An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 458
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2572 / 38
Cập nhật: 2015-05-12 11:44:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 310: Quách Gia Vẫn Mệnh (3)
ất cả tương sĩ đều giữ được sự trấn định cần thiết, tuy mỗi người đều đã biết rằng chuyện gì đang phát sinh, nhưng trước khi đến thời khắc cuối cùng, quân Lương Châu vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.
Trong tiếng bước chân dồn dập và gấp rút, Mã Dược suất lĩnh đã leo lên tây môn. Quách Gia sắp chết cũng bị kéo lên thành lâu, thành lâu lúc này đã nóng bức rất khó chịu, đám người Mã Dược chỉ đứng được một lát đã bị than lửa hừng hực thiêu đốt ở ngoai thành nướng cho mặt mày đỏ rưc, hít thở khó khăn.
"Đều là tại tại hạ thất trách." Giả Hủ không ngừng tự trách mình: "Sớm biết thế này, thì nên lưu lại một nhánh quân đội ở ngoài thành, như vậy có thể ngăn được phục binh của Tào hồng phóng hỏa, cho dù không thể ngăn cản được phục binh của Tào Hồng phóng hỏa thì cũng có thể truyền tin vào trong thành trước khi xảy ra chuyện. Chúa công cũng không phải rơi vào tuyệt cảnh như thế này.
"Văn Hòa không cần phải tự trách mình!" Mã Dược lộ ra vẻ trấn định tự nhiên, lo lắng nói: "Phục binh của Tào Hồng trước tiên phóng hỏa ở dưới mặt đất, sau đó mới phá đất mà ra. Cho dù quân ta lưu lại quân đội ở ngoài thành cũng không thể ngăn cản độc kế của Quách Gia. Không phải là chúng ta không đủ cảnh giác, mà là Quách Gia quá thâm hiểm, quá ác độc mà thôi!"
"Không ai ngờ được rằng, hắn lại nỡ hy sinh Hàm Cốc, Lạc Dương, thậm chí là hy sinh Dĩnh Xuyên và Hứa Xương, thậm chí ngay cả sinh mạng của chính hắn, đối diện với miếng mồi như thế này, cô không thể cự tuyệt, chỉ sợ trên thế giới này cũng không có ai có thể cự tuyệt! Bại dưới tay Quách Gia... thật sự là không oan!"
Hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng và lỗ tai của Quách Gia đều đã bắt đầu ứa máu, nhưng vẫn cố gắng giữ chút hơi tàn cuối cùng, nghe vậy liền mỉm cười: "Lương hầu quá khen rồi, Quách Gia hổ thẹn không dám nhận đâu."
Lý Túc nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác nữa sao?"
Giả Hủ nói: "Than đá ngoài thành đã hoàn toàn bị đốt cháy rồi, hỏa thế như vậy cho dù là kim qua thiết giáp cũng sẽ bị nung cho tan chảy mà thôi, huống chi là thân thể máu thịt của con người? Hơn nữa chiếu theo thế lửa mà nhìn, chỉ sợ bên dưới Diệp thành căn bản là bãi than đá! Cô không nói đến là trong thành không có nước, cho dù có đủ nước, e rằng cũng không thể dập được lửa cháy rừng rực như thế này!"
"Không hổ là độc sĩ Giả Hủ, nhãn lực so với người khác thì cao hơn một bậc!" Quách Gia khen ngợi, "Người nói đúng đó, phía dưới Diệp thành quả nhiên là một bãi than đá, ha ha ha."
Mã Dược quay đầu lại hung hăng trừng mắt lườm Quách Gia, sau thời gian nửa nén hương thì thở dài, nói: "Ài, chẳng lẽ cô hôm nay thực sự phải chết ở Diệp thành này hay sao?"
"Cái này gọi là quá tam ba bận, ở Tam Giang khẩu và Thủy quan, Lương hầu tuy tìm được đường sống trong cõi chết, nhưng tại Diệp thành ngày hôm nay, Lương hầu lại khó có thể may mắn tránh khỏi nạn!" Quách Gia nói đến đây thì dừng lại, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia thần thái cuối cùng, ngẩng đầy về chân trời phía đông hét lớn: "Chúa công ơi, Quách Gia không cô phụ kỳ vọng của người, đã làm xong tất cả những gì nên làm rồi, Mã đồ tể chết chắc rồi, Giả độc sĩ cũng chết chắc rồi, ha ha ha!"
"Bộp!"
Một giọt nước mưa lạnh lẽo đột nhiên rơi lên trán Quách Gia, Quách Gia rùng mình một cái, đột nhiên trợn tròn mắt, có chút khó tin ngẩng mặt lên nhìn trời, thiên không giờ đây là một mảng u ám.
"Bộp bộp!"
Lại có hai giọt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống đầu thành, lần này, Giả Hủ và Lý Túc cũng phát hiện ra rồi, Giả Hủ bình thường cho dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc mà lần này lại kích động đến nỗi nhảy cẫng lên, nói với Mã Dược: "Mưa! Chúa công, ông trời đổ mưa rồi, ha ha, chúng ta được cứu rồi!"
Lý Túc thì dang hai tay ra, hét to đến khản cả giọng: "Trời xanh ơi, mau đổ mưa thật to đi!"
"Bộp bộp bộp..."
Lý Túc vừa dứt lời, càng có thêm nhiều giọt mưa thì trên trời rơi xuống, đập lên đầu thành vang lên tiếng lộp bộp, giọt mưa lạnh lẽo bị tường thành nóng rực làm cho bốc hơi, nhanh chóng hóa thành nước sôi rồi tiêu tán vô hình, nhưng đồng thời vào lúc hạt mưa tiêu tán, lại mang theo một chút khí tức mát mẻ cho đầu thành.
"Cái này..."
Sắc mặt của Quách Gia nhanh chóng biến thành xám xịt.
Chỉ một lát sau, mưa rơi càng lúc càng to, rất nhanh liền thực sự biến thành tầm tã xối xả, mưa bụi liên miên dày đặc từ trên trời vô cùng vô tận rơi xuống, rất nhanh than lửa thiêu đốt hừng hừng ngoài thành bị nước mưa tưới cho cháy khét, hơi nước mờ mờ từ trên mặt đất bốc hơi lên, ảo hóa Diệp thành thành một cảnh vô cùng đẹp mắt.
"Ặc, hự, ý trời, đây là ý trời ư?"
Quách Gia há miệng phun ra một bụm máu cuối cùng, thần thái trong mắt ảm đạm dần, rồi đầu nghẹo sang một bên, lúc này đã thực sự tuyệt khí thân vong rồi.
.
"Mau!" Mã Dược từ trong chấn kinh phục hồi lại tinh thần, lau nước mưa trên mặt, quát lớn: "Lập tức tháo dỡ nhà dân trong thành, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập toàn bộ ván gỗ có thể thu thập được, từ trong thành trải ra một sinh lộ thông ra ngoài, động tác phải thật nhanh. Điển Vi, còn không mau đi đi!"
Mưa lớn ngày đông có thể sẽ không kéo dài quá lâu, trận mưa đột ngột này càng không thể triệt để dập tắt được lửa lớn ở ngoài thành, đợi khi mưa dứt mây tan, thế lửa tạm thời bị áp chế sẽ lại một lần nữa mau chóng bùng lên. Hơn nữa sẽ cháy còn mạnh hơn, dữ dội hơn, tới lúc đó thì đúng là một hi vọng đào sinh cuối cùng cũng không có.
Khi trận mưa lớn rơi đột ngột này dừng lại, thế lửa ở ngoài thành lại một lần nữa lan tràn thì Mã Dược và hơn vạn quân Lương dưới trướng cuối cùng cũng trốn ra khỏi cái bẫy tử vong mà Quách Gia đã dùng chính sinh mạng của mình để bố trí. Tào Chân, Tào Hồng đang ở ngoài thành chờ đợi thừa thế đánh lén, kết quả lại vì yếu không địch lại mạnh nên bị quân Lương sống sót sau tai nạn giết cho đại bại.
...
Quan Độ.
Tào Tháo thành công tập kích Ô Sào, dẫn quân vừa về tới đại doanh ở Quan Độ thì nghe tin Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh ba vị tướng quân suất quân tới hàng, không khỏi mừng rỡ quá sức mong đợi, áo giáp còn chưa kịp cởi đã kích động chạy tới doanh trướng của Trương Cáp, nắm lấy hai tay Trương Cáp, nói: "Tướng quân dẫn quân tới hàng, quả thực giống như Hàn Tín đêm trăng đầu hàng Cao Tổ, đại nghiệp phục hưng Hán thất có thể thành công rồi!"
Trương Cáp rõ ràng là không ngờ rằng Tào Tháo lại coi trọng bại quân chi tướng tới đầu hàng như vậy, lập tức quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền kích động nói: "Sau này thừa tướng có gì sai khiến, dù thịt nát xương tan thì Hợp cũng vui vẻ đi làm."
Tào Tháo mừng rỡ, bước lên trước đỡ Trương Cáp dậy, nói: "Tương quân mau mau đứng dậy đi!"
"Chúa công!"
Vào lúc Tào Tháo đang vô cùng hưng phấn thì đằng sau đột nhiên truyền tới giọng của mưu sĩ Lưu Diệp, quay đầu lại nhìn, Tào Tháo phát hiện sắc mặt của Lưu Diệp có chút trắng bệch, Tào Tháo biết rõ tính tình ổn trọng của Lưu Diệp trong lòng không khỏi trầm xuống, có thể khiến Lưu Diệp thất sắc như vậy, chắc chắn là phải phát sinh đại sự gì rồi, lập tức theo Lưu Diệp đi tới một góc không người, hỏi: "Tử Dương, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lưu Diệp nhìn xungquanh, xác định là không có ai nghe lén mới hạ thấp giọng hết cỡ, nói: "Vừa nhận được khoái mã cấp báo của Vu Cấm tướng quân, Hứa Đô xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tào Tháo giật mình nói: "Xảy ra đại sự gì vậy?"
Lưu Diệp nói: "Quan Vũ khởi binh tạo phản, Hứa Đô không chút đề phòng bị Quan Vũ thừa cơ đánh hạ..."
"Hả?" Tào Tháo nghe vậy liền giật nảy mình, thất thanh nói: "Quan Vũ tạo phản! Hứa Đô bị chiếm đóng rồi ư!"
Lưu Diệp nói: "Chúa công, giờ Quan Vũ đã cướp thiên tử cùng với văn võ toàn triều, cùng với vợ con của thừa tướng chạy tới Nhữ Nam rồi, Vu Cấm tướng quân đã suất lĩnh đại quân truy kích, Vu Cấm tướng quân còn nói thêm trong thư rằng, Hàm Cốc quan và Lạc Dương đã thất thủ rồi, Hổ Lao quan e rằng cũng khó mà thủ được lâu, quân sư lại chậm trễ không có tin tức truyền về, e rằng cũng lành ít giữ nhiều rồi, nên tiếp tục giằng co với quân Hà Bắc, hay là mau chóng rút quân, xin chúa công đưa ra quyết định đúng đắn!"
Tào Tháo rất nhanh liền từ trong chấn kinh lúc ban đầu mà hồi thần lại, hỏi Lưu Diệp: "Tử Dương, chuyện này còn có ai biết không?"''
Lưu Diệp nói: "Ngoại trừ chúa công và tại hạ ra thì không có người thứ ba nào biết chuyện này."
"Không đúng, còn có một người biết chuyện này nữa!" Trong con mắt nhỏ của Tào Tháo xẹt qua một tia sát cơ băng lãnh, trầm giọng nói: "Lập tức phái người đi giết chết sứ giả đưa tin, chuyện này tuyệt không thể tiết lộ một chút phong thanh nào cả, kể cả là với Trọng Đức và Công Đạt, cũng không thể để bọn họ biết, Tử Dương nhớ đó."
Lưu Diệp trầm giọng nói: "Tại hạ hiểu rồi."
Tào Tháo xua tay, nói: "Mau đi đi."
Lưu Diệp lĩnh mệnh mà đi, Tào Tháo dõi mắt nhìn thân ảnh của Lưu Diệp đi xa, khi quay người lại thì trên mặt đã khôi phục lại vẻ kích động vừa rồi, nói với ba người bọn Trương Cáp: "Trương Cáp tướng quân, Tương Kỳ tướng quân và Hàn Mãnh tướng quân đều tới với cô, Viên Thiệu đã bị mọi người xa lánh, hiện tại chính là cơ hội nhất cử đánh tan đại quân hà Bắc!"
...
Hà Bắc đại doanh
Vào lúc Viên Thiệu đang sốt ruột bất an đi đi lại lại trong đại trướng thì ấu tử Viên Thượng đột nhiên rảo bước vào trướng, cao giọng nói: "Phụ thân, vừa rồi có hội tốt ở tiền tuyến chạy về đại doanh, nói là Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh và Tuần Tham bốn người đã đầu hàng Tào Tháo rồi, mấy vạn đại quân dưới trướng bọn Trương Cáp ba người cũng cùng nhau hàng Tào rồi!"
"Cái gì?"
Viên Thiệu giật nảy mình, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm suýt chút nữa thì hôn mê.
Viên Thiệu dưới trướng tuy có ba mươi vạn đại quân, nhưng trên thực thế tinh binh chân chính có thể chiến đấu chỉ có mười vạn Ký Châu cựu bộ mà Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh suất lĩnh, còn hai mươi vạn quân đội còn lại trên cơ bản đều là đám ô hợp sơn tặc được thu nạp và giặc Khăn Vàng Thanh Châu, hai mươi vạn người này đã thiếu thốn trang bị, lại còn thiếu huấn luyện, chỉ có thể dùng để cho đứng trước cửa hù dọa quân Tào mà thôi.
Viên Thiệu không chịu phái binh cứu viện Ô Sào, nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là vì nghe lời phán đoán sai lầm của Tân Bình, nhưng sau khi phái ra chín vạn tinh binh Ký Châu tấn công đại doanh quân Tào, Viên Thiệu lại không phái ra quân đội tinh nhuệ giống như vậy cũng là nguyên nhân quan trọng. Nếu trong tay có đủ quân đội tinh nhuệ, Viên Thiệu lại không phải là kẻ ngu ngốc, vì sao không phái binh cứu viện Ô Sào?
Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Tịch Mịch Kiếm Khách Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt