"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Homer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5786 / 214
Cập nhật: 2017-08-04 07:53:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Khúc 8
ạng Đông xiêm y vàng rực lan tỏa khắp địa cầu. Đúng lúc đó Chúa tể vốn thích sấm sét triệu tập hội nghị thần linh trên đỉnh chót vót dãy núi Olympos lởm chởm, trập trùng. Chúa tể hắng giọng cất tiếng, tất cả thần linh để tai chăm chú: “Lắng nghe ta nói, tất cả nam thần, tất cả nữ thần, ta sẽ nói cho tất cả cùng hay những gì trái tim trong lồng ngực hằng thôi thúc. Kể từ lúc này không nữ thần nào hoặc nam thần nào được phép làm trái lệnh. Ngược lại, ta muốn tất cả đồng thanh tán thành để ta đưa sự việc tới chỗ kết thúc mau chóng. Bất kể thần linh nào trong số các ngươi tự ý tách riêng, lén lút trợ giúp quân Troian hoặc quân Achaian, ta sẽ trừng trị thẳng tay, tống cổ thẳng thừng về núi Olympos. Hoặc ta sẽ tóm cổ quẳng xuống địa ngục mờ mịt, dưới hố thăm thẳm, cách xa mặt đất, nơi cửa vào bằng sắt, ngưỡng cửa bằng đồng, tận đáy địa ngục xa tít mù tắp như bầu trời cách xa mặt đất. Lúc đó các ngươi sẽ nhận ra trong hàng ngũ thần linh ta cường tráng đến độ nào. Nếu thử sức, ô thần linh, các ngươi sẽ hiểu sự thật. Móc sợi dây bằng vàng vào bầu trời, tất cả nắm một đầu, nam thần cũng như nữ thần. Dù cố gắng lôi đến đâu, các ngươi cũng không thể kéo Chúa tể, đấng tối cao sáng suốt từ trên trời xuống dưới đất. Trái lại, nếu định tâm điệu, ta có thể nhấc bổng các ngươi cùng lúc với trái đất, mặt biển và tất cả. Sau đó, ta cuốn sợi dây quanh đỉnh núi Olympos, mọi vật sẽ treo lửng lơ trong không gian. Các ngươi thấy ta hơn, ta trên thần linh và thế nhân biết bao!”
Nghe Chúa tể hiểu dụ hết sức cương quyết, tất cả im lặng, nín thinh, rùng mình vì lời nói, sởn tóc gáy vì đe dọa. Dẫu vậy, cuối cùng Athena, nữ thần mắt xanh lam lục cũng cố gắng bày tỏ: “Thưa công tử Kronos, phụ vương quyền uy tối thượng, thần tử biết sức mạnh của người vô địch, vô song. Tuy nhiên, thần tử cảm thấy buồn lòng vì binh sĩ Danaan sau khi gánh chịu số phận khốn khổ khốn nạn sẽ chết. Vâng, thần tử sẽ tách khỏi cuộc chiến như phụ vương ra lệnh, song sẽ liệu lời khuyên nhủ quân Argive để không binh sĩ nào trong đám buồn rầu, đau khổ vì phụ vương thịnh nộ.” Chúa tể thu thập mây trời mỉm cười tiếp lời: “Đừng lo, Tritogeneia, hoàng nhi yêu quý. Ta miễn cưỡng nói vậy, song với hoàng nhi ta không có ý khắt khe.”
Nói rồi mắc yên cương đưa cặp ngựa móng đồng vào xe, phi nhanh như bay, bờm vàng mềm rủ, Chúa tể phục sức xiêm y bằng vàng, cầm roi bằng vàng óng ả bước lên xe. Chúa tể giơ roi quất, cặp ngựa hăm hở lao vó ra đi giữa trái đất và bầu trời đầy sao. Chúa tể tới núi Ida bạt ngàn suối nước, nơi sản sinh thú rừng, rồi đỉnh Gargaron, chỗ có biệt điện thiêng liêng, dàn tế ngào ngạt tế sinh. Đến nơi Cha đẻ thế nhân và thần linh dừng lại, nhả cương, tháo dóng đưa cặp ngựa ra khỏi xe, lấy sương mù dày đặc bao quanh. Sau đó Chúa tể ngồi một mình trên đỉnh núi, hãnh diện vì quyền uy, cúi nhìn thành phố dân Troian và dãy thuyền quân Achaian.
Đúng lúc đó quân Achaian tóc dài vội vàng dùng bữa sáng trong doanh trại, sau khi nai nịt vũ trang. Phía bên kia cũng vậy, khắp thành phố người Troian sửa soạn chiến tranh. Dù ít người, họ vẫn sẵn sàng lâm trận đánh nhau với quân thù, do sống còn phải chiến đấu bảo vệ vợ con. Cổng thành đều mở, binh sĩ đổ ra như suối chảy, cả bộ binh lẫn kỵ binh; huyên náo dâng cao. Chẳng mấy chốc cùng tiến lên gặp nhau ở chỗ đất trống giữa lằn ranh hai bên giao chiến; tiếng khiên, tiếng thương đụng chan chát; tiếng lính áo lát đồng hò hét; tiếng núm khiên chạm bôm bốp; tiếng ầm ầm ngân vang. Tiếp theo tiếng rên rỉ hòa tiếng gào thét, tiếng binh sĩ chiến thắng trộn lẫn tiếng binh sĩ gục ngã cùng lúc rền vang; máu chảy chan hòa mặt đất.
Từ rạng đông tới lúc ngày thiêng liêng xuất hiện rõ rệt, vũ khí hai bên lao ném đều tới đích, binh sĩ tiếp tục gục ngã. Nhưng đến lúc mặt trời ngoi lên giữa bầu trời, Cha Chúa tể đem cân bằng vàng ra cân. Trên bàn cân người để hai số phận biểu thị tử biệt buồn thảm, bàn này dành cho quân Troian luyện ngựa, bàn kia dành cho quân Achaian áo lát đồng. Người cầm giữa cán cân nâng lên. Cán cân nghiêng về phía quân Achaian chứng tỏ ngày tận số đã đến. Số phận quân Achaian chúc xuống mặt đất phì nhiêu trong khi số phận quân Troian chỉ ngược lên trời bao la. Từ trên núi Ida người dội sấm ầm ầm, phóng chớp sáng lòe xuống hàng quân Achaian. Thấy thế tất cả hoảng hốt, mặt mày tái mét vì khiếp đảm.
Idomeneus và Agamemnon đều không đủ can đảm đứng lại; hai Aias xung kích của thần linh chiến tranh cũng thế. Chỉ còn Nestor, mã phu đất Gerenia, thủ lĩnh bảo vệ quân Achaian nấn ná, dùng dằng, song không phải do cố ý mà vì một ngựa bị thương, mũi tên Alexandros hào hùng, phu quân Helen mái tóc diễm kiều, bắn trúng đỉnh đầu, chỗ mớ lông đầu tiên mọc trên sọ vươn tỏa thành bờm, chỗ đặc biệt nguy hiểm. Con này chồm lên vì đau đớn do mũi tên chạm óc, sau đó lăn lộn, vặn vẹo vì mũi tên bằng đồng cắm sâu khiến hai con kia nhảy loạn xạ. Trong lúc lão ông cầm kiếm hối hả cắt mũi tên cho con này, tuấn mã của Hektor phi như bay qua đám hỗn chiến nhào tới mang theo mã phu táo bạo! Lão ông suýt nữa mất mạng nếu Diomedes háo chiến không nhanh mắt nhìn thấy. Diomedes hét rùng rợn gọi Odysseus trợ chiến: “Công tử Laertes hào hùng, Odysseus mưu trí, mang khiên đi đâu mà quay lưng co giò tháo chạy như tên hèn nhát ngoài chiến trường? Coi chừng có đứa phóng thương trúng lưng lúc tháo chạy! Ở lại đây với bản nhân, giúp một tay đánh lại tên địch man rợ cứu mạng lão công.”
Diomedes nói thế, nhưng Odysseus gan lì, quả cảm không nghe thấy, chiến binh cắm đầu chạy về hướng dãy thuyền rỗng không của quân Achaian. Tuy một mình, song cũng cương quyết tiến lên tấn công, công tử Tydeus đứng trấn trước ngựa lão công, công tử Neleus, thốt lời như có cánh bay xa: “Ôi chao lão công! Bọn lính trẻ áp đảo dữ dằn! Sức khỏe suy yếu, tuổi già lẽo đẽo theo sau; tùy tùng vô dụng, ngựa chạy như sên bò. Vậy mau mau lên xe bỉ phu, lão công sẽ thấy ngựa dòng Tros thế nào, khả năng siêu việt, lao vó lên xuống khắp cánh đồng, rượt đuổi quân thù hay rút lui. Bỉ phu tóm được của Aineias bữa nọ, chúng thuộc hàng tuấn mã phi đuổi khiến con người khiếp đảm. Cặp kia của lão công mã phu của ngô bối canh chừng; cặp này của bỉ phu ngô bối đánh đi tấn công bọn Troian luyện ngựa. Hektor sẽ thấy thương trong tay bỉ phu cũng mãnh liệt, phi thường.”
Nghe công tử Tydeus nói, mã phu Nestor đất Gerenia làm theo tức thì. Để tùy tùng lực lưỡng, can trường Sthenelos và Eurymedon trông cặp ngựa của Nestor, hai chỉ huy chèo lên xe Diomedes. Nestor cầm cương óng ánh, giơ roi quất ra đi. Trong nháy mắt hai người đuổi sát Hektor. Chủ súy sấn sổ phi tới. Công tử Tydeus lao thương. Chủ súy né tránh, thương bay trúng ngực gần núm vú Eniopeus, công tử Thebaios, lúc mã phu, tùy tùng hung hăng, táo tợn cầm cương điều ngựa. Mã phu bắn khỏi xe. Thấy vậy ngựa giật mình lùi lại. Sức tàn, đời tận, mã phu nằm sóng soài. Nhìn mã phu lăn chết, chủ súy đau lòng khôn xiết. Nhưng gạt buồn riêng sang bên, để đồng đội nằm đó, chủ súy đi kiếm mã phu táo bạo, vì chẳng vì thế để ngựa không người điều khiển. Gặp ngay Archeptolemos gan lì, công tử Iphitos, chủ súy bảo leo lên xe ngồi sau lưng tuấn mã, rồi trao dây cương cho cầm. Lúc này bên Troian rơi vào tình trạng nguy ngập, thất bại khôn lường đe dọa, rất có thể bị đẩy vào thành như cừu lùa vào chuồng, nếu Cha thần linh và thế nhân không nhanh mắt nhìn thấy. Với tiếng sét kinh thiên động địa Chúa tể phóng tia chớp sáng lòe xuống trái đất trước mặt ngựa Diomedes. Lưu huỳnh bốc cháy, tia sáng khủng khiếp lóe sáng, mùi rùng rợn bay cao. Cặp ngựa hốt hoảng thu mình núp dưới xe. Cương bóng lộn rơi khỏi tay. Thất kinh lão công quay sang nói với Diomedes: “Công tử Tydeus, vòng xe lại, phóng ngay đi. Quý hữu không thấy quý hữu không thể trông mong Chúa tể trợ giúp để chiến thắng hay sao? Lúc này công tử Kronos để tên đó thực hiện điều mong muốn, song chỉ hôm nay. Ngày mai, nếu muốn, Chúa tể sẽ cho lại ngô bối. Dù mãnh liệt đến mấy thế nhân cũng không thể đi ngược ý định Chúa tể, thực ra quyền uy gấp bội thế nhân.”
Vừa nghe Diomedes lớn tiếng kêu gào chiến tranh đáp: “Thưa, điều lão công nói xác đáng và hợp lý. Tuy nhiên, chợt nghĩ ngày nào đó Hektor sẽ vênh váo nói với quân Troian: ‘Ta đánh đuổi công tử Tydeus chạy cong đuôi về dãy thuyền,’ bỉ phu thấy lòng dạ buồn rầu, đau đớn khôn tả. Thể nào y cũng khoác lác như thế. Nếu vậy rất mong đất rộng há miệng nuốt chửng thân này!”
“Ôi chao, công tử Tydeus dũng cảm nói gì vậy!” Mã phu Nestor đất Gerenia tiếp lời. “Hektor có thể huênh hoang nói quý hữu nhút nhát, yếu hèn cho hả dạ, song y sẽ chẳng thể thuyết phục lính Troian, binh Dardanian, phu nhân các tay thương hiên ngang, phu quân yêu quý, quý hữu cho về chín suối.”
Không nói gì nữa, lão công vòng ngựa vó mạnh quay lại vun vút phi qua đám quân hỗn chiến. Hektor và quân Troian đuổi theo, vừa hét vang trời, vừa lao thương chứa đầy chết chóc. Giọng lanh lảnh hô chiến thắng, Hektor anh hùng mũ trận óng ánh quát to: “A ha! Công tử Tydeus! Hơn hẳn mọi người, ngươi thường được quân Achaian ngựa phi vun vút dành vinh dự đặc biệt, chỗ ngồi danh dự, miếng thịt hảo hạng, cúp rượu tràn đầy. Nhưng bữa nay chúng coi rẻ, khinh thường. Không ngờ ngươi chẳng hơn gì mụ đàn bà. Xéo đi, thỏ đế! Ngươi sẽ thấy ta không bao giờ để ngươi leo tường, bắt đàn bà, vồ con gái mang về thuyền. Trước khi chuyện đó xảy ra, ta sẽ cho ngươi xuống suối vàng gặp Diêm Vương.”
Nghe nói thế công tử Tydeus nghĩ lung tung, đầu óc chao đảo, không biết nên quay ngựa tháo chạy hay tiến tới giao chiến. Trong tim, trong óc nghĩ tới nghĩ lui, ba lần định làm thế, ba lần từ đỉnh núi Ida, Chúa tể tinh thông dội sấm báo hiệu cho quân Troian thấy chiến trận đang trên đà thay đổi chiều hướng. Đúng lúc đó Hektor gào thét kêu gọi quân lính: “Binh sĩ Troian, binh sĩ Lykian, binh sĩ Dardanian lúc nào cũng sát cánh bên nhau chiến đấu! Hãy chứng tỏ mình là nam nhi, đưa tinh thần chiến đấu lên cao. Bản nhân tin tưởng Chúa tể trợ giúp ngô bối. Người gật đầu khẳng định với bản nhân, ngô bối chiến thắng vẻ vang, quân Danaan thất bại nhục nhã. Hóa điên hóa cuồng chúng bỏ công bỏ sức dựng tường mỏng mảnh, vô ích chẳng thể ngăn cản ngô bối chốc lát! Hào chúng đào ngựa ngô bối nhảy qua dễ dàng. Bởi thế lúc bản nhân tới dãy thuyền rỗng không, quý hữu nhớ đem lửa tàn phá! Bản nhân muốn nhìn dãy thuyền bốc cháy ngùn ngụt, bọn Argive ngả nghiêng, kinh hoàng trong khói cuồn cuộn tìm đường thoát thân, song gục chết bên mạn thuyền.” Dứt lời chủ súy lớn tiếng khích lệ tuấn mã: “Xanthos và cưng, Podargos, Aithon và Lampos tuyệt vời! Bây giờ các con phải đáp đền xứng đáng vì ta đã trông nom, Andromakhe ái nữ đại nhân Eetion hào hiệp đã phục vụ, lấy lúa mì mềm hạt cho các con ăn, trộn rượu vang khi các con muốn, trước khi cho ta, phu quân cường tráng của công nương ăn uống. Phóng đuổi kẻ đào tẩu, phóng thật nhanh, để ngô bối có thể đoạt khiên của Nestor, danh tiếng bây giờ đã vươn tới trời xanh, vì đều bằng vàng, cả tay cầm lẫn thân che, và giật khỏi vai Diomedes luyện ngựa trấn thủ cắt may kỳ khu, Hephaistos tốn công sáng tạo. Nếu ngô bối chiếm đoạt hai phẩm vật quý giá, ta nghĩ bọn Achaian sẽ lên thuyền vượt biển ra về ngay đêm nay.”
Chủ súy nói lời đượm vẻ tự hào khiến Hera khả kính nổi giận. Nữ thần nhấp nhổm trên ngai vàng, núi Olympos hùng vĩ rung chuyển. Lát sau trố mắt nhìn Poseidon oai hùng, nữ thần nặng lời: “Ôi chao! Thần linh rung chuyển trái đất, quyền uy bao la! Tỉ đau lòng thấy trong thâm tâm đệ chẳng chút vương buồn, tỏ ý thương tiếc khi binh sĩ Danaan gục chết. Dẫu thế họ vẫn mang vô số phẩm vật quý giá tới Helike và Aigai dâng hiến. Tại sao đệ không muốn họ thắng trận? Nếu tất cả thần linh quyết định ủng hộ binh sĩ Danaan, đẩy lui quân lính Troian, giữ gịt Chúa tể nhìn xa trông rộng tại chỗ, người sẽ ngồi đó một mình nuốt giận trên đỉnh núi Ida!”
Thần linh quyền uy rung chuyển trái đất bực mình hết sức đáp lại: “Hera, tỷ nói thế là thế nào? Nói thế là khinh suất. Phần riêng đệ không muốn cùng thần linh khác chống lại Chúa tể, quý tử Kronos, bởi người mạnh hơn ngô bối.” Hai bên tiếp tục lời qua tiếng lại. Trong khi đó trước mặt dãy thuyền khoảng cách giữa bức tường và đuờng hào chật ních ngựa, người, khiên chen lấn xô đẩy. Người dồn quân Achaian rơi vào cảnh kẹt cứng, rối loạn là Hektor, công tử Priam, mau lẹ như thần linh chiến tranh, lúc này Chúa tể ban chiến thắng. Nếu Hera khả kính không nhanh trí thúc đẩy Agamemnon cấp kỳ hành động, tức tốc tập hợp binh sĩ Achaian, chắc chắn chủ súy đã phóng hỏa dãy thuyền cân bằng, lửa bốc ngùn ngụt. Cất bước dọc theo hàng trại, dãy thuyền, bàn tay vạm vỡ cầm áo choàng thùng thình màu huyết dụ, quân vương dừng chân chèo lên thuyền Odys seus sơn đen, mạn lớn nằm chính giữa, để tiếng nói vang cả hai phía, bên hàng trại Aias công tử Telamon, bên hàng trại Achilleus, cả hai kéo thuyền lên bãi cát tận đằng cuối, tin tưởng lòng mình can trường, tay mình mãnh liệt. Từ chỗ đó quân vương hét to nói với toàn quân Achaian: “Hổ thẹn thay hỡi quân sĩ Argive! Sinh vật đáng khinh, không làm gì mà chỉ biểu diễn mẽ ngoài! Lời huênh hoang lúc đó bây giờ để đâu khi nói ngô bối là binh sĩ can trường nhất trần gian? Lời khoác lác các người thốt ra ở Lemnos lúc ngốn hàng đống thịt bò sừng thẳng, dốc biết bao bình đầy ắp rượu vang, vừa ăn uống vừa khẳng định một mình sẽ đương đầu trên chiến trường chống lại trăm, hai trăm quân Troian? Thế mà bây giờ tất cả không thể đương đầu với Hektor, chỉ một mình, chẳng bao lâu sẽ thiêu hủy thuyền ngô bối, lửa cháy rừng rực. Ôi! Chúa tể! Có quân vương uy danh nào Cha hắt hủi đẩy vào tuyệt vọng, tước hết vinh quang như con không? Dẫu thế con khẳng định qua hải trình gian khổ tới đây, lênh đênh trên chiến thuyền nhiều ghế, nhiều chèo, con chưa hề lơi là đối với dàn tế ngoạn mục. Tới đền nào con cũng đốt mỡ, nướng đùi bò dâng Cha những mong hạ thành Troa kín cổng cao tường. Ôi, Chúa tể, dẫu thế xin Cha ít nhất chấp nhận lời cầu xin: trợ giúp binh sĩ chúng con chạy thoát, bảo toàn sinh mạng, đừng để quân Troian khuất phục quân Achaian.”
Quân vương van xin, Cha xúc động vì thấy nhỏ lệ. Cha gật đầu đồng ý cứu sống, không để đoàn quân bị tiêu diệt. Cùng lúc Cha phái chim ưng, chim mang điềm báo đáng tin, móng quắp nai tơ ít tuổi, nhanh nhẹn trong hàng hươu nai. Chim ưng thả nai tơ bên dàn tế ngoạn mục, nơi quân Achaian thường làm lễ tế sinh dâng Cha đẻ điềm triệu. Khi thấy chim ưng Chúa tể phái tới, họ chồm lên tấn công quân Troian. Hăng hái, hùng hổ họ chỉ nghĩ tới chiến đấu. Lúc đó, mặc dù đông đảo, song không binh sĩ Danaan nào dám liều mình phi ngựa nhanh hơn công tử Tydeus vượt hào, phóng tới giao tranh với quân thù. Đầu tiên trong hàng quân thủ lĩnh hạ sát chiến binh Troian mũ lát đồng, Agelaos công tử Phradmon đang quay ngựa tháo chạy. Đương sự vừa vòng, thủ lĩnh lao thương trúng lưng, giữa hai bờ vai, xuyên qua ngực. Đương sự lăn khỏi xe rơi xuống đất, giáp y kêu lẻng xẻng.
Sau thủ lĩnh tới quý tử Atreus, Agamemnon và Menelaos; rồi hai Aias hăm hở, cương quyết; đến Idomeneus và tùy tùng Meriones, hăng máu sát hại chẳng kém thần linh chiến tranh; đoạn Eurypylos, công tử hứa hẹn của Euaimon. Người thứ chín xổ tới là Teukros. Kéo dây cung hai đầu cong vút về phía sau, chiến binh tiến lên núp dưới khiên che của Aias công tử Telamon. Aias liền hạ khiên một chút. Đưa mắt chăm chú quan sát tứ phía tìm đối tượng trong đám đông, chiến binh nhắm bắn trúng tên lính Troian. Để địch thủ gục ngã, chết tại chỗ, chiến binh lại vừa lách vừa né dưới khiên như em bé đuổi theo nắm áo mẹ tìm chỗ trốn. Aias đưa khiên óng ánh che giấu.
Quân Troian nào chiến binh tài ba Teukros hạ sát trước hết? Đầu tiên Orsilochos. Tiếp theo Ormenos, Ophelestes, Daitor. Rồi đến Chromios, Lykophontes lực lưỡng, Amopaon công tử Polyaimon. Sau hết Melanippos. Tất cả, lần lượt, hết người này đến người kia, chiến binh bắn hạ đưa vào lòng đất phì nhiêu yên nghỉ đời đời. Quân vương, nguyên soái Agamemnon vui mừng khi thấy chiến binh phá tan hàng ngũ Troian bằng cây cung mãnh liệt. Tới gần đứng cạnh Agamemnon nói: “Teukros, đội trưởng quý mến, công tử Telamon, chỉ huy binh sĩ, cứ tiếp tục bắn như thế; làm vậy là chiến binh có thể đưa ước mơ tới tay quân Danaan, tới tay thân phụ Telamon từng nuôi nấng, dạy dỗ, trông nom ngay trong nhà, khi chiến binh còn nhỏ dại dẫu là công tử tư sinh. Hãy đưa ông lên đài vinh quang mặc dù ông ở xa. Lắng nghe điều chắc chắn sẽ thực hiện như bản chức nói. Nếu Chúa tể mang khiên thần và Athena trợ giúp bản chức cơ hội cướp phá thành Troa kiến trúc ngoạn mục, chiến binh sẽ là người đầu tiên đón nhận từ tay bản chức chiến phẩm danh dự: một kiềng ba chân, hai ngựa với chiếc xe hoặc một phụ nữ để lên giường chung chăn chung gối.”
Nghe vậy chiến binh xuất sắc Teukros bèn đáp: “Công tử Atreus vô cùng vẻ vang, tại sao phải khích lệ khi trong thâm tâm bỉ phu đã hăng hái, nhiệt tình? Bỉ phu chưa hề ngừng tận dụng sức mạnh mình có; kể từ lúc ngô bối đẩy chúng lui lại thành Troa, bỉ phu để mắt lùng kiếm, rồi dùng cung hạ sát. Bỉ phu đã phóng tám mũi tên ngạnh dài, mũi nào cũng cắm sâu da thịt binh sĩ trẻ tuổi, nhanh nhẹn; nhưng tên này, chó dại hung hăng, bỉ phu bắn hụt!”
Dứt lời, căng thẳng dây cung, chiến binh phóng mũi tên khác nhắm Hektor, những mong thế nào cũng trúng! Nhưng chiến binh bắn không trúng Hektor mà trúng chiến sĩ xuất sắc Gorgythion ngay ngực, công tử can trường của Priam, chào đời ở Aisyme, thân mẫu là Kastianeira dịu dàng, duyên dáng, thân hình kiều mị sinh hạ. Như bông anh túc trong vườn rũ cánh vì quả nặng và mưa xuân, đầu Gorgythion ngả sang bên do mũ đè xuống. Teukros lại kéo cung, lắp tên, bắn phát nữa nhắm Hektor thầm mong thế nào cũng trúng! Nhưng lần này chiến binh lại bắn không trúng, vì Apollo làm mũi tên chệch sang bên, không trúng Hektor mà trúng Archeptolemos, mã phu gan dạ của chủ súy, ngay ngực gần núm vú, lúc mã phu chạy thục mạng xông vào chiến trường. Mã phu lăn khỏi xe. Thấy mất chủ ngựa giật mình nhảy quẫng sang bên; mã phu nằm dài tại chỗ, linh hồn rời thể xác, hăng say tan biến. Hektor cảm thấy đau đớn cõi lòng vì mã phu. Nhưng gạt buồn riêng sang bên, để đồng đội nằm đó, chủ súy gọi Kebriones đứng gần bảo cầm cương. Bào đệ làm theo tức thì. Nhảy khỏi xe bóng lộn, vừa chạm chân xuống đất, chủ súy hét rùng rợn. Chủ súy đưa tay nhấc tảng đá, tiến thẳng tới Teukros, nhất định nện trúng. Đối thủ rút khỏi bao mũi tên cay độc, căng dây lắp vào cung. Nhưng đối thủ vừa nâng cung lên vai nhắm đích, từ đằng sau Hektor mũ trận óng ánh nâng hòn đá xù xì, sắc cạnh giáng trúng xương đòn gánh ngăn cần cổ với lồng ngực, chỗ hết sức nguy hiểm đối với vết thương. Dây cung đứt, cổ tay tê, Teukros quỵ gối phủ phục, cung rơi xuống đất. Vội vàng chạy tới xem bào đệ vừa gục ngã thế nào, Aias dạng chân đứng chàng hảng lấy khiên to che kín. Liền đó hai đồng đội thân tín, Mekisteus công tử Echios và Alastor hùng dũng lẻn tới nhấc bổng Teukros rên rỉ thảm thiết khỏi mặt đất để lên vai khênh về dãy thuyền rỗng không.
Lúc này thần linh ngự trị núi Olympos lại truyền phả sức mạnh cho quân Troian; họ đẩy quân Achaian trở lại hào sâu. Phấn khởi, cương quyết dẫn đầu hàng quân, Hektor biểu lộ sức mạnh. Y hệt chó săn đuổi mồi vừa sủa vừa co chân vun vút rượt theo sư tử hay heo rừng, hết đớp sườn đến cắn mông, theo dõi khít khao từng quay lộn, từng đổi hướng, chủ súy bám sát quân Achaian tóc dài, liên tiếp tiêu diệt hậu đội trong khi toàn bộ hoảng sợ tháo chạy. Sau khi vượt qua cọc cắm, hào sâu, nhiều binh sĩ gục ngã dưới tay quân Troian, tới dãy thuyền họ dừng lại cất tiếng gọi nhau, tất cả giơ tay cao, lớn tiếng cầu nguyện thần linh. Hektor tiếp tục vừa điều khiển cặp ngựa bờm tung bay ngoạn mục quay trở, lên xuống, vừa trố mắt nhìn như mắt nữ thần quái dị Gorgón hoặc thần linh chiến tranh Ares, sát hại thế nhân.
Mục kích thảm cảnh, Hera cánh tay trắng ngần cảm thấy thương hại quân Achaian. Chẳng thể cầm lòng nữ thân bèn nói với Athena, lời như có cánh bay xa: “Ôi chao, hoàng nhi Chúa tể mang khiên thần, có thể nào hai ta cứ tiếp tục trố mắt đứng nhìn, chẳng mảy may động lòng, khi quân Danaan gục chết, ngay cả giây phút cuối cùng? Họ sẽ chịu đựng số phận buồn thảm, họ sẽ gục chết dưới bàn tay tàn bạo một thế nhân - Hektor, công tử Priam, lúc này nổi điên hoành hành, tác hại, khó lòng ngăn cản!”
Vừa nghe Athena mắt xanh lam lục liền đáp: “A! mẫu hậu, lòng riêng thần tử ước ao tên điên khùng mất mạng, kiệt sức, gục chết dưới tay quân Argive ngay trên quê hương cha ông y! Tiếc thay vốn bướng bỉnh, khó tính, lại đang âm thầm tính chuyện tai ương, phụ vương thường làm hỏng kế hoạch thần tử dự định. Người chẳng bao giờ nhớ biết bao lần thần tử cứu nguy công tử Herakles sống dở chết dở khi không thể hoàn tất công việc Eurystheus bắt làm. Công tử chỉ ngửa mặt nhìn trời nhỏ lệ thở than, người sai thần tử từ trời cao xuống giúp đỡ giải quyết khó khăn. Nếu khôn ngoan suy tính, thần tử biết sự thể hôm Eurystheus phái công tử xuống tư thất Diêm Vương, cổng đóng kín mít, từ vương quốc âm u mang về con chó Diêm Vương kinh tởm nuôi giữ, công tử sẽ chẳng bao giờ có thể an toàn qua sông Hoàng Tuyền chảy xiết. Thế mà bây giờ người ghét bỏ thần tử, để mặc Thetis thực hiện ý đồ, vì nữ thần biển cả hôn đầu gối, đưa tay sờ cằm van xin người ban ân huệ cho Achilleus, cướp phá thành phố. Dẫu vậy ngày ấy thế nào cũng tới, người lại gọi thần tử là hoàng nhi mắt xanh lam lục! Nhưng thôi bây giờ mẫu hậu hãy chuẩn bị tuấn mã sẵn sàng trong khi thần tử vào cung điện Chúa tể mang khiên thần sửa soạn vũ khí ra mặt trận. Thần tử muốn nhìn công tử Priam, Hektor mũ trận óng ánh vui mừng ra sao khi thấy mẫu hậu và thần tử xuất hiện trên khắp nẻo chiến trường, và thần tử muốn biết ngược lại quân Troian gục ngã thế nào bên dãy thuyền Achaian, mỡ, thịt làm mồi cho chó cùng chim.”
Nghe Athena nói Hera nữ thần cánh tay trắng ngần im lặng lắng nghe. Hera nữ thần khả kính ái nữ Kronos siêu phàm tức tốc đi xem xét, sửa soạn yên cương, dây đai toàn bằng vàng. Trong khi đó Athena ái nữ Chúa tể mang khiên thần thả nhẹ xuống gót sen trên sàn nhà thân phụ tấm rốp mỏng mịn, thêu hình lộng lẫy, tự tay may cắt, thêu thùa. Sau đó, mặc tu-ních của Chúa tể thu thập mây trời, nữ thần choàng giáp y chuẩn bị ra chiến địa ảm đạm. Nữ thần bước lên xe lửa bốc ngùn ngụt, tay nắm thương dài, nặng, chắc. Với thương này nữ thần phá tan hàng hàng, lớp lớp chiến binh khiến ái nữ thần linh siêu phàm nổi giận! Nữ thần vừa bước lên xe, Hera liền giơ roi quất ngựa ra đi. Cửa thiên cung ầm ầm mở rộng. Thời Khắc đóng vai giám hộ, nhiệm vụ là canh gác bầu trời bao la và đỉnh núi Olympos chót vót, mở rộng xua đuổi mây đi hoặc đóng chặt chặn đứng không cho mây vào. Hai nữ thần cứ thế quất roi phi tuấn mã kiên cường băng qua.
Từ đỉnh núi Ida cao vút vừa nom thấy Cha Chúa tể nổi giận đùng đùng. Người sai Iris cánh vàng mang lệnh điệp ra đi: “Iris, hoàng nhi đi ngay, đi thật nhanh! Bảo hai nữ thần quay lại, song đừng để hai nữ thần gặp ta. Đụng độ với Chúa tể sẽ là tai họa! Thay ta hoàng nhi nói cho hai nữ thần hay ta không đe dọa hão huyền. Ta sẽ đánh què tuấn mã đang phi, hất tung hai nữ thần xuống đất và đập nát chiếc xe. Trong vòng mười năm trở lại hai nữ thần vẫn không chữa lành vết thương chớp nháy sáng lòe của ta đánh trúng. Như vậy nữ thần, ái nhi mắt xanh lam lục, sẽ hiểu chống lại thân phụ hậu quả ra sao. Với Hera ta không cáu giận hay bực tức như thế. Vì từ trước tới giờ mụ vẫn quen thói làm trái lệnh quân vương!”
Vâng lời Iris nhanh như vũ bão hối hả rời đỉnh núi Ida qua đỉnh núi Olympos thi hành sứ mệnh. Tới đỉnh núi Olympos lởm chởm nghìn trùng, gặp hai nữ thần ngay cổng thiên cung, lệnh sứ yêu cầu dừng lại để trao lệnh điệp: “Nhị vị vội vã đi đâu vậy? Trong lòng giận dữ gì chăng? Công tử Kronos cấm nhị vị trợ giúp quân Argive. Xin lắng nghe người đe dọa. Nhị vị thừa biết nói sao người làm vậy. Người sẽ đánh què tuấn mã đang phi, hất nhị vị khỏi xe, đập nát chiếc xe nhị vị điều khiển. Trong vòng mười năm trở lại nhị vị vẫn không chữa lành vết thương chớp nháy sáng lòe của người đánh trúng. Như vậy nữ thần, ái nữ mắt xanh lam lục, sẽ hiểu chống lại thân phụ hậu quả ra sao. Với Hera người không cáu giận hay bực tức như thế. Vì từ trước tới giờ nữ thần vẫn quen thói làm trái lệnh người. Tuy nhiên, nếu thực sự cả gan vung thương khủng khiếp tấn công người, nữ thần quả thực táo tợn, lì lợm, bất trị.”
Nói xong Iris nhanh chân lẹ bước cáo biệt hai nữ thần. Hera hoảng hốt quay sang nói với Athena: “Ôi! ái nữ Chúa tể mang khiên thần, ta thay đổi ý định, ngô bối sẽ không tấn công Chúa tể vì số phận thế nhân. Để định mệnh quyết định đứa nào sống, đứa nào chết. Và Chúa tể trong thâm tâm sẽ quyết định thắng bại giữa quân Troian và quân Danaan.” Dứt lời nữ thần quay ngựa móng guốc nguyên khối. Thời Khắc tháo ách cặp ngựa bờm rủ mềm óng, dắt ra máng trường sinh cột lại, đoạn gác xe sát tường bóng lộn gần cổng. Hai nữ thần vào phòng ngồi xuống ghế vàng cùng thần linh khác, lòng buồn rười rượi. Trong khi đó Cha Chúa tể đã rời núi Ida, và đang phi xe bánh đẹp, ngựa nhanh về núi Olympos. Thần linh rung chuyển trái đất oai phong tháo ách ngựa, đưa xe vào chỗ đậu, lấy vải lanh phủ kín. Chúa tể nhìn xa trông rộng, tiếng nói ầm vang khắp nơi, an tọa trên ngai vàng. Núi Olympos hùng vĩ rung chuyển dưới chân.
Ngồi riêng một chỗ cách xa Chúa tể, Hera và Athena không nói một lời, không hỏi một câu. Dẫu thế cũng biết trong thâm tâm hai nữ thần nghĩ gì, Chúa tể bèn hắng giọng cất tiếng hỏi: “Athena, Hera, vì sao rầu rĩ thế? Chắc hẳn không phải do mỏi mệt lâu dài, chiến trận tơi bời, ghét bỏ khủng khiếp, ái khanh và hoàng nhi đã hạ sát khá nhiều quân Troian! Bất kể tình huống thế nào, khi đã thấy thái độ cương quyết và bàn tay sắt đá, thần linh cư ngụ trên núi Olympos chẳng thể làm ta thay đổi ý định. Trái lại, trước khi nhìn thấy chiến trường, cảnh tượng kinh tởm chiến trường gây nên, ái khanh và hoàng nhi đã hồn siêu phách lạc. Bởi thế lắng nghe. Điều ta nói thế nào cũng xảy ra. Sấm chớp sẽ đánh ái khanh và hoàng nhi tơi tả. Giả như có trở về núi Olympos, nơi hàng bất tử cư ngụ, ái khanh và hoàng nhi cũng không ngồi trên xe của mình.”
Lời vừa dứt Athena và Hera thì thầm. Ngồi gần nhau hai nữ thần nghĩ cách làm hại quân Troian. Trong khi đó Athena im lặng, nín thinh, hậm hực với Chúa tể thân phụ hết sức, song đành nuốt giận. Trái lại, chẳng thể kìm hãm bực tức nổi lên trong lòng Hera lớn tiếng: “Công tử Kronos khủng khiếp, Chúa tể nói gì thế? Cũng như mọi thần linh, ngô bối hiểu ngô bối không thể cưỡng lại sức mạnh hãi hùng của Chúa tể, song không sao dằn lòng không cảm thấy buồn cho binh sĩ Danaan, họ sẽ chết đau khổ và trôi theo số phận hẩm hiu. Vâng, nếu đại vuơng muốn, ngô bối sẽ tách khỏi cuộc chiến. Nhưng ngô bối sẽ khuyên nhủ binh sĩ Argive để không người nào mất mạng vì Chúa tể nổi giận.”
Nghe thấy thế Chúa tể thu thập mây trời liền đáp: “Hera mắt bò nái tơ khả kính, nếu muốn, rạng đông sáng mai ái khanh sẽ có dịp chứng kiến công tử Kronos siêu phàm lại ra tay tàn sát hàng loạt tay thương, tay giáo lực lượng vũ trang Argive. Vì ta nói ái khanh hay Hektor phi thường sẽ không cho quân thù ngưng nghỉ tới khi công tử Peleus bước chân thoăn thoắt xuất hiện bên dãy thuyền vào hôm quân Achaian chiến đấu tuyệt vọng ngay đuôi chiến thuyền hãi hùng giành giật xác chết Patrokos, vì định mệnh quyết định như thế. Còn ái khanh, tức giận của ái khanh, ta không bận tâm, dù ái khanh có đi tới tận cùng trái đất, tận đáy biển cả, nơi Iapetos và Kronos lưu đày muôn thuở, không vui hưởng tia sáng mặt trời Hyperion trải rộng hoặc gió thoảng trong không khí, mà chỉ là địa ngục thăm thẳm bao quanh. Không, dù ái khanh có lang thang đi xa như thế, tức giận của ái khanh cũng không khiến ta động lòng, vì không có gì trơ trẽn, điếm nhục như ái khanh.”
Chúa tể dứt lời. Hera cánh tay trắng ngần không đáp một tiếng. Lúc này ánh nắng chói chang đang chìm xuống đại dương kéo theo đêm tối trùng điệp bao phủ đồng lúa phì nhiêu. Quân Troian buồn tiếc khi thấy ánh nắng tàn lụi. Ngược lại, quân Achaian vui mừng chờ đón màn đêm dày đặc mau buông. Phía Troian, Hektor oai phong triệu tập quân lính họp bàn. Chủ súy bảo họ rời dãy thuyền tới bờ sông chảy xiết, chỗ quang đãng, rộng rãi, không xác chết. Mọi người xuống xe lắng nghe chủ súy Chúa tể yêu thương nói. Chủ súy cầm thương dài mười một cánh tay, khâu bằng vàng bao quanh, mũi đồng óng ánh trước mặt. Trong lúc nói lời như có cánh bay xa với hàng quân chủ súy dựa vào cây thương: “Lắng nghe bản nhân, hỡi binh sĩ Troian, binh sĩ Dardanian, binh sĩ đồng minh. Hôm nay bản nhân thầm nghĩ trước khi trở về thành Troa lộng gió, ngô bối đinh ninh sẽ tiêu diệt tất cả đoàn thuyền cùng đoàn quân Achaian. Tiếc thay hoàng hôn ngăn cản. Nhờ thế bọn Argive thoát nạn, thuyền của chúng an toàn trên bãi cát. Bây giờ phải nhường bước cho màn đêm, ngô bối sửa soạn bữa tối. Hãy tháo ách dắt ngựa bờm rủ ngoạn mục khỏi xe và cho chúng ăn đầy đủ. Sau đó mau mau vào thành phố đem bò, cừu to lớn, về nhà lấy bánh mì, rượu vang. Mang cả củi ra nữa, thật nhiều, để ngô bối đốt lửa suốt đêm tới bình minh ló rạng, qua sương mù ánh lửa sẽ sáng rực tới trời cao, phòng trường hợp lợi dụng đêm tối quân Achaian tóc dài tìm cách tẩu thoát lẩn phía sau ra biển. Không, không! Bản nhân không đồng ý để chúng về thuyền êm thắm như chúng muốn mà không giao chiến. Trái lại, bản nhân muốn cho một số mang thương tích về nhà chữa trị, bắn mũi tên, đâm nhát thương, lúc chúng nhảy lên thuyền, để đứa khác sợ không dám mang chiến tranh đau khổ đánh lại người Troian luyện ngựa. Bản nhân muốn lệnh sứ Chúa tể thương yêu truyền rao khắp thành phố thiếu niên tuổi còn trẻ, lão nhân đầu đã bạc ra đứng trên tường thành thần linh xây dựng bao quanh thành phố. Bản nhân muốn phụ nữ ngô bối, chân yếu tay mềm, từng người đốt lửa trong nhà, lửa thật lớn. Và bản nhân muốn canh chừng cẩn mật không để quân thù lẻn vào thành phố trong khi thanh niên ra ngoài chiến đấu. Dù thế nào, hỡi người thành Troa quả cảm, hãy làm như bản nhân nói. Đó là mệnh lệnh của bản nhân nhằm giải quyết nhu cầu hiện tại, hãy triệt để tuân theo. Đến rạng đông, hỡi quân sĩ Troian luyện ngựa, bản nhân sẽ nói cho quý hữu hay chỉ thị khác. Bản nhân hy vọng, bản nhân van vái Chúa tể và thần linh, xua đuổi khỏi nơi này bầy chó thần linh chết chóc mang trên thuyền sơn đen đến cho ngô bối. Trong khi chờ đợi đêm nay ngô bối phải canh phòng cẩn mật. Ngày mai, trước khi bình minh ló rạng, vũ trang đầy đủ, ngô bối sẽ đánh thức thần linh chiến tranh cặp mắt sắc sảo, tinh tường. Bản nhân sẽ biết liệu công tử Tydeus, Diomedes cường tráng, có đẩy bản nhân từ dãy thuyền trở lại tường thành hay bản nhân sẽ hạ sát y với thương đồng, rồi đem xác đẫm máu ra đi. Ngày mai ngô bối sẽ biết y can đảm thế nào, liệu có thể đương đầu với thương đồng của bản nhân không. Tuy nhiên, bản nhân hình dung y sẽ bị thương gục ngã trong đợt chết đầu tiên, đồng đội vây quanh, lúc mặt trời mọc. Ôi, ước chi bản nhân không bao giờ chết, bản nhân không bao giờ già. Và ước gì bản nhân được tôn vinh như Athena, như Apollo, và cũng thực như ngày sắp tới bản nhân đem bất hạnh cho quân Argive!”
Hektor nói với hội nghị như thế, quân Troian hô to tán đồng. Họ tháo ách cho ngựa nhễ nhại mồ hôi, lấy dây cột lại, ngựa nào xe nấy. Vào thành phố mau mau mang bò, cừu to lớn; về nhà lấy bánh mì, rượu vang, đem cả củi, nhiều vô số, họ định làm lễ bách sinh dâng thần linh. Chẳng mấy chốc khói từ mùi thịt tế sinh trên cánh đồng theo gió đẩy đưa nhẹ nhàng bay lên bầu trời, làn khói thơm phức lâng lâng. Tuy thế thần linh diễm phúc không đón nhận, vì không muốn. Bởi bây giờ thần linh ghét bỏ thành Troa thiêng liêng, cả quân vương Priam lẫn dân Troian vũ trang thương giáo gỗ tần bì. Sau đó họ ngồi suốt đêm trên mọi nẻo đường mặt trận, đầu óc chứa chan hy vọng. Họ đốt lửa nhiều vô kể. Như lúc sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời xung quanh mặt trăng trắng ngà, khi không gian thăm thẳm lặng gió, bất thình lình đỉnh núi, mũi đất, thung lũng hiện hình, không gian bao la, sâu thẳm nứt mảng, sao trời xuất hiện, mục phu cảm thấy niềm vui nhẹ nở trong lòng. Lửa quân Troian đốt cũng vậy, nhiều, nhiều lắm, bập bùng trước thành Troa, giữa dãy thuyền và sông Xanthos. Hàng ngàn đống bốc cháy trên cánh đồng. Mỗi đống sáng rực năm mươi binh sĩ ngồi xung quanh. Đứng cạnh xe tóp tép nhai lúa mạch, lúa mì đàn ngựa chờ rạng đông lên ngự ngai vàng lộng lẫy.
Iliad Và Odyssey Iliad Và Odyssey - Homer Iliad Và Odyssey