Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Bruno, Gã Khổng Lồ Hèn Nhát
a cứ ng-ngỡ con đã bị ă-ăn thịt!” Bà Martha lắp bắp khi tìm thấy tôi trong vũng bơ.
“Suýt thôi ạ,” tôi đáp. “Nhưng con vẫn ổn. Đức vua khạc con ra.”
Bà Martha òa lên khóc nức nở, tạo thành một vũng nước lênh láng dưới chân tôi.
“Lão ta có cắn trúng cậu miếng nào không?” Tom hỏi dồn. “Cậu có nhìn được xuống dưới cổ họng lão không? Cậu bay trong không gian cao bao nhiêu?”
“Cao hơn bay bằng thìa là cái chắc,” tôi đáp, mỉm cười, bởi lẽ vào giây phút ấy, câu chuyện thật sự mang màu sắc sinh tử, nhưng việc thuật lại đã khiến cho nó trở thành một cuộc phiêu lưu vĩ đại.
“Tuyệt cú mèo!” Tom trầm trồ. “Ước gì đó chính là tớ!”
Bà Martha hỉ mũi ầm ĩ đến mức nghe nó tưởng như một hồi tù và. “Xùy, Tom. Sẽ không còn màn ngã vào bánh pút-đinh và bị ăn tươi nuốt sống nào bởi vua hay bò hay bất cứ ai khác nữa đâu. Tim phải may mắn lắm mới được toàn mạng, chứ lỡ như nó bị bắt bởi Đức vua thì... Chà, có thể nói rằng Bệ hạ không phải người nhân đạo đâu.”
Tôi rùng mình. Tôi mong bố không rơi vào tay Đức vua. Ít nhất tôi dám đoán chắc rằng ông đã bị bắt đi bởi lũ em trai của Hoàng hậu. Và giờ thì tôi phải tìm họ, nhưng trước hết Martha cứ khăng khăng bắt tôi đi tắm để ăn tối đã.
Tôi gào rú khi bà thả tõm tôi vào bồn rửa. Ở nhà, tôi chưa bao giờ phải tắm hai ngày liên tiếp!
“Con bẩn thỉu quá đi mất, đến nỗi một người hầu có thể nhầm con với một củ khoai tây. Nếu vậy, con sẽ thực sự bị ăn thịt mất thôi,” bà tặc lưỡi với tôi.
Sau khi tôi đã tắm rửa và hong khô xong xuôi, bà Martha lấy ra ít bánh mì và pho-mát. Tôi như chết đói, dù mới trở về từ một bữa tiệc khổng lồ. Tôi và Tom phồng mang trợn mắt đánh chén những miếng to tướng.
“Muốn chơi trò đòn bẩy thìa nữa không?” Tom hỏi.
“Không phải bây giờ,” tôi đáp.
“Đọ kiếm vậy?”
“Để sau đi.” Tôi liếc bà Martha. Tôi cần ai đó hỗ trợ tìm kiếm các em trai của Hoàng hậu, nhưng e rằng nếu Martha biết kế hoạch của tôi, bà sẽ giam tôi luôn trong hũ đường cũng nên.
“Tom,” tôi thì thầm. “Tớ đã biết kẻ nào đã đi xuống và bắt bố tớ. Đó chính là hai em trai của Hoàng hậu, Frederick và Bruno.”
“Tuyệt thật,” nó đáp bằng giọng hờ hững.
“Tớ phải tìm được bọn họ,” tôi khẩn khoản.
“Ồ, tất nhiên rồi,” Tom đáp. Tôi không chắc nó có đang thực sự lắng nghe hay không.
“Đức vua nói họ đang ở trong kho vũ khí, chuẩn bị cho một cuộc bố ráp mới.”
“Kho vũ khí ư?” Giờ thì Tom đã tỏ ra chú ý.
Tôi gật đầu. Tôi bắt đầu nhận ra, cách duy nhất để khiến Tom đồng ý giúp tôi là khiến cho nó giống như một cuộc phiêu lưu. “Có thể, nếu cậu muốn đi cùng tớ, chúng ta sẽ có một trận đấu ra trò đấy.”
Tom thả rơi chiếc bánh mì. “Phải! Bằng kiếm, rìu và chùy gai khổng lồ. Lâu lắm rồi tớ chưa được trượt xuống một lưỡi kiếm. Và tớ có cách tốt nhất để tới đó! Tất cả những gì chúng ta cần là một mẩu pho-mát.”
“Pho-mát ư?”, tôi hỏi.
“Cậu sẽ biết ngay thôi,” Tom đáp, tay nhét các mẩu pho-mát đầy chặt hai túi. “Nhanh lên, trước khi Martha bỏ chúng ta vào hũ đường!”
Tom tụt xuống dưới gầm bàn bằng một sợi len của bà Martha. Tôi bám theo sát nút, cẩn thận không để con mèo Rufus bắt gặp. Chúng tôi nhảy qua những vết nứt, khe kẽ và đinh khổng lồ, rồi bò qua cái lỗ trong góc bếp. Chúng tôi được chào đón bởi cơ man mạng nhện và mấy con kiến.
Trước đây, kiến luôn là thứ tôi có thể di nát dưới gót giày mà không cần nghĩ ngợi đến lần thứ hai, nhưng kiến khổng lồ thì... Chúng có những cái đầu vuông vẹo vọ và đôi càng sắc lẻm, nhưng cũng giống như lũ nhện, chúng không mấy bận tâm đến tôi. Chúng chỉ chăm chăm tập trung vào công việc, nhặt nhạnh các mẩu vụn và đi thành hàng về tổ như những chiến binh cần mẫn.
“Giờ thì cậu hãy lấy ra một miếng pho-mát nhỏ thôi nhé,” Tom nói. Tôi làm theo, và cả hai chúng tôi đều giơ hai miếng pho-mát trước mặt.
“Ta đang chờ đợi gì thế?”, tôi hỏi.
“Một cuốc đi nhờ,” Tom đáp. Tôi nhìn Tom như thể nó bị điên, nhưng Tom vẫn đứng yên và nhẫn nại chìa ra miếng pho-mát của mình.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng chút chít lớn dần, và rồi vài con chuột thoăn thoắt bò dọc theo những thanh dầm gỗ về phía hai đứa.
Một con chuột nâu tiếp cận Tom, rung rung đôi hàng ria, rồi kêu chít chít như thể chào đón cậu ta. “Con này là của tớ! Cậu đón con sau nhé!” Tom nhảy phóc lên lưng con chuột và tung miếng pho- mát ra phía trước cho nó đuổi theo.
Thật là sáng kiến hay! Chúng giống như những con ngựa vậy! Một con chuột mò tới chỗ tôi và hít hít mấy chiếc túi. Những sợi ria mép dài của nó cọ lên cánh tay tôi buồn buồn khi tôi móc ra một mẩu pho-mát và thả nó xuống mặt đất. Con chuột chộp lấy nó. Hơi chần chừ, tôi tóm lấy bộ lông chuột và quăng mình lên lưng nó. Con chuột rít lên phản đối, nhưng tôi ném tiếp một miếng pho-mát về phía trước và chúng tôi lên đường. Việc cưỡi chuột gợi nhắc cho tôi về những ngày thơ ấu, bố thường cho tôi cưỡi lên lưng cừu - một chuyến đi xóc nảy và tôi cứ nảy tưng tưng từ bên này sang bên kia. Con chuột hối hả đuổi theo gặm nhấm miếng pho-mát. Khi nó ăn xong, tôi lại lấy ra mẩu khác và ném ra phía trước xa đến mức chúng tôi bắt kịp Tom và vật cưỡi của nó.
“Có tuyệt không nào?” Tom gào về phía tôi.
“Tuyệt!”, tôi gào lại, bởi vì đúng là như thế.
“Rẽ sang hướng này!” Tom nói, chúng tôi ném pho-mát sang bên trái và chạy dọc theo hướng đó cho đến khi đụng phải khúc đường cụt.
“Giờ sao?” Tôi hỏi.
“Chúng ta phải đi lên.” Tom đáp. Lên của nó có nghĩa là hàng mấy chục mét mới tới xà nhà, nơi có vô số mạng nhện và đinh khổng lồ đâm ra tua tủa. “Cố nhắm mấy miếng pho-mát trúng thanh dầm nhé. Con chuột đầu tiên lên được sẽ kéo cả con thứ hai lên theo.” Tom ném trượt mẩu pho- mát của nó, và khi nó rơi xuống, con chuột lập tức chén ngon lành. Lần ném thứ hai cũng có chung kết quả.
“Để tớ thử xem nào.” Tôi lôi ra chiếc súng cao su, đặt một mẩu pho-mát vào giữa, rồi bắn thật mạnh khiến cho nó hạ cánh gọn gàng xuống mặt trên của thanh dầm.
“Xuất sắc!” Tom trầm trồ.
Con chuột của tôi thoăn thoắt bám tường leo lên, và con chuột của Tom đi theo. Khi lên được tới đỉnh xà nhà, chúng tôi đi thêm một quãng ngắn rồi xuống “ngựa”.
“Chui qua đây,” Tom ra lệnh, và chúng tôi bò bằng tay và đầu gối qua một khe nứt hẹp. Khi chui ra phía đầu bên kia, chúng tôi đang ở giữa hai cây cột kim loại. Tôi ngước lên nhìn. Hai đứa tôi đang đứng ngay dưới một bộ áo giáp khổng lồ.
“Thú vị không?” Tom hỏi.
Kho vũ khí giống như một khu rừng kim loại toàn những loài cây sắc nhọn. Những thanh kiếm khổng lồ cao lừng lững như những tòa tháp, được bày từng hàng gọn ghẽ; những cây giáo xếp nan quạt thành một vòng tròn trên tường; những quả chùy gai với các sợi xích mắt to như cả viên đá cuội, nỏ và ống tên; các bộ giáp trụ đồ sộ như những vách núi; và những cây rìu lưỡi sáng choang treo bắt chéo dọc theo các bức tường. Cảnh tượng thật kỳ thú, nhưng tôi không nhìn hoặc nghe thấy tiếng bất cứ ai.
“Tới đây! Đấu thôi!” Tom giục, nó lôi ra hai cây kim từ sau lưng áo và đưa cho tôi một cây. Trước khi tôi kịp mở miệng phản đối, nó tấn công, đâm thẳng cây kim vào ngực tôi khiến tôi phải nhảy lùi lại nấp đằng sau chân của một bộ giáp.
“Chuẩn bị!” Tom hô, và nó huơ huơ cây kiếm vòng quanh. Nếu không chiến đấu sẽ bị đâm, vì vậy tôi nhảy bổ vào Tom, và chúng tôi khua lanh canh đôi kiếm của mình, tiến và thoái nhịp nhàng trong một trận đấu dữ dội.
“Ha! Tớ sẽ chẻ cậu ra làm đôi!” Tom nói.
“Đừng hòng, hỡi tên xấu xa khoác lác một tấc đến giời kia! Ta, Jack vĩ đại, sẽ chặt phăng đầu mi và băm mi thành cám!”
Chúng tôi tiếp tục giao kiếm qua lại, và tôi thật sự say mê đến nỗi gần như quên béng việc định làm cho đến khi một con ngựa hí vang.
Tôi dừng lại và dáo dác nhìn. “Sao trong kho vũ khí lại có ngựa?”
Tom nhún vai. “Chắc ngựa bên ngoài đấy thôi.” Nó cố lôi cuốn tôi trở lại trận chiến, nhưng rồi lại vang lên tiếng va chạm leng keng của đao kiếm không phải của chúng tôi, và lần này rõ ràng là ở ngay trong kho vũ khí. Tôi chạy hối hả qua từng cẳng chân của các bộ áo giáp, cho tới khi tới một góc kín.
Tôi ngửa cổ nhìn ra thấy một thằng bé khổng lồ, có lẽ chỉ lớn hơn tôi một chút, đang ngồi tréo chân trên sàn nhà, kiếm gác một bên. Nó đang đùa giỡn với thứ gì đó nom giống như một hiệp sĩ cưỡi ngựa đồ chơi, ngoại trừ việc bọn họ hoàn toàn không phải là đồ chơi. Con
ngựa, trên thực tế là một con la, vừa rống lên vừa kêu be be, và bộ giáp trụ rỉ sét của vị hiệp sĩ không ngừng cót két cọt kẹt mỗi khi ông ta vung gươm trong không khí về phía thằng bé khổng lồ.
“Bớ tên xấu xa khoác lác kia! Ta, Hiệp sĩ Bluberys, sẽ chặt phăng đầu mi và băm mi thành cám!”
Lão đầu đất đó dám ăn cắp lời thoại của tôi!
Ngài Bluberys lao về phía thằng bé khổng lồ, nhưng ngay khi ông ta vừa thúc chân, con la nhảy lồng lên dữ dội. Ngài Bluberys ngã xuống đất trong những tiếng xủng xoảng lủng củng ầm ĩ của giáp trụ.
“Ông có đau không?” Thằng bé khổng lồ toan nâng vị hiệp sĩ lên, nhưng nó lóng ngóng chọc ngón tay cái vào mũi thương của ngài Bluberys. “Úi da!”
“Đau ư?!” Ngài Bluberys quát. “Một hiệp sĩ cao quý không bao giờ bị thương. Nhắc lại đi, hỡi tên cận vệ trẻ tuổi!”
“Một hiệp sĩ cao quý không bao giờ bị thương,” thằng bé khổng lồ lặp lại, cằm nó run run.
“Lớn tiếng lên, thanh niên! Với một niềm tin sắt đá xem nào!”
“Một hiệp sĩ cao quý không bao giờ bị thương!” Một giọt máu rỉ ra từ ngón tay cái của thằng bé, và lập tức nó rân rấn nước mắt. Nó hỉ mũi.
“Một người lính không bao giờ khóc nhè! Phải biết chiến thắng chính mình.” Ngài Bluberys cố gắng đập thằng bé khổng lồ một cái, nhưng tôi cược là nó chẳng gây hiệu ứng gì hơn cảm giác muỗi đốt.
“Tôi x-xin lỗi,” thằng bé khổng lồ nước nở. “Chỉ là... nó gợi nhắc cho tôi về lũ tiên tí hon, ông biết đấy, hồi chúng tấn công tôi. Nếu chuyện đó lại xảy ra thì sao? Lỡ như chúng nó ăn sống tôi?”
“Vô lý! Đừng có lố bịch thế!” Ngài Bluberys nói. “Nhìn xem mi to lớn kềnh càng thế nào. Một thanh niên sức dài vai rộng như mi chẳng có gì phải sợ hết. Hà cớ gì mà thứ bé tẹo như vậy lại có thể làm bị thương một kẻ vũ phu như mi?”
“Tiên tí hon có thể đấy. Chúng tấn công tôi và cắn tôi khắp mọi chỗ bằng những chiếc răng nanh có nọc độc, gây đau đớn như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt.” Tràng sụt sịt của thằng bé chuyển thành thổn thức. Nó nhét ngón tay chảy máu vào miệng.
“Có đúng thế không?” Tôi thì thầm với Tom, cũng vừa thò đầu ra từ mé kia cái chân của bộ giáp.
“Phải, tiên tí hon là lũ tệ hại nhất. Chúng không lớn hơn chúng ta, nhưng chúng kinh khủng lắm. Nếu chúng nó cắn cậu, cậu sẽ phát nổ đấy.”
“Nổ á? Thế nào cơ?”
“Cậu không muốn biết đâu.”
Tôi hình dung ra viễn cảnh mình nổ tung. “Tớ mong mình không bao giờ đụng độ với một con tiên tí hon.”
“Nếu gặp, cậu chỉ việc ném đất vào nó,” Tom nói. “Tiên tí hon ghét đất.”
“Được rồi,” tôi đáp. “Tiên tí hon. Nổ tung. Đất.”
“Chớ có run sợ, hỡi chàng trai!” Ngài Bluberys nói. “Chúng ta có thể tái đấu vào ngày mai, và dưới sự rèn giũa của ta, mi sẽ trở thành một chiến binh hùng mạnh và quả cảm. Nhân tiện, mi còn chút thức ăn nào chăng? Bánh nướng? Hay một chiếc đùi gà tây chẳng hạn?”
“Có chứ. Xin cảm ơn, ngài Bluberys. Tôi biết làm gì đây nếu không có ông. Ông là người tí hon duy nhất tôi chưa từng thấy sợ hãi.”
“Nhảm nhí, cái anh chàng Bruno này!”, hiệp sĩ nói.
Bruno! Em trai của Hoàng hậu!
“Là nó đó,” tôi thì thào với Tom. “Đó chính là tên khổng lồ đã bắt bố tớ!”
“Chà, thế thì cậu còn đợi gì nữa?” Tom thì thầm. “Tấn công tên mọi rợ đó đi! Chặt đứt từng ngón tay nó!”
Phải, đó là điều tôi sẽ làm. Tấn công. Chặt. Chinh phục tên khổng lồ. Tôi siết cây kim chặt đến nỗi bàn tay tôi run lên. Tôi sẽ nhảy lên đầu nó và chọc mù mắt nó!
Bruno nâng ngài Bluberys và con la lên, nhẹ nhàng đặt họ xuống một chiếc bàn, nơi một bữa tiệc tí hon đã bày sẵn: gà tây quay, bánh mì, khoai tây, pho-mát và thậm chí cả một ít rơm cho con la. Ngài Bluberys xé một cái đùi gà ăn ngấu nghiến, còn Bruno tay chống cằm ngắm nhìn ông ta đánh chén, mơ màng mỉm cười như thể đang thưởng thức một buổi biểu diễn múa rối vậy.
Một loạt tiếng bước chân vang vang từ hành lang đối diện căn phòng. “Bruno!”, một giọng nói cất lên.
“Anh Frederick đấy!” Bruno hoảng hốt. Đôi mắt nó dáo dác đảo khắp căn phòng, rồi dừng lại ở chính bộ giáp nơi tôi và Tom đang ẩn nấp. Tôi thụt lại đằng sau cái cẳng chân. Bruno giật lấy chiếc mũ giáp trên đỉnh và đậy nó lên trên Ngài Bluberys và con la. “Đừng có gây tiếng động đấy!”
Một người khổng lồ khác bước vào trong kho vũ khí - Frederick. Hắn nom giống hệt Bruno, nhưng cao hơn, và đồ sộ hơn, đến nỗi đôi tay hắn cứ kềnh kệnh ra hai bên thân mình. Hắn có cặp lông mày sâu róm và đôi môi cong lên thành một tiếng gầm gừ. Hắn chính là gã khổng lồ ăn thịt người mà xưa kia cụ tổ Jack đã từng băm thành nhiều mảnh nhỏ.
“Mày đang làm gì ở đây?” Frederick hỏi. “Chơi búp bê à?”
Bruno nhìn ngược nhìn xuôi. Nó tựa vào cái bàn, chặn đứng chiếc mũ giáp khỏi tầm mắt của thằng anh. “Không. Em ch-chỉ...”
“Này, đoán xem,” Frederick ngắt lời. “Tao có quà cho mày đây.” Đôi bàn tay hắn đang khum khum quanh thứ gì đó.
Bruno hơi do dự. “Cái g-gì thế?”
“Tiên tí hon!” Frederick mở cả hai tay, bên trong thực ra trống trơn, nhưng Bruno gào thét và nhảy lùi lại. Nó va phải cái bàn và khiến cái mũ sắt xê dịch.
“Anh Frederick! Đừng có làm thế!”
Frederick cười khùng khục. “Mày đúng là đồ ẻo lả, Bruno!”
Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng trước đây tôi luôn chơi những trò tai quái này với Annabella. Lúc đó, liệu nom tôi có độc ác và thô bỉ giống Frederick bây giờ không?
Bruno không vừa bỏ chạy vừa khóc như Annabella. Nó rống lên, lao bổ vào thằng anh và xô y vào một bộ quần áo giáp. Tôi và Tom nhảy trở lại bức tường khi bộ áo giáp đổ nhào, phát ra những tiếng xủng xoảng lộng óc đến mức tôi phải bịt chặt hai tai. Hai thằng khổng lồ xô đẩy nhau, làm rơi đổ lổng chổng kiếm, khiên và giáp trụ. Chúng vật lộn dưới sàn nhà, lăn tròn, gầm gào và đấm đạp. Cả căn phòng dường như rung rinh và chao đảo khi bọn chúng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Tôi và Tom co rúm lại đằng sau bộ giáp bị đổ, cho đến khi Frederick ghim chặt Bruno xuống sàn.
“Buông tôi ra!” Bruno vùng vẫy để thoát thân. Chúng đứng dậy, bước tách ra khỏi nhau, thở hồng hộc và mồ hôi toát đầm đìa.
Tom quan sát trận ẩu đả khổng lồ với một vẻ chăm chú mê say. “Thật là tuyệt!”, cậu ta thì thào. “Tớ chưa bao giờ được xem người khổng lồ đánh nhau trước đây!”
Frederick phủi bụi trên người. “Chuẩn bị sẵn sàng hành trang của mày đi. Mày biết ý chỉ của Đức vua rồi đấy.”
“Tôi không muốn đâu,” Bruno làu bàu. “Tôi không thích xuống đó.”
“Sao lại không? Mày sợ bọn tí hon cắn mày à?” Frederick chọc Bruno một cái.
“Anh thôi đi! Chỉ là em không thích, thế thôi. Việc đó... việc đó thật xấu xa. Nó không công bằng với những người tí hon.”
“Công bằng ư? Ai nói có sự công bằng? Nếu đời này có công bằng, thì chúng ta đã chẳng to hơn, mạnh hơn chúng, phải không nào?” Frederick tiến về phía Bruno, còn Bruno tiếp tục lùi mãi về phía cái bàn. “Nếu đời này có công bằng, tao đã chẳng thể đo ván mày khi choảng nhau. Nếu đời này có công bằng, chúng ta đã chẳng có một ông vua để ra lệnh cho chúng ta phải làm gì. Mày định chống lệnh của nhà vua sao?” Giờ Frederick chỉ còn cách mặt Bruno vài phân.
“Kh-không. Chỉ là...”
Con la của ngài Bluberys bỗng rống lên một tràng dài trầm trầm vang vọng bên dưới chiếc mũ giáp.
“Cái gì thế?” Frederick hạch hỏi.
“Có gì đâu,” Bruno nói, lại di chuyển để chắn tầm nhìn của Frederick khỏi cái bàn, nhưng con la lại rống lên lần nữa.
“Có gì dưới cái mũ giáp đó?” Frederick nhao người về phía cái bàn, nhưng Bruno đã chặn hắn lại, dịch bên này nhích bên kia, cho đến khi rốt cuộc Frederick nổi khùng chụp lấy Bruno và gạt nó sang một bên. Hắn nhấc cái mũ lên.
“Chà, chúng ta có cái gì đây?”
Ngài Bluberys lúc này đã cưỡi lên lưng con la với thanh kiếm tuốt trần và giơ cao. “Hãy lùi lại, bớ tên khổng lồ hung bạo! Ta sẽ hạ gục nhà ngươi!” Ông ta khua kiếm loạn xạ. Tôi đảo mắt. Nếu như tôi phát ra âm thanh lố bịch như lão đầu đất này, tốt hơn hết tôi nên ngừng nhắc đến những điều như “hạ gục” và “hung bạo” ngay lập tức.
Frederick hô hố cười và tóm chặt lấy chính giữa thân con la. “Đúng là mày đang chơi búp bê thật!”
“Đặt ông ấy xuống, anh Frederick! Ông ấy là của em!” Bruno lao về đằng trước, nhưng Frederick chỉ đơn giản là giơ ngài Bluberys lên cao hơn.
“Của mày sao? Mày biết rõ rằng tất cả người tí hon là tài sản của Đức vua! Đây có phải lão tí hon lẽ ra bị điều tới chỗ người thợ giày trong đợt cuối cùng không? Mày nói với tao là lão đã đi rồi, thằng dối trá này!”
“Trả ông ấy đây, anh Frederick!” Bruno nhảy cẫng lên nhưng không với tới. “Ông thợ giày có đủ người tí hon rồi. Lần trước chúng ta đã cắt cho ông ấy mười ba đứa trẻ và một con bê còn gì, anh nhớ chứ? Ông ta không cần ngài Bluberys và con la nữa đâu!”
Mười ba đứa trẻ. Con bê. Có nhẽ đâu thế? Có thể nào nó đang nhắc tới lũ con của bà góa Francis và con bê của Trắng Sữa? Nếu đúng, thì có lẽ bố cũng đã tới đó...
“Mày không thể giữ người tí hon mà không được sự cho phép của Đức vua. Mày đã phá luật.”
“Cứ trả ông ấy đây!” Bruno cố gắng giật lại ngài Bluberys, nhưng Frederick đã nhảy sang một bên và chuyển con la cùng ngài Bluberys sang tay kia.
“Tao sẽ trả lão ta... sau khi chúng ta vơ vét một ngôi làng nữa. Nếu không, tao sẽ mách Đức vua mày đã ăn cắp lão ta!”
Bruno đông cứng, đôi bàn tay vẫn đang lơ lửng trên không trung. Khuôn mặt nó chuyển sang sắc trắng bệch. “Anh sẽ không làm thế đâu,” nó thì thầm.
Frederick cười khẩy. “Đừng thách tao.”
Bruno xụi lơ, buông thõng hai tay.
“Đức vua sẽ làm gì?” tôi hỏi Tom.
“Chịu,” Tom đáp. “Tớ chưa từng gặp ai ăn cắp của Đức vua mà còn giữ được toàn mạng để kể lại cả.”
Tôi rùng mình khi nghĩ tới tất cả những hình phạt khủng khiếp mà Vua Barf có thể làm với một tên trộm. Những viễn cảnh đen tối cứ nhảy nhót trong đầu. Gông cùm. Lửa thiêu. Dù đó là gì đi chăng nữa, lời hăm dọa ấy vẫn đủ để ép Bruno đồng ý làm theo những gì Frederick mong muốn.
“Em sẽ đi,” Bruno nói. “Giờ thì trả lại ông ấy đây.” Nó vươn tay về phía ngài Bluberys, nhưng Frederick giật tay ra. “Mày có thể giữ lão ta sau khi chúng ta vét sạch ngôi làng.”
“Không! Chơi thế là không đẹp!” Bruno lao về phía thằng anh, nhưng Frederick né tránh nó một cách dễ dàng.
“Cứ tiếp tục cố gắng đi, em trai. Ngày nào đó mày sẽ thắng được tao. Hoặc không.”
Frederick lừ mắt nhìn Bruno rồi bước ra khỏi cửa, mang theo ngài Bluberys vẫn đang khua khoắng thanh gươm và gào thét, “Ta sẽ băm vụn nhà ngươi! Ta sẽ chặt lìa mũi ngươi! Ta sẽ...” Tiếng la lối của ông ta nhỏ dần khi Frederick bỏ đi mỗi lúc một xa.
Bruno đứng giữa kho vũ khí, bất lực trước sự tàn nhẫn của thằng anh. Những giọt nước mắt lớn chảy đầm đìa trên gương mặt nó. Tôi gần như cảm thấy thương hại thằng bé. Gần như thôi, nếu xét đến sự thật rằng nó đã bắt mất bố, và rõ ràng là đã gửi bố tới tiệm sửa giày.
Bruno chùi mặt và ủ rũ rời căn phòng.
“Đi nào!” Tom reo lên ngay khi những tiếng bước chân tàn hẳn. Nó nhảy phóc lên một ngọn giáo dựa vào bàn và trèo lên chỗ ban nãy ngài Blueberys đang ăn dở bữa. Tôi leo theo nó. Tom xé cái đùi gà còn lại và “tấn công” nhiệt tình. Tôi nhặt vài mẩu bánh mì, nhưng không cảm thấy đói bụng.
“Vậy là... ông thợ giày,” tôi mở lời.
Tom hớp ngụm đồ uống từ một cái vỏ quả hạch và dùng ống tay áo quệt ngang miệng. “Ông ta thì sao?”
“Tên khổng lồ Frederick vừa nói ngài Bluberys lẽ ra phải bị điều tới chỗ người thợ giày cùng những người tí hon khác và một con bê... Cậu có nghĩ rằng bố tớ có thể đã đến đó không?”
“Có thể có. Có thể không.” Tom lại vùi mặt vào một cái bánh như thể nó chẳng quan tâm. Ừ, sao nó phải quan tâm kia chứ? Có phải bố nó đâu. Nhưng dường như nó cũng không muốn tôi tìm thấy bố.
“Tom, cậu có gia đình ở Bên Dưới không? Mẹ, bố?”
Tom nhún vai. “Có lẽ. Tớ không nhớ nữa.”
“Cậu ở đây bao lâu rồi? Bọn khổng lồ bắt cậu từ khi nào?”
“Tớ đoán chừng khoảng một năm về trước. Cũng có thể lâu hơn. Tớ không nhớ mà, thật đấy.”
“Sao cậu lại có thể không nhớ gì về gia đình mình chỉ sau có một năm?”
“Không nhớ là không nhớ,” Tom nổi khùng.
Tôi im bặt. Có thể bố mẹ Tom không phải là người tốt, cũng có thể nó vốn là một đứa trẻ mồ côi. Tôi đồ chừng nếu là một trong hai tình huống đó, đương nhiên tôi sẽ lựa chọn ở với Martha trong thế giới khổng lồ, và cũng cóc thèm quan tâm xem đứa khác có tìm được bố nó hay không.
“Nghe này Jack,” Tom nói bằng giọng hết sức nghiêm trang. “Ban đầu tớ định không nói điều này, nhưng có lẽ cậu sẽ không tìm thấy bố cậu đâu. Bên ngoài đó là cả một thế giới khổng lồ, và nếu cậu cứ đi lang thang đối đầu hết tên khổng lồ này đến tên khổng lồ khác, cậu sẽ bị thương. Cậu không muốn điều đó xảy ra đâu, đúng không?”
“Phải, nhưng...”
“Thế thì nghe lời tớ đi. Đừng lo lắng về bố cậu nữa. Ông ấy là một người lớn, phải không nào? Người lớn có thể tự chăm sóc bản thân. Ông ấy phải là người đi tìm cậu mới đúng.”
“Nhưng... tớ lên đây để tìm bố tớ mà. Nếu tớ không thấy bố, ông ấy sẽ bị lạc mãi mãi.” Suy nghĩ này bóp nghẹt cổ họng tôi, khiến tôi gần như không thể thở được.
Tom rời mắt khỏi tôi. “Trời tối hẳn rồi. Bà Martha sẽ lo lắng lắm.”
Chúng tôi quay trở lại nhà bếp bằng chuột và pho-mát, nhưng lần này chẳng còn gì vui vẻ nữa. Lồng ngực tôi vẫn thắt chặt từ lúc Tom nói rằng sẽ không thể tìm được bố.
Khi chúng tôi quay trở về, bà Martha tống cả hai đứa vào hũ đường, nhưng tôi chỉ ngủ được chập chờn từng giấc ngắn. Tôi cứ nghĩ hoài nghĩ mãi về ông thợ giày, những chiếc giày và bố. Tất cả cứ khuấy tung lên trong óc tôi, cho đến khi tôi bừng tỉnh giấc cùng với một sáng kiến. Nó thật xuất sắc, nhưng cũng rất đơn giản, khiến tôi muốn cười phá lên thật to.
Tôi đã biết mình phải tới chỗ người thợ giày bằng cách nào rồi.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần