There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
gày tháng vẫn trôi qua và một học kỳ mới sắp bắt đầu, vào tháng Một. Quay lại với lớp học, Mike sốt ruột ngồi trên ghế nghe Giáo sư Brandywine giảng về những mẫu thiết kế bình thét. Đây là ngành học mới của Mike. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía khoa Hù Dọa và tự hỏi tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này.
“Vài người nói làm công việc thiết kế bình thét này rất nhàm chán, chẳng có chút thử thách nào, rồi thì lãng phí tài năng thiên phú của một quái vật...” Giáo sư Brandywine nói bằng ngữ điệu đều đều của ông. Mike hoàn toàn đồng ý với điều đó.
Trong góc bên kia lớp học, Sulley ngồi đó lườm Mike. Trong suy nghĩ của Sulley, mọi thứ tại Học viện Quái vật này đều hoàn hảo cho tới khi Mike xuất hiện và phá hủy chúng.
Sau buổi học, Mike chán nản trở về ký túc xá. Sulley thì vẫn nhìn cậu đầy đe dọa, đi theo sau cậu suốt cả chặng đường. Cậu ta đang bực bội và cậu ta muốn Mike biết điều đó.
Nhưng Mike chẳng thèm để ý tới Sulley. Cậu đang rất buồn. Cậu đi thẳng về phòng ký túc và ngắm chiếc mũ MU của mình. Ước mơ của cậu đã tan vỡ. Cậu cầm cuốn sách giáo khoa về thiết kế bình thét lên và thở dài. Rồi đột nhiên, cậu quăng mạnh cuốn sách vào tường, nó đụng phải cuốn lịch và... để lộ ra tờ rơi về Cuộc thi Hù Dọa của hội Kinh Hoàng được đính lên đó trong ngày đầu tiên cậu tới trường.
Mike nhích lại gần, cậu nhìn chằm chằm vào tờ rơi. Chậm rãi, một nụ cười nở trên môi cậu. Rồi cậu giật toạc tờ rơi khỏi tường và lao ra cửa. Nhưng khi mở cửa ra, cậu lại thấy Sulley đang đứng đó lừ mắt nhìn mình. “Tránh đường nào!” Mike hét lên và phi ra ngoài hành lang.
Mike lao ra khỏi tòa nhà và chạy thẳng tới khu Hội sinh viên. Một đám đông các quái vật cả nam cả nữ đang chen chúc nhau đứng đó, tất cả đều đang hướng về phía sân khấu ngoài trời.
o O o
Vị Chủ tịch hội Kinh Hoàng đứng trên sân khấu, đang diễn thuyết với đám đông bên dưới:
“Chào mừng các bạn đến với Cuộc thi Hù Dọa năm nay của hội Kinh Hoàng!”
Chị cao giọng nói. Mọi người hò reo inh ỏi, cổ động cho những nam nữ sinh quái vật tham gia cuộc thi. Rồi Chủ tịch hội tiếp tục, “Xin được trân trọng giới thiệu một vị khách đặc biệt của ngày hôm nay, đồng thời là người sáng lập cuộc thi này, cô Trưởng khoa Hardscrabble!”
Cả đám đông lại reo hò lần nữa khi cô Trưởng khoa bước lên bục diễn giả. “Xin chào các trò,” giọng cô trầm thấp gần như gầm gừ. “Khi còn là sinh viên, tôi đã lập ra những cuộc thi đầy tình bằng hữu này. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần: muốn mang được cúp về, bạn phải là một quái vật đáng sợ nhất trong toàn trường!” Sau một tràng pháo tay thật lớn nữa, cô kết lại bằng một nụ cười nhạt, “Chúc may mắn và chúc những quái vật xuất sắc nhất thắng cuộc.”
Chủ tịch hội mỉm cười và tuyên bố, “Được rồi, tất cả mọi người! Việc đăng ký tham dự cuộc thi đã chính thức…”
Nhưng trước khi chị kịp nói “kết thúc” thì bỗng có một tiếng hét từ dưới đám đông, “ĐỢI ĐÃ! Tôi muốn đăng ký!” Là Mike nhỏ bé.
Đôi mắt của Trưởng khoa Hardscrabble nheo lại khi Mike dạt đám đông tiến đến. “Cậu phải thuộc một hội nào đó thì mới được tham dự,” Chủ tịch hội nhắc nhở Mike.
Mike quay lại và liều mạng nhìn quanh đám đông. Cuối cùng cậu chỉ vào một hội sinh viên duy nhất mà cậu nghĩ chắc chắn họ sẽ cho cậu vào. “Chú ý! Hội đoạt quán quân cuộc thi năm nay,” cậu trịnh trọng nói, “sẽ là những người anh em, anh em của tôi, thuộc hội… Oozma Kappa!”
Cả đám đông quay lại nhìn các thành viên Oozma Kappa, trông họ cũng bàng hoàng không kém gì đám đông đang nhìn mình. Oozma Kappa – nhóm lập dị đứng đó đầy tự hào: một quái vật hói đầu, trung tuổi; một cậu quái hai đầu gầy nhẳng; một cậu bốn tay; và một cậu mũm mĩm tròn xoe với hai má hồng hào cùng cả mớ mắt; cuối cùng là một quái vật lông lá bù xù trông có vẻ e thẹn. “Xin chào!” Quái vật mũm mĩm ngượng nghịu. Quả bóng cậu ta đang cầm bỗng dưng bị vỡ đánh bụp, cảnh tượng đó khiến cả đám đông cười ầm lên.
Trưởng khoa Hardscrabble tiến về phía Mike. “Trò Wazowski,” cô lạnh lùng, “trò đang làm gì thế?”
“Cô vừa nói rằng người thắng cuộc thi này là quái vật đáng sợ nhất trong toàn trường,” Mike trả lời. “Nếu em thắng, điều đó có nghĩa cô đã loại một Dọa sư xuất sắc nhất trường đấy ạ.”
“Điều đó không thể xảy ra,” cô Trưởng khoa thẳng thừng đáp.
“Nếu vậy cô có thể đánh cược một phen với em không?” Mike nói. Đám quái vật bắt đầu xôn xao vì kinh ngạc. Phải chăng cậu sinh viên này đang muốn thách thức cô Trưởng khoa? Cô Hardscrabble nhìn cậu với ánh mắt đe dọa. Chỉ trong một thoáng, Mike cảm giác như cô ấy sẽ đổ nước sốt lên người cậu rồi ăn tươi cậu như đánh chén một quả trứng. Nhưng cậu vẫn đứng đó đầy kiên định. “Nếu em thắng, xin cô cho em vào học lại khóa Hù Dọa.”
“Và điều đó thì chứng minh được gì đây?” cô gằn từng tiếng hỏi.
Mike đáp lời, “Rằng cô đã sai, thưa cô.”
Trưởng khoa Hardscrabble thoáng chút nghĩ ngợi, nhân tiện cô đánh giá luôn cậu chàng quái vật màu xanh lá bé tin hin đang đứng trước mặt mình. “Tốt thôi,” cuối cùng cô nói. “Nếu trò thắng cuộc, tôi sẽ cho phép cả nhóm của trò vào học lại khóa Hù Dọa. Nhưng nếu trò thua cuộc, thì hãy đóng gói đồ và rời khỏi trường này.”
“Đồng ý, thưa cô!” Mike đáp.
“Giờ thì trò phải tìm đủ thành viên để có thể tham gia cuộc thi,” cô Trưởng khoa tiếp lời.
Mike nhìn vào nhóm của mình và thấy hoàn toàn đúng luật. Cậu quay lại chị Chủ tịch hội Kinh Hoàng hỏi, “Có vấn đề gì sao? Chỉ cần sáu người là đủ phải không ạ?”
“Chúng tôi đếm người chứ không đếm đầu,” chị Chủ tịch nói, chỉ tay về phía quái vật hai đầu. “Cậu ta chỉ tính là một người thôi.”
Trưởng khoa Hardscrabble mỉm cười khi quan sát vẻ lúng túng của Mike. “Có ai muốn gia nhập hội chúng tôi không?” Mike hỏi đám đông. “Bất kỳ ai cũng được?”
Đột nhiên, Mike nhìn thấy cậu bạn cùng phòng trong đám đông. “Randy! Randy, cảm ơn trời phật, tớ cần cậu vào đội tớ!”
“Ôi, xin lỗi Mike,” Randy nói. “Tớ đã có đội mất rồi.” Randy đi về phía Johnny và Mike nhìn thấy cậu ta đang mặc chiếc áo khoác của hội ROR.
“Anh bạn!” Johnny quay lại nhìn Randy vui vẻ nói, “Làm trò coi nào!” Nở một nụ cười, Randy tự làm mình biến mất. Trò hay ho này làm cả hội ROR cười ầm lên.
Mike vội cuống cuồng. Cậu nhảy lên nóc một chiếc xe trong bãi đỗ xe gần đó và kêu gào nài nỉ, “Làm ơn, có ai đó! Tôi cần một thành viên nữa. Chỉ một quái vật nữa thôi!”
Nhưng chẳng ai đáp lại cậu cả.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật