Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ào ngày diễn ra vòng thi thứ ba, đội Oozma lo lắng tập trung trước cửa vào mê cung rộng lớn. Mike giải thích, “Vòng thi này chỉ cho phép dọa trẻ em và phải tránh gặp những đứa lớn.” Đây là một cuộc đua đầy thử thách: khi thí sinh chạy vào trong mê cung, một tấm bìa cứng in hình trẻ em loài người sẽ xuất hiện. Thí sinh chỉ được phép gầm với trẻ nhỏ mà không được gầm với trẻ lớn.
Đám đông reo hò khi Art chạy vào mê cung đầu tiên. Cậu chạy qua một góc cua và gặp một tấm bìa có hình trẻ lớn. Art vội trốn đằng sau góc cua cho tới khi đèn trên tấm bìa chuyển sang màu xanh. Điều đó có nghĩa là đội Oozma đã ghi một điểm.
Mít ướt chạy vào tiếp theo. Một tấm bìa có hình trẻ nhỏ dựng lên và Mít ướt liền GƯ…ẦMMM lên. Đèn xanh bật sáng. Đội Oozma lại ghi điểm.
Đội ROR đương nhiên là đội thoát khỏi mê cung đầu tiên. Nhưng đội Oozma theo ngay sau đó, ở vị trí thứ hai, đánh bại cả đội nữ sinh HSS và PNK. Theo kết quả của ban giám khảo, đội PNK bị loại và đội OK vẫn đi tiếp vào vòng trong. Những người hâm mộ Oozma không ngừng hét to, “Cố lên OK!”
Vòng thi tiếp theo tập trung vào kỹ năng ẩn mình. Cả đội Oozma đều đọc thật nhiều sách và học cách phát huy hết mức những khả năng riêng biệt của từng người. Để giúp Don hiểu điều này, Mike đội lên đầu Don một chiếc mũ bảo hiểm và để Sulley ném anh lên tường. Don gào lên khi bay trong không trung – nhưng khi đụng trúng tường thì anh dính chặt trên đó! Hết sức hào hứng, Don tiếp tục rón rén trèo lên tường, bằng những xúc tu dính dấp hai bên cánh tay của mình.
Từng người từng người trong đội Oozma đã tìm ra lợi thế của mình. Sulley lắng nghe thật chăm chú khi Mike đọc to cuốn sách hướng dẫn hù dọa. Đây là lần đầu tiên Sulley quan tâm đến thứ gì đó trong sách. Nhưng cậu thấy rõ ràng chiến lược của Mike đã có hiệu quả. Khi đêm thử thách tiếp theo đến, thậm chí cả Sulley cũng cảm thấy cả đội Oozma đều đã sẵn sàng.
Vòng thi này tên là Trốn-và-Chuồn, yêu cầu ba đội thi phải trốn trong phòng hội ROR. Bất cứ khi nào trọng tài tìm ra một quái vật thì thí sinh đó sẽ bị loại. Còn nếu trọng tài đi qua một thí sinh mà không phát hiện ra thì thí sinh đó có thể chạy ra ngoài tòa nhà và nói to tên đội của mình. Đám đông túm tụm bên ngoài cửa sổ phòng hội ROR và quan sát cuộc thi đang diễn ra.
Rất nhanh, các thí sinh chạy vào trong tòa nhà và tìm chỗ trốn cho mình. Trọng tài, một quái vật nhiều mắt, cẩn thận tiến vào bên trong. Ánh đèn pin lướt qua một nhúm xúc tu đang bám trên rèm cửa. Những xúc tu đó lập tức co lại. Nhưng đã quá muộn. Trọng tài kéo chiếc rèm ra và tìm thấy một nữ sinh thuộc nhóm HSS. “Trò bị loại!” trọng tài hô lên.
Sau đó, vị trọng tài tiếp tục chiếu đèn pin đến chiếc lò sưởi. Những con mắt ghê gớm của ông đã chú ý đến đám vụn rơi từ trên ống khói xuống. Trọng tài chiếu đèn tới và một cô gái khác của đội HSS rơi xuống đống bồ hóng bên dưới. “Không may nhỉ, trò Kris Kringle,” ông nói.
Vị trọng tài tiếp tục đi quanh căn phòng, bước qua Sulley đang hóa thân thành tấm thảm hình đầu gấu. Khi ông đi đến khu vực tiếp theo của tòa nhà, Sulley lập tức đứng dậy chạy ngay ra ngoài. Thế rồi trọng tài đi ngay bên dưới Don mà chẳng hề chú ý đến kẻ đang bám trên trần nhà bằng những xúc tu dính dấp của anh ta.
Đám đông chờ đợi bên ngoài trông thấy các thành viên đội ROR bước ra khỏi cửa chính đầu tiên, tiếp ngay sau họ là đội Oozma Kappa. Những người hâm mộ đội Oozma liên tục hò reo ầm ĩ.
Vào cuối cuộc thử thách, Chủ tịch hội Kinh Hoàng tuyên bố với đám đông. “Chúng tôi đã tìm được hai đội thắng cuộc để đi tiếp vào vòng trong: đội giành chức vô địch liên tiếp bốn năm, Rống Ồ Ồ Rống – ROR... và đội Oozma Kappa – OK!”
Anh Phó Chủ tịch nói thêm, “Hãy nghỉ ngơi thật tốt bởi vì đêm mai các bạn sẽ phải thể hiện tài năng hù dọa của mình trước toàn trường!”
Khi đám đông bắt đầu tản đi, một nhóm người hâm mộ tiến đến đội Oozma Kappa. “Các cậu tuyệt lắm!” một sinh viên nói. “Các cậu phải dạy tôi cách di chuyển đấy nhé!”
“À, nếu thế thì chắc cậu sẽ muốn thỉnh giáo anh chàng này đấy,” Don nói, hãnh diện chỉ vào Mike. Mike ngạc nhiên nhưng cũng rất lấy làm hài lòng vì được chú ý tới.
Sulley mỉm cười khi thấy Mike đang khoái chí chỉ dạy cách di chuyển của mình cho mọi người. Rồi Sulley nhìn thấy Trưởng khoa Hardscrabble, cậu liền chạy lại chỗ cô. Lần này Sulley không còn tỏ vẻ ngạo mạn nữa. “Thưa Trưởng khoa Hardscrabble,” cậu lên tiếng, giọng khiêm nhường lễ phép. “Khi chúng em được phép quay lại khóa Hù Dọa, em hy vọng cô sẽ không cảm thấy khó chịu.”
Cô Trưởng khoa quay lại nhìn Sulley bằng ánh mắt lạ lùng. “Ngày mai, mỗi người trong các trò phải chứng minh mình là kẻ đáng sợ nhất trường. Và tôi biết một sự thật là một trong số các trò lại chẳng đáng sợ chút nào.” Cô quay đầu, liếc về phía Mike.
“Không,” Sulley đáp lại. “Cô sai rồi ạ. Cậu ấy chăm chỉ hơn bất cứ ai hết.”
“Nhưng trò có nghĩ là cậu ta đáng sợ không?” cô hỏi lại.
“Cậu ấy là trái tim và linh hồn của cả đội,” Sulley trả lời.
“Trò có nghĩ là cậu ta đáng sợ hay không?” cô Trưởng khoa lặp lại câu hỏi.
Sulley nhìn Mike đang cười phấn khởi và thấy cả hai vai mình như sụp xuống. Trưởng khoa Hardscrabble cười lạnh lùng như muốn nói Đó là những gì tôi nghĩ đấy. Cô quay lưng bước đi.
Trở về với căn phòng nhỏ xíu của cả hai trong ngôi nhà của hội Oozma Kappa, Sulley nằm giường tầng trên, cậu chăm chú nhìn lên trần nhà trong khi Mike ngồi ở giường dưới, vẫn đầy phấn khích. “Chúng ta sẽ thắng vòng thi ngày mai, Sull ạ, tớ có thể cảm thấy điều ấy!” Mike nói, giọng đầy phấn khởi, tay nắm chặt chiếc mũ MU của mình.
Sulley nhoài người khỏi giường và nói, “Này, Mike! Cậu đã dạy tớ rất nhiều chiêu độc. Khi nào đó tớ cũng muốn đáp lại cậu.”
“À được chứ, khi nào cũng được,” Mike trả lời.
Sulley nhảy từ trên giường xuống và gạt đống đồ đạc sang một bên, tạo nên khoảng trống giữa phòng. “Chúng ta làm ngay bây giờ à?” Mike hỏi.
Sulley nhặt cuốn sách dạy hù dọa của Mike lên và ném đi. “Được rồi, cậu đã nhớ hết mọi thứ trong này, mọi lý thuyết hù dọa và điều đó rất tuyệt. Nhưng giờ là lúc cậu phải quên hết chúng đi. Hãy hít thật sâu và thả con-thú-đáng-sợ trong cậu ra,” Sulley nói, giọng đầy nghiêm túc.
Mike nhìm chằm chằm vào Sulley. “Hử, cảm thấy nó ấy à,” cậu nói.
“Chính xác,” Sulley đáp. “Gầm gào lên nào.”
Mike gầm lên một tiếng. “Tốt,” Sulley nói, “nhưng cần phải to hơn nữa!”
Mike gầm lên với Sulley bằng tất cả sức lực mình có. Bỗng vang lên tiếng bà Squibbles, “Các chàng trai! Đến giờ đi ngủ rồi!”
Mike thở hồng hộc. “Sao, thấy thế nào hả?” cậu hỏi.
Sulley mỉm cười và giơ tay lên. “Đập tay nào,” cậu nói, và Mike đập tay với cậu, rồi hai người trèo trở lại giường của mình.
“Ha ha!” Mike cười hạnh phúc. “Đúng là có cảm giác khác thật. Tớ cảm thấy mọi thứ đều ùa đến cùng lúc.” Cậu nắm chiếc mũ MU thân yêu của mình trong tay. “Đúng thế, ngày mai, cuối cùng cả trường sẽ thấy Mike Wazowski có thể làm được những gì.”
“Cậu nói đúng,” Sulley nói, mắt hướng lên trần nhà. Cậu hy vọng mọi điều sẽ diễn ra tốt đẹp như ý mình.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật