Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 33
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Châu Mỹ
gười khát thì hễ đâu có nước là uống. Cứ xem quán Malik trên đường Thereses thì thấy. Đó là một quán bar bán cả hamburger và chẳng có chút gì để cho nó cái dáng dấp nhất định của một quán rượu được cấp phép giống như quán Schrøder, dù quán này cũng nhiều nhược điểm. Đúng là họ có món hamburger như lời quảng cáo, nghe đồn là vượt bậc; nếu rộng rãi thì người ta cũng có thể nói rằng phần nội thất mang hơi hướm Ấn Độ với bức chân dung Hoàng gia Na Uy nhìn cũng hay hay theo kiểu đã lỗi mốt; tuy nhiên, nó đang và sẽ mãi là một tiệm đồ ăn nhanh, nơi mà những ai sẵn lòng trả tiền mua đồ uống có cồn đáng tín nhiệm sẽ không bao giờ muốn nốc thứ bia bán trong đó.
Harry chưa bao giờ là người như vậy.
Lâu lắm rồi Harry mới tới quán Malik, nhưng khi liếc sơ qua thì anh có thể chắc chắn rằng quán chẳng có gì thay đổi.
Øystein đang ngồi với đám bạn rượu nam (và một nữ) tại bàn dành cho người hút thuốc. Trên nền những bản nhạc pop đình đám một thời, bản tin của kênh Eurosport và tiếng mỡ rán xèo xèo họ đang thích thú chén chú chén anh và chuyện trò về những vé số được giải, một vụ giết người chết ba mạng gần đây và những thói xấu của một người bạn vắng mặt.
“Chà, chào Harry!” Cái giọng khàn khàn của Øystein xuyên qua lớp âm thanh hỗn tạp. Anh ta hất mái tóc dài, nhờn bóng ra sau rồi chùi tay lên đùi quần rồi chìa ra cho Harry. “Đây là gã cớm mà tớ đang nhắc tới với các cậu. Người đã bắn chết cái gã ở bên Úc ấy. Bắn thẳng vào đầu, Harry nhỉ?”
“Cừ lắm,” một trong số các thực khách nói. Harry không nhìn thấy mặt anh ta vì anh ta đang chúi về phía trước làm mái tóc dài rủ xuống bên trên cốc bia như một tấm rèm. “Tiêu diệt bọn sâu bọ đó.”
Harry trỏ vào một bàn còn trống và Øystein gật đầu, dụi điếu thuốc đang hút, đút bao Petteres vào túi áo bò và tập trung bê cốc bia tươi mới rót sang chiếc bàn đó để không làm sánh ra.
“Lâu lắm mới thấy cậu,” Øystein nói, quấn một điếu thuốc mới. “Cả mấy thằng kia nữa. Chưa gặp lại tụi nó lần nào. Chúng đều đã chuyển đi, lấy vợ và có con cả rơi.” Øystein bật cười. Một tiếng cười chua chát, khàn khàn. “Dù gì thì tụi nó cũng đã ổn định cả rồi. Ai mà tin nổi cơ chứ?”
“Ừm.”
“Đã về Oppsal lần nào chưa? Bố cậu vẫn đang ở nhà cũ chứ?”
“Rồi, nhưng tôi không hay về lắm. Thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện qua điện thoại thôi.”
“Thế còn em gái cậu? Con bé đã khá hơn chưa?”
Harry mỉm cười. “Bị Down thì làm sao mà khá hơn được, Øystein. Nhưng con bé ổn. Đã có một căn hộ riêng ở Sogn. Có cả bạn trai nữa.”
“Chà, thế thì còn khá hơn cả tôi nữa ấy chứ.”
“Chuyện lái xe thì thế nào?”
“Cũng tạm ổn. Vừa đổi hãng taxi. Hãng cũ bảo tôi bốc mùi. Lũ khốn.”
“Vẫn không thích quay lại với máy tính à?”
“Cậu điên à!” Øystein lắc đầu dứt tiếng cười trong cổ họng trong lúc lia đầu lưỡi trên mảnh giấy. “Lương hằng năm lên tới cả triệu và có một văn phòng yên tĩnh - đương nhiên tôi cũng muốn thế lắm chứ, nhưng quá muộn rồi, Harry. Cái thời của những gã rock “n” roll trong lĩnh vực IT như tôi đã qua mất rồi.”
“Tôi đã nói chuyện với một người ở phòng bảo mật dữ liệu của ngân hàng Den norske. Anh ta bảo rằng cậu vẫn được xem là một người đi tiên phong trong lĩnh vực phá mã.”
“Người đi tiên phong có nghĩa là đã thuộc về quá khứ, Harry ạ. Không ai có thì giờ cho một tên hacker hết thời đi sau những phát triển mới nhất tới mười năm cả. Cậu hiểu điều đó mà, phải không? Với lại còn có những chuyện phiền phức kia nữa.”
“Ừm. Thật ra là đã có chuyện gì?”
“Chuyện gì ư?” Øystein đảo mắt. “Cậu biết tôi rồi còn gì. Đã là dân hippy thì cả đời sẽ là dân hippy. Cần tiền. Thử một cái code mà lẽ ra tôi không nên thử.” Anh ta châm điếu thuốc cuốn tay và ngó quanh tìm một cái gạt tàn mà không thấy. “Thế còn cậu? Cai hẳn rượu rồi chứ?”
“Đang cố,” Harry với cái gạt tàn ở bàn bên. “Tôi đang gắn bó với một người.”
Anh kể cho Øystein về Rakel, Oleg và vụ xử quyền nuôi con ở Moscow. Rồi về cuộc đời nói chung. Cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Øystein thì nói về những người khác trong nhóm bạn cùng lớn lên ở Oppsal. Về Sigge, người đã chuyển tới Harestua cùng với một người phụ nữ mà Øystein cho là quá có học so với anh ta, và Kristian giờ đang ngồi xe lăn sau khi bị một chiếc ô tô đâm phải trong lúc đang phóng xe máy ở phía Bắc Minnesund. “Bác sĩ đã cho nó một cơ hội.”
“Một cơ hội gì cơ?” Harry hỏi.
“Để lại chơi gái,” Øystein nói, nốc cạn cốc bia. Tore vẫn là giáo viên, nhưng đã chia tay với Silje. “Nó không gặp may lắm,” Øystein nói. “Nó tăng tận ba mươi cân. Đó là lý do vì sao cô ta cắt đứt với nó. Đúng thế đấy! Torkild gặp cô ta trong những lần la cà ở các quán bar và cô ta bảo nó là cô ta không chịu nổi cái kiểu động tí lại sụt sùi đó.”
Anh ta đặt cái cốc xuống. “Nhưng tôi biết đó không phải là lý do cậu gọi, đúng không?”
“Không, tôi cần cậu giúp đỡ. Tôi đang điều tra một vụ.”
“Để tóm cổ bọn bất lương ư? Và cậu tìm đến tôi? Chúa ơi!” Øystein chuyển từ cười sang ho.
“Đó là một vụ mà cá nhân tôi có dính líu,” Harry nói. “Hơi khó giải thích mọi chuyện, nhưng tôi đang cố gắng lần theo một kẻ đang gửi email cho tôi. Tôi nghĩ là hắn đang sử dụng một máy chủ đâu đó ở nước ngoài với khách hàng ẩn danh.”
Øystein trầm ngâm gật đầu. “Vậy là cậu đang vướng phải rắc rối?”
“Có lẽ vậy. Điều gì khiến cậu nghĩ thế?”
“Tôi là một thằng lái taxi nát rượu, chẳng biết cái quái gì về những thành tựu mới nhất trong lĩnh vực IT. Và tất cả những người biết tôi đều có thể nói với cậu rằng trong công việc đó thì tôi chẳng đáng tin chút nào. Nói tóm lại, lý do duy nhất khiến cậu tới đây tìm tôi vì tôi là một thằng bạn cũ. Trung thành. Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, phải không?” Anh ta nốc một hơi dài cốc bia mới rót ra. “Có thể tôi thích uống bia dỏm, nhưng tôi không ngu, Harry ạ.” Anh ta rít sâu một hơi thuốc. “Vậy, khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
○○○
Đêm đã buông kín khu Slemdal. Cánh cửa mở ra, một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện trên bậc cầu thang. Họ chia tay chủ nhà giữa những tiếng cười rồi bước xuống lối lái xe, sỏi lạo xạo, những đôi giày đen bóng loáng trong khi họ xì xầm bình luận về đồ ăn, về vợ chồng chủ trì bữa tiệc cùng những vị khách khác. Vì vậy, trong lúc ra khỏi cổng để rẽ ra phố Bjørnetrakket, họ không hề nhận thấy chiếc taxi đỗ lùi lại một chút phía dưới con đường. Harry dụi tắt điếu thuốc, vặn to đài lên và nghe Elvis Costello giọng đều đều hát bài “Watching the Detectives”. Trên đài P4. Anh đã nhận ra rằng khi những ca sĩ mà anh yêu thích nhất đến tuổi thì họ sẽ bị chuyển tới những kênh chẳng mấy ai nghe. Đương nhiên anh quá biết điều đó chỉ có nghĩa là chính anh cũng đang già đi. Hôm qua họ đã phát Nick Cave sau Cliff Richard.
Một giọng phát thanh đêm khuya dễ nghe giới thiệu bài “Another Day in Paradise” và Harry tắt đài đi. Anh hạ kính cửa xe xuống và lắng nghe tiếng bass bị giảm bớt vọng ra từ trong nhà Albu, thứ âm thanh duy nhất khuấy động sự tĩnh lặng. Một bữa tiệc của người lớn. Những mối quan hệ làm ăn, hàng xóm và bạn bè cũ thời đại học. Không hẳn là tiệc trẻ con kiểu “The Birdy Song” và cũng không hẳn là một bữa tiệc thâu đêm, mà là rượu gin và nước khoáng, ABBA và Rolling Stones. Một nhóm U40 đã từng học sau đại học. Nói cách khác, không về với người trông trẻ quá muộn. Harry nhìn đồng hồ đeo tay. Anh nghĩ về cái email mới trên máy tính lúc anh và Øystein bật máy lên:
Tao đang chán. Mày sợ hay chỉ đơn giản là mày ngu?
TBK
Anh đã để chiếc máy tính lại cho Øystein xử lý và mượn taxi của anh ta, một con Mercedes cũ rích từ thập niên bảy mươi, rung bần bật như cái nệm lò xo cũ trên các lằn giảm tốc lúc anh đi vào khu dân cư, nhưng lái vẫn ngon. Anh đã quyết định sẽ đợi khi nhìn thấy những vị khách ăn mặc chỉnh tề rời khỏi nhà Albu. Việc gì phải nhặng xị. Vả lại, anh cũng cần chút thời gian để nghĩ thấu đáo mọi chuyện kẻo lại làm việc gì ngu ngốc. Harry cố gắng lạnh lùng và lý trí, nhưng cái câu Tao đang lại cứ ngáng trở anh.
“Giờ mày đã nghĩ thấu hết rồi nhé,” Harry lẩm bẩm với chính mình trong gương chiếu hậu. “Giờ thì mày đã có thể làm chuyện gì đó ngu ngốc được rồi.”
○○○
Vigdis ra mở cửa. Cô ta đã thực hiện một trò ảo thuật mà chỉ có những nhà ảo thuật nữ mới tinh thông và đàn ông sẽ không bao giờ có thể hiểu được ngọn nguồn: Cô ta đã trở nên rất xinh đẹp. Sự thay đổi cụ thể duy nhất mà Harry có thể chỉ ra là cô ta mặc một chiếc váy dạ tiệc màu ngọc lam tiệp màu với đôi mắt xanh và to của cô ta - lúc này mở to hơn nữa vì kinh ngạc.
“Tôi xin lỗi đã quấy quả các vị đêm hôm thế này, bà Albu. Tôi muốn nói chuyện với chồng bà.”
“Chúng tôi đang có tiệc. Không đợi đến mai được sao?” Cô ta mỉm cười với anh vẻ khẩn nài, và Harry nhận thấy cô ta đang nóng lòng muốn đóng sập cửa lại đến mức nào.
“Xin bà thứ lỗi,” anh nói. “Chồng bà đã không nói thật khi ông ta nói rằng không quen biết Anna Bethsen. Và tôi nghĩ là bà cũng vậy.” Harry không biết liệu bộ váy dạ tiệc hay cuộc đối đầu đã khiến anh phải ăn nói trang trọng. Miệng Vigdis Albu dường như đang thốt ra một tiếng “ồ” câm lặng.
“Tôi có một nhân chứng đã nhìn thấy họ cùng nhau,” Harry nói. “Và tôi biết tấm ảnh đó từ đâu mà ra.”
Cô ta chớp mắt hai lần.
“Tại sao…?” Cô ta lắp bắp. “Tại sao…?”
“Vì họ là tình nhân, thưa bà Albu.”
“Không, ý tôi là - tại sao anh lại nói với tôi chuyện này? Ai cho anh cái quyền đó?”
Harry mở miệng định trả lời, để nói rằng anh nghĩ cô ta có quyền biết, rằng chuyện đó đằng nào cũng sẽ lộ ra, vân vân.
Nhưng anh lại đứng nhìn cô ta trân trối. Cô ta biết tại sao anh nói cho cô ta biết, còn chính anh thì không, cho tới tận lúc này.
Anh nuốt khan.
“Quyền làm gì cơ, em yêu?”
Harry nhìn thấy Arne Albu đang đi xuống cầu thang. Trán anh ta bóng nhẫy mồ hôi và chiếc cà vạt nơ bướm đã được nới lỏng trước ngực áo. Anh có thể nghe thấy David Bowie đang lặp đi lặp lại câu hát This is not America.
“Suỵt, Arne, anh làm các con tỉnh dậy bây giờ,” Vigdis nói, ánh mắt khẩn nài vẫn không rời khỏi Harry.
“Giờ mà có bom nguyên tử thả xuống thì chúng nó cũng chẳng dậy đâu,” anh chồng lè nhè nói.
“Em nghĩ đó là việc mà ông Hole đây vừa làm,” cô ta nói nhỏ nhẹ. “Có vẻ như là nhằm gây thiệt hại nặng nề nhất.”
Harry nhìn vào mắt cô ta.
“Gì cơ”, Arne Albu toét miệng cười và khoác vai vợ. “Cho tôi chơi với, được không?” Nụ cười của anh ta đầy vẻ thích thú, đồng thời lại có vẻ rất thành thật, gần như là ngây thơ. Giống như sự hoan hỉ đầy khinh suất của một thằng nhóc vừa mượn xe hơi của bố mà không xin phép.
“Xin lỗi ông,” Harry nói. “Trò chơi đã kết thúc. Chúng tôi đã có những bằng chứng cần thiết. Và ngay lúc này đây, một chuyên gia IT đang lần theo địa chỉ mà ông đã gửi email.”
“Anh ta đang nói về chuyện gì thế?” Arne bật cười. “Bằng chứng ư? Email ư?”
Harry nhìn anh ta chăm chú. “Tấm ảnh trong giày của Anna. Cô ấy đã lấy ra từ album gia đình ông khi ông và cô ấy cùng đến căn nhà gỗ ở Larkollen vài tuần trước.”
“Vài tuần trước?” Vigdis hỏi, nhìn chồng mình.
“Ông ấy biết khi tôi đưa tấm ảnh ra,” Harry nói. “Ông ấy đã ở Larkollen ngày hôm qua và nhét một tấm rửa thêm vào chỗ trống.”
Arne Albu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười. “Anh vừa uống rượu phải không, ngài cảnh sát?”
“Lẽ ra ông không nên bảo với cô ấy là cô ấy sắp phải chết.” Harry nói tiếp và biết rằng anh sắp sửa mất tự chủ. “Hoặc ít nhất là không nên rời mắt khỏi cô ấy sau đó. Cô ấy đã trộm tấm ảnh đó cho vào giày của mình. Và nó đã vạch mặt ông, ông Albu ạ.”
Harry nghe thấy một tiếng hít vào đột ngột của bà Albu.
“Giày dép có ở nhiều nơi…” Albu nói, vẫn vuốt ve cổ vợ. “Anh có biết tại sao đám doanh nhân Na Uy không thể làm ăn ở nước ngoài không? Họ quên mất giày của mình. Họ đi giày mua ở Na Uy mà lại mặc bộ vest Prada giá mười lăm nghìn krone. Người nước ngoài sẽ nhìn họ đầy ngờ vực.” Albu chỉ xuống dưới. “Nhìn mà xem. Đôi giày này là giày Ý, khâu tay. Nghìn tám krone. So với cái giá để mua được sự tự tin thì rẻ chán.”
“Điều tôi đang thắc mắc là tại sao ông lại tha thiết muốn cho tôi biết ông đã đợi ở bên ngoài lúc đó,” Harry nói. “Có phải là vì ghen không?”
Arne lắc đầu kèm theo một tiếng cười trong lúc cô vợ lách ra khỏi cánh tay của anh ta.
“Ông nghĩ tôi là người tình mới của cô ấy à?” Harry tiếp tục, “Và vì ông nghĩ là tôi sẽ không dám làm bất cứ chuyện gì phòng khi tên tôi có thể bị khui ra trong vụ án này, ông nghĩ ông có thể chơi tôi một chút, hành hạ tôi, làm tôi phát điên, là thế phải không?”
“Vào đây đi, Arne! Christian muốn phát biểu đôi lời!” Một người đàn ông tay cầm ly rượu và điếu xì gà đứng lảo đảo trên đầu cầu thang.
“Cứ tiến hành đi,” Arne đáp. “Tôi còn phải tiễn quý ông này về trước đã.”
Người đàn ông nhíu mày. “Có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu,” Vigdis vội nói. “Cứ vào với mọi người đi Thomas.”
Người đàn ông nhún vai bỏ vào.
“Điều khác nữa khiến tôi ngạc nhiên là, mặc dù sau khi tôi đã đến gặp thẳng ông và đưa tấm ảnh ra, ông vẫn đủ ngạo mạn để tiếp tục gửi email cho tôi.” Harry nói tiếp.
“Tôi rất tiếc phải nhắc lại, ngài cảnh sát,” Albu líu lưỡi nói, “Nhưng những… những email mà anh cứ nhắc hoài tới là gì vậy?”
“Được thôi. Nhiều người nghĩ rằng họ có thể gửi email nặc danh bằng cách đăng ký tài khoản ở một máy chủ nào đó mà không cần tiết lộ tên thật. Họ đã nhầm to. Một người bạn của tôi là dân hacker đã cho tôi biết tất cả mọi việc tất tật - ông làm trên mạng đều để lại những dấu vết điện tử có thể, và trong trường hợp này là sẽ bị lần ngược trở lại cái máy mà chúng được gửi đi. Vấn đề chỉ là biết phải tìm từ đâu mà thôi.” Harry lôi một bao thuốc từ túi áo trong ra.
“Tôi muốn ông không…” Vigdis định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Nói cho tôi biết đi, ông Albu?” Harry nói, châm điếu thuốc. “Ông đã ở đâu vào tối thứ Ba tuần trước từ mười một giờ tới một giờ”…
Arne và Vigdis Albu nhìn nhau.
“Chúng ta có thể nói ở đây hoặc ra đồn cảnh sát,” Harry nói.
“Anh ấy ở nhà,” Vigdis nói.
“Như tôi đã nói.” Harry phì khói ra đằng mũi. Anh biết là anh đang quá liều lĩnh, nhưng đi một cú tháu cáy nửa vời thì chỉ toi công, vả lại giờ thì cũng chẳng còn đường lùi nữa. “Chúng ta có thể nói ở đây hoặc về đồn cảnh sát. Tôi có phải nói với các vị khách là bữa tiệc đã chấm dứt không?”
Vigdis cắn môi dưới. “Nhưng tôi đã bảo với anh là anh ấy,” cô ta mở lời. “Trông cô ta không còn xinh đẹp chút nào nữa.”
“Không sao đâu, Vigdis,” Albu nói và vỗ vai vợ. “Vào tiếp khách đi em. Anh sẽ tiễn ông Hole ra cổng.”
Harry hầu như không cảm thấy chút gió nào mặc dù rõ ràng gió đang giật dữ dội trên đầu. Mây đang bay hối hả trên bầu trời và thỉnh thoảng lại che lấp mặt trăng. Họ bước đi thong thả.
“Sao lại ở đây?” Albu hỏi.
“Chính ông đã tự chuốc lấy còn gì.”
Albu gật đầu. “Có lẽ là vậy. Nhưng tại sao cô ấy lại phải biết sự việc theo cách này?”
Harry nhún vai. “Vậy ông muốn vợ ông biết chuyện theo cách nào?”
Nhạc đã tắt và thỉnh thoảng một tràng cười lại rộ lên từ phía trong nhà.
Christian đang phát biểu.
“Cho tôi xin điếu thuốc được không?” Albu hỏi. “Thật ra thì tôi đã bỏ thuốc rồi.”
Harry đưa cho anh ta bao thuốc.
“Cảm ơn.” Albu đặt một điếu thuốc lên môi và ghé gần lại chiếc bật lửa của Harry. “Anh đang theo đuổi điều gì? Tiền ư?”
“Sao ai cũng hỏi vậy thế nhỉ?” Harry lẩm bẩm.
“Anh đi một mình. Không có lệnh bắt và lại cố gắng bịp tôi bằng những lời đe dọa về chuyện lôi tôi tới đồn cảnh sát. Và nếu như anh đã lẻn vào căn nhà gỗ ở Larkollen thì ít ra anh cũng sẽ gặp rắc rối ngang tôi.”
Harry lắc đầu.
“Không phải tiền?” Albu đứng thẳng trở lại. Có vài ngôi sao đang nhấp nháy trên bầu trời. “Vậy là điều gì đó riêng tư? Hai người là tình nhân của nhau phải không?”
“Tôi tưởng là ông đã biết mọi chuyện về tôi rồi,” Harry nói.
“Anna xem trọng tình yêu lắm. Cô ấy yêu chính tình yêu. Không, tôn thờ, chính xác là thế. Cô ấy tôn thờ tình yêu. Đó là điều duy nhất có vị trí trong cuộc đời cô ấy. Tình yêu và thù hận. Anh có biết sao nơ-tron là gì không?”
Harry lắc đầu. Albu giơ điếu thuốc lên. “Đó là những hành tinh bị nén chặt và có lực hấp dẫn bề mặt cao đến mức nếu tôi thả điếu thuốc này lên một trong số chúng thì nó sẽ đập xuống với một lực mạnh ngang một quả bom nguyên tử. Với Anna cũng vậy. Cô ấy bị hút về phía tình yêu - và hận thù - mạnh tới mức không gì tồn tại nổi trong khoảng trống ở giữa. Mọi chi tiết dù nhỏ nhất cũng có thể gây ra một vụ nổ bom nguyên tử. Anh hiểu không? Phải mất một thời gian tôi mới hiểu ra. Cô ấy giống như sao Mộc - ẩn náu phía sau một đám mây lưu huỳnh vĩnh cửu. Và sự hài hước. Gợi tình nữa.”
“Sao Kim.”
“Xin lỗi, anh bảo sao cơ?”
“Không có gì.”
Mặt trăng nhô ra từ giữa hai đám mây, và giống như một con thú tưởng tượng, con hươu đực bằng đồng bước ra từ bóng tối của khu vườn.
“Anna và tôi đã hẹn gặp vào nửa đêm,” Albu nói. “Cô ấy bảo có vài đồ cá nhân của tôi muốn trả lại. Tôi đã đỗ xe ở Sorgenfrigata từ giữa mười hai giờ tới mười hai giờ mười lăm. Chúng tôi đã đồng ý là tôi sẽ gọi điện cho cô ấy từ ngoài xe thay vì bấm chuông. Vì một người hàng xóm tọc mạch, cô ấy bảo vậy. Nhưng mà cô ấy cũng chẳng nghe máy nên tôi đã lái xe về nhà.”
“Vậy là vợ ông đã nói dối.”
“Đương nhiên. Hôm anh mang tấm ảnh tới, chúng tôi đã thỏa thuận là cô ấy sẽ cho tôi chứng cứ ngoại phạm.”
“Vậy tại sao giờ đây ông lại từ bỏ chứng cứ ngoại phạm?”
Albu bật cười. “Chuyện đó có quan trọng không? Hai chúng ta đang nói chuyện với nhau, có vầng trăng im lặng kia chứng giám. Sau này tôi có thể chối bay chối biến. Vả lại, nói thật là tôi chẳng nghĩ là anh có bất cứ cái gì có thể chống lại tôi.”
“Sao ông không tiện thể kể nốt phần còn lại đi?”
“Ý anh là thú nhận rằng tôi đã giết cô ấy ư?” Anh ta bật cười lần này to hơn. “Việc của anh là phải tìm ra điều đó, phải không?”
Họ đã ra tới cổng.
“Anh chỉ muốn xem tôi sẽ phản ứng ra sao thôi phải không?” Albu dụi tắt điếu thuốc vào tảng đá cẩm thạch. “Và anh muốn trả đũa, đó là lý do vì sao anh nói với vợ tôi. Anh đang tức giận. Một thằng bé tức giận phang tới tấp bất cứ thứ gì lỡ lạc vào đường đi của mình. Anh vui rồi chứ?”
“Khi tôi phát hiện ra địa chỉ email thì tôi sẽ tóm được ông thôi,” Harry nói. Anh không còn tức giận nữa. Chỉ mệt mỏi.
“Anh sẽ chẳng tìm ra địa chỉ email nào đâu,” Albu nói. “Xin lỗi anh bạn. Chúng ta có thể tiếp tục trò chơi này, nhưng anh không thắng nổi đâu.”
Harry vung tay. Tiếng những khớp đốt ngón tay va vào thịt nghe trầm đục và ngắn ngủi. Albu loạng choạng lùi lại một bước, tay ôm trán.
Harry có thể nhìn thấy hơi thở của chính anh phả ra xam xám trong đêm tối. “Ông sẽ phải đi khâu đấy,” anh nói.
Albu nhìn bàn tay vấy máu và cười khùng khục. “Chúa ơi, Harry, anh đúng là đồ vô dụng. Gọi tên tục của nhau được chứ? Tôi nghĩ điều này đã giúp chúng ta xích lại gần nhau hơn, anh có đồng ý không?”
Harry không trả lời, còn Albu thì cười to hơn nữa.
“Cô ấy thấy gì ở anh vậy hả, Harry? Anna không thích những kẻ vô dụng. Ít ra thì cô ấy cũng sẽ không để họ phang mình.”
Tiếng cười càng lúc càng to trong lúc Harry quay ra xe taxi, và mép răng cưa của chùm chìa khóa xe cứa vào da anh trong lúc nắm tay anh siết mỗi lúc một chặt hơn quanh chúng.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù