Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 33
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Patrin
gày hôm sau, tàn dư của đợt tuyết rơi suốt hai ngày đã biến mất. Trong buổi họp sáng của Đơn vị Chống Cướp Ivarsson nói rằng nếu muốn tiến triển thêm chút nào trong vụ Kẻ Hành quyết thì hy vọng lớn nhất của họ là hắn tiến hành một vụ cướp nữa, nhưng ông ta nói thêm không may là dự đoán của Beate rằng Kẻ Hành quyết sớm muộn gì cũng sẽ tấn công lại không chính xác. Beate không mấy để tâm tới lời phê bình gián tiếp này khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Cô nhún vai và tự tin nhắc lại rằng việc Kẻ Hành quyết tiếp tục ra tay chỉ là vấn đề thời gian.
Tối hôm đó, một chiếc xe cảnh sát chạy vào bãi đỗ xe trước Bảo tàng Munch và dừng lại. Bốn người đàn ông bước xuống, hai cảnh sát mặc đồng phục cộng thêm hai người mặc thường phục nhìn xa trông như thể đang nắm tay nhau bước đi vậy.
“Xin lỗi vì những biện pháp an ninh,” Harry nói, hất hàm về phía cái còng tay. “Đó là cách duy nhất tôi có thể xin phép làm chuyện này.”
Raskol so vai. “Tôi nghe anh thấy khó chịu hơn tôi khi chúng ta bị còng tay vào nhau, Harry.”
Cả nhóm đi qua bãi đỗ xe tiến về phía chốt ném bóng và mấy căn nhà lưu động. Harry ra hiệu cho hai cảnh sát mặc đồng phục đứng đợi bên ngoài, còn anh và Raskol bước vào trong cái nhà lưu động nhỏ.
Simon đang đứng đợi bên ngoài. Anh ta lôi ra một chai Calvados và ba cái ly. Harry lắc đầu, mở khóa còng tay và lê đến chỗ cái ghế xô pha.
“Về nhà vui chứ?” Harry hỏi.
Raskol không đáp, và Harry chờ đợi trong lúc cặp mắt đen của Roskol nhìn khắp nhà. Harry thấy đôi mắt dừng lại ở tấm ảnh chụp hai anh em phía trên đầu giường. Anh nghĩ mình nhìn thấy khóe cái miệng dịu dàng ấy hơi nhếch lên chút xíu.
“Tôi đã hứa tới mười hai giờ chúng ta sẽ về tới Botsen, vì vậy chúng ta sẽ nói những chuyện quan trọng nhất,” Harry nói. “Alf Gunnerud không giết Anna Bethsen.”
Simon nhìn qua phòng tới Raskol lúc này đang nhìn Harry chằm chằm. “Arne Albu cũng không.”
Trong sự im lặng, tiếng xe cộ rầm rập trên phố Finnmarkgata dường như to thêm. Đêm đêm, khi nằm trong xà lim Raskol có thấy nhớ tiếng ồn ào của đường phố không? Hắn có nhớ giọng nói từ chiếc giường khác, mùi và tiếng thở đều đặn của anh trai mình? Harry quay sang Simon. “Anh không phiền để chúng tôi ở riêng với nhau chứ?”
Simon quay sang Raskol và nhận được một cái gật đầu ngắn gọn. Anh ta bèn đi ra và đóng cửa lại. Harry khoanh tay trước ngực và ngước nhìn lên. Cặp mắt của Raskol sáng quắc, như thể vừa lên cơn sốt.
“Ông đã biết lâu rồi, phải không?” Harry hỏi nhỏ.
Raskol áp hai lòng bàn tay vào nhau, nhìn bề ngoài thì tưởng là dấu hiệu của sự điềm tĩnh trong lòng, nhưng những đầu ngón tay trắng bệch lại nói lên điều khác.
“Có lẽ Anna đã đọc Tôn Tử,” Harry nói. “Và biết nguyên tắc hàng đầu của chiến tranh là lừa dối. Tuy vậy, cô ấy vẫn cho tôi lời giải. Chỉ tại tôi không giải được mật mã đó. TBK. Cô ấy thậm chí còn cho tôi một manh mối; cô ấy bảo võng mạc sẽ đảo ngược mọi thứ, vì vậy tôi sẽ phải nhìn vào gương mới thấy chúng thật sự là gì.”
Raskol đã nhắm mắt lại. Hình như hắn đang cầu nguyện. “Mẹ con bé rất xinh đẹp và điên rồ,” hắn thì thào. “Anna đã thừa hưởng cả hai phẩm chất đó.”
“Tôi biết ông đã giải được mật mã đó từ lâu,” Harry nói. “Chữ ký của cô ấy là TBK. Đọc từ trái sang thì nó là TBK, nhưng trong gương thì nó trở thành KBT, nếu như có thêm các nguyên âm thì sẽ là Kẻ Báo Thù. Nữ thần báo thù. Cô ấy đã bảo tôi vậy. Đó là kiệt tác của cô ấy. Thứ mà cô ấy muốn khiến cho người đời nhớ tới cô ấy.”
Harry nói mà giọng không có chút gì là đắc thắng. Nó chỉ là lời trần thuật sự việc. Căn nhà lưu động chật chội dường như thu lại xung quanh họ.
“Kể cho tôi nghe nốt phần còn lại,” Raskol thở ra.
“Tôi cho là ông có thể tự suy ra được.”
“Kể đi!” hắn rít lên.
Harry nhìn ô cửa sổ nhỏ hình tròn phía trên chiếc bàn, lúc này đã bám đầy hơi nước. Như ô cửa sổ trên tàu. Một cái tàu vũ trụ. Anh tưởng tượng rằng nếu anh lau lớp hơi nước đi thì họ sẽ phát hiện ra rằng mình đang ngoài vũ trụ, hai phi hành gia cô đơn trong một căn nhà lưu động lơ lửng trên Tinh vân Đầu ngựa. Chuyện đó cũng chẳng kỳ lạ gì hơn so với chuyện mà anh sắp kể.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù