The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 458
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2572 / 38
Cập nhật: 2015-05-12 11:44:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Một Trăm Đầu Người (2)
oàng cung, chỗ ở của Trương Nhượng.
“Cơ hội tốt đến rồi!” Trung thương thị Quách Thắng vỗ tay nói: “Lần này bọn Viên Phùng chết chắc, hắc hắc..”
Túc Thạc nói: “Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển, ba lão thất phu này đúng là cái gai trong mắt chúng ta sao không nhân cơ hội này nhổ tận gốc Lưu đảng đi, ta cũng muốn xem sau khi Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển bị đánh đổ, cả triều ai dám trái lời chúng ta nào?”
Triệu Trung nói: “Nhưng việc phế lập mặc đù đã lan truyền khắp cả thành, thái hậu cũng rất có hảo cảm với Lưu Ngu, nhưng việc này là thật hay giả cũng còn chưa rõ, nếu như vạn nhất cuối cùng tra xét thấy tất cả chỉ là tin đồn thì không tốt, như tự đốt lửa thiêu thân thôi, khó tránh khỏi bị vạ lây.”
Hạ Uẩn đưa mắt nhìn Trương Nhượng hỏi: “Chẳng hay Trương công định thế nào?”
Hạ Uẩn vừa dứt lời mọi người đều đưa mắt nhìn Trương Nhượng, dù sao tất cả các trung thường thị ở đây đều coi Trương Nhượng là thủ lĩnh, từ lâu mọi việc đều do Trương Nhượng quyết định.
Trương Nhượng suy nghĩ một chút, nghiêm giọng nói: “Việc này có lẽ nên dò trước ý bệ hạ, nếu bệ hạ nổi giận, thì mượn cơ hội này thanh trừ Lưu đảng, việc phế lập không phải truyện đùa, bọn Viên Phùng không chết thì cũng bị lột da! Nhưng nếu bệ hạ cho rằng đó chỉ là lời đồn đại, thì chúng ta không nên coi thường vọng động, để tránh dẫn lửa thiêu thân, mọi người thấy thế nào?”
Chúng hoạn quan cùng nói: “Trương công anh minh.”
o O o
Lạc Dương, bắc cung, tẩm cung của Hán Linh đế.
“Đáng giận, thật là đáng giận!”
Hán Linh đế Lưu Hoành mặt mày giận dữ. Chắp tay sau lưng đi qua đi lại, Trương Nhượng, Triệu Trung, khom lưng khép nép đứng một bên. Đôi mắt nhỏ dõi theo bóng lưng Lưu Hoành đang đi lại, không ai dám thở mạnh.
“Trẫm từ khi đăng cơ đến nay, tuy không có công to nhưng cũng chẳng có lỗi gì lớn cả, ngày nào cũng chăm lo triều chính, không dám trễ nải, quan lại trong triều lại sinh lòng muốn phế lập, thật là đáng giận!” Hán Linh đế đột nhiên dừng bước. Quay sang Trương Nhượng nói: “Trương Nhượng, lập tức điều tra xem quan lại trong triều, quan viên địa phương lập danh sách tất cả những kẻ dính líu vào vụ này, xử thật nặng cho ta.”
Trương Nhượng nói: “Lão nô tuân chỉ, nhưng mà …”
Lưu Hoành cau mày hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Trương Nhượng thấp giọng nói: “Bá quan dâng biểu xin thái hậu việc phế lập, dù là thật hay giả bệ hạ cũng nên phòng bị trước, phải sớm chuẩn bị để tránh bị bất ngờ mà ứng phó không kịp.”
“Hả.” Lưu Hoành sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Theo ý Nhượng phụ, bây giờ nên làm thế nào?”
Trương Nhượng nói: “Lão nô mặc dù còn chưa điều tra kĩ càng, nhưng mà qua việc phân tích các thông tin đã biết, chắc chắn việc này có nhiều quan lại cao cấp trong triều và các quan đứng đầu các địa phương, trong đó có Ký châu thứ sử Hàn Phức, Tịnh châu Thứ sử Đinh Nguyên, Thanh châu thứ sử Khổng Dung, U châu thứ sử Lưu Ngu, lại còn có thái phó Viên Phùng, thái sư Viên Ngỗi với tư đồ Hoàng Uyển cùng tam công cửu khanh. Nhưng nếu bệ hạ đều nhất nhất chặt đầu, nghiêm trị các quan lại địa phương dính líu vào đó chỉ sợ sẽ ép họ làm phản, làm ảnh hưởng đến gốc rễ nước nhà.”
Lưu Hoành nói: “Ừ, Nhượng phụ lo phải lắm, trẫm cũng đang lo việc này.”
Trương Nhượng nói tiếp: “Theo ý của lão nô, sao ta không ‘Cầm tặc tiên phải cầm vương’?”
Lưu Hoành nói: “Ý Nhượng phụ là giết chết hoàng thúc (Lưu Ngu)?”
Trương Nhượng nói: “Bệ hạ thánh minh.”
Lưu Hoành nói giọng khó khăn: “Nhưng mà Hoàng thúc được mẫu hậu rất tín nhiệm, nếu giết chết thì mẫu hậu sẽ trách tội, việc này phải làm thế nào?”
Trương Nhượng giọng âm hiểm nói: “Bệ hạ, lão nô có một kế, vừa diệt được Lưu Ngu vừa khiến thái hậu không trách tội bệ hạ được.”
“Ồ, là kế gì?”
“Bệ hạ chẳng lẽ quên mất, ở nơi U châu hoang dã còn có một người như thể mãnh hổ sao?”
Lưu Hoành liền biến sắc mặt nói: “Nhượng phụ nói đến Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược?”
Trương Nhượng nói: “Đúng là người này! Bệ hạ sao không mượn tay Mã Dược để giết Lưu Ngu? Như vậy khi thái hậu trách móc, hoàng thượng cứ đổ hết tội lỗi lên đầu Mã Dược là được.”
“Hay! Thật tuyệt diệu!” Lưu Hoành vui mừng nói: “Cứ làm theo ý Nhượng phụ đi, lập tức đem mật chỉ đưa gấp tám trăm dặm đến Trữ huyền, hạ lệnh cho Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược bí mật giết Lưu Ngu.”
Trương Nhượng nói: “Lão nô tuân chỉ.”
o O o
Phủ của công chúa Ích Dương, tẩm cung của Lưu Minh.
Lửa trong lò sưởi đang cháy to, ngoài trời mặc dù rét mướt nhưng trong cung lại vẫn ấm áp như mùa xuân, Lưu Minh trên mình chỉ mặc một cái áo lụa mỏng, uể oải thu người nằm trên giường, mông nở eo lưng thon thả yểu điệu đến tuyệt vời với những đường cong lồ lộ, lại thêm... trên mặt càng rạng ngời tình cảm yêu thương nồng nàn.
“Công chúa.” Tỳ nữ thân tín không để lỡ thời cơ trêu ghẹo nói: “Tướng quân nói gì, có những lời tình tứ gì trong thư thế, có thể cho nô tỳ đọc một chút được không?”
“Muốn chết.’
Lưu Minh vung tay muốn đánh, nhưng sắc mặt lại không có ý giận.
“Ái ui, nô tỳ sau này không dám nữa.”
Nữ tỳ cười hi hi xin tha.
Lưu Minh mở bức thư bằng lụa ra, chỉ chốc lát mặt mũi lạnh lùng nói: “Ài, Mã Dược tên hỗn đản này thật là coi trời bằng vung, tới U châu không yên phận làm tướng quân lại đi giết hoàng thúc Lưu Ngu, ài, cái này chính là đại họa đây. Bản cung không biết có nên giúp hắn thoát khỏi mối họa này không đây?”
“A.” Thị tỳ kêu lên thất thanh, thật sự choáng váng: “Tướng quân còn giết cả hoàng thúc nữa sao?”
Lưu Minh vội ngồi dậy mặt đằng đằng sát khí, nổi giận đùng đùng, tấm lụa mỏng suýt thì bị xé làm hai mảnh, hỏi: “Liên nhi, phong thư này đưa đến đây bao lâu rồi?”
“Đã được ba ngày rồi.”
“Cái gì, ba ngày trước đã tới!” Lưu Minh giận dữ nói: “Vì sao hôm nay mới đưa cho bản cung?”
Nữ tỳ Liên nhi sợ hãi quỳ xuống vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ đáng chết … nô tỳ không biết là có đại sự, thấy công chúa điện hạ theo hầu hoàng thượng đi săn thú ở Hà Đông, cho nên đã tự tiện cất đi, hu hu, công chúa, nô tỳ lần sau không dám nữa, không dám nữa.”
“Được rồi, việc này cũng không trách ngươi được.” Lưu Minh thở dài rồi sai bảo: “Liên nhi, mau giúp bản cung thay áo, bản cung đêm nay phải gặp hoàng huynh.”
o O o
Ngoại thành Trữ huyền, giáo trường của đại quân.
Tổng cộng có hơn một vạn quân kỵ có mặt.
Kỵ binh đã ổn định đội hình, Mã Dược đứng trên đài điểm binh nhìn xuống, thấy các kỵ sĩ Ô Hoàn ai cũng mặc giáp da đông đặc cả giáo trường, trong trời đất tràn ngập sự lạnh lẽo của sát khí.
“Trong cuộc chiến Liễu thành lần trước các ngươi đã thua, nhưng bản tướng biết trong các ngươi có rất nhiều người không phục! Cho rằng quân Hán chúng ta chỉ nhờ âm mưu quỷ kế mới thắng trong trận chiến, nếu như hai bên dàn trận đánh một cách quang minh chính đại, Hán quân chúng ta sẽ bại một cách chắc chắn.”
Mã Dược ánh mắt lạnh băng nhìn khắp lượt các tướng sĩ Ô Hoàn, âm thanh lại vang lên vang dội cả giáo trường.
“Hôm nay bản tướng quân cho các ngươi một cơ hội nữa để chứng minh thực lực của mình!” Mã Dược vung tay một cái lạnh lùng nói: “Tất cả ra cả đây.”
Mã Dược vừa dứt lời, trong tiếng ngựa hí vang trời, một trăm kỵ binh quân Hán từ sau đài điểm binh đi vòng ra phía trước đài, đứng một hàng trước hơn vạn tướng sĩ Ô Hoàn, họ trang bị giáp đen, mũ giáp hung dữ, mã đao lạnh lẽo, cùng phi thương sắc bén.
Mã Dược chỉ tay xuống đám quân Hán dưới đài điểm binh nói: “Đây là một trăm dũng sĩ người Hán, các ngươi có thể chọn ra hai trăm dũng sĩ thiện chiến nhất cùng bọn họ quyết đấu, quy tắc đơn giản hỗn chiến cho đến khi có một bên bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Có thể bắn tên, dùng đao chém, phóng thương, có thể đánh tay không, đánh đối phương ngã ngựa cũng được! Đây là chiến tranh thật sự! Dũng sĩ tộc Ô Hoàn các ngươi không cần kiêng nể gì hết, bởi vì các ngươi đang chiến đấu vì danh dự người Ô Hoàn. Cũng giống như các dũng sĩ người Hán cũng không nương tay, trong cuộc chiến này chỉ có sống hoặc chết.”
“Bây giờ, hai trăm dũng sĩ hãy bước ra khỏi hàng!”
Trong đội hình Ô Hoàn bắt đầu có chút xáo động, sau đó rất nhanh có hai trăm kỵ binh to khỏe thúc ngựa ra khỏi hàng, đứng đối diện một trăm kỵ binh quân Hán. Sự thật chứng minh Mã Dược nói không sai, hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn mặc dù quy hàng nhưng thâm tâm bọn họ không thực sự tâm phục.
"Thương ~~ "
Mã Dược rút bội kiếm, ném mạnh lên không trung, thanh kiếm bay xa hơn mười bộ rồi cắm sâu xuống mặt đất.
“Bản tướng thề trước thanh kiếm này, nếu như dũng sĩ Ô Hoàn thắng, người Ô Hoàn có thể tự quyết định vận mệnh, có thể đi đâu tùy ý không phải nghe lệnh bản tướng! Nếu muốn lưu lại bản tướng sẵn sàng hoan nghênh, nếu không thì có thể dẫn người nhà, gia súc, nô lệ của các ngươi đi đâu cũng được bản tướng sẽ không làm khó khăn gì.”
“Tất nhiên, nếu như dũng sĩ người Hán thắng, vận mệnh của tộc Ô hoàn do bản tướng quyết định! Các ngươi … tất cả các binh sĩ đều phải phục tùng bản tướng vô điều kiện, chẳng những khẩu phục mà còn phải tâm phục! Bản tướng ra lệnh các ngươi đi hướng đông các ngươi không được đi hướng tây. Nếu bản tướng quân muốn các ngươi chết các ngươi không ai được sống, có dám đánh cuộc không?”
"Dám!"
Hai trăm dũng sĩ Ô Hoàn ầm ầm trả lời.
“Nói lớn lên một chút, bản tướng nghe không rõ!”
"Dám ~~ "
Hơn vạn tướng sĩ Ô Hoàn ầm ầm trả lời.
“Tốt!” Mã Dược mắt lộ vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đánh trống, nổi hiệu, chuẩn bị khai chiến.”
"Đông đông đông ~~ "
"Ô ô ô ~~ "
Mã Dược ra lệnh xong, tiếng trống trận cùng tiếng kèn hiệu vang động khắp nơi, tiếng kèn hiệu mang theo không khí sát phạt liên tục không ngừng, tràn ngập bốn phía.
Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Tịch Mịch Kiếm Khách Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt