Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 458
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2572 / 38
Cập nhật: 2015-05-12 11:44:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 316: Đại Phá Quân Tào (1)
rước trận của hai quân.
Cam Ninh, Trương Liêu lại đấu hai mươi hiệp, vẫn không phân được thắng bại. Trương Liêu thầm nghĩ Cam Ninh đao pháp lăng lệ, không có một chút sơ hở nào, muốn thắng thì không thể dùng sức mà phải dùng trí, thế là bèn ghìm ngựa quay người chạy về bản trận. Cam Ninh sao chịu bỏ qua, lập tức giục ngựa đuổi theo. Mã Dược thấy thế không ổn đang định lên tiếng nhắc nhở thì Cam Ninh ngựa nhanh sớm đã đuổi tới sau Trương Liêu.
Cam Ninh đang giơ đao lên định chém thì Trương Liêu đột nhiên hồi mã một thương, vừa chuẩn lại vừa độc đâm vào ngực Cam Ninh. Khi Cam Ninh giật mình định vặn hông né tránh thì đã không kịp, chỉ kịp né được để không bị đâm vào vùng ngực và bụng yếu hại. Một mảng giáp vai ở vai phải đã bị Trương Liêu đánh bay, lưỡi thương sắc bén còn mang theo một mảng thịt, máu lập tức trào ra.
Trương Liêu đâm trúng một kích, lập tức quay đầu ngựa, nhân lúc hai ngựa giao qua nhau, trường thương trong tay giống như mưa giông gió giật phát khởi thế công như thủy triều về phía Cam Ninh. Cam Ninh rống to liên tục, dùng hết toàn lực để phản kích, thế nhưng vết thương trên vai máu chảy như suối, khí lực mất dần, thành ra đao pháp đại loạn.
Trong trận của quân Lương, Điển Vi không nhịn được nữa, giục ngựa lên trước nói với Mã Dược: "Chúa công, để mạt tướng xuất chiến đi!"
Điển Vi là thân vệ của Mã Dược, trên vai gánh trọng trách bảo vệ sự an toàn cho tính mạng của Mã Dược, dưới tình huống bình thường tuyệt không được phép tự ý xuất chiến. Nếu không, với tính cách của Điển Vi thì sớm đã giục ngựa lên trước cả Phương Duyệt để giành được xuất chiến đầu tiên rồi!
"Ừ."
Mã Dược gật mạnh đầu.
"Gào gào gào... hô!"
Điển Vi ngẩng mặt lên trên rống dài hai tiếng, đưa tay ra sau lưng rút hai chiếc đại thiết kích nặng nề rồi đan vào nhau ở trước ngực, lập tức phát ra tiếng kim thiết đinh tai nhức óc. Khi màng tai của Mã Dược và chúng tướng Lương Châu vẫn đang ong ong thì Điển Vi sớm đã giục ngựa phi ra, lao về phía Trương Liêu như thiểm điện.
"Hưng Bá mau quay về, lão tử Điển Vi tới đây!" Điển Vi quát lớn một tiếng: "Thằng nhóc Trương Liêu, chịu chết đi!"
Cam Ninh không dám ham chiến, vội vàng giục ngựa quay về bản trận.
Trương Liêu đang phấn chấn tinh thần sắp đâm chết Cam Ninh ngay tại đương trường thì dư quang ở khóe mắt đột nhiên liếc thấy một đoàn hắc ảnh giống như gió lốc giết tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một võ tướng giống như tháp sắt đang cưỡi một con ngựa đen sì, đầu cao hơn một trượng đang phi tới như bay. Trong tiếng phá không thê lương, hai chiếc đại thiết kích đen sì đã chém xuống đầu Trương Liêu.
"Hây!"
Trương Liêu quát khẽ một tiếng, vội vàng bỏ Cam Ninh giơ thương lên đánh Điển Vi. Thiết thương trầm trọng từ không trung xẹt qua, lập tức ảo hóa thành một con hắc long múa lượn đánh tới thiết kích không chút hào hoa của Điển Vi. Trước trận tiền của hai quân lập tức vang lên tiếng động như trời long đất lở, binh sĩ định lực yếu kém lập tức cảm thấy máu trong người sôi sục, hít thở khó khăn.
Thân ảnh hợp lại rồi lập tức phân ra. Bóng hình của Điển Vi, Trương Liêu đã giao qua nhau.
"Hí hí hí..."
Trương Liêu bị một kích thế đại lực trầm này của Điển Vi suýt chút nữa thì hất xuống ngựa, vội vàng kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, thân hình tráng kiện lắc lư kịch liệt trên lưng ngựa, mới tránh khỏi bẽ mặt bị rơi xuống ngựa. Chỉ là tọa kỵ ở bên dưới bị hai chân của Trương Liêu kẹp cho đau nhói, lập tức đứng thẳng dậy, ngẩng mặt lên trời hí dài.
Ở ngoài mấy chục bước, Điển Vi từ từ quay đầu lại, hai kích giao nhau che trước người, lạnh lùng quát: "Thằng nhãi Trương Liêu, một kích này tư vị thế nào?"
Trương Liêu hít sâu một hơi lạnh, hờ hững trả lời: "Chẳng qua cũng thế mà thôi."
Điển Vi giao ngang thiết kích, quát: "Mỗ không muốn nhân lúc người ta gặp nguy, cho ngươi thời gian một nén hương để nghỉ ngơi!"
"Không cần phải vậy đâu." Trương Liêu chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, mũi thương băng lãnh nhắm thẳng vào Điển Vi, quát: "Mỗ hiện tại vẫn có thể đánh cho ngươi ngã xuống ngựa!"
Điển Vi trong mắt lộ ra sát cơ, quát: "Vậy lão tử cũng không khách khí nữa!"
Trương Liêu lạnh lùng nói: "Phóng ngựa tới đi."
"Hừ!"
Điển Vi hừ một tiếng, giục ngựa lao tới. Trương Liêu cười dài một tiếng thúc ngựa nghênh đón, trong sát na điện quang hỏa thạch hai ngựa giao nhau, hai chiếc đại thiết kích trong tay Điển Vi giống như càng cua thò ra, trên chém vào yết hầu, dưới chém vào bụng. Trương Liêu nhận được bài học lần trước, không dùng man lực ngạnh bính bữa mà áp dụng kỹ xảo bốn lạng bạt ngàn cân, nhẹ nhàng hóa giải công kích của Điển Vi.
Luận về sức, tức nhiên là Điển Vi hơn, nhưng luận về võ nghệ tinh diệu, Trương Liêu lại hơn Điển Vi.
Trong nháy mắt hơn trăm hiệp lại trôi qua, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, hơi thở của Điển Vi cũng biết thành gấp rút, nhưng vẫn không đánh ngã được Trương Liêu.
Trong trận của quân Lương, trong mắt Mã Dược lóe lên một tia lạnh lùng khiếp người, quay đầu lại nói với Từ Hoảng: "Mấy năm không gặp, không ngờ võ nghệ của Trương Liêu đã tinh tiến như vậy, liên tiếp chiến đấu với Phương Duyệt, Cam Ninh hai viên đại tướng xong, không ngờ vẫn có thể đánh hơn trăm hiệp với Điển Vi mà vẫn bất phân thắng bại, quả thực là lợi hại!"
Từ Hoảng lạnh lùng nói: "Đáng tiếc thiếu tướng quân không có ở đây, nếu không Trương Liêu sao dám hung hăng như vậy?"
"Nhân vật lợi hại như thế này, tuyệt không thể để lại cho Tào A Man!" Mã Dược mắt lộ sát cơ, nói với Cú Đột: "Cú Đột, tìm cơ hội bắn lén giết chết hắn!"
"Tuân lệnh!"
Cú Đột dạ một tiếng, lại giục ngựa nấp sau cờ.
Trong trận của quân Tào, Tào Tháo cũng nói với Tào Thuần, Trương Cáp: "Dưới trướng Mã đồ tể quả đúng là dũng tướng như mây, Trương Liêu tướng quân đã là đại tướng có võ nghệ cao cường nhất trong quân ta, nhưng trong quân Lương Châu võ nghệ không dưới Trương Liêu ngoài Điển Vi ra, ít nhất còn có Hứa Chử, Mã Siêu hai người! Đặc biệt là Tây Lương Mã Siêu, không những võ nghệ cao siêu hơn nữa còn âm hiểm xảo trá, e rằng ngay cả Trương Liêu cũng không phải là đối thủ."
Trương Cáp nói: "Chúa công, để mỗ dùng lãnh tiễn bắn chết Điển Vi."
"Ừ." Tào Tháo gật đầu: "Phải nhanh, dùng nhất kích tất sát."
"Tuân lệnh."
Trương Cáp đáp ứng một tiếng, cũng giục ngựa nấp sau cờ lớn.
Ở trước trận của hai quân, Điển Vi, Trương Liêu lại đấu hơn năm mươi hiệp, nhưng vẫn khó phân thắng bại.
Điển Vi trong lòng tức giận, quát một tiếng "đợi chút" với Trương Liêu, rồi thúc ngựa về trận cởi hết áo giáp và cẩm bào ở trên người. Sau đó để mình trần giục ngựa xuất trận trở lại đánh với Trương Liêu. Khi hai ngựa song song, Trương Liêu chấn hưng tinh thần đâm một thương vào Điển Vi. Điển Vi thấy chém giết nửa ngày trời mà vẫn không đánh ngã được Trương Liêu, đã đại phát cuồng tính.
Lúc này thấy Trương Liêu đâm tới một thương, không ngờ lại không thèm né tránh, đợi thiết thương của Trương Liêu sắp đâm vào người thì thân thể mới đột nhiên dịch sang, thiết thương sắc bén không ngờ lại xuyên qua nách trái của Điển Vi.
"Ha ha."
Điển Vi cường to hai tiếng, cánh tay trái kẹp vào trong, kẹp chặt thiết thương của Trương Liêu, đồng thời thiết kích ở tay phải đã chém ngược lại, nhắm thẳng vào cổ Trương Liêu, một kích này nếu như chém trúng, Trương Liêu lập tức đầu và người mỗi thứ một nơi! Có điều Trương Liêu chung quy vẫn là Trương Liêu, mắt thấy không thể né tránh, lại không muốn mất thương và thua chạy, không ngờ lại kéo mạnh thiết thương một cái, thân hình tráng kiện đột nhiên tiến về trước, sau đó tay trái nhanh như thiểm điện thò ra, nắm chặt lấy thiết kích của Điển Vi.
Điển Vi, Trương Liêu mỗi người nắm chặt binh khí của đối phương, ở trên ngựa dùng sức tranh đoạt.
Nhưng về lực mà nói thì Điển Vi hiển nhiên là hơn Trương Liêu. Hai người tranh đoạt một lát thì Trương Liêu suýt nữa thì bị Điển Vi từ trên ngựa hất xuống, khi đang ở vào tình hế cực kỳ nguy hiểm thì một mũi lợi tiễn từ trong trận của quân Tào bắn ra nhanh như thiểm điện, nhắm thẳng vào yết hầu yếu hại của Điển Vi. Cơ hồ như là đồng thời, trong trận của quân Lương cũng bắn ra một mũi lang nha tiễn, tốc độ còn nhanh hơn bắn vào yết hầu của Trương Liêu.
"Gừ!"
"Hừ!"
Vào lúc nguy cấp, Điển Vi, Trương Liêu đồng thời gào to một tiếng rồi buông binh khí trong tay ra, dùng tốc độ bất khả tư nghị lăn xuống ngựa, chỉ nghe thấy bộp bộp hai tiếng, mũ sắt trên đầu Trương Liêu đã bị bắn bay, búi tóc trên đầu Điển Vi cũng bị bắn tung, tóc đen đầy đầu giống như cỏ dại xõa xuống, càng tăng thêm vẻ dữ tợn.
Từ Hoảng, Trương Cáp đồng thời từ trong trận phi ngựa ra, từng người cứu Điển Vi, Trương Liêu về bản trận.
Trong trận của quân Lương.
Mã Dược quay đầu lại gật mạnh đầu với Cao Thuận.
Cao Thuận hiểu ý, từ từ giơ cánh tay phải lên, nói với truyền lệnh binh ở phía sau: "Hãm trận doanh... xuất kích!"
Truyền lệnh binh vội vàng giục ngựa lên trước, tiếng hô dài thê lương rạch phá trường không: "Tướng quân có lệnh, hãm trận doanh xuất kích!"
"Trùng phong chi thế, hữu khứ vô hồi!"
(Thế xung phong, có đi không về)
"Hãm trận chi chí, hữu tử vô sinh!"
(Chí hãm trận, có chết không sống)
"Hống..."
"Hống..."
Quân lệnh của Cao Thuận được truyền đạt xuống dưới như thủy triều, trong nháy mắt, tiếng kèn lệnh trầm thấp kéo dài vang vọng khắp trời, một nhánh tinh binh thiết giáp đã từ trong trận của quân Lương Châu hùng dũng bước ra, trong tiếng kèn lệnh to rõ chỉnh tề, chỉ thấy kim qua như rừng, cao vút chỉ lên trời thiên, lá chắn như tường, không gì có thể phá vỡ.
Lần này, hãm trận doanh không còn là tám trăm người mà là cả hai ngàn người!
Phía sau hai ngàn tinh binh hãm trận, còn có cả một vạn tám ngàn binh đồn điền, nhưng binh đồn điền này dùng hai ngàn người làm đơn vị, chia thành chín trận vuông, dùng vương thức sắp xếp hai, ba, một để theo sát phía sau hãm trận doanh, cả hai vạn bộ binh tổ hợp thành một trận hình nón khổng lồ, không thể ngăn trở ép về phía quân Tào.
Trong tiếng kèn lệnh, quân Lương lại có biến hóa.
Từ Hoảng, Mã Đại mỗi người suất lĩnh năm ngàn thiết kỵ từ hai cánh từ từ tiến lên trước, giống như là một đôi cánh nhạn bó chặt cả đại trận của quân Tào vào bên trong, nếu quân Tào dám tập trung binh lực vây công hai vạn bộ binh của quân Lương đột tiến ở trung lộ, vậy thì hai vạn thiết kỵ này lập tức sẽ giống như ác lang chộp tới, giống như thanh đao lóc thịt sắc bén đâm vào hai sườn của quân Tào, đem quân Tào chia cắt, bao vây và tiêu diệt.
Chỉ có một vạn thủy quân của Cam Ninh và một vạn Hán Trung tinh nhuệ do Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang xuất lĩnh vẫn án binh bất động, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.
Trong trận của quân Tào.
"Hãm trận doanh!" Con ngươi của Tào Tháo lập tức co lại, nghiêm giọng nói: "Đây chính là hãm trận doanh của Cao Thuận? Là nhánh hãm trận doanh công kích vào đâu thì nơi đó bị đánh tan ư?"
"Mã đồ tể đây là muốn áp chế hai cánh, đột phá trung lộ!"
Tuân Du trong nháy mắt đã nhìn ra dụng tâm của Mã đồ tể, lạnh lùng nói: "Mã đồ tể đúng là âm hiểm!"
Tào Tháo nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, giữa hai hàng lông mày chợt hiện lên vẻ lo lắng.
Phương thức bố trận của quân Tào là năm vạn hàng quân Ký Châu chia làm hai ra hai cánh, mà hai vạn tinh nhuệ của quân Tào thì ở chính giữa, bảo vệ trung quân. Sự an bài như vậy của Tào Tháo là không hề giữ tư tâm, muốn lợi dụng hết khả năng để dùng hàng quân Ký Châu ở hai cánh làm tiêu hao hết kỵ binh ở hai cánh của quân Lương.
Tào Tháo ngàn vạn lần không ngờ rằng, Mã đồ tể lại có thể vứt bỏ ưu thế tuyệt đối của thiết kỵ Tây Lương ở hai cánh, ngược lại lại lợi dụng hai vạn bộ tốt trung quân để phát khởi đột kích. Như vậy, hai vạn quân Tào tinh nhuệ sẽ trở thành đối tượng công kích của quân Lương. Một phen khổ tâm của Tào Tháo cũng trôi theo dòng nước.
Hiện tại, Tào Tháo cho dù có lòng muốn đổi trận, đem hàng quân Ký Châu đẩy lên trước trận, hòng ngăn chặn sự tiến công của hãm trận doanh thì cũng không kịp. Nếu lúc này cường hành biến trận, kết quả chỉ có thể là tự làm loạn trận cước. Thiết kỵ ở hai cánh của quân Lương chỉ cần thừa thế xung sát, quân Tào tất sẽ vạn kiếp bất phục.
Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Tịch Mịch Kiếm Khách Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt