Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Ooze
Dịch giả: Lê Huy Bắc
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 19
Cập nhật: 2019-05-29 12:38:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
l? Dậy đi con! – Ba gọi. – Hôm nay là ngày thi của Đố vui khoa học.
Tôi không muốn thức dậy. Tôi không muốn đi đến trường. Và tôi hoàn toàn không muốn tham gia đội tuyển Đố vui khoa học.
Tôi lật người lại và vùi mặt vào gối.
Tôi nghe tiếng ba mở cửa.
— Al, dậy đi con. Con có biết là đã mấy giờ rồi không?
Tôi mở mắt nhìn đồng hồ. Kim ngắn thì chỉ số bảy còn kim dài thì chỉ số hai.
Thế thì nghĩa ra làm sao nhỉ?
Tôi không còn nhớ cách xem đồng hồ.
Tôi ngồi dậy, dụi mắt rồi lại nhìn đồng hồ. Tôi vẫn không hiểu là mấy giờ. Tại sao tôi lại quên béng cái bài học được dạy từ thuở đi mẫu giáo ấy chứ? Tôi đần độn quá rồi ư?
Ba bước vào ngồi xuống giường, bên cạnh tôi.
— Hãy cố gắng dậy đi Al, con cần phải ăn sáng để giữ dầu óc sáng suốt cho đến chiều tham dự cuộc thi Đố vui khoa học.
— Nhưng, ba à, con thực sự không biết gì… – Tôi nói.
Nhưng ba chẳng hề lắng nghe.
— Con cần phải ăn sáng thật đủ. Điều ấy rất quan trọng. Và con cần phải tĩnh tâm trước cuộc thi mới đạt điểm cao. – Ba dặn.
— Hừm! Hừm! – Tôi rên rỉ.
— Ba biết con sẽ làm được việc lớn, giống như chị con ấy! – Ba vỗ vào lưng tôi rồi ra khỏi phòng.
Tôi nghĩ mình sẽ làm được việc lớn khi tôi có khả năng mặc quần áo, đánh răng, chải đầu mà không bị nhầm. Nhưng để làm vui lòng ba thì tôi còn phải làm nhiều hơn nữa, ôi, nhiều lắm.
Tôi vào bếp và ngồi phịch xuống ghế. Michelle tươi cười nhìn tôi.
— Đã sẵn sàng cho một ngày trọng đại chưa? – Chị hỏi.
Tôi chỉ cười. Tôi còn biết phải nói gì nữa bây giờ?
Mẹ đặt một đĩa trứng rán và giăm bông trước mặt tôi.
— Chất đạm rất hữu ích cho não. – Mẹ nói.
Tôi biết tôi cần rất nhiều chất đạm nữa để vượt qua cuộc thi, để cả trường không ai cười tôi. Tôi cần một phép mầu nhiệm.
— Để chị hỏi thử em nhớ, – Michelle gợi ý. Chị cầm cuốn Các câu hỏi khoa học của tôi.
— Chị để em ăn đã nào. – Tôi càu nhàu.
— Chị chỉ cố giúp em củng cố lại kiến thức.
— Michelle nói. – Đây là cách chị đoạt điểm cao ở lần thi trước.
Michelle mở quyển sách.
— Chúng ta sẽ bắt đầu với câu hỏi dễ nhất. Đây là câu hỏi về thiên văn học. Phát minh gì của Galileo đã làm chấn động trái đất?
Tôi không nhớ.
Tôi đút một thìa trứng to tướng vào miệng, hy vọng sẽ tìm ra câu trả lời sau khi nuốt xong.
Nhưng tôi không thể.
— Nói đi, Al. – Ba giục. – Trả lời chị đi.
— Em đói lắm. – Tôi phàn nàn. – Em không muốn bị hỏi bây giờ.
— Chị chỉ giúp em thôi mà. – Michelle nói.
Mẹ xoa đầu tôi. Tôi không thích bị xoa đầu. Nó làm tôi có cảm giác như thể mình còn bé con.
— Có lẽ em con bị căng thẳng. Đây là lần thi đầu tiên của em mà.
— Ba sẽ gợi ý cho con, – ba nói. – Rồi con sẽ trả lời cho ba.
Tôi tưới một thìa nước thịt lên bánh mì rồi ngoạm một miếng thật lớn. Hãy nghĩ ra câu gì đi, tôi thầm nhủ khi nhai. Hãy nghĩ đi, nghĩ đi. Mình là gì với ba vậy? Là con ba. Thế phải trả lời câu hỏi về Galileo sao đây?
— Giờ thì chị sẽ gợi ý cho em. – Michelle tình nguyện. – Ba không phải bận tâm đâu.
Câu nhắc của Michelle càng làm tôi rối rắm. Tại sao mọi người không để tôi yên.
— Con có thể trả lời được rồi, con trai. – Ba nói.
Tôi cố mỉm cười với ba. Nhưng tôi không biết câu trả lời là gì cả. Galileo, Galileo, cái tên này nghe như thể một nhân vật trong Ninja Rùa.
— Hôm nay trời nắng đẹp lắm. – Michelle nói. – Chị thích mặt trời. Em có thích không Al?
Tôi uống một hơi hết cốc nước cam. Rồi khi đặt ly xuống, tôi thấy ba, mẹ và chị Michelle chăm chăm nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
Michelle bực tức lắc đầu và quẳng trả tôi quyển sách.
— Khám phá lớn lao của Galileo là trái đất quay xung quanh mặt trời. – Chị nói rành rọt từng từ một.
Tôi giả vờ không nghe tiếng chị. Tôi vờ xem quyển sách để mọi người phải bỏ đi. Nhưng ở mỗi trang tôi chỉ hiểu vài từ.
— Em muốn ba mẹ tự hào về em chứ? – Michelle hỏi. Chị vẫn cứ bám dai dẳng. – Và hãy nhớ là đừng quên thầy Gosling đấy. Em cũng muốn thầy tự hào, có phải không?
Thầy Gosling là thầy giáo dạy môn khoa học của tôi. Tôi cảm thấy đầu tôi sắp nổ tung ra. Điều chị Michelle nói đã khiến tôi nhớ lại cái gì đó. Rất quan trọng. Nhưng nó là cái gì?
Thầy Gosling, tôi nghĩ. Điều gì đó về thầy Gosling.
Tôi biết gì về thầy? Không nhiều. Thầy thông minh. Tôi nghĩ thế.
Đúng rồi, thầy thông minh. Thầy sẽ không bao giờ ngốc cả. Nếu tôi nói cho thầy biết về hợp chất màu da cam thì có lẽ thầy sẽ nghĩ ra cách giúp tôi.
Tôi vội vàng kết thúc bữa ăn sáng. Tôi mang đĩa và cốc đến đặt vào chậu rửa bát nhưng lại đút cái thìa vào túi.
Tôi thấy cái hộp nhựa mẹ dùng để dựng kim chỉ trên bàn. Thật tuyệt. Không có ai nhìn, tôi trút vội những thứ trong ấy vào ngăn kéo rồi giấu cái hộp vào trong áo sơ mi.
— Con sẽ quay lại ngay. – Tôi nói. – Con để quên vở ở dưới tầng trệt.
Cái thùng lạnh vẫn đang ở dưới bàn, nằm nguyên chỗ cũ. Tôi mở nắp. Chỉ hơi hé ra, tôi không muốn để hợp chất bắn vào mình như cái cách đã xảy ra hôm trước. Tôi cố hành động một cách khôn ngoan hơn.
Tôi ghé nhìn vào thùng. Ôi! Hợp chất đang phát triển. Nó có thêm nhiều mạch máu. Nhiều mạch máu đang đập nhanh.
Tim tôi nện thình thịch khi tôi quan sát.
Tôi đưa cái thìa vào, nhưng hợp chất lảng ra, tránh xa cái thìa, không để thìa chạm phải.
Tôi đóng sập nắp thùng, rồi nhảy lùi lại trong nỗi kinh hoàng.
Hợp chất này có thể thay hình đổi dạng và biết di chuyển. Nó biết bò.
Tay tôi run bần bật khi tôi đưa tới gần nắp thùng. Đừng sợ, tôi thầm động viên. Cứ xúc nhanh. Điều mày cần làm là hãy xúc thật nhanh một thìa hợp chất.
Tôi lại mở nắp thùng, đút thìa vào khoắng mạnh và múc ra được một ít hợp chất cho vào trong hộp.
Tôi đóng nắp thùng và cài chặt khóa. Rồi tôi mang hộp đựng hợp chất lên cầu thang, vào phòng để nó vào trong cặp.
— Cầu cho mình gặp may. – Tôi nói khi đeo cặp lên vai.
— Chúc may mắn. – Michelle cười nói. – Em cần phải có lời chúc ấy đấy!
Mẹ hôn tôi rồi đưa tôi hộp đựng đồ ăn trưa.
— Chúc con may mắn!
Ba bắt tay tôi.
— Ba mẹ sẽ đến xem và cổ vũ cho con. – Ba nói.
Tôi gật đầu. Và khi trên đường đến trường, tôi cố không nghĩ về ba mẹ… kinh hoàng nhìn tôi… khi tôi cứ liên tục trả lời sai từ câu này đến câu khác trong cuộc thi.
Alix và Colin đợi tôi ở cầu thang của trường.
— Cậu sẵn sàng cho cuộc thi lớn chưa Al? – Alix hỏi.
— Tớ đã chuẩn bị. – Tôi nói. Điều ấy là có thật. Và nói như thế thì tốt hơn là bảo với Alix rằng bạn ấy đang có một thằng đần ở trong đội tuyển.
— Tớ hy vọng vào hai bạn! – Colin nói khi chúng tôi bước vào lớp của cô Scott.
Eric đã đợi ở đó khi chúng tôi bước qua cửa. Trông nó không được vui.
Tôi cẩn thận đút cặp vào ngăn bàn và vờ không nhìn nó.
— Tao bị hỏng vì bài tập toán về nhà. – Eric bảo tôi. – Mày biết điều ấy có nghĩa là sao không?
Tôi nhún vai.
Nó thụi vào lưng tôi.
— Có nghĩa là tao lại phải ở lại sau buổi học. Và mày biết điều đó có nghĩa gì không?
Tôi lắc đầu. Sao nó lại hỏi tôi nhiều đến thế.
— Có nghĩa tao lại bị nhỡ thêm buổi tập bóng. – Hắn nói và lại thụi tôi.
— Chưa ai có thể làm tao nhỡ một buổi tập, Sterner! Hãy nhớ rõ, chưa một ai.
Huỵch. Huỵch. Huỵch.
— Tao không thể nào giải được bài toán đó. – Tôi nói. – Tao không còn đủ trí thông minh nữa…
— Chà, hả. Được đấy! – Eric quát lớn. – Tao sẽ cho mày thông minh trở lại. Mày có thể đếm này…
Hỏng rồi, Eric ạ, tôi nghĩ. Tao đâu có còn biết đếm nữa.
Eric cứ thụi tới tấp vào lưng tôi nhưng cô Scott đã bước vào lớp. Cô dừng lại chỗ tôi.
— Hôm nay em cảm thấy khỏe hơn rồi chứ, Al?
Hừm? Tại sao cô lại hỏi tôi như thế? Cô chẳng biết tí gì về hợp chất màu da cam ấy cơ mà?
— Hôm qua em đã nghỉ sớm. – Cô nhắc khi không thấy tôi trả lời. – Cô hy vọng là em khỏe để tham dự tốt cuộc thi chiều nay.
— Em khỏe, thưa cô. – Tôi nói.
Cô Scott đi về phía bàn giáo viên.
— Hôm qua, lúc đến giờ ăn trưa, trông mày không được khỏe. – Eric thì thào. – Khi tao đuổi theo mày, trông mày đi như người mất hồn.
Tôi không theo dõi bài giảng của cô Scott, kể cả bài ngữ pháp sau đó. Tôi chỉ cúi nhìn xuống và hy vọng cô sẽ không gọi tôi.
Nhưng Eric thì chẳng chịu buông tha tôi. Nó gõ cây bút chì lên bàn tôi và gọi.
— Đồ bị thịt! – Rồi hắn tiếp tục quẳng một mẩu giấy lên bàn tôi. Mẩu giấy đó viết: Đồ bị thịt chính hiệu!
Buổi sáng kéo dài lê thê nhưng cuối cùng giờ ăn trưa cũng đã đến.
Tôi nghĩ như thế bởi tôi thấy kim ngắn và kim dài của đồng hồ chồng khít lên nhau.
— Ai có thể cho cô biết bổ ngữ trực tiếp trong câu này? – Cô Scott chỉ vào bảng.
Đừng nhìn cô. Hãy cứ ngồi im, tôi thầm nhủ.
— Em AI nào! – Cô Scott gọi.
— Al? – Cô lại gọi. – Hãy chỉ ra bổ ngữ trực tiếp?
Eric khúc khích cười.
Tôi thấy tay tôi bắt đầu toát mồ hôi. Cổ họng tôi nghẹt cứng.
Ngay khi đó, một tiếng nói vang đến.
— Mời các thành viên của đội tuyển dự thi Đổ vui khoa học đến tập trung tại thư viện. – Giáo vụ trường thông báo qua loa truyền thanh. – Thầy Emerson muốn gặp các em một lát trước giờ ăn trưa.
May quá! Chí ít cũng là vào lúc này, tôi chộp cặp sách và vội chạy bám theo Alix và Cóc.
Mấy thành viên khác là Metanie, Tanya và Geoff gặp chúng tôi ở ngoài hành lang.
Thầy Emerson chỉ giữ chúng tôi ở thư viện chừng vài phút. Thầy nhắc lại luật thi và bảo tất cả chúng tôi phải giành chiến thắng.
Điều ấy thầy nên dành để nói với ba mẹ tôi, tôi nghĩ, hoặc với chị Michelle của tôi.
Sáu đứa chúng tôi cùng đi xuống nhà ăn.
— Ta hãy cùng ngồi một bàn đi. – Alix đề nghị.
Chúng tôi thường không ngồi ăn với nhau nhưng hôm nay đứa nào cũng có vẻ thích như thế.
Tôi cũng thích như thế. Mong sao Eric đừng bao giờ lôi tôi ra khỏi năm người bạn của tôi. Và đừng bao giờ giở trò gì nữa.
— Tớ căng thẳng quá không ăn nổi. – Tanya nói khi bạn ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
Bạn ấy lo lắng về cái gì nhỉ? Tôi nghĩ. Bạn ấy không bị hợp chất màu da cam chui vào não cơ mà.
— Tớ không sao. – Alix nói. – Al và tớ đã sẵn sàng. Các bạn hãy đoàn kết lúc ra thi đấu đấy.
Ồ, Alix tội nghiệp. Thật không hay tí nào khi bạn ấy lại phải dính với tôi. Alix tội nghiệp quá.
Tôi lấy đồ ăn trưa ra và mở nắp hộp.
— Các bạn không thắng nổi đâu. – Geoff đốp ngay lại. – Cóc và tớ đã có ba ngày học như đua ma ra tông: Thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật. Cậu ấy ngủ rồi và chúng tớ thay phiên nhau hỏi không ngừng.
— Cái gì vậy? – Cóc hỏi tôi.
— Cái gì cơ? – Tôi hỏi. Rồi tôi nhìn xuống và chết điếng cả người. Tôi lấy nhầm hộp. Nó không phải là hộp đựng bữa ăn trưa mà là hộp chứa hóa chất màu da cam.
Và từ một thìa con tôi đổ vào từ lúc sáng sớm bây giờ đã lớn lên đầy hộp.
— Để tớ xem nào. – Alix nói.
— Đừng! – Tôi nói. – Đừng, đây không phải là thức ăn đâu. Nó… nó… không là gì cả.
— Tớ trông nó quen quen. – Alix nói.
Tôi đóng sầm nắp và cố đút nó vào lại trong cặp.
Nhưng Alix nhanh hơn.
Bạn ấy chồm qua bàn.
Giật lấy cái hộp từ tay tôi, mở nắp và thọc mấy ngón tay vào.
Hợp Chất Màu Da Cam Hợp Chất Màu Da Cam - R.l.stine Hợp Chất Màu Da Cam