối phiền toái không thể chịu đựng nổi. Đại tá đã xếp loại anh ta là một trong những vấn đề cần có giải pháp sớm.
Viên thư ký bước ra không quá vài giây trước khi cánh cửa mở ra lần nữa và cô Marsh bước vào. Cô gái cao ráo, xinh xắn như búp bê, với bộ tóc vàng óng trên mái đầu nhỏ. Mọi đường nét của cô đều đẹp ngoại trừ đôi mắt quá nhạt màu, một màu xanh lam quá sáng để có thể gọi là đẹp. Cô mặc một bộ đồ sang trọng và bước đi với nhịp điệu đung đưa thoải mái của một người có địa vị vững chắc.
“Chào cô, Lollie,” Đại tá nói. “Cô có thấy anh ta không?”
Cô gật đầu.
“Tôi quan sát anh ta khá rõ,” cô nói.
“Anh ta có phát hiện ra cô không?”
Cô gái mỉm cười.
“Tôi không nghĩ vậy,” cô nói. “Hơn nữa, nếu anh ta thấy tôi thì đã sao?”
“Cô gái kia vẫn đi cùng anh ta?”
Lollie lắc đầu.
“Thế nào?” Đại tá hỏi sau khi tạm ngưng. “Cô có thể làm được gì với anh ta?”
Cô gái bĩu môi.
Nếu cô chờ đợi Đại tá nhắc đến trải nghiệm kinh hoàng đêm qua, thì cô phải thất vọng. Anh mắt đanh thép của ông ta buộc cô phải chuyên chú vào vấn đề đang thảo luận.
“Anh ta có vẻ khá khó nhằn,” cô nói. “Anh ta không phải loại người ngã lòng vì những thứ tình cảm dễ dãi.”
“Ý cô là gì?”
“Chỉ thế thôi,” cô gái nhún vai nói. “Tôi không thể hình dung ra chuyện anh ta ôm eo tôi đi ăn tối, hay thổ lộ tuốt tuột những bí mật trong trái tim khi sang chai rượu thứ hai.”
“Tôi cũng không thể,” Đại tá ưu tư nói. “Lollie, cô là một cô gái khá thông minh, và tôi sẽ khiến cho việc cô phải tiếp cận anh ta được ghi nhận xứng đáng. Anh ta là người duy nhất trong Sở cảnh sát mà chúng ta muốn loại bỏ triệt để. Không phải là chúng ta có chuyện gì phải
sợ,” ông ta nói thêm một cách mơ hồ, “nhưng anh ta cứ can thiệp vào…”
Ông ta dừng lại tìm từ.
“Vào việc nhé,” cô gái nói. “Ôi dào, nói thẳng đi, Đại tá! Chỉ cần cho tôi biết ông muốn tôi đi đến giới hạn nào.”
“Cô phải đi đến tận cùng giới hạn,” ông ta quả quyết nói. “Cô có thể khiến anh ta càng sa ngã càng tốt. Anh ta phải bị đốn ngã từ gót chân đến tận cổ.”
“Vậy còn danh tiếng tuổi trẻ của tôi?” Cô gái nhăn mặt hỏi.
“Nếu cô mất đi cái này, chúng tôi sẽ mua cho cô cái khác,” Đại tá nói bằng giọng khô khốc. “Vả lại, tôi thấy đã đến lúc cô cần một danh tiếng mới, Lollie.”
Cô gái mân mê cằm.
“Chuyện này không dễ dàng,” cô nói. “Chuyện này không giống chuyện của cậu thanh niên Spillsbury - Pinto Silva có thể hoàn tất việc đó không cần sự giúp đỡ của ai - thậm chí Solomon White cũng có thể.”
“Cô câm miệng về Spillsbury đi,” Đại tá gầm gừ. “Tôi đã nói cô phải quên tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong thương vụ đó! Và tôi đã nói với cô hàng trăm lần rằng không đề cập đến Pinto hay bất kỳ người nào khác trong thương vụ này! Cô hãy làm đúng những gì được bảo! Và bỏ ngay vẻ mặt ấy đi!”
Ông ta đứng bật dậy với sự nhanh nhẹn phi thường và chồm tới, trừng mắt nhìn cô gái.
“Gần đây, cô hơi quá tâng bốc mình, và làm điệu làm bộ hơi lố đấy, Lollie! Đừng bày ra cái vẻ quý cô cao sang đó với tôi, nghe không?”
Không có chút ngọt ngào nào trong cung cách của Đại tá, không có chút nào chậm chạp, nặng nề hay lịch sự. Ông ta nói nhanh và gay gắt, bộc lộ bản chất vũ phu mà nhiều người nghi ngờ nhưng ít ai được thấy.
“Tôi không quý trọng phụ nữ hơn đàn ông chút nào, hiểu chứ! Nếu cô giỡn mặt với tôi, tôi sẽ tóm cổ cô bằng tay không như thế này,” ông ta nắm chặt hai nắm tay của mình với một chuyển động tượng hình khủng khiếp và cô gái kinh hoàng nhìn ông ta, thẫn thờ. “Tôi sẽ đập nát cô như một con búp bê sứ! Tôi sẽ xé xác cô như một miếng giẻ rách! Đừng bao giờ nghĩ rằng cô có thể rời khỏi tôi. Tôi sẽ theo cô đến tận cùng trái đất. Cô được trả lương và đối xử như một nữ hoàng và cô phải chơi đàng hoàng. Đã từng có một kẻ tên là Gregory Tuyết đấy…”
Cô gái đứng trên đôi chân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch như giấy.
“Tôi xin lỗi, Đại tá,” cô ấp úng. “Tôi không có ý xúc phạm ông. Tôi… tôi…”
Cô gái suýt bật khóc khi Đại tá thoáng khoát tay ra hiệu cho cô quay trở lại ghế. Cơn thịnh nộ của ông ta tan biến cũng đột ngột như khi nó bùng lên.
“Giờ hãy làm như cô được bảo, Lollie,” ông ta bình tĩnh nói. “Theo dõi anh chàng đó và đừng trở lại chỗ tôi trước khi cô nắm được anh ta.”
Cô gật đầu, không đủ sức tin tưởng vào giọng mình để lên tiếng, và gần như đi nhón chân, rời khỏi sự hiện diện đáng sợ của ông ta.
Khi cô bước đến cửa, ông ta ngăn lại.
“Về phần Maisie,” ông ta nói, “hừm, cô có thể để Maisie cho tôi lo.”
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp