Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ối muộn hôm đó, Mike nhồi tất cả đội Oozma vào chiếc xe của bà Squibbles và để bà lái xe. Sau một chặng đường dài, Mike nhờ bà đậu xe trong một bãi đậu tối om. “Cảm ơn mẹ!” Mít ướt nói khi cả đội trèo xuống khỏi xe và đứng duỗi chân duỗi tay.
Bà Squibbles vẫy tay. “Chơi vui nhé các con! Mẹ sẽ ở đây và nghe nhạc của mẹ!” Nói rồi bà kéo cửa kính xe lên và chiếc xe bắt đầu rung lên bần bật với thanh âm thình thịch của những bản rock nặng.
Art nhìn quanh. “Chúng ta đang ở đâu đây?” cậu hỏi Mike.
Đội Oozma đi theo Mike khi cậu tiến đến một cánh cổng lớn và nhìn lên nó. “Liên đoàn Dọa sư,” Mike trịnh trọng đáp lại.
Mọi người cũng nhìn lên và thấy tấm biển đề: TẬP ĐOÀN QUÁI VẬT.
“Ôi trời ơi!” Don kêu lên đầy khiếp sợ. Thậm chí cả Sulley cũng chùn chân.
Mike giơ cái kìm cắt kim loại và cả hội Oozma há hốc mồm. “Chúng ta không chỉ dừng tại đây đâu,” Mike nói với cả bọn. Một lát sau, cậu đã cắt một lỗ to tướng trên hàng rào sắt – ngay bên cạnh tấm biển đề dòng chữ Cấm Vào.
“Thật là điên rồ! Chúng ta sẽ bị tóm cả lũ mất!” Mít ướt thì thào khi Mike dẫn cả bọn trèo lên cầu thang rồi đi lên mái nhà của Tập đoàn Quái vật.
“Suỵt!” Mike suỵt rồi dẫn mọi người đến bên một cửa sổ lớn.
Khi cả nhóm nhìn qua cửa sổ, những đôi mắt bỗng mở ra thật to. “Oa!” ai đó đã kêu lên. Họ đang nhìn xuống tầng Hù Dọa, thật sự là thế, đầy những Dọa sư đang vào-ra những cánh cửa kích hoạt dẫn tới thế giới loài người.
“Nhìn cho kỹ vào, các cậu,” Mike nói, chỉ tay vào những Dọa sư bên dưới. “Nhìn xem tất cả bọn họ có điểm gì chung?”
Mít ướt nhìn chăm chú những Dọa sư ở dưới tầng Hù Dọa. Họ có hình dáng, màu sắc và kích cỡ khác nhau. “Không, chẳng có điểm chung nào cả,” cuối cùng Mít ướt kết luận, cậu cảm thấy rất khó nói.
“Chính xác!” Mike kêu lên. “Chẳng có một kiểu mẫu Dọa sư nào cụ thể cả. Những Dọa sư giỏi nhất tận dụng những sự khác biệt làm lợi thế của chính họ.”
“Ồ!” Mít Ướt thốt lên khi nhìn thấy một Dọa sư mập ú đang phình người ra tới kích cỡ cực đại.
“Terri, nhìn kìa!” Terry kều gọi cậu em. Cả hai đều đang nhìn một Dọa sư ba đầu vừa mới bước ra từ một cánh cửa kích hoạt.
Sulley cũng rất ấn tượng. Cậu nhìn những Dọa sư đó một hồi rồi quay lại nhìn Mike với sự kính nể hiện lên trong đôi mắt. Có thể Mike đã đúng.
Don thở hắt ra khi thấy một quái vật lớn tuổi đứng dưới tầng. “Này, nhìn ông già kia kìa, thành tích khá ra phết nhé!”
Mike mỉm cười. “Don, ‘ông già’ đó là Bá Tước Thompson Khủng Bố đấy!”
“Ca…ái gì cơ?” Sulley sững sờ. “Đâu?” Rồi cậu bật cười. “Ối chà! Đúng là ông ấy rồi! Tớ vẫn còn giữ thẻ hù dọa của ông ấy đấy!”
“Tớ cũng thế!” Mike nói, và đó là lần đầu tiên cậu nhận ra giữa họ cũng có điểm gì đó chung. “Cậu cũng sưu tập thẻ hù dọa à?” Mike hỏi.
“Ừ,” Sulley đáp, giọng đầy kiêu hãnh. “Bốn trăm năm mươi cái!”
“Ấn tượng đấy,” Mike gật gù nói. “Tôi có sáu ngàn cái cơ. Vẫn còn đang thu thập tiếp. Nhưng, dù thế thì con số bốn trăm năm mươi của cậu cũng khủng lắm!”
Mít ướt được củng cố tinh thần bằng những gì cậu nhìn thấy phía dưới tầng, liền thử làm bộ mặt đáng sợ và gầm lên. “Này, nhìn tôi xem,” cậu nói, “tôi, Bá Tước Thompson Khủng Bố đây!”
“Trông cũng khá đấy chứ!” Art nói.
Mike và Sulley nhìn cả đội Oozma đang hưng phấn trở lại khi họ nhận ra họ quả thực vẫn có thể thực hiện ước mơ của mình.
Sulley bỗng quay lại thở dài với Mike. “Tớ đúng là một thằng tồi mà, phải không?”
“Tớ cũng thế,” Mike thú nhận. “Nhưng vẫn chưa quá muộn đâu. Chúng ta có thể là một đội tuyệt hay. Chỉ cần cùng nhau làm việc…”
“Này! Các người làm gì trên đó?” một lính gác kêu lên.
Cả đội bàng hoàng bất động. Rồi Art sợ hãi. “Tôi không muốn quay lại nhà tù lần nữa đâu!” cậu ta khóc lóc và lao qua mái nhà. Mike và các thành viên khác của hội Oozma cũng chạy theo sau.
“Họ đuổi ngay sau chúng ta!” Don hốt hoảng kêu to khi Sulley kéo anh chạy. Cả nhóm phi thẳng tới chỗ cái thang, hy vọng có thể leo lên mái nhà cao hơn. Nhưng họ đã chậm chân.
“Bọn chúng kìa, ngay trên đó!” tay lính gác hét ầm lên. Giờ thì cả một nhóm bảo vệ đuổi theo họ. “Bắt lấy chúng!”
Mike thở hắt ra khi các lính gác trèo lên thang, ngoe nguẩy những cái đuôi và xúc tu của họ. Cậu vội dẫn cả đội trèo lên gờ tường rồi nhảy xuống mái nhà thấp hơn. Mít ướt là người nhảy sau cùng. Cậu chàng mũm mĩm sợ hãi bám chặt lấy gờ tường rồi ngã nhào. May thay Sulley đã vươn cánh tay dài của mình ra và kịp thời tóm lấy cậu. “Cảm ơn, chiến hữu!” Mít ướt thở hổn hển.
Sulley vác Mít ướt lên vai mình mà chạy. “Không có gì,” Sulley nói khi chạy theo Mike và các thành viên khác của hội Oozma Kappa.
Chỉ một lát sau, Don cũng thở không ra hơi và bị tụt lại phía sau. “Tôi ổn, thật đấy!” Don nói, thở hổn hển. “Chỉ đau tim tí thôi.” Thế là Sulley cũng vác luôn cả Don lên vai rồi tiếp tục chạy.
“Đứng lại!” một tay lính khác la lên. “Cấm cử động!” Nhưng Sulley dù đang vác toàn bộ thành viên đội Oozma vẫn phi như bay. Cậu nhảy xuống đất và lao đến chỗ chiếc xe.
“Mẹ ơi! Khởi động xe đi!” Mít ướt hét lên khi họ chui qua hàng rào.
Bà Squibbles hạ cửa xe xuống và mỉm cười. “Sao hả con yêu?”
“Khởi động xe đi, mẹ!” Mít ướt la toáng lên. “XEEE! Khởi động nó điii!”
Bà Squibbles vẫn cười. “À, được rồi,” bà nói. Mike và cả đội Oozma chui vào xe ngay khi cửa mở.
“Mẹ ơi, đi thôi!” Mít ướt vội nói khi thấy mấy tay lính gác cũng đã chui qua lỗ hổng trên hàng rào đuổi theo họ.
“Thắt dây an toàn vào,” bà Squibbles mỉm cười dịu dàng nhắc nhở con trai và các bạn của cậu.
Cả đội Oozma phát hoảng khi thấy đội lính gác ngày càng tiến đến gần hơn. “Được rồi ạ,” Mít ướt kêu lên. “Đi thôi!”
“Có ai muốn ăn kẹo không?” Bà Squibbles hỏi.
“LÁI XE ĐI MẸ!” Mít ướt gào toáng lên. Nhưng quá muộn mất rồi. Đội lính gác đã bắt kịp tới chỗ chiếc xe. Mike chẳng kịp nghĩ, cậu liều lĩnh đạp chân lên bàn đạp mà nhấn ga. Chiếc xe rồ máy chạy khỏi bãi đậu xe của Tập đoàn Quái vật.
“AAAAA!” cả đội Oozma đã hét ầm lên khi chiếc xe lao xuống đường. Sau đó tất cả đều bật cười thật to.
“Thật là quá đỉnh!” Terri lùn nói và tất cả cùng quay lại nhìn mấy tay lính gác phía sau đang dứ dứ nắm đấm và run lên vì tức giận.
“Lại lẻn vào đâu nữa đi!” Art vui vẻ đề nghị.
o O o
Khi quay về nhà của hội Oozma Kappa, tất cả các thành viên đều có thái độ khác hẳn ngày hôm trước. Tràn đầy hưng phấn, cả nhóm bắt đầu luyện tập cho Cuộc thi Hù Dọa với một tinh thần tự tin và quyết tâm mà họ chưa từng có trước đây. Bà Squibbles may cho họ những chiếc áo len vàng và xanh lá cây, màu chủ đạo của đội. Khi Sulley và Mike mặc áo và đội mũ Oozma lên, bất giác cả hai cùng giơ ngón cái lên với nhau. Thật tuyệt! Họ đã trở thành một đội!
Kể từ bữa đó, tất cả các thành viên đội Oozma đều dậy từ sáu giờ sáng. Họ đến sân trường và tập luyện kỹ năng hù dọa mỗi ngày. “Những đôi chân hù dọa!” Mike hô to khi họ tập chạy, trườn và bò khắp sân trường.
Từ đằng xa, Johnny và Chet quan sát đội Oozma tập luyện và lắc đầu. Vòng thi thứ ba của Cuộc thi Hù Dọa là Không Dọa Trẻ Lớn, và họ dám chắc rằng Oozma Kappa sẽ không có cửa chiến thắng.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật