Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 458
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2572 / 38
Cập nhật: 2015-05-12 11:44:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Đại Mạc Cô Lang (2)
ại nhân xin hãy thư thả không được nóng vội.” Điền Phong vội khuyên can: “Mã Dược quân mạnh chỉ quân của chỉ một quận chúng ta không thể địch nổi, vì vậy hiện thời chúng ta nên dùng trí chứ không nên dùng lực. Mã Dược tùy tiện hành động không quan tâm đến sự tôn nghiêm của hoàng tộc đã giết tôn thất nhà Hán, phạm tội đại nghịch bất đạo, đại nhân nên gửi một phong thư hỏa tốc trình lên thái phó, thái sư cùng Hoàng tư đồ, để triệu tập các quan trong triều liên danh dâng tấu, làm vậy không cần đại nhân dùng đến một binh một tốt nào, mà Mã Dược chết không nghi ngờ gì nữa.”
Mưu sĩ Thẩm Phối nói: “Đại nhân, thuộc hạ cho răng Nguyên Hạo huynh nói phải lắm, lúc này còn chưa đến lúc trực diện đối đầu với Mã Dược.”
“Được, làm vậy đi.” Thấy hai đại mưu sĩ dưới trướng đều nhất trí, Viên Thiệu liền bỏ ý định khởi binh, hắn vung tay cao giọng gọi: “Người đâu mang bút đến đây ….”
Chỉ trong chốc lát, Viên Thiệu đã viết xong bức thư, trịnh trọng gói kỹ rồi cất cao giọng nói: “Văn Sú đâu?”
Văn Sú vội đứng dậy ôm quyền nói: “Có mạt tướng.”
ViênThiệu đem bao thư đưa cho Văn Sú trầm giọng nói: “Ngươi mang thư này, dùng tốc độ nhanh nhất phi ngựa bất kể ngày đêm làm sao đưa đến tận tay lão thái gia ở Lạc Dương, biết chưa?”
Văn Sú nghiêm trang nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
“Ừ.” ViênThiệu gật đầu nghiêm giọng nói: “Vậy đi mau đi.”
Văn Sính lĩnh mệnh quay người đi ngay.
o O o
Liễu thành, đại doanh của Chu Thương.
“Báo …” trong tiếng gào vội vã, một tên lính mặt mày đầy bụi bặm bước nhanh vào, quỳ phục xuống đất nói: “Có quân tình khẩn cấp cần báo cáo!”
Chu Thương đột nhiên đứng dậy, lạnh nhat nói: “Nói đi..”
“Liêu Đông thái thú CôngTôn Độ khởi tám ngàn binh mã đang tiến đến Liễu thành, hai ngàn kỵ binh tiên phong đã qua địa phận Xương Lê!”
“Cái gì!” Chu Thương thất khinh, thất thanh hỏi lại: “Tám ngàn quân mã?”
Nghiêm Cương cũng thất sắc nói: “Không ổn rồi, Công Tôn Độ tự mình thân chinh dẫn đại quân đến đây, chắc là vì báo thù cho con, người này tính tình tàn bạo, máu lạnh hiếu sát, già trẻ trong thành sợ gặp họa lớn rồi! Hắc … bản quan ngay từ đầu đãu từng khuyên tướng quân rồi, không thể giết CôngTôn Khang được tướng quân lại không nghe, lần này thì nguy rồi.”
Chu Thương trợn mắt, lạnh lùng gọi: “Tới đây!”
Một tên thân binh tiến đến đáp: “Có tiểu nhân.”
“Dùng tốc độ nhanh nhất đến Trữ huyền cầu viện chúa công, đi suốt ngày đêm trên đường đi người không được rời yên ngựa!”
"Tuân mệnh."
Tên thân binh vôi nhận lệnh đi ngay.
o O o
Trữ huyền, phòng nghị sự phủ tướng quân.
Giả Hủ nói: “Chúa công, Tống Điển và CôngTôn Toản đã lên đường đi Kế huyền rồi.”
“Ừ.” Mã Dược quay sang Quách Đồ nói: “Có Tống Điển Giúp một tay Công Tôn Toản làm thứ sử U châu đã trở thành việc hợp tình hợp lý rồi, Công Tắc chuẫn bị xe ngựa, khi nào Công Tôn Toản được làm quyền thứ sử U châu lập tức cho người đi Kế huyền chuyển lương thực về. Tinh binh không chê ít lương thảo không chế nhiều, có món lợi như vậy không thể không chiếm lấy.”
Quách Đồ cúi thấp người xuống thấp giọng nói: “Hạ quan.. tuân lệnh.”
Mã Dược đưa mắt lại đưa mắt nhìn Giả Hủ hỏi: “Văn Hòa, người đưa thư đã xuất phát đi Lạc Dương chưa?”
Giả Hủ nói: “Thưa chúa công, người đưa thư đã lên đường.”
“Còn một phong thư nữa.” Mã Dược suy nghĩ một chút lãnh đạm nói: “Cũng chuyển gấp tám trăm dặm đưa nhanh về Lạc Dương lệnh cho Điêu Thuyền phao tin khắp thành Lạc Dương là đại nhân Viên phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển cấu kết với quan lại địa phương là Hàn Phức, VIên Thiệu có ý đồ lập Lưu Ngu làm hoàng đế.”
Giả Hủ khẽ mỉm cười đáp: “Chúa công, hạ quan đã lo làm tốt việc này rồi.”
“Ồ?” Mã Dược kinh dị liếc Giả Hủ một cái chợt nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ.”
“Chúa công” Mã Dược vừa dứt lời, bên ngoài một người lại bước vào, Cao Thuận hiên ngang đi vào rồi quỳ xuống cất cao giọng nói: “Mạt tướng Cao Thuận tham kiến chúa công.”
Mã Dược nghiêm nghị nói: “Cao Thuận tướng quân xin hãy đứng lên.”
Cao Thuận cất cao giọng nói: “Chúa công, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh gần hai vạn kỵ binh Ô Hoàn, trừ số quân già yếu, con trai độc nhất, cha con cùng trong quân … còn lại được một vạn lẻ chín mươi bảy người, đều là chiến binh khỏe mạnh cả.”
“Tốt!” Mã Dược nói: “Thống kê sau chiến sự với Lưu Ngu thế nào?”
“Thưa chúa công đã thống kê xong, tổng cộng bắt sống được hơn một vạn chín ngàn người, trong đó quân Hán là hơn một vạn người, quân Tiên Ti là hơn tám ngàn người, quân Ô Hoàn là hơn một ngàn người.”
“Ừ.. hơn vạn tù binh người Hán kia người già thả đi, còn những người trong tuổi trai tráng nhốt cả lại, hơn ngàn tù binh Ô Hoàn xung vào làm nô lệ hết, thưởng cho các tướng sĩ có công.” Mã Dược nói đến đây mắt lộ vẻ tàn ác: “Còn hơn tám ngàn quân Tiên Ti giết hết cho ta!”
Đối với người Tiên Ti Mã Dược có một chính sách nhất quán là chỉ cần cao quá bánh xe là giết hết. Hơn tám ngàn người Tiên Ti kia đều là đi theo quân Hán, nếu đã có thể theo Lưu Ngu xuất chinh tất nhiên đều là đàn ông trưởng thành tất nhiên không thể thấp hơn bánh xe, vậy tất nhiên không thể tha mạng được.”
Cao Thuận ôm quyền nghiêm mặt nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
“Ừ.” Mã Dược gật đầu quay sang Giả Hủ nói: “Văn Hòa, tính thời gian thì Liễu thành cũng sắp có tin tức đấy nhỉ?”
Giả Hủ nói: “Chắc là chỉ trong vòng một hai ngày nữa thôi.”
“Tốt vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất chinh thôi!” Mã Dược đứng thẳng người lên, ánh mắt sáng rực lên liếc qua chư tướng trong sảnh, lạnh lùng nói: “Liêu Hóa, Hứa Chử!”
Liêu Hóa, Hứa Chử từ trong hàng đi ra lạnh lùng nói: “có mạt tướng.”
“Các ngươi dẫn năm ngàn khinh kỵ Ô Hoàn theo bản tướng xuất chinh!”
"Tuân mệnh!"
“Bùi Nguyên Thiệu, Cao Thuận, Quách Đồ!”
“Có mạt tướng ( hạ quan).”
“Dẫn năm ngàn tinh kỵ, tám trăm tinh binh trấn thủ Trữ huyền.”
"Mạt tướng tuân mệnh."
Mã Dược cuối cùng quay sang Quách Đồ, đặc bệt dặn dò: “Công Tắc, sau khi đại quân xuất chinh cần giám sát cẩn thận tình hình xung quanh, nhất là Ký, Tịnh hai châu cùng động tĩnh của người TiênTi. Tuyện đối không thể xem nhẹ việc này.”
Quách Đồ cung tay đáp: “Xin chúa công yên tâm, Đồ tuyệt đối sẽ không nhục mệnh.”
o O o
Tấn Dương phòng nghị sự của phủ thứ sử Tịnh châu.
Một viên quan nhỏ vội vã đi vào sảnh, bẩm báo với thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên: “Đại nhân, việc lớn không hay rồi.”
Đinh nguyên hỏi: “Có chuyện gì mà kinh hoảng thế?”
Viên quan nhỏ đáp: “Vừa mới có tin của thứ sử Ký châu cấp báo, Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược đánh nhau với thứ sử U châu Lưu Ngu hai bên đại chiến ở thảo Nguyên Bá Thượng, Lưu Ngu đại bại, bị Mã Dược bắt sống …”
Đinh Nguyên đột nhiên đứng phắt dậy vội hỏi: “Sau đó thế nào?”
Viên quan nhỏ lại nói: “Mã Dược đem giải Lưu Ngu về Trữ huyền rồi tế sống trước linh vị các tướng sĩ chết trận!”
“A!” Đinh Nguyên kinh ngạc thất thanh nói: “Lưu Ngu là dòng dõi hoàng tộc, là trọng thần của triều đình, Mã Dược là kẻ dưới mà phạm thượng, giết chết quan trên, coi thường danh dự của triều đình, tội như làm phản, triều đình chắc sẽ không để yên, chiếu thư chắc không lâu nữa sẽ đến đây, ta nên triệu tập tinh binh các quận và chuẩn bị lương thảo để thảo phạt Mã Dược.”
Viên quan nhỏ nói: “Nhưng mà hiện Phụng Tiên tướng quân đã phụng mệnh đại nhân đi giải vây cho Mã ấp, hiện không ở Tấn Dương.”
“À.” Đinh Nguyên vỗ trán chợt nói: “Gọi Hầu Thành, Ngụy Tục, Tống Hiến, Tào Tính chư tướng đến gặp bản quan.”
"Tuân mệnh."
Viên quan nhỏ vội nhận lệnh đi ngay.
o O o
Mã ấp.
Hơn mười ngày trước, Trương Ngưu Giác thủ lĩnh Hắc sơn tặc do trong trại hết lương thảo nên dẫn năm vạn tặc binh xuống núi vây Mã ấp, ngày đêm tấn công, Mã âp thành trì nhiều nơi đã bị hư hại, quân giữ thành chết rất nhiều, xem chừng thành khó mà giữ được.
Huyện lệnh Mã ấp là Trương Túc toàn thân giáp trụ, thân chinh đi lên tường thành chống địch, thấy Hắc sơn tặc đông đảo như kiến đang từ bốn phía tấn công mãnh liệt, quân giữ thành càng ngày càng ít đi, khổ nỗi bóng dáng viện quân còn chưa thấy đâu, Trương Túc không khỏi dậm chân, ngửa mặt lên trời than: “Viện quân … viện quân sao còn chưa tới?”
“Đại nhân không ổn rồi, tặc binh đã lên được tường thành rồi!”
Một tên lính đọt nhiên la hoảng lên, Trương Túc vội quay dầu lại, quả nhiên thấy hơn mười tên sơn tặc đã hung hãn nhảy lên thành lầu, quân giữ thành mặc dù có sức phản kích nhưng không địch lại hơn mười tên sơn tặc dũng mãnh kia, ánh đao vung lên lại có quan quân ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả thành lầu.
Trơng Túc quay lại phía sau lạnh lùng nói: “Thành thì mà bị phá, gà chó cũng không còn, tất cả hãy theo bản quan giết địch.”
Phía sau hắn quan lại lớn nhỏ, nha dịch đều cầm gậy gỗ, đao, xoa ầm ầm đáp: “Thề đi theo đại nhân!”
Trương Túc rút bội kiếm đi đầu, đang lúc muốn hạ lệnh phản công, thì phía trong thành một âm thanh từ xa truyền lại: “Phụ thân đại nhân, hài nhi con đã tới.”
Trương Túc kinh ngạc quay đầu lại, thấy một viên tướng trẻ đang bước nhanh lên thành lầu, người này thân cao tám thước lưng hùm vai gấu, mặt đẹp như ngọc, đôi mắt tinh anh, vừa anh tuấn lại vừa hùng tráng, đúng là ái tử duy nhất của hắn Trương Liêu.
“Liêu nhi?” Trương Túc sắc mặt buồn bã, chợt ngửa mặt lên trời cười thảm nói: “Cũng được, ổ trứng bị lật sao còn trứng lành, nếu có lòng đền nợ nước, hãy cùng vi phụ tử chiến trên thành lầu này, coi như nhà ta đều tận trung vì đại Hán, ha ha …”
Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt - Tịch Mịch Kiếm Khách Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt