You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4437 / 30
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
hi Hoàn nằm trên giường, hai tay gối đầu, mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
Sau màn phiêu phạt từ Ấn Độ quay về, Hoàn đã được Quán Quân, anh trai của á Thi thuyết phục, chàng ở lại Đài Loan này. Hoàn đã ở lại với quá nhiều cái lý dọ Đầu tiên là đi mãi cũng mệt mỏi. Thứ hai là xí nghiệp cũng cần có Hoàn chăm sóc. Nhưng phải nói một điều, Hoàn ở lại cũng vì xứ sở này còn có người hiểu chàng. Đó là vợ chồng Quán Quân, đôi bạn tri âm tri kỷ, và còn vì Quán Quân đã cưới Hiểu Phượng, người bạn thân nhất của Vy San.
Ngày đó, vâng, bấy giờ mọi người đều còn rất trẻ, tuổi mười bảy mộng mợ Tình yêu, hạnh phúc như căng đầy trong trái tim của Hoàn và đám bạn bè. Hà Quán Quân, Bạch Hiểu Phượng, Đặng Vy San họp lại tạo thành niềm vui ngầy đầy ký ức. Tuổi thơ họ đã gắn liền nhau với hàng há kỷ niệm. Ngày đó không có sự tham dự của á Thi vì á Thi bấy giờ còn nhỏ quá. Chỉ có Hoàn với Quân và Vy San với Hiểu Phượng.
Vy San với Hiểu Phượng là đôi bạn, nhưng cốt cách họ lại giống chị em Phương Trúc và Phương Bình bây giờ.
Sao lạ vậy? Mới ghé qua nhà họ Kỷ một lần, cách đây hơn tháng mà Phi Hoàn vẫn không quên được cái ấn tượng về ngôi nhà này? Nhất là hai cô gái. Một dịu dàng như nước, một trong sáng như trăng thụ Tuổi trẻ mộng mợ Cái mùa xuân phảng phất. Mong là hạnh phúc mãi mãi sẽ là của họ Người trẻ tuổi, nên có một lý tưởng để tin yêu. Người trẻ tuổi? Tại sao lại thế?
Như vậy có nghĩa là ta không thuộc một thế giới với họ ư? Ta đã già rồi cơ à? Mới có ba mươi hai tuổi thôi mà. Chưa đến cả tuổi trung niên. Thế tại sao những người ba mươi hai tuổi kia đâu có cuộc đời sóng gió như chàng? Họ đâu có những tư tưởng bi quan với cuộc đời như chàng? Quả là ta đã lạc loài ở một thế hệ khác. Đừng! Đừng nên nghĩ gì đến chuyện nhà họ Kỷ nữa. Phải phấn chất lên. Phải cố xây dựng lại cuộc sống của chính mình. Tương lai còn quá dài. Mới ba mươi hai tuổi. Phi Hoàn nhớ đến lời của bạn, Quán Quân.
- Nào, bạn hãy tập trung tinh thần vào sự nghiệp của chính mình đi. Xí nghiệp và cơ sở đều cần có sự trực tiếp chăm sóc của bạn. Bây giờ thời đại kinh tế phát triển. Chuyện quản lý là chuyện sâu sát từng giờ từng phút. Nếu cậu cứ lơ là bỏ bê, không sớm thì muộn, mấy cái nhà máy của ông già để lại sẽ lọt vào tay người khác cả.
Đó là lời khuyên chí tình, thành thật. Rõ ràng là mấy năm gần đây, nền kinh tế thị trường của Đài Loan đã phát triển vượt bực, công nghiệp phát triển ở mức độ chóng mặt. Mức sống của dân chúng đã nâng cao ngang hàng với những nước phát triển lớn. Chỉ lơ đễnh một chút, mẫu mã hàng hóa lạc hậu một chút là doanh thu sụt lùi ngaỵ Nghe lời Quán Quân, Phi Hoàn đã bỏ ra một khoảng thời gian nghiên cứu và sắp xếp lại hệ thống hành chính, sản xuất. Như vậy cũng đủ rồi. Phi Hoàn không định trở thành tay cự phách trong thương trường. Tiền bạc chẳng có ý nghĩa lắm với Hoàn. Ngay từ mấy năm trước Hoàn đã nhận ra một điều là:
- "Càng kiếm được nhiều tiền sẽ càng xài nhiều thôi. Mà xài nhiều tiền chưa hẳn là có được hạnh phúc".
Bây giờ, Hoàn vẫn thấy như vậy.
Phi Hoàn nhìn lên trần nhà. Ngọn đèn trang trí bên trong tỏa nhẹ ánh sáng. Đây là ngôi nhà mà Phi Hoàn đã nhờ Quán Quân mua và Hiểu Phượng giúp chọn phần thiết kế nội thất. Vợ chồng họ khá xứng đôi. Chồng hành nghề kiến trúc, còn vợ thì phụ trách văn phòng trang trí nội thất. Rõ ràng là đã hạnh phúc.
Nhà của Hoàn nằm tận lầu mười một của một cao ốc. Ở đây có thể ngắm cảnh xe cộ dồn dập trên đường. Nhưng không hiểu sao, chàng vẫn thấy nó lạnh lẽo và buồn. Không phải Hiểu Phượng trang trí sắp xếp, chàng không còn thấy cần thiết phải để thêm một cái bàn một cái ghế vào chỗ thừa. Có điều, mọi thứ như thiếu vắng một cái gì. Một chủ nhân chăng? Có lẽ như vậy! Ngôi nhà rõ thật lạnh. Cái không gian hơn tám mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một thư phòng và một phòng khách, vậy mà chỉ có một mình Hoàn. Phải nói là nửa người đúng hơn. Vì nửa người kia Hoàn không biết nó đã đi lạc nơi đâu. Hoàn chợt nhớ tới lời của Phương Bình.
- Anh đi tìm anh? Thế anh không biết là mình ở đâu cơ à? Cần chi phải qua Ấn Độ để tìm lại bản thân mình?
Ta đã bỏ mất nó ở nơi nào? Hoàn nhắm mắt lại suy nghĩ. Chàng cảm thấy có một cái gì đó phân vân! Phải rồi, nỗi trống trải như lúc nào cũng hiện diện trong trái tim. Từ sau ngày chia tay với Vy San, nó cứ đeo đuổi chàng như hình như bóng, từ nước Mỹ, sang Ấn Độ rồi đến Đài Loan, nó không buông tha chàng ở bất cứ phương trời góc bể nào.
Hoàng thở dài, bất giác nhìn đồng hồ. Tám giờ đêm.
Tám giờ! Đây là cái giờ phút ồn ào, náo nhiệt nhất ở thành phố. Mọi người có thể là đang đoàn tụ trong gia đình hoặc đang vui chơi ở vũ trường, nhà hàng, trên phố. Còn Hoàn? Một tay "anh hùng từng giết hổ " lại như cái xác chết nằm dài trên giường.
Chàng nghĩ đến Thị Cái cậu con trai mới lớn kia lúc nào cũng xem Hoàn như một thứ "Thần tượng ".
- Người ta kiếm một bà vợ còn không ra, trong khi anh lại có đến ba lần vợ. Đúng là một tay đào hoa... "
Hoàn rất cảm ơn vợ chồng Quán Quân. Đó là những người bạn tốt. Họ thường giúp chàng che giấu cái dĩ vãng không tốt đẹp lắm của chàng trước mặt gia đình và cả bạn bè, tránh cho chàng nhiều cảnh bối rối, ngượng ngùng. Hoàn sợ nhất là khi nghe hỏi:
- "Anh đã lập gia đình chưa? "
Thi thì chỉ biết một phần sự việc nên không những chẳng khinh thị mà trái lại còn sùng bái. Đúng là chuyện buồn cười. Mà trên đời này, nhiều thứ lầm lẫn lại hay trở thành buồn cười như vậy.
Hoàn nằm yên. Không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Tám giờ rồi. Giờ này thành phố với những ánh đèn màu sáng choang. Nhạc trỗi khắp nơi, vậy mà Hoàn vẫn nằm đây, trên giường, một chiếc giường đôi sang trọng kiểu cách.
Đột nhiên, chuông cửa reo. Tiếng chuông reo giữa cảnh yên tĩnh thật trong, thật rõ. Hoàn giật mình, nhớ lại sáng nay, nhân viên quản lý cao ốc có ghé qua để giấy thu tiền bảo quản phí. Vì Hoàn ít khi có mặt ở nhà ban ngày, nên có lẽ họ lại ghé quạ Hoàn nhảy vội xuống giường.
Hoàn ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, rồi mở cửa.
Một bất ngờ, bên ngoài không phải là nhân viên quản lý, mà là vợ chồng Quán Quân với các bộ cánh đẹp.
- à, thì ra quí vị. Đến bất ngờ quá. Sao không điện thoại báo trước?
- Có nghĩa là trong nhà có người à?
Hiểu Phượng vừa nhìn vào trong nhà tò mò, vừa hỏi. Phi Hoàn cũng không chấp, vì dù sao Phượng cũng là mẹ của hai đứa con. Một người đàn bà phương Đông đúng nghĩa, biết chăm sóc chồng, có điều cái chất tự nhiên trong người cô ta vẫn không thay đổi. Phượng nói.
- Chúng tôi đi phố, rồi tình cờ ghé qua thôi. Thật ra cũng vì tò mò. Không biết buổi tối của những anh chàng độc thân có gì lạ không? thôi biết rồi, thì chúng tôi xin rút lui vậy.
Hiểu Phượng nói xong, kéo tay chồng định rút lui. Có lẽ cô ta nghĩ là trong phòng Hoàn hẳn có "người đẹp". Hoàn vừa cười vừa kéo Quân vào nhà.
- Cứ nghĩ vậy không à. Ở nhà có ai ngoài tôi đâu? Một mình buồn quá. May là các bạn đến kịp lúc.
Quân vào nhà, vẫn đưa mắt nhìn quanh. Anh chàng có vẻ ngạc nhiên.
- Ồ! Sao nhà mi vắng thế này. Về đây ở hơn hai tháng rồi, phải sắm cái gì cho khởi sắc một chút chứ. Làm gì cả đèn bàn cũng không mua thêm. Nếu không có Phượng sắp xếp, có lẽ không có cái ghế ngồi nữa là...
- Có lẽ như vậy.
Phượng lắc đầu nói.
- Cái ông này ở thành phố không quen rồi. Ông ở rừng sâu bên Ấn Độ cả năm quen cái nếp sống giản dị, nên không đòi hỏi tiện nghi như chúng tôi, phải không?
Hoàn nhìn bạn, cười nói.
- Xin lỗi. Tôi thấy thì với cái tài của Phượng, bài trí thế này quá đủ, quá đẹp rồi. Nếu thêm cái này cái kia vào, sợ quá hỏng nghệ thật đấy chứ?
Phượng cắt ngang.
- Thôi, đừng cho tôi leo cây nghe ông. Ông thổi phồng tôi rồi tôi tưởng thật. Lúc này ông cũng biết nịnh đầm nữa à?
Hoàn chợt nói:
- Cái con người cũ không còn nữa Phượng à.
Phượng tắt nụ cười. Phòng khách chợt lạnh đi. Quân cứu vãn tình thế, nói:
- Hoàn. Cậu cho chúng tôi trà nóng đi. Mới ăn cơm tiệm ra. Ớt cay quá. Cứ phải uống nước mãi.
Hoàn như nhớ ra nhà có khách, chàng quay lưng đi vào bếp.
- à! quí vị ngồi đợi một tí nhé. Tôi phải nấu nước trước.
Phượng ngạc nhiên rồi thở ra nói.
- Sao vậy? Nước bình thủy anh cũng không có? Thôi đi, ông ngồi đây, tôi đi nấu nước chọ Nhưng mà... Ở nhà có sẵn trà không chứ?
Hoàn chợt nhớ ra.
- à... mà cũng không có.
- Vậy thì, hằng ngày anh uống gì chứ?
Hoàn lúng túng.
- Tôi à. Thường thì ít khi tôi có mặt ở nhà. Nếu khát thì thường uống rượu, đôi khi nước lọc thôi.
Phượng nhìn Hoàn
- Vậy thì anh biết hiện nay ở nhà đang thiếu cái gì không? Đấy là một người đàn bà.
Hoàn tái mặt. Quân cảnh giác vợ.
- Phượng, em đừng nên khiến Hoàn khó xử chứ.
Phượng tròn mắt.
- Tại sao ta cứ trốn lánh vấn đề mãi như vậy? Hoàn thiếu một người đàn bà trong nhà, đó là sự thật. Anh ấy cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi. Đàn ông ở cái tuổi đó vẫn có thể lập gia đình. Đâu phải vì Hoàn đã ba lần lấy vợ? Cái gì cũng có nguyên do và cũng cần được sống chứ?
Quân kéo tay vợ.
- Phượng. Tối nay em làm sao thế? Chưa có uống rượu mà sao lại...
Phượng tiếp lời.
- Lại nói vậy phải không? Tôi thấy mấy người cứ né tránh vấn đề một cách kỳ cục. Chúng ta là bạn bè cơ mà. Tại sao gặp nhau là phải nói chuyện dầu lửa lên giá, rồi bầu cử Tổng Thống... Mấy chuyện đó quá xa vời, không thực tế?
- Sao lại không? Nó vẫn dính liền với đời sống ta đó chứ?
Phượng cố chấp nói.
- Nhưng nó không ảnh hưởng một cách trực tiếp. ít ra là đối với Hoàn. Anh ấy bây giờ đang cần yêu và phải có người yêu.
Hoàn bối rối, chàng chỉ đứng lặng nhìn hai người bạn thân. Cuối cùng rồi Hoàn cũng nhập cuộc.
- Phượng. Dù gì bạn cũng là người dám thực hiện, dám giải phẫu cái vết thương đời của tôi. Phải nói thật một điều này: Ở cái xứ Đài Loan này, chỉ có hai người là bạn tri kỷ của tôi. Mọi sự bí ẩn của đời tôi, hai bạn đều biết rành cả. Nhưng những gì tôi đang suy nghĩ hiện nay, chưa chắc hai bạn đã biết đâu. Chuyện nãy giờ hai bạn nói, để hôm nào khác chúng ta tiép vậy nhé. Được không? Còn bây giờ thì...
- Thì sao?
Hoàn nói một cách chậm rãi.
- Có lẽ cuộc đời tôi không còn muốn kết thân với một người đàn bà nào nữa. Cũng như không dám nói chuyện yêu đương. Sau hàng lô chuyện đã xảy ra như vậy, tôi thấy là trong cuộc đời này... Những người đàn bà lý tưởng tốt lành thì tôi không còn đủ điều kiện để kết hôn, còn những người mà thấp kém quá thì tôi lại khinh thường không muốn tiến tới...
Phượng cắt ngang.
- Anh khá mặc cảm đấy. Tôi thấy thì những lần thất bại trươc, đâu phải lỗi của mỗi một mình anh gây nên đâu?
Hoàn lắc đầu:
- Thôi, đừng nhắc lại những chuyện đó nữa!
Phượng cụt hứng, quay sang chồng.
- Thôi chúng ta đi, hôm nay đến không đúng lúc tí nào.
Hoàn chặn lại
- Khoan đã. Phượng, xin lỗi. Tôi biết những gì Phượng vừa nói đều xuất phát từ tình bạn bè. Tôi cũng mong rằng, bao giờ thời cơ đến... Tôi rồi sẽ tìm lại được hạnh phúc.
- Tìm lại được? Ở đâu?
Phượng hỏi một cách nghi ngờ. Hoàn có vẻ buồn rầu nói:
- Ở Vy San
- Vy San?
- Vâng.
Hoàn nói mà không nhìn mọi người. Chàng bỏ đến cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, nhìn xuống đường. Con lộ tấp nập xe cộ với đèn đuốc sáng choang. Hoàn hỏi tiếp:
- Lâu lắm rồi tôi không dám hỏi, nhưng tôi lại không biết... cô ấy có còn căm hận tôi không?
Phượng quay sang chồng, hội ý rồi nói:
- Tôi nghĩ là chuyện đó dù gì cũng đã qua, chúng ta nhắc lại làm gì chứ. Vả lại, tôi cũng không biết.
Hoàn nắm tay lại, đánh nhẹ lên khung cửa. Chàng như không nghe thấy lời vừa rôì của Phượng.
- Không lẽ Phượng không có một tin tức gì về Vy San sao? Bạn bè thân như thế à? Bây giờ cô ấy ở đâu? Khỏe không?
Phượng lắc đầu:
- Tôi không biết. Thế anh không hỏi thăm người khác?
- Tôi không dám.
Phượng suy nghĩ, cân nhắc, nhưng rồi cuối cùng cũng thú thật.
- Vậy thì... Cô ấy khỏe, đã lập gia đình cách đây ba năm. Chồng là một tiến sĩ vật lý.
Hoàn nhắm mắt lại. ánh đèn sao chói quá. Chàng đứng thẳng người một chút.
- à! Dù gì cũng phải chi vui với nàng. ít ra thì Vy San cũng đã tìm được một nơi nương tựa tốt. Thế bây giờ San đang ở đâu? ở Đài Loan này ư?
- Không phải... Cô ấy và gia đình đã di cư sang Brazil từ lâu. Cô ấy cũng lấy chồng ở bên ấy.
Khoảng thời gian yên lặng trôi qua.
Rồi Hoàn mở mắt ra. Đèn đường vẫn chói lòa, xe cộ vẫn chạy như mắc cửi. Con ngươi sao thích vội vã thế, những người đang ngồi trong những chiếc xe hơi bóng lộn kiả Họ đang vội vã đi về đâu? Hoàn ngẩng lên nhìn trời. Những vì sao lấp lánh đang lạnh lùng ngắm chàng chợt lóe chợt tắt.
- Tất cả như ảo tưởng! Ảo tưởng!
Hoàn lẩm bẩm. Đúng là ao? tưởng. Không phải ảo tưởng mà là mộng. Những giấc mộng có thật đã xảy ra và đã tan biến. Một sự tan biến làm đau lòng người, làm điên tiết! Con người gàn bướng ngang ngạnh của Hoàn, lúc nào cũng như bị khiêu khích, bị đối mặt với những con sóng hung dữ của tuyệt vọng. Lúc nào nó cũng muốn khỏa lấp, lôi cuốn Hoàn lún sâu xuống biển. Không được! Hoàn cố vùng vẫy. Phải thoát khỏi bế tắt, tuyệt vọng. Bằng không rồi một ngày nào đó, con người ta sẽ hoàn toàn băng hoại, tan vỡ. Hoàn cố trấn tĩnh, quay lại cười với vợ chồng Quân.
- Hai người chưa uống trà phải không?
Quân nói:
- Thôi được rồi, để hôm khác - Rồi quay sang vợ - Thôi chúng ta về, em.
Hoàn lại ngăn.
- Đợi chút nào. Ở nhà tôi, đương nhiên là không có trà rồi, nhưng ở cái thành phố này chúng ta có thiếu gì chỗ để uống trà chứ?
Rồi Hoàn chụp lấy chiếc áo khoác trên tựa ghế nói:
- Nào bây giờ chúng ta đi. Chúng ta sẽ đến một nơi vừa uống trà, cà phê hay nước trái cây cũng được mà lại còn có thể bắn rơi phi thuyền, đĩa baỵ Bắn đến bao giờ chiến thắng mới thôi.
- Anh nói gì tôi không hiểu.
Phượng tròn mắt nhìn Hoàn, không biết anh chàng nói gì. Giờ thì Hoàn đã lấy lại được bình thản. Mắt anh chàng rất đen, rất sáng. Phượng biết mọi thứ đã bình thường, nàng hỏi:
- Anh định đưa chúng tôi đi đâu đấy?
Hoàn vừa cười vừa nhìn Quân.
- Đến "Thung lũng chiều". Mấy người đừng tưởng tôi sẽ đưa các người đến vùng núi nhé. Đây là tên của một quán cà phê đấy. Lần đầu tiên, tôi nghe đến tên của quán nước này là do... Ở... đằng cậu Thi đấy. Và những ngày gần đây, gần như ngày nào tôi cũng ghé qua đấy giải trí.
Quân có vẻ tò mò.
- à! Ở đấy có gì đặc biệt. Nơi nào thằng Thi đến thì phải biết hẳn có tiết mục gì lạ lắm phải không?
Hoàn vừa cười vừa nói:
- Ở đấy thì cũng chẳng có tiết mục gì. Đó chỉ là một quán cà phê bình thường, có trà, có cà phê... Có thêm một vài thú tiêu khiển.
Phượng tò mò nói:
- Tôi thì không biết chuyện quá cà phê lại có thể giải sầu. Nhưng nghe anh giới thiệu, tôi chắc ở đấy hẳn có cái gì là la.
Quân thắc mắc:
- Cái gì mới được chứ?
Hoàn bật mí:
- Một trò chơ mới có gần đây. Trò chơi điện tử đấy.
Quân tròn mắt.
- Trò chơi điện tử? Thật sự cậu mê cái thứ ấy à? Cậu có biết cái đó là trò chơi của trẻ con không?
Hoàn với chìa khóa xe trên bàn nói.
- Thật sự tôi mê nó. Nhưng tôi nghĩ, nó không hẳn là trò chơi dành cho trẻ con. Tôi chắc chắn nếu bạn nhập cuộc, bạn cũng mê nó cho mà xem. Khi trên màn ảnh nhỏ hiện lên mấy chiếc đĩa bay là bạn chỉ còn tập trung hết tâm trí vào việc làm sao bắn hạ chúng nó chứ không còn đầu óc đâu để mà nghĩ đến chuyện khác.
Quân kêu lên.
- Trời đất. Cậu hết đi giết cọp lại đi hạ đĩa baỵ Tôi thấy cậu làm sao ấy?
- Cuộc đời dài lắm. Đương nhiên là chúng ta phải giải sầu thôi.
Thế là họ bước ra khỏi nhà. Khép cửa, xuống cầu thanh máy. Vừa vào thang, Quân đã nói ngay.
- Hoàn, sao cậu lại xuống dốc như vậy? Trò chơi điện tử cũng chỉ là trò chơi con nít. Tôi không khinh thường cậu, nhưng tôi thấy cậu có vẻ không bình thường đấy.
Hoàn nói:
- Cậu cứ khinh đi. Cậu biết không, máy móc điện tử rất nhạy bén. Nó biết được cái nhược điểm của con người ta và nó tấn công.
- Vậy mà tôi tưởng cậu chỉ quan tâm đến cuộc sống.
Hoàn cảm thấy hơi bất bình. Nhưng thanh máy đã ngừng. Họ đi ra bãi xe. Bấy giờ mới thấy là trời đang lất phất mưa. Gió đêm lành lạnh. Ngồi vào tay lái rồi Hoàn mới quay qua Quân nói:
- Nếu từ đây về sau cuộc đời tôi chỉ biế tới cái thú điều khiển bằng máy móc, thì không chừng hạnh phút hơn bao giờ.
Phượng nhìn bạn lắc đầu khiến Hoàn thắc mắc.
- Sao Phượng lại lắc đầu?
Phượng nói:
- Tôi thấy anh còn trẻ Nhưng mà mọi thứ lại đến với anh một cách dồn dập lạ lùng. Có lẽ đó là định mệnh. Cuộc đời anh là một cuộc ứng chiến không ngừng trên phương diện tình cảm. Tôi nghĩ chuyện đó sẽ còn tiếp tục, tiếp tục lâu lắm.
Hoàn vừa cho xe nổ máy vừa nói.
- Sao chị lại nguyền rủi tôi như vậy? Tôi thấy mệt mỏi quá rồi. Bấy nhiêu đó đủ rồi. Tôi không muốn chuyện gì xảy ra nữa. Tôi sẵn sàng đi vào rừng sâu, đến nơi hoang dã, hay phải chiến đấu với máy móc như những trò chơi điện tử này, nhưng đừng để tôi phải căng thẳng với con người nữa.
Phượng cười nhe.
- Anh nói lộn rồi. Không phải chỉ là người mà là đàng bà mới phải.
Hoàn liếc nhanh vợ bạn. Không nói gì nữa. Mưa làm kính xe ô tô mờ. Chàng mở quạt mưa. Mặt kính trong lại, nhưng những hạt mưa khác lại rơi xuống. Xua mãi không hết. Hoàn thở dài. Cuộc đời cũng vậy. Có những nỗi buồn xua mãi không tan.
Hỏi Áng Mây Chiều Hỏi Áng Mây Chiều - Quỳnh Dao