When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Kết
enoir, 2006
Tình yêu thực sự có ý nghĩa gì?
Tôi ngẫm nghĩ về câu hỏi này lần nữa khi ngồi trên sườn đồi dõi mắt theo chuyển động quanh đám ngựa của Savannah. Trong một chốc, tôi đã muốn bước ra khỏi bóng tối xuống trang trại tìm em… nhưng lần viếng thăm trước đó, cách nay một năm khiến tôi càng ngày càng có cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ không
Tôi đã bán những đồng xu với giá rẻ mạt hơn giá trị thực của nó, từng đồng từng đồng một, tôi biết phần còn lại của bộ sưu tập sẽ được bán cho những người không bao giờ có đủ niềm đam mê với chúng như cha tôi đã từng. Sau tất thảy tôi giữ lại cho mình duy nhất một đồng buffalo head mạ kền chỉ đơn giản vì tôi không thể chịu nổi cái ý tưởng phải bán nó đi. Ngoài tấm ảnh, đó là tất cả những gì còn lại từ cha tôi, và tôi luôn mang nó bên mình. Đó như là một mảnh bùa hộ mệnh, thứ mà theo đó là toàn bộ những ký ức của tôi về cha, thỉnh thoảng tôi lại lấy nó ra khỏi ví và say sưa ngắm nó. Tay tôi lần dọc theo túi nhựa dẻo bao bên ngoài mỗi lần như vậy, tôi lại nhìn thấy cha tôi đang đọc bảng Greysheet trong phòng làm việc, hay ngửi thấy mùi thịt xông khói đang xèo xèo trong bếp. Nó khiến tôi mỉm cười vẩn vơ, trong phút chốc tôi thấy mình không còn cô đơn nữa.
Nhưng tôi đang cô đơn và một phần trong tôi biết rằng mình sẽ luôn cô đơn như thế. Tôi kìm suy nghĩ đó lại khi tôi tìm kiếm hình bóng của Savannah và Tim từ phía xa xa, nắm tay nhau tản bộ về phía ngôi nhà, khuôn mặt họ bừng sáng thứ tình cảm chân thật dành cho đối phương. Tôi phải thừa nhận họ rất đẹp đôi. Tim gọi Alan và cậu ấy cũng gia nhập nhóm, ba người bọn họ trở về nhà. Tôi bỗng băn khoăn liệu họ sẽ nói gì với nhau khi họ bước vào trong, bởi vì tôi cũng có tò mò một chút về cuộc sống của họ nhưng tôi cũng nhận thức đầy đủ rằng đó không phải chuyện của tôi. Tuy vậy, tôi có nghe nói rằng Tim không phải điều trị nữa và hầu như mọi người trong thị trấn đều mong anh mau hồi phục.
Tôi nghe được chuyện đó từ một luật sư địa phương tôi đã thuê vào lần cuối tôi đặt chân đến Lenoir. Tôi bước vào văn phòng anh ta với một cuộn séc và yêu cầu anh vào một tài khoản được lập để trang trải cho viện phí của Tim. Tôi biết tất cả về những đặc quyền của khách hàng, và tôi cũng biết anh sẽ không bao giờ hé miệng với bất kỳ ai trong thị trấn. Tôi không muốn Savannah biết việc tôi đã làm. Trong bất kỳ một cuộc hôn nhân nào thì đó cũng là căn phòng chỉ dành riêng cho hai người. Tôi đã làm vậy, dù thế tôi vẫn yêu cầu người luật sư thông tin cho tôi, và trong suốt chừng ấy năm tôi chỉ nói chuyện với anh ta vài lần lúc ở Đức.
Anh ấy kể với tôi rằng khi anh ấy liên lạc với Savannah và thông báo rằng khách hàng không muốn tiết lộ danh tính – nhưng lại muốn được thông báo về tình hình của Tim – em đã bùng nổ và khóc òa lên khi biết số tiền. Anh kể rằng trong một tuần em đã chuyển Tim tới MD Anderson và cho biết Tim là ứng viên phù hợp cho chương trình thử nghiệm vắ của MD Anderson được khởi động vào tháng mười một. Anh nói rằng trước khi tham gia những thử nghiệm lâm sàng, Tim đã được chữa trị bằng liệu pháp sinh hóa và tá dược và rằng các bác sỹ tràn trề hy vọng về phương pháp điều trị sẽ tiêu diệt các tế bào ung thư đã di căn sang phổi của anh. Vài tháng trước, vị luật sư gọi điện cho tôi và thông báo rằng quá trình điều trị đã thành công vượt quá dự liệu của bác sỹ và giờ thì bệnh tình của Tim căn bản đã thuyên giảm.
Nó không đảm bảo rằng anh ấy sẽ sống đến già nhưng nó đảm bảo rằng anh ấy có một cơ hội để chiến đấu, và đó là tất cả những gì tôi mong muốn cho cả hai người bọn họ. Tôi muốn họ được hạnh phúc, tôi muốn em được hạnh phúc. Và từ những gì tôi đã chứng kiến ngày hôm nay thì đúng là họ đang hạnh phúc. Tôi đến bởi vì tôi muốn biết rằng tôi đã quyết định đúng khi bán những đồng xu cho Tim chữa trị, và rằng tôi đã đúng đắn khi không liên lạc với em thêm lần nào nữa, và từ chỗ tôi ngồi tôi biết rằng tôi đã làm đúng.
Tôi bán bộ sưu tập bởi vì cuối cùng tôi đã hiểu tình yêu thực sự có ý nghĩa gì. Tim đã nói với tôi – và đã chỉ cho tôi – rằng yêu có nghĩa là bạn quan tâm đến hạnh phúc của người khác hơn hạnh phúc của chính bạn, dù cho bạn có phải đối diện với lựa chọn khổ đau đến thế nào. Tôi rời khỏi phòng bệnh của Tim và biết rằng anh đã đúng. Nhưng làm điều đúng đắn thật không dễ chút nào. Gần đây tôi luôn có cảm giác cuộc sống của tôi đang thiếu cái gì đó và bằng cách nào đó tôi phải khiến nó hoàn thiện. Tôi biết cảm giác của mình về Savannah sẽ không bao giờ thay đổi, và tôi cũng biết mình sẽ luôn tự vấn về lựa chọn của mình.
Và thỉnh thoảng, trừ bản thân tôi ra tôi băn khoăn liệu Savannah cũng có cảm giác như vậy. Và dĩ nhiên điều đó giải thích cho lý do mang tôi đến Lenoir.
Tôi ngắm nhìn trang trại trong ánh hoàng hôn dần buông xuống. Đây là đêm trăng tròn đầu tiên, và với tôi, những kỷ niệm sẽ lại ùa đến như chúng vẫn luôn như vậy. Tôi nín thở khi mặt trăng bắt đầu mọc chầm chậm từ bên kia núi, ánh trăng rực rỡ rưới một lớp mật mỏng tang lên vạn vật. Những cái cây cũng được nhuộm màu bàng bạc và dù tôi có muốn quay lại những kỷ niệm ngọt ngào đau đớn đó tôi vẫn quay đi và ngoái nhìn phía trang trại lần nữa.
Tôi đã đợi chờ một cách vô ích thật lâu. Mặt trăng tiếp tục vẽ một vòng cung thật chậm trên nền trời, và từng nhà từng nhà một lần lượt lên đèn. Tôi thấy mình đang cẳng thẳng tập trung về phía cửa trước, hy vọng một điều bất khả. Tôi biết không xuất hiện nhưng vẫn không thể buộc bản thân mình rời đi. Tôi thở chầm chậm như thể hy vọng có thể vẽ em ra. Và cuối cùng khi nhìn thấy em bước ra từ phía căn nhà, tôi có cảm giác râm ran lạ lùng nơi sống lưng, cảm giác tôi chưa từng có trước đây. Em khựng lại sau vài bước và tôi quan sát thấy em quay lại và dường như đang nhìn về phía tôi. Tôi cứng người lại chẳng vì lý do gì – tôi biết em không thể nhìn thấy tôi. Từ chỗ của mình, tôi nhìn thấy Savannah lặng lẽ đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Em chậm rãi bước xuống và lang thang trong sân.
Rồi em ngừng lại, vòng hai tay quanh người và nhìn quanh quất để đảm bảo không ai theo em. Sau rốt dường như em cảm thấy thư giãn hơn. Và rôi tôi có cảm tưởng như thể mình đang chứng kiến một phép màu, như chưa bao giờ chậm rãi đến thế em ngước lên nhìn mặt trăng. Tôi như uống lấy hình ảnh của em lúc này, cảm giác một dòng lũ cảm xúc em khơi lên và không mong muốn gì hơn là để em biết tôi cũng đang ở đây.
Nhưng thay vào đó tôi vẫn đứng yên và cũng mê mải ngắm trăng. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi gần như cảm thấy chúng tôi đang ở bên nhau lần nữa.
Hết
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu