The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Fred Yager
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Cybersona
Dịch giả: Phạm Thư Trung
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ÁC SĨ CARL STUMBAUGH đã làm việc suốt 35 tiếng liền kể từ khi người ta mang nạn nhân vụ đấu súng vào. Quả là phép mầu khi hắn ta vẫn còn sống. Một đầu đạn chín ly xuyên vào cổ hắn và chu du lên đến sau đầu, ghim vào hành tủy. Đây sẽ là cuộc phẫu thuật khó khăn vào một ngày tốt lành. Bác sĩ Stumbaugh bước vào phòng phẫu thuật, cầu nguyện rằng kích thích tố hưng phấn sẽ phát huy tác dụng bất cứ thời điểm nào trong lúc này.
Hai tiếng sau, ông đã xác định được vị trí mẩu đạn. Chỉ có điều giờ đây ông đang đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu ông tiếp tục tìm cách lấy mẩu đạn ra, thì ông phải cắt tủy sống của bệnh nhân, điều này sẽ khiến hắn ta liệt cả người. Nhưng nếu ông không lấy mẩu đạn ra, thì bệnh nhân chắc chắn sẽ chết. Có thể thấy sự phân vân hiện trên khuôn mặt ông. Ông nhắm mắt trong giây lát.
“Mọi chuyện ổn chứ?” một y tá hỏi.
“Xin lỗi,” bác sĩ Stumbaugh nói. “Mình sẵn sàng chưa?”
“Bất cứ khi nào ông muốn, bác sĩ.”
Khi Garland mở mắt, hắn nghĩ mình đang ở thiên đường. Hắn chỉ nhìn thấy màu trắng. Nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn có thể thấy những vết nứt nhỏ và nhận ra mình không phải đang nhìn lên thiên đường mà là một trần nhà màu trắng.
Tiếng động từ chiếc động cơ nhỏ phát ra bên phải hắn và hắn thấy hình như mình đang được dựng dậy.
Lúc đầu tất cả những gì hắn có thể thấy là nơi trần nhà giáp với tường, được sơn màu lục nhạt, rồi hắn có thể thấy ai đó ở cuối giường đang đọc moat biểu đồ.
Một bác sĩ. Đây chắc là bệnh viện.
Bác sĩ Stumbaugh rời mắt khỏi biểu đồ gắn ở cuối giường. Ông mỉm cười với Garland.
“Cậu tỉnh lại rồi,” bác sĩ nói. “Lúc này cậu sẽ cảm thấy hơi mất phương hướng một chút.”
“Tôi đang trong bệnh viện hả?”
“Đúng,” bác sĩ Stumbaugh nói.
“Sao tôi không cảm thấy gì hết vậy?” Garland nói.
Bác sĩ Stumbaugh bước tới đầu giường và nhéo vào má Garland.
“Ui da!”
“Có cảm giác không?” bác sĩ Stumbaugh mỉm cười.
Garland nhìn ông bác sĩ với ánh mắt giận dữ. Thằng cha kỳ cục này là ai? Hắn tự hỏi mình.
“Ông làm tôi đau,” Garland nói, cố gắng cử động.
“Cậu Daniels, cậu còn sống là rất may mắn.”
“Sao tôi không cử động được thân người? Sao tôi không cảm nhận được gì từ cổ trở xuống?”
“Không may là, để cứu lấy mạng sống của cậu, chúng tôi phải hy sinh. Đó là khoảnh khắc cần quyết định ngay.”
“Ông quyết định.”
“Thì ai đó phải làm thôi.”
“Vậy ông quyết định tôi sống thực vật thì tốt hơn là chết hả.”
“Cậu Daniels. Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu mạng sống, bằng bất cứ giá nào. Nếu có người bị hoại tử có thể gây tử vong ở tay hoặc chân, thì chúng tôi tháo bỏ cái chân đó. Cậu có một viên đạn ghim vào thân não, nếu nó dịch chuyển, nó có thể đã giết cậu. Để lấy được mẩu đạn, chúng tôi buộc phải cắt cột sống của cậu. Chúng tôi đã chọn liệt giường còn hơn là chết.”
“Ông chọn. Tôi nghĩ tôi thà chết còn hơn.”
“Mọi chuyện quá bất ngờ với cậu nên không thể chấp nhận ngay được. Nhưng với kỹ thuật ngày nay, cậu sẽ ngạc nhiên với những gì mình có thể làm được mà không cần phải động tay động chân.”
Đến lúc đó Garland nhận ra có người bước vào phòng bệnh của hắn. Hắn cố nhìn ra sau lưng bác sĩ Stumbaugh và ông bác sĩ cảm thấy có người sau lưng và tránh sang một bên.
Đứng đó là một phụ nữ Mỹ gốc Á khoảng hai mươi với cặp mắt đầy nước mắt.
“Garland,” Suzy nói, gương mặt nhìn lo âu.
“Tôi thấy cậu có khách kìa,” bác sĩ Stumbaugh nói. “Tôi sẽ quay lại kiểm tra sau.”
Khi bác sĩ ra khỏi phòng, Suzy tiến đến bên cạnh giường.
“Em nghe rồi phải không?” Garland hỏi.
“Phải,” Suzy nói, hạ thấp đầu xuống. “Ôi Chúa ơi, Garland. Em rất tiếc.”
“Ừ, anh cũng vậy,” Garland nói, gương mặt hắn chuyển từ giận dữ sang buồn bã. Một giọt nước mắt xuất hiện bên mắt trái và bắt đầu chảy dài xuống má hắn khi Suzy ngồi xuống ghế cạnh giường và gục đầu lên ngực hắn.
Garland, không thể cử động, nhìn lên trần nhà, gương mặt hắn đầy cảm xúc cay đắng, mãnh liệt.
“Suzy, anh muốn em làm giùm anh một chuyện.”
Cô ngẩng đầu lên và mỉm cười trong nước mắt. “Chuyện gì cũng được, anh nói đi.”
“Ngắt điện cho anh đi.”
“Cái gì?”
“Anh không thể sống như vậy được.”
“Không.”
“Suzy. Em là người duy nhất...”
“Đừng bắt em làm như vậy. Xin đừng.” Cô đứng lên và lui khỏi giường.
“Đừng đi.”
“Đừng bắt em làm bất cứ chuyện gì giống như vậy. Đừng bao giờ.”
“Anh xin lỗi,” Garland nói. “Nhưng anh thực sự cần em làm giùm anh một chuyện. Anh cần máy tính của mình.”
Hồn Hoang Xác Ảo Hồn Hoang Xác Ảo - Fred Yager Hồn Hoang Xác Ảo