I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dennis Quyên
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ường X là khu vực tập trung rất nhiều cửa hàng kinh doanh, tiền tệ, giải trí, nơi Giang Văn Khê ở là một khu phố nhỏ rất cổ khoảng thập niên chín mươi, từ nơi ánh đèn rực rỡ thoắt nhiên tiến vào một ngõ nhỏ dài hẹp tối đen, khiến người ta rất khó thích ứng.
Một cú thắng xe rất gấp khiến đầu Giang Văn Khê suýt đập vào ghế trước, cơ thể bị giật mạnh ra sau, cô vỗ vỗ ngực.
Nhìn qua cửa kính trước mặt, một gã say đang lảo đảo tiến ra.
Cô lại cắn môi theo thói quen, nói với Lạc Thiên vẻ khó xử: “Xin lỗi, quên dặn anh lúc vào ngõ này phải chú ý, đèn đường hỏng lâu rồi”.
Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn gã say kia đến khi gã đi xa.
Chiếc xe tiếp tục chạy.
Anh bỗng dừng lại, quay đầu, hàng lông mày nhướng lên, đôi mắt rất đẹp nhìn sâu vào mắt cô, hỏi với giọng bình thản: “Có phải cô nên mời tôi ăn cơm trước?”.
“Hả?” Cô đơ người, sau đó phản ứng ra, “Tổng giám đốc Lạc, nếu anh không chê thì ăn ở nhà tôi nhé, nhưng anh đừng mong đợi có thức ăn ngon”.
“Tôi vốn đã không mong đợi gì.”
“…”
Anh quay lại, tiếp tục lái xe, đến tận trước tòa nhà Giang Văn Khê ở mới dừng lại.
Giang Văn Khê xuống xe, cô chỉ vào một tòa nhà bên trong, nói với anh: “Điều khiển trò chơi để tôi cầm cho, hành lang trong này rất tối, nhà tôi ở tầng năm, tôi quen hơn anh”.
Chỉ hơi nhướng mày, thấy vẻ mặt cô kiên quyết, anh đưa chiếc hộp trong tay cho cô.
“Phiền anh lát nữa giúp bật đèn của điện thoại di động lên.”
Anh đi theo cô, lấy di động ra theo lời cô nói, chiếu sáng đoạn cầu thang tối om.
“Cẩn thận nhé, tầng này có bảy bậc thang.”
“Rẽ rồi nhé.”
“Tầng này có năm bậc thang.”
“…”
Gần như mỗi lần lên một tầng, cô đều tốt bụng nhắc nhở.
Dịu dàng mềm mỏng, giọng nói ngọt ngào lạ thường ấy bay vào trong tai khiến anh trở nên rất bực bội. Anh cảm thấy cái cô nàng cỏ này không phải vớ vẩn bình thường, xem anh là mù hay là quáng gà chứ, anh có thể nhìn thấy mà.
“Giang Văn Khê, cô có thể im đi được không? Đâu ra mà lắm lời thế!”
“Á…” Bị giọng nói đột ngột của anh làm cho giật bắn người, cô hét lên, trượt chân, ngã nhào ra phía sau.
Anh nhìn thấy, vội vàng đưa tay kịp thời giữ lấy cơ thể chực đổ ập xuống của cô, đôi môi mỏng mím thành một đường có vẻ khó chịu: “Cô đúng là đồ phiền phức”. Có lẽ anh điên rồi mới nhận lời dạy chơi game cho cô nàng này.
Cô rất ngượng, đứng thẳng người lên, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi anh…”.
“Cái này để tôi cầm.” Anh giật lấy hộp điều khiển game từ tay cô, vòng qua cô rồi trèo lên mấy bậc thang, “Đến rồi, mấy lẻ mấy?”.
Cô vừa định nói nhà số 501 thì cửa nhà 502 mở ra.
Ánh đèn trong nhà đột ngột tỏa ra, chiếu sáng hành lang tối tăm. Một bà thím khoảng năm, sáu mươi tuổi từ trong thò đầu ra, nhìn nhìn Lạc Thiên, ánh mắt sắc bén như tia X quét qua cuối cùng dừng lại ở mái tóc bạch kim của anh, nhướng mày tỏ vẻ đề phòng, khi nhìn thấy Giang Văn Khê vừa lên đến thì hỏi: “Tiểu Khê à, lúc nãy là cháu hét lên đấy à? Có chuyện gì sao?”.
Xem kìa, cô nói không sai chứ, hai chú thím ở nhà đối diện còn tận tình trách nhiệm hơn cả bảo vệ của công ty bất động sản nữa, nên chỉ cần vào tòa nhà này thì cô không thể nào xảy ra chuyện được.
Cô vội giải thích: “Thím ơi, cháu không sao, lúc nãy trượt chân thôi ạ”.
“Ồ, không sao là được rồi.” Ánh mắt thím Vương lại quay sang Lạc Thiên cao to đẹp trai, sau đó hỏi cô, “Đưa bạn trai về đấy à?”.
“Hả?” Mặt cô nóng bừng, vội vàng khoát tay lia lịa với thím Vương, “Anh ấy… anh ấy không phải bạn trai cháu, mà là sếp của cháu”.
Lạc Thiên nhìn cô với vẻ cực kỳ không vui, hình như cô rất sợ người khác hiểu lầm anh là bạn trai cô, anh là bạn trai cô lại khiến cô mất mặt thế sao? Hay là anh chàng cảnh sát kia làm bạn trai thì cô mở mày mở mặt hơn?
“Ồ?” Thím Vương lại nhướng mày, chẳng lẽ là bà đã già rồi? Bây giờ không thịnh hành nói là “bạn trai”, mà chuyển thành “sếp”?
“Chúc thím ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon, không quấy rầy hai đứa nữa.” Thím Vương rất phóng khoáng đóng cửa lại.
Trong hành lang lại tối mịt.
Giang Văn Khê mò ra chìa khóa, nhanh chóng mở cửa, bật đèn, tìm trong tủ giày một đôi dép lê kiểu nam đưa cho Lạc Thiên.
Bước vào nhà Giang Văn Khê, sạch sẽ thoải mái là cảm giác đầu tiên của Lạc Thiên.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, nội thất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không giống nơi ở của một cô gái lắm.
Giang Văn Khê rót một ly nước nóng đưa cho Lạc Thiên, có vẻ ngại ngùng: “Không có trà, chỉ có nước lọc”.
“Không sao”, Lạc Thiên ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Cô túm tóc: “Tổng giám đốc Lạc, hay là anh giúp tôi cài đặt game trước, tôi đi nấu cơm, lát nữa là xong”.
“Cũng được”, anh đứng lên, đi theo cô vào phòng ngủ.
Điều khiến anh kinh ngạc là, trong phòng ngủ không có những đồ chơi gấu bông màu hồng mà con gái thường thích, ngoài giường ngủ đơn ra, một cái tủ áo, một bàn làm việc, còn lại toàn là sách, tủ sách gần như phủ kín tường. Càng khiến anh sửng sốt hơn là những quyển sách này đa số đều liên quan đến các vụ án, Phương pháp điều tra những vụ án hình sự, Sherlock Holmes toàn tập, Tìm hiểu tâm lý của những kẻ sát nhân kỳ dị…
Anh cau mày, ngọn cỏ này sao lại thích xem những thứ như vậy, điều đó làm anh nhớ đến mấy lần bất thường của cô.
“Xin lỗi, làm anh phải cười rồi. Phòng này của tôi không hề giống phòng con gái phải không.”
“Đúng vậy.”
Cô cười khẽ, đưa bốn đĩa CD tối đó mua cho anh, ngượng ngập nói: “Đây là đĩa cài đặt tôi mua, nhưng là bản lậu”.
Anh nhíu mày, nhìn bốn chiếc đĩa có ghi lần lượt những chữ cái tiếng Anh “A”, “J”, “R”, “E”, hỏi: “Sao lại có bốn đĩa?”.
“Ưm? Ờ, là do anh chàng bán đĩa nói là bốn quốc gia đều có, nên tôi mua hết.” Cô bĩu môi, đương nhiên cô chỉ muốn mua một chiếc đĩa là đủ rồi.
“Bốn quốc gia?”, anh nhướng mày, tỏ ra hoài nghi bốn chiếc đĩa này.
SNK lập ra Quyền Hoàng biến thành bốn quốc gia từ bao giờ? Cho dù là bản nhiều ngôn ngữ thì trong nước chỉ cần một loại là được rồi.
Cô cười nói: “Tôi đi vo gạo nấu cơm”, nói xong cô ra khỏi phòng.
Anh nhìn bốn chiếc đĩa trong tay một lúc, lờ mờ cảm thấy kỳ lạ, có lẽ là anh đa nghi.
Mở ổ đĩa, anh đặt một trong bốn CD vào trong.
Máy tính của cô rất cũ kỹ lạc hậu, tốc độ cực kỳ chậm.
Đôi mắt đẹp như ánh sao của anh chăm chú nhìn màn hình máy tính, lặng lẽ đợi bảng cài đặt xuất hiện.
Hơn ba mươi giây trôi qua, cài đặt vẫn chưa xuất hiện, đèn hiển thị của máy tính vẫn nhấp nháy không ngừng. Anh tưởng ổ đĩa có vấn đề, đang định bấm cho chạy ra thì lúc này trên màn hình hiện ra phần mềm phát video WMP của windows.
Trong tích tắc, trên màn hình hiện ra cảnh “xôi thịt” lờ mờ, khung hình rung lên dữ dội.
“Đĩa có thể dùng được không ạ?” Giang Văn Khê nhân thời gian luộc đậu xanh, chạy vào xem tiến triển ra sao, ai ngờ khi cô nhìn rõ cảnh trên màn hình thì hét lên, run lẩy bẩy chỉ vào, quát: “Anh đang xem thứ gì thế hả?”.
Trên màn hình, một đôi nam nữ ngoại quốc trần trụi đang ra sức thực hiện “hoạt động mạnh”. Loa liên tục phát ra giọng nữ hét lên phấn khích: “Fuck! Fuck me! Fuck me!”.
“Tôi nhờ anh giúp tôi chơi game, sao anh có thể dùng máy của tôi xem thứ này?! Tôi không cần anh dạy nữa, anh rời khỏi nhà tôi ngay!” Cô gầm lên giận dữ, lao đến với tốc độ nhanh nhất, bấm ổ đĩa chạy ra, khi nhìn rõ trên đó có ghi chữ “A”, cô bỗng sững người.
Sao lại là đĩa cô mua?!
Lạc Thiên mím chặt môi, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng vì giận dữ đó, anh hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Sao lại thế này?!”, cô không tin nổi, gương mặt đỏ ửng.
Lạc Thiên không nói gì, không do dự rút ra đĩa CD có ghi chữ “J” nhét vào ổ đĩa, bấm chuột.
Cô căng thẳng đan tay vào nhau, đợi khoảng mười mấy giây, trên màn hình lại nhảy ra cảnh tương tự, vẫn là ba cơ thể trần trụi, chỉ có điều hai nam một nữ lần này là gương mặt phương Đông, loa phát ra giọng nữ phấn khích la hét: “Yamete! I ku~”.
Giây tiếp theo, tay cô nhanh chóng bấm vào nút ổ đĩa, run tay lấy đĩa ra, nắm chặt hai chiếc đĩa trong tay, lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sao lại thế này…”.
Gương mặt cứng như gỗ của Lạc Thiên không nhìn ra cảm xúc gì, lấy chiếc đĩa thứ ba trên bàn, định đặt vào trong ổ đĩa, tay trái bỗng bị bàn tay của cô giữ lấy.
“Đừng bật nữa!” Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô kinh ngạc mở to mắt, vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, căng thẳng rút vội tay lại, lắp bắp, “Tôi… tôi không biết sao lại biến thành loại đĩa này. Lúc tôi mua, rõ ràng tôi nói với anh ta là mua đĩa Quyền Hoàng, hơn nữa anh ta cũng nói đây là đĩa Quyền Hoàng, nhưng…”, cô đang nói bỗng ngừng lại, lảm nhảm, “Quyền Hoàng… toàn vàng… quốc gia nào cũng có… có nam có nữ… ba người cùng…”.
Một giọt mồ hôi rịn ra trong tim cô, thì ra “quyền hoàng” của anh chàng bán đĩa là “toàn vàng”. Chẳng trách trên đĩa ghi chú “A”, “J”, “R”, “E” bốn quốc gia, thì ra là chỉ đĩa phim sex của bốn nước này, chẳng trách có nam có nữ, chẳng trách ba người cùng lên…
Trời ơi! Sao cô có thể nhầm lẫn như thế, mua nhầm đĩa game thành đĩa phim sex.
Cô quay lại, căng thẳng nhìn Lạc Thiên ngồi trước mặt, gần như không nhìn rõ màu mắt anh, gương mặt cứng đờ trước đó lại đang ửng đỏ, hàng lông mày cau lại.
Theo kinh nghiệm trước đây, cô biết đó là điềm báo anh sắp nổi giận, cô vội cầm bốn đĩa CD lên, ấp úng nói: “Xin… xin lỗi, tôi thật sự không biết là loại đĩa này”.
Cô lấy một trong bốn chiếc, không ngần ngại bẻ mạnh nó, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc đĩa gãy làm đôi. Cô đỏ bừng mặt, lại cầm đĩa thứ hai lên, hai tay run rẩy lại ra sức.
Theo âm thanh gãy vụn của đĩa, mảnh đĩa sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay cô, máu tươi chảy ra, chảy dài theo lòng bàn tay, theo kẽ ngón tay rơi xuống đất.
“A…”, cô không kìm được hít một hơi.
“Cô làm gì thế hả?! Mua nhầm đĩa thì đã mua rồi, tưởng mình là máy nghiền kim cương vô địch hay sao?!” Anh đứng bật dậy, chụp lấy tay phải của cô, rút ra một đống khăn giấy từ hộp giấy bên cạnh, cẩn thận áp lên vết thương, một lúc sau máu liền thấm ra.
Anh giận dữ ném khăn giấy đi, trừng mắt nhìn cô: “Trong nhà có băng cá nhân không?”.
Cô thấy vẻ giận dữ của anh thì chỉ biết run giọng đáp: “… Có, trong… ngăn tủ thứ hai ngoài phòng khách”.
Không nói không rằng, anh lôi cô ra khỏi phòng ngủ, nhét cô vào phòng vệ sinh, ra lệnh cho cô dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, rồi lục tìm bông gòn, thuốc sát trùng và băng cá nhân trong ngăn tủ.
Lát sau, lòng bàn tay phải của cô đã dính một miếng băng, máu ngừng chảy, nhưng chỉ cần cử động hơi mạnh là cơn đau nhói lại xuất hiện. Cô ngước lên, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm kia, nơi đó lóe lên tia giận dữ, nhưng cũng có một sự quan tâm mà cô không dám chắc chắn.
Cô cắn môi, lời cảm kích không biết phải nói thế nào.
“Xin cô sau này làm gì cũng dùng não suy nghĩ một chút”, anh lạnh lùng nhìn cô rồi đứng lên.
Cô tưởng anh giận dữ bỏ đi, vội đứng lên, luống cuống: “Cái đó… anh phải đi sao? Có phải anh giận tôi không? Tôi không cố ý mua nhầm đĩa mà”. Thực ra cô muốn hỏi là, có phải hôm nay không thể học chơi game được không.
Quay lại, anh nhìn chằm chằm cô đang cắn đôi môi hồng, vẻ mặt tủi thân, bỗng có một cảm giác lạ kỳ khó nói, dần dần ánh mắt trở nên dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo: “Bữa cơm cô nợ tôi vẫn chưa ăn”.
Anh ra khỏi phòng khách, đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiện tay mở cửa sổ ban công, một cơn gió lạnh luồn vào khiến anh bỗng tỉnh táo hẳn.
Anh làm sao thế này? Tại sao lại bực bội như vậy? Anh bỗng thấy mình như có bệnh, luôn miệng nói không hứng thú với ngọn cỏ ấy, nhưng hôm nay khi cô nhờ anh dạy chơi game, anh lại có phần mừng rỡ. Khi lòng bàn tay cô chảy máu lại cảm thấy xót thương. Đặc biệt là lúc nãy, hai cảnh nóng bỏng trẻ em không được xem đó khiến tim anh đập như điên, đến tận bây giờ mà nơi lồng ngực vẫn còn nhảy cuồng loạn.
Rốt cuộc anh làm sao? Anh tuyệt đối không phải người dễ rối loạn vì ngoại cảnh tác động.
Rít mạnh một hơi thuốc, thở ra, anh như muốn phả ra hết mọi sự hỗn loạn trong lòng.
Cô không hiểu nổi anh, đành đứng lên theo, ra ban công.
Thấy anh hai tay đặt trên bệ cửa sổ, cô bước đến đứng sau lưng anh, nghe thấy anh khẽ thở dài.
Cô cắn môi, lòng rất hổ thẹn, rõ ràng cô mua nhầm đĩa mà lại quát tháo anh, đổi lại là người khác thì đã bỏ đi rồi. Huống hồ anh còn là cấp trên của cô, bị cấp dưới hiểu lầm như vậy thì quá mất mặt.
Đều tại cái tên bán đĩa lậu chết tiệt kia.
Cô lại tiến lên một bước, hai tay đan chéo nhau, khẽ xin lỗi: “Tổng giám đốc Lạc, xin lỗi, lúc nãy tôi đã trách lầm anh…”.
Vô tội, ngọt ngào, dịu dàng, như có một sợi tơ khẽ khàng trượt qua trái tim anh.
Giọng nói như kích thích người khác đó khiến anh cứng người, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ run, một đoạn tàn thuốc bay theo gió.
“Tổng… giám đốc Lạc…”, không thấy trả lời, cô lại gọi khẽ.
“Cô có biết giọng cô rất giống tiếng chim không?” Anh cố ý tỏ ra lạnh nhạt, nhưng vẫn không thể che giấu mâu thuẫn trong nội tâm.
“…” Tiếng chim? Trước nay chỉ có người khen giọng cô hay, chưa nghe ai bảo giọng cô giống tiếng chim cả.
Đột ngột, anh quay lại, không hề báo trước, tay anh khóa chặt đôi vai cô, ra sức siết mạnh, và cô rơi vào vòng tay anh.
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh, ánh sáng trong phòng khách chiếu trên mái tóc bạch kim của anh, gương mặt đẹp trai chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của cô, đôi mắt đen sâu thẳm kia hoàn toàn khác với lúc anh tức giận.
Cô bỗng có phần sợ sệt, hoảng hốt gọi: “Tổng… giám đốc Lạc…”.
Cằm bị anh nâng lên, cô nghe thấy giọng nói mang vẻ giận dữ của anh: “Giang Văn Khê, giọng cô thật sự rất đáng ghét”.
Không kịp phản ứng, môi cô đã bị bịt chặt.
Lần thứ hai tiếp xúc thân mật không chút đề phòng làm cô hụt hơi, trong tích tắc, cả người như một tảng đá lạnh đột nhiên rơi vào vùng nước nóng, “rắc rắc” mấy tiếng, không ngừng bốc khói, như lúc nào cũng có thể tan vào nước.
Đây là sự đay nghiến trừng phạt của anh, anh đang dùng hành động chứng minh anh ghét giọng nói của cô, anh muốn trừng phạt đôi môi đỏ phát ra giọng nói ấy.
Môi bị anh mút rất đau, tiếng rên chỉ cần thoát ra khỏi miệng đã bị chìm lấp. Cô mở to đôi mắt đáng thương, hai tay ra sức tì vào ngực anh, muốn thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng ấy.
Nhưng anh không cho cô trốn thoát, hôn mạnh lên đôi môi cô, nói chính xác là cắn môi cô như thể trừng phạt.
“Ối, đau…”, cô đau khổ rên khẽ, nước mắt rưng rưng.
Nghe tiếng cô, anh dừng lại hành động giận dữ ấy, buồn bực cụng trán mình vào trán cô, hai tay ôm gò má cô, ngón tay cái khẽ lau nước mắt tràn ra, nhưng lại ngang ngược ra lệnh: “Không được khóc!”.
Anh đúng là thất bại quá, cô gái này, anh hôn cô hai lần, lần nào cũng chỉ biết khóc.
“Anh cắn tôi đau quá…”, nước mắt của cô vẫn chảy ra không thể ngừng lại.
“Đàn ông và phụ nữ hôn nhau vốn dĩ là đau.” Anh hừ lạnh, hôn đến mức môi cô đỏ sưng lên, tê liệt rách da, hơi thở dồn dập mới thôi.
Nước mắt cô trong tích tắc dừng lại.
Hôn? Như thế này là hôn?
Không thể tiêu hóa nổi hai chữ “hôn nhau” của anh, cô mở to mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt nhạt nhòa kia, nhưng dù thế nào cũng chỉ thấy một gương mặt với những đường nét mờ mờ. Hơi thở nóng ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ phảng phất trên gương mặt cô. Cô bỗng cảm thấy choáng váng, bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Điều đó là một sự cám dỗ quá lớn với anh, anh không cho cô cơ hội trốn tránh nữa, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng gợi cảm lại áp lên môi cô, ngang ngược dùng lưỡi tách răng cô ra, tấn công vào trong.
Khẽ ngậm, đảo vòng, quấn quýt lấy cô không buông.
Ý loạn tình mê.
Đôi môi bị hôn đến mức nhói đau như không còn thuộc về cô, mà ngay cả hàm răng đang va đập vào nhau cũng hoàn toàn không nghe cô kiểm soát. Lòng rối bời, cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở cả hai đan xen dồn dập và tiếng tim đập “thình thịch” không ngừng, cô đã không phân biệt rõ là tiếng tim cô hay của anh, đôi chân càng lúc càng nhũn ra, hai tay chỉ có thể bấu chặt lấy ngực áo anh, chỉ sợ mình sẽ trượt xuống đất.
Thời gian như ngừng lại, dài tựa một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh buông cô ra.
Cô mềm nhũn người, hai chân rã rời, chỉ có thể dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên anh, phủ phục trước ngực anh thở hổn hển.
Đôi môi anh áp lên tóc cô, ra sức hít mùi thơm nhẹ nhàng đó, cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn, đến khi cô kêu khẽ, anh mới buông lỏng.
Được anh ôm như thế, mặt cô nóng bừng như người bị sốt cao, tựa sát vào ngực anh, cô không dám động đậy, càng không dám ngẩng đầu lên, trong đầu đã đặc dính như tương, cô chẳng thể tin rằng lúc nãy lại bất ngờ bị cưỡng hôn lần thứ hai, đồng thời còn là cùng một người.
Điều khiến cô xấu hổ là, sau sự chống cự ban đầu cuối cùng không những không đẩy anh ra mà còn vui vẻ đón nhận, đồng thời nhập tâm đến thế.
Anh nói là hôn, nhưng cô cho rằng, chỉ có những người đang yêu mới hôn nhau, tại sao anh lại đối xử với cô như thế?
Nếu nói rằng lần trước là vì anh muốn che giấu mà tiện tay túm được cô, thế thì lần này rốt cuộc là tại sao? Tim vẫn đập thình thịch mãi, thậm chí cô không dám nghĩ đến khả năng khó tin ấy.
“Đã đỡ hơn chưa?” Ngón tay anh luồn vào mái tóc cô, dịu dàng ve vuốt.
Cô không dám trả lời, mặt càng lúc càng nóng như đang cháy vậy. Cô rất sợ bị anh nhìn thấy bộ dạng này, áp mặt vào ngực anh, e dè điều chỉnh nhịp thở.
Một tiếng cười khẽ vẳng đến từ trên cao, cảm nhận được lồng ngực rộng ấy đang rung lên.
Cô cau mày, cắn chặt môi, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.
Đột nhiên cơ thể bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bàn tay khẽ chải lại những lọn tóc rối phía trước.
Lại hoảng loạn, cô không kìm được nắm lấy bàn tay ấy, cúi đầu nói khẽ, “Để tự em…”.
Giây sau tay cô được tay trái của anh nắm thật chặt, tay phải anh khẽ nâng cằm cô lên, chỉ thấy anh nghiêm túc hỏi: “Có bạn trai chưa?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc nhọn ấy như đang cảnh cáo cô, nếu dám nói những lời anh không vừa ý thì cô chết chắc. Cô sợ sệt cúi xuống, nhìn đi nơi khác.
Hướng Về Trái Tim Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần Hướng Về Trái Tim