As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ike vẫn nhìn vào đám đông, hy vọng có một ai đó, bất cứ ai cũng được, muốn gia nhập hội Oozma Kappa. Cuối cùng Chủ tịch hội Kinh Hoàng nhìn Mike và nói, “Ừm, rất tiếc nhưng mọi chuyện có vẻ không ổn cho lắm. Chúng tôi phải tiếp tục công việc thôi. Đội của cậu không đủ tiêu chuẩn.”
Đội nhiên, một giọng nói vang lên. “Có đấy!” Một quái vật to lớn gạt đám đông và bước lên đứng trên nóc chiếc xe cùng với Mike. Đó là Sulley, kẻ đã đi theo Mike và chứng kiến toàn bộ sự việc. “Người nổi tiếng đã đến rồi đây,” cậu ta nói.
“Cậu?” Mike thốt lên, nhìn chằm chằm vào Sulley. “Không đời nào!” Rồi Mike lại quay lại với đám đông. “Có ai không, ôi làm ơn! Bất cứ ai cũng được!”
Chủ tich hội Kinh Hoàng đã mất hết kiên nhẫn. “Chúng tôi kết thúc việc đăng ký rồi,” chị nói, “rốt cuộc cậu ta có ở trong đội của cậu không?”
Mike giơ hai cánh tay màu xanh lá bé xíu của mình lên đầu hàng và nói, “AAA…! Thôi được rồi. Cậu ta thuộc đội của tôi.”
Cô Trưởng khoa mỉm cười lạnh lùng với Mike.
“Chúc may mắn!” cô nói rồi bước đi.
Sulley chỉ nhún vai. “Được rồi, Wazowski, kế hoạch thế nào?”
o O o
Tối hôm đó, Mike và Sulley đi tới phòng sinh hoạt của hội Oozma Kappa, mang theo cả đồ đạc. Hai người đứng trước một căn nhà nhỏ trông vẻ bề ngoài nghiêm nghị với cổng mái vòm và rèm cửa đăng-ten treo trên cửa sổ. “Cái nhà này là phòng sinh hoạt của hội ư?” Sulley hỏi.
Đúng lúc ấy, quái vật trung tuổi hói đầu mở toang cửa bước ra, nhiệt liệt chào mừng họ. “Chào các chàng trai cùng đội!” anh ta nói, vẫy vẫy những xúc tu của mình. “Nào nào, vào nhà đi! Thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được tiếp đón các bạn tới ngôi nhà mới!”
Mike và Sulley trao đổi ánh mắt nghi hoặc khi bước chân vào ngôi nhà trông chẳng khác gì nhà của một bà lão. Bên trong toàn đồ linh tinh và những cái gối tựa diêm dúa đầy ren là ren. “Chúng tôi gọi căn phòng này là Trung tâm Tiệc Tùng,” cậu quái vật mũm mĩm cười toe toét.
“Về mặt kỹ thuật thì chúng tôi chưa từng có bữa tiệc nào ở đây,” một cái đầu của quái vật hai đầu giải thích.
“Nhưng nếu có,” cái đầu còn lại chêm vào, “thì mọi thứ luôn sẵn sàng!” Nói rồi cậu ta bật cái điều khiển và một quả cầu disco lấp lánh bỗng đâu xuất hiện trên trần nhà và… rơi xuống sàn, vỡ tan.
Quái vật trung tuổi vui vẻ đưa cho Mike một cốc nước. “Ô hô! Phục vụ ca cao nóng đây. Ê hê! Tiếp theo… của cậu này!”
Mike cố gắng kéo mọi người quay lại vấn đề chính bằng cách trịnh trọng nói với các thành viên trong đội, “Tôi muốn bắt đầu câu chuyện bằng việc…”
Nhưng Sulley đã chen ngang. “Vậy là...” cậu nói, nhìn đội Oozma Kappa bằng ánh mắt đầy ngờ vực, “các cậu cũng học khóa Hù Dọa?”
“Chúng tôi ước gì được thế!” quái vật đầu hói trả lời. “Không một ai trong số chúng tôi trụ được lâu. Hẳn chúng tôi không phải là những người cô Hardscrabble cần tìm.” Anh ta đưa cho Sulley tấm danh thiếp của mình, “Tôi là Don Carlton, ‘sinh viên lão làng’,” anh ta giới thiệu với một tiếng thở dài. “Ba mươi năm trong ngành dệt may và rồi Don bảnh chọe bị sa thải. Giờ tôi có thể ném mình vào những bữa tiệc tùng vô bổ hoặc quay lại trường và học về máy tính.”
Mike và Sulley khẽ gật đầu rồi quay sang quái vật hai đầu. “Xin chào, tôi là Terry kều với chữ Y dài ở cuối!” Một cái đầu nói.
“Còn tôi là Terri lùn với chữ I ngắn ở cuối!” Cái đầu thấp hơn nhưng trông gần giống hệt cái kia nói. “Anh tôi có thể cao hơn, nhưng tôi thì…”
“Đẹp trai hơn!” Cả hai cái đầu cùng đồng thanh nói. Rồi hai cái đầu quay lại nhìn nhau và cùng cười.
Một quái vật lực lưỡng gần như chỉ có hai chân cùng bộ lông tím đậm cộc cằn giới thiệu bản thân. “Chào! Tôi là Art, nhà Triết học Cách Tân. Rất vui được ở đây cùng các bạn, cười cùng các bạn... và khóc cùng các bạn!” Cậu ta kết thúc câu nói đầy cảm xúc rồi đưa tay lau mắt. Art đưa cho Mike và Sulley mỗi người một quyển nhật ký có con ngựa một sừng trên trang bìa. Sulley nhìn quyển nhật ký như thể nó bị bệnh vậy. “Tôi nghĩ các cậu sẽ muốn lưu giữ một hành trình đẹp như mơ.” Art giải thích.
Đúng lúc đó, quái vật mũm mĩm bỗng nhào ra từ phía sau Sulley khiến cậu chàng to xác giật nảy mình nhảy dựng và hét lên.
“Tên tôi là Scott Squibbles,” cậu nhóc mũm mĩm nói, chớp cùng lúc năm con mắt của mình. “Bạn bè gọi tôi là Mít ướt. Tôi không năng nổ, không hướng ngoại và hầu như cũng không được chào đón ở bất cứ đâu… trừ ở đây.”
Vậy là đã xong màn chào hỏi. Mike thêm một lần nữa cố gắng giành quyền kiểm soát cả đội. “Nào, giờ thì chúng ta đều đã biết nhau, với tư cách là đội trưở…” Nhưng cậu vừa mới bắt đầu thì Sulley lại chen ngang một lần nữa.
“Về cơ bản, các cậu không hề có tí kinh nghiệm hù dọa nào à?” Sulley hỏi.
Tất cả các thành viên hội Oozma Kappa đều bật cười lớn. “Không nhiều lắm!” Mít ướt nói. “Nhưng giờ chúng tôi đã có cậu!”
Don gật đầu quả quyết. “Cậu là quái vật đáng sợ nhất mà tôi từng thấy, kể cả với mấy cái đốm hồng kia nữa.”
Mike nhìn tất cả bọn họ với vẻ không-thể-tin-nổi. “Này, thực ra thì,” cậu nói. “Tôi nghĩ tôi mới là người gom đội của chúng ta lại đấy.” Nhưng có vẻ như không ai lắng nghe cậu cả. Mít ướt đang bận nắm bàn tay to lớn của Sulley và giơ nó đặt lên trên đầu mình.
“Tay của cậu còn to hơn cả cái mặt của tôi này!” Mít ướt nói với vẻ hâm mộ cực kỳ.
“Trông cậu ta như một ngọn núi có lông vậy!” Terry kều chêm vào.
“Chúng tôi nghĩ giấc mơ của chúng tôi đã kết thúc rồi nhưng như Mike đã nói, nếu chúng ta thắng, tất cả sẽ được vào học khóa Hù Dọa!” Don kêu to.
“Chúng ta sẽ trở thành những Dọa sư chuyên nghiệp!” Terry kều cũng reo lên vẻ hứng khởi.
“Ừ!” Sulley nói giọng đầy nghi ngờ. Cậu nhìn Mike bằng ánh mắt lo lắng và ngờ vực. Nhưng Mike chỉ đơn giản mỉm cười và gật đầu, cứ như bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra vậy.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật