Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Điện Vàng
oàng hậu hít một hơi thật sâu và gõ khe khẽ lên một cánh cửa khổng lồ đúc bằng vàng. Nó mở ra.
Điện Vàng nom đúng như những gì mọi người trông đợi ở nó: toàn vàng là vàng. Bốn bức tường bằng vàng, sàn và trần nhà lát vàng, thảm và màn trướng cũng được dệt nên từ những sợi chỉ vàng. Những tấm gương và các khung cửa sổ, bàn ghế bình lọ... tất cả đều óng ánh vàng, và một cái đèn chùm vàng khổng lồ rủ xuống từ trên trần nhà nom như một cái cây trồng lộn ngược, được thắp hàng trăm ngọn nến lung linh. Người ta hẳn đã trộn lẫn những hạt bụi vàng vào trong sáp nến, bởi lẽ những ngọn nến cũng bằng vàng nốt.
Những người lính mặc chế phục vàng đứng canh hai bên cánh cửa, những ngọn giáo vàng gác chéo nhau chặn ở cổng vào. Họ nâng giáo lên cho chúng tôi đi qua, rồi lại trả chúng về vị trí ban đầu.
Âm nhạc vang lên dìu dặt, một cây đàn hạc và một cây đàn luýt. Tôi phải mất một lúc mới nhìn thấy ai đang chơi chúng, bởi lẽ trang phục vàng của những người nhạc công đã khiến họ hòa lẫn vào phần còn lại của căn phòng.
Những bức tượng vàng ròng xếp hàng dọc theo các bức tường của căn điện. Vua Barf ngự trên một con tuấn mã đang lồng lên. Vua Barf giáp trụ sáng lòa, tay nâng cao thanh gươm sẵn sàng bổ xuống. Vua Barf ôm một bao tiền vàng, đang phân phát cho những kẻ hành khất cúi lom khom. Hiển nhiên những bức tượng đó có phần hư cấu. Chúng cũng khiến cho Đức vua nom cao hơn, dũng mãnh hơn là lão ta trong thực tế. Gã thợ điêu khắc hẳn đã đoán rằng Đức vua sẽ không hài lòng với hình thức tả thực.
Vua Barf thật thì đang ngồi trên một chiếc ngai vàng. Tôi suýt thì nhận nhầm lão là một bức tượng, bởi lẽ lão chìm trong vàng từ đầu đến chân. Nhưng rồi lão hắt xì hơi, và con gà mái màu nâu của lão - nom thật sự lạc lõng giữa tứ bề dát vàng lộng lẫy - cục tác ầm lên.
Con gà có vẻ xơ xác hơn lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó, nhưng Đức vua vẫn ôm nó trong lòng và vỗ về nó như thể nó là thứ của báu giá trị nhất trên thế giới này.
Một ả tiên tí hon với mái tóc và đôi cánh màu tím vỗ cánh bay về phía con gà, kêu chiêm chiếp đầy phấn khích.
“Bay đâu!” Đức vua hô lớn. “Khử con nhãi tiên tí hon này cho trẫm!”
Một người hầu chạy bổ lên phía trước và đập ả tiên tí hon bằng một cái dầm bằng vàng, trong khi đó con gà kêu quàng quạc và vỗ cánh điên cuồng. Ả tiên tí hon tránh được vài cú vụt ban đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị phang một đòn thẳng vào lưng. Annabella khẽ thở hổn hển bên cạnh tôi. Ả tiên ré lên và rơi xuống. Ả cố gắng vỗ đập đôi cánh bị thương trong tuyệt vọng, nhưng vô ích. Người hầu nọ nhặt ả tiên tí hon lên và quẳng ả ra ngoài cửa sổ.
Đức vua dỗ dành con gà bằng những cái vuốt ve dịu dàng. “Thế, thế, Bảo Bối à. Trẫm sẽ không để cho lũ tiên tí hon hư hỏng đó quấy rầy khanh đâu.”
Hoàng hậu tiến đến bên bệ rồng.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Đức vua tỏ ra bực mình. “Sao cô dám đem cái thứ... sinh vật đó vào điện của trẫm?”
Annabella hổn hển bên cạnh tôi. “Lão nhìn thấy chúng ta rồi sao?”, con bé thì thầm.
“Nếu thế thì chúng ta phải nhảy thôi,” Tom nói. “Chúng ta có thể trượt xuống trên váy của Hoàng hậu và từ đó chạy đi.”
“Không,” tôi nói, nhớ lại cách Đức vua gọi con trai mình tại bữa tối hôm nọ. “Lão ta đang nói về đứa bé.”
Hoàng hậu ngồi xuống một chiếc ngai vàng nhỏ hơn bên cạnh Đức vua và đặt Hoàng tử Archie lên lòng. “Thần thiếp cứ ngỡ con trai của chúng ta cần phải biết cách trị vì một vương quốc,” bà nói. “Bởi vì nó sẽ trở thành người đứng đầu vào một ngày nào đó.”
“Không cần thiết đâu,” Vua Barf nói, khinh miệt nhìn đứa bé. “Trẫm đã quyết định rằng trẫm sẽ không bao giờ chết.”
“Sao bệ hạ có thể làm được điều đó?”
“Pháp sư sẽ tìm ra cách.”
Gã Pháp sư Kessler đang tung hứng ba quả trứng vàng và ư ử hát một bài gì đó liên quan đến việc cưới một con chim. Các ngón tay của bàn tay trái vẫn là mấy củ cà-rốt, mặc dù hai ngón đã bị gặm về kích thước bình thường.
“Tất cả phép thuật đều có cái giá của nó,” Hoàng hậu nói. “Kể cả vàng.”
“A ha! Ta biết mà!” Đức vua kêu lên. “Cô ghen tị với vàng của trẫm. Ghen tị vì cô không thể tự làm ra vàng nữa.”
“Không! Thần thiếp không cần gì vàng của Người,” Hoàng hậu nói.
“Cô nói dối!”
Hoàng hậu run lẩy bẩy. Bà ta dường như đã hoàn toàn quên béng lý do mình đến đây. Tôi vỗ vỗ tay lên đầu bà ta, gợi nhắc về sự có mặt của chúng tôi. Việc đó có vẻ có tác dụng.
“Thiếp chỉ muốn hỏi một câu thôi,” Hoàng hậu nói. “Bệ hạ biết đấy, thần thiếp có nghe kể về một vài người tí hon...”
Có tiếng gõ ở một cánh cửa - khác với cánh cửa mà chúng tôi đi vào.
“Tâu Đức Kim thượng!”, tay pháp sư bẩm. “Đó chính là những con dân trung thành của Bệ hạ, tới để dâng thêm vàng lên Người!”
“Ồ, các ngươi còn chần chờ gì nữa! Hãy để cho bọn chúng vào, lũ đần độn!”
Những người lính gác mở toang hai cánh cửa, và một đoàn người lũ lượt bước vào điện. Vài người có vẻ thuộc tầng lớp quý tộc, những người khác là nông dân rách rưới, nhưng kể cả những người khốn cùng nhất đều có vài mảnh vàng vá víu hoặc thêu chỉ vàng trên quần áo để thể hiện lòng kính trọng đối với Đức vua. Ai cũng khệ nệ xách theo những cái túi và giỏ đầy vàng, như: tiền vàng, đồ nữ trang, dây xích vàng, hộp, tượng và các bộ đồ trà bằng vàng. Lính gác phân loại bọn họ dựa trên việc ai đem tới nhiều vàng nhất.
Kẻ đầu tiên được yết kiến Đức vua là một nhà quý tộc mặc áo khoác nhung màu xanh lơ với những đường thêu vàng và một chiếc mũ ống bằng vàng. Ông ta búng tay cái tách, và hai gia nhân vác tới những bịch đầy vàng. Họ thả chúng xuống chân Đức vua và vài đồng tiền vàng lăn ra ngoài. Đức vua mỉm cười.
“Rất tốt. Người tiếp theo!”
“Nhưng... nhưng, thưa Bệ hạ,” người đàn ông lắp bắp.
“Kim thượng,” tay Pháp sư sửa lại.
“Thưa Kim thượng. Có lẽ Người nên ban cho hạ thần ít lương thực chăng? Thần đã chẳng được ăn gì ngoài cháo loãng trong suốt nhiều tháng rồi.”
“Sao thế được? Ta trông mi khá giả lắm mà,” Đức vua nói.
“Vâng thì đúng,” người đàn ông nói. “Ý hạ thần là thần cũng nghĩ mình khá giả, nhưng trên mọi mẫu đất của hạ thần...”
“Ý mi là đất của trẫm,” Đức vua nói.
“Vâng, dĩ nhiên, thưa Kim thượng. Trên tất cả mọi mẫu đất của Người mà hạ thần chịu trách nhiệm trông nom, thần không thể trồng được dù chỉ là một cây cải.”
“Cải là cái gì?” Đức vua hỏi.
“À Người biết đấy,” người đàn ông nói. “Một loại rau lá xanh ạ.”
“Ôi, thật khủng khiếp làm sao!” Đức vua rùng mình. “Tại sao con người ta lại ăn lá cơ chứ? Và cả mấy thứ màu xanh nữa. Quá kinh tởm!”
“Chà, đằng nào thì, những cây cải cũng chết hết rồi,” người đàn ông nói. “Héo rụi như thể bị đầu độc!”
Đức vua thở hắt ra nhẹ nhõm. “Ồ, tất nhiên chúng phải chết chứ! Đây là vương quốc vàng cơ mà, có phải màu xanh đâu. Lần sau thử trồng thứ gì bằng vàng nhé.”
“Nhưng liệu chúng thần có thể có chút lương thực không, thưa Kim Thượng? Đặng có thể cầm cự qua đận khó khăn này?”
Đức vua hắt ra một tiếng thở dài kiên nhẫn. “Tốt lắm. Pháp sư, lương thực.”
Tay Pháp sư đem tới một cái bao và vung vẩy nó mấy lượt quanh đầu mình trước khi đổ xuống chân người đàn ông. Một lượng kha khá lương thực tràn ra khỏi bao, nhưng không phải là lương thực khổng lồ. Người đàn ông quỳ gối và lượm lên một vốc khoai tây tí hon. Ông ta nhìn chằm chằm vào chúng.
“T-tạ ơn Bệ hạ,” người đàn ông nói khi những gia nhân của ông ta hớt lại từng mẩu nhỏ nhất của chỗ thực phẩm bị rơi vào trong bao.
“Người tiếp theo!” Đức vua rống lên.
Một người khổng lồ khác tiến lên phía trước, người này vận một chiếc quần ống túm được nịt chặt lại ở thắt lưng bằng dây thừng, như thể ông ta vừa mới giảm cân. Ông ta cúi chào thật thấp và đặt một chiếc vạc bằng vàng xuống chân Đức vua. “Tâu Đức Kim thượng, thần vừa mới từ những cánh đồng của mình...”
“Ý mi là đồng của trẫm,” Đức vua nói. “Tất nhiên là trừ phi chúng có màu xanh.”
“Tất nhiên rồi, tâu Kim thượng. Những cánh đồng của Người. Vào mùa xuân, thần đã gieo lúa mì và lúa mạch như mọi năm. Những thân lúa trổ ra, mọc cao và chín vàng.”
“Ồ tốt, tốt quá. Tiếp tục đi,” Đức vua nói.
“Khi chúng thần đến thu hoạch lúa mì, thần đã nhận thấy một điều kỳ lạ. Không hề có hạt giống, cũng không có bông lúa nào hết!”
“Có lẽ nhà mi gặp vấn đề về sâu bệnh rồi,” Đức vua nói. “Tiên tí hon, có lẽ thế.”
“Nhưng thần đã không nhìn thấy tiên tí hon trong suốt nhiều năm nay,” người khổng lồ nói. “Bọn chúng đều dồn về đây, nơi tập trung nhiều vàng thật.”
“Phải, lũ tiên tí hon!” Đức vua gầm lên. “Trẫm sẽ thanh lọc vương quốc này khỏi bọn chúng.” Lão bắt gặp một con tiên tí hon đang bay chấp chới cạnh bàn tay mình, bèn búng nó về phía người khổng lồ nọ khiến ông này phải né tránh khi nó bay vút tới.
“Dường như,” người nông dân nói, “lúa mì của hạ thần bằng cách nào đó đã... biến mất.”
“Ồồồ! Phép thuật đó!” tay Pháp sư nói. “Ta có thể khiến mọi thứ biến mất! Đã có phen ta làm tiêu biến cả cái đầu mình!” Y lại ngoạm một miếng vào củ cà-rốt vốn là ngón tay út.
“Ngài làm thế nào lấy lại nó?”, người nông dân hỏi.
“Có lấy lại được đâu! Nó mất luôn mà! Hehehehahahahaaaa!”
“Người tiếp theo!” Đức vua truyền, ban cho người nông dân kia một túi lương thực trên đường ra.
Lần lượt từng người tới yết kiến Đức vua, mỗi người mang một món lễ vật và những vấn đề y hệt nhau. Những vụ mùa của họ đều thất bát, thậm chí biến mất. Một người nông dân kể ông ta gieo hạt trồng dưa, nhưng chỗ hạt chẳng bao giờ nảy mầm, và khi đào xuống đất tìm, những hạt giống đó không cánh mà bay.
Đức vua không tỏ vẻ bận tâm chút nào. Lão chỉ đơn giản truyền cho các thần dân tiêu diệt hết tiên tí hon và tất cả những thứ có màu xanh lá cây thuộc đủ chủng loại. Frederick và Bruno sau đó sẽ phát cho họ một giỏ lương thực, trong đó chứa lượng thức ăn đủ dùng cho cả mùa đông đối với tôi, nhưng lại vô cùng ít ỏi với những người khổng lồ. Một người đàn ông nhặt một quả bí ngô lớn bằng ngón trỏ và ngón cái rồi bóp nó thật mạnh, khiến nó phọt nước vào mắt ông ta.
Cuối cùng, một người đàn bà bước vào, không mang món lễ vật bằng vàng nào, thay vào đó chỉ là một cái bình đất giản dị bên trong chứa một cái cây con, mong manh và xanh tươi. Bà cúi xuống thật thấp trước mặt Đức vua và chìa cái cây ra bằng đôi bàn tay run rẩy.
“Cái gì đó?” Đức vua hỏi với một nụ cười khinh bỉ.
“Muôn tâu Đức Kim thượng, hạ thần đã canh giữ và chăm sóc cho cây non này với hy vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ ra quả để nuôi sống gia đình hạ thần, nhưng chúng thần không còn bất cứ loại thức ăn nào cả. Hạ thần van xin Người hãy nhận lấy cái cây bé bỏng này và đổi lại ban cho hạ thần chút lương thực, để chúng thần có thể sống qua lần này.”
“Kẻ nào dám để con mụ này lọt vào?” Đức vua quát bọn lính gác. “Sao mụ dám dâng lên trẫm thứ lễ vật này!” Lão gạt cái cây khỏi tay người đàn bà khiến nó rơi loảng xoảng xuống sàn nhà. Người đàn bà trân trối nhìn cái cây, nét mặt kinh hoàng.
“Cút! Cút mau!” Đức vua thét lên. “Để trẫm yên! Tất cả bọn bay!”
Bọn lính gác ngay lập tức lùa đám người về phía cửa ra vào, chĩa giáo vào họ buộc họ đi ra, rồi đóng cửa lại.
Đức vua thở dài sườn sượt. “Thật là kinh khủng quá. Trẫm cần thứ gì đó để làm cho vui vẻ trở lại. Tạo ra thêm vàng thôi. Bảo Bối, đẻ trứng!”
Quác!
Con gà sững lại mất nhiều giây đồng hồ rồi rốt cuộc cho ra một quả trứng. Đức vua thả nó vào trong túi. “Đẻ! Đẻ! Đẻ!”
Con gà đẻ thêm ba quả trứng nữa, mặc dù việc đó dường như khiến nó vô cùng đau đớn.
“Anh Jack, nhìn kìa!” Annabella nói. Nó chỉ xuống chân Đức vua, nơi cái cây non vẫn nằm chỏng chơ. Những chiếc lá xanh mảnh mai bắt đầu ngả sang nâu và lụi tàn ngay trước mắt chúng tôi. Cuối cùng, nó chẳng còn lại gì ngoài một thân cây chết khô cắm trong đống đất.
“Đẻ!” Đức vua ra lệnh, và với một tiếng cục tác đau đớn, con gà đẻ thêm một quả trứng cuối cùng và ngã lăn quay ra bất tỉnh trong lòng lão. “Có chuyện gì không ổn với cái thứ sinh vật này thế?” Đức vua khạc ra. “Trước đây nó cho nhiều trứng hơn nhiều!”
“Ồ, chúng ta chỉ cần cho nó ăn thêm chút phép thuật thôi ạ,” Kessler nói. “Phép thuật tạo ra vàng!”
“Vậy cho nó ăn đi,” Đức vua ra lệnh. “Ta muốn biến cả cung điện này thành vàng, Pháp sư ạ! Cả vương quốc này! Nếu muốn trở thành Đức vua Vàng, ta sẽ cần một Vương quốc Vàng để trị vì, và như thế ta phải có nhiều vàng hơn nữa!”
“Jack, anh có nghĩ...,” Annabella thì thầm. “Anh có nghĩ tất cả số vàng của Đức vua có liên quan đến nạn đói không?”
“Sao thế được?” Tom nói. “Nó chỉ là vàng thôi. Có phải chất độc đâu.”
“Nhưng chẳng lẽ vừa rồi anh không nhìn thấy cái cây ấy héo quắt và chết khô sao?” Annabella nói. “Ngay giữa lúc Đức vua bắt con gà đẻ trứng.”
“Trùng hợp tình cờ thôi,” Tom nói.
“Chưa chắc,” tôi nói. Dù rất không muốn thừa nhận điều này, nhưng tôi nghĩ Annabella có lý. Nhưng tôi biết làm gì bây giờ - giết chết con gà cưng của Đức vua sao? Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng việc đó sẽ khiến lão ta chỉ cho chúng tôi nơi bố đang ở.
“Tôi nghĩ Hoàng hậu lại quên mất chúng ta rồi.” Tôi vỗ vỗ nhẹ lên đầu Hoàng hậu để khơi gợi sự chú ý. Bà giật mình và nói với Đức vua, “Thần thiếp nghe nói Bệ hạ đã tìm thấy một người tí hon trong ngăn kéo đựng tất. Việc ấy hẳn khiến Người bực mình lắm.”
“Phải, tên trộm tí hon đó đang cố gắng đánh cắp vàng của trẫm. Trẫm đã chăm sóc y chu đáo rồi.”
“Bằng cách nào thế?” Hoàng hậu hỏi.
Tôi nín thở.
“Trẫm đã quẳng y vào trong... NGĂN nó lại!” Đức vua chỉ vào Archie. “Nó đang ăn vàng của trẫm!” Vị hoàng tử nhí đang lồm cồm bò tới chỗ đống lễ vật bằng vàng, mút mát một đồng xu như thể nó là một chiếc vú giả.
“Không, Archie!” Hoàng hậu kêu lên. Bà cúi xuống, khiến chiếc vương miện hơi trượt về phía trước.
“Quân phản tặc!” Nhà vua thét. “Treo cổ tên trộm lên!”
“Bệ hạ không thể treo cổ con đẻ của mình!” Hoàng hậu la lớn. “Nó mới chỉ là một đứa bé!” Hoàng tử bắt đầu bò đi, khiến Hoàng hậu và những người hầu phải lăn lê bò toài đuổi theo.
“Tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta chuồn rồi,” Tom nói khi chúng tôi nảy tưng tưng vòng quanh cái vương miện.
“Nhưng lão ta vẫn chưa nói ra đã làm gì với bố!”, tôi kêu lên.
“Nếu bị Đức vua nhìn thấy, chúng ta sẽ bị nghiền vụn như lũ tiên tí hon!”
Bất thình lình Hoàng hậu vấp ngã. Chúng tôi bị rung lắc dữ dội, và rồi chiếc vương miện rơi khỏi đầu bà. Tôi bám chặt vào những họa tiết chạm vàng khi nó quay tròn trong không khí.
“Ôi, chiếc vương miện của ta!” Không khí kêu vù vù bên tai tôi, và tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là một tấm màn vàng kim nhòe nhoẹt. Tôi ngã bịch lên một đống tiền xu và trượt xuống trong một cơn lũ vàng ồ ạt. Tôi dừng lại ngay cạnh chiếc vạc đúc bằng vàng, ngay dưới chân Đức vua.
“Tiên tí hon!” Đức vua rống lên. Lão nhấc chân và cố gắng giẫm bẹp tôi. Tôi lăn sang một bên và chạy bán sống bán chết. “Tiên tí hon! Giết chết nó!”
Theo sau đó là một cơn lốc những chuyển động náo loạn, và âm thanh xủng xoảng của vàng.
Một chiếc dầm vung về phía tôi. Tôi lăn người và tránh được lần chết bẹp trong gang tấc.
“Giết hết lũ quái vật tí hon đó! Tóm lấy cánh chúng! Chớ để lũ kẻ trộm chạy thoát!” Đức vua gào ầm ĩ.
Tôi vẫn chạy bán mạng, vấp dúi dụi trên những đồng tiền và dây xích.
“Anh Jack!” Annabella gọi.
“Chạy mau, Bells! Kiếm một cái lỗ! Hãy nấp ở nơi chúng không thể tìm thấy em!”
“Chúng ta không thể nấp được khi họ đã nhìn thấy chúng ta!” Tom thét lớn. Chúng ta cần phải thoát khỏi đây!”
Tôi chạy nhanh hết sức có thể, lắt léo né tránh những cú đập, bàn chân và bàn tay khổng lồ. Tôi bò phía dưới một cái bàn, và ai đó lật đổ nó. Tôi chạy ra phía sau những bức rèm, chúng bị giật tung khỏi tường. Cái lỗ, cái lỗ chuột chui đâu rồi? Tôi cần một khe nứt, hay chỗ nào đó giúp tôi trốn thoát.
“Dừng lại!” Hoàng hậu kêu gào. “Ôi, hãy dừng lại! Chúng không phải tiên tí hon đâu! Chỉ là những người tí hon thôi!”
“Chúng ăn cắp vàng của trẫm!” Đức vua nói. “Hãy chặt chúng thành hai khúc! Nghiền nát xương chúng!”
Tay Pháp sư gỡ một chiếc rìu vàng khỏi bức tường và vung vẩy một cách điên loạn. Nó bổ thẳng xuống sàn nhà bằng vàng tóe lửa.
Annabella, Annabella đâu rồi? Nó có tránh được lưỡi rìu ấy không? Tôi ngoái nhìn ra đằng sau.
“Annabella? Annabella!”
Con bé kia rồi, đang chạy bán mạng về phía cánh cửa, nhưng những người hầu đang tăng cường thêm mỗi lúc một đông. Đúng vào giây phút sinh tử, một cặp tiên tí hon thật, có màu cam và đỏ, lao thẳng vào mặt những người hầu. Bọn khổng lồ bị sao lãng đủ lâu cho Annabella tránh sang hướng khác, cho đến khi một tiên tí hon khác sà xuống và cắp nó bay đi khỏi vùng nguy hiểm.
“Giết hết bọn tiên tí hon chết tiệt đó đi!” Đức vua gào lên. “Đừng cho bọn chúng trốn thoát!”
Lũ tiên tí hon bay theo đường xoắn ốc hướng lên trên và vòng quanh chiếc đèn chùm trước khi biến mất trong một khe nứt.
Tôi há hốc mồm nhìn lên trần nhà. Tôi đã ngừng di chuyển mà không tự nhận ra, hoàn toàn quên béng mất mình đang ở đâu. Chỉ một giây sau, một chiếc vỉ ruồi khổng lồ bằng vàng nện thẳng vào lưng tôi. Đầu tôi va xuống sàn nhà, và cả căn phòng chuyển sang màu trắng toát.
“Không có cánh,” một giọng nói cất lên rất gần. “Nó là một người tí hon.”
“Thằng này cũng thế!”, một giọng nói khác vang lên.
“Mang chúng lại đây,” Đức vua ra lệnh. Một người hầu đem tôi tới cho Đức vua. Người kia mang Tom, và Đức vua cuộn hai bàn tay lực lưỡng của lão quanh hai đứa tôi, khiến chỉ có đầu và bốn bàn chân của chúng tôi thò ra ngoài. Tôi quằn quại và đấm đá, nhưng Đức vua siết chặt vòng tay. Tôi gần như không thể thở được.
Vua Barf dí chúng tôi sát vào bộ mặt đỏ au, múp míp của mình và cười khinh bỉ. “Lũ kẻ trộm! Quân hạ tiện! Không kẻ nào được phép ăn cắp vàng của trẫm và bỏ trốn!”
“Nhưng bọn chúng chỉ là những đứa trẻ!” Hoàng hậu khẩn khoản. “Xin đừng làm hại chúng! Hãy giao chúng cho thần thiếp! Thiếp sẽ... thiếp sẽ cho Archie làm đồ chơi.”
Hoàng tử Archie nhảy nhót trong cánh tay Hoàng hậu và nhoài về phía chúng tôi. “Fee, fee!”
“Không,” Đức vua đáp bằng giọng lạnh lẽo. “Trẫm chỉ làm một việc duy nhất đối với những tên kẻ trộm dám ăn cắp vàng của trẫm.”
“Chúng tôi không cần vàng của ông,” tôi cố gắng cất lời. “Tôi chỉ muốn đưa bố tôi trở về!”
Đức vua chế nhạo. “Biện hộ cũng chẳng giúp giảm nhẹ hình phạt đâu.”
Lão thả chúng tôi vào trong một chiếc hộp và đóng nắp lại. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả bàn tay mình đang giơ lên trước mặt, nhưng tôi có thể nói rằng chúng tôi đang di chuyển. Đức vua đang đưa chúng tôi đến một nơi nào đó, và tôi dám chắc chỗ đó chẳng tốt đẹp gì. Tom rên rỉ và gào khóc gọi bà Martha. Tôi chẳng biết nói gì để an ủi nó. Tôi cũng không biết an ủi bản thân mình như thế nào.
Tôi cảm nhận được những cú xóc, những va chạm của cử động đi lên cầu thang. Thế rồi tôi nghe thấy những tiếng lạch xạch của một cánh cửa đang được mở khóa - hoặc là một nhà ngục. Cuối cùng, nắp chiếc hộp cũng được nâng lên.
Tôi không nhìn thấy gì nhiều ngoài một cái trần nhà, toàn vàng ròng. Có cả một chiếc lò sưởi cũng bằng vàng, Đức vua nhấc chúng tôi ra khỏi cái hộp và bước về phía nó.
“Ôi không,” Tom nói. “Ôi không, ôi không, ôi không!”
Những dải khói mỏng bốc lên từ vỉ lò, như thể một đống lửa vừa mới được nhóm lên. Tất cả những gì nó cần là một thứ mồi để khơi cho ngọn lửa bùng cháy.
Chúng tôi chính là thứ mồi lửa ấy.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần