Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rong ngày trọng đại này, Mike và Randy tuy rất lo lắng nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm. Hai anh chàng vẫn mải miết đố bài nhau trong khi đi tới khoa Hù Dọa.
Từ phòng sinh hoạt của hội ROR phía bên kia sân trường, Sulley nhìn thấy Mike, cậu ta gằn giọng đầy đe dọa. “Tôi sẽ chùi sàn nhà bằng cái thằng bé tẹo tưởng-mình-biết-tuốt kia!” Sulley tuyên bố với đám anh em trong hội ROR.
“Rồi, rồi, cậu sẽ làm được, Xanh bự ạ.” Và rồi cũng trước sự kinh ngạc của Sulley, Johnny cởi chiếc áo khoác của hội ROR mà Sulley đang mặc ra, vắt nó trên tay mình.
“Này! Đợi đã. Anh làm gì…”
Johnny mỉm cười. “Đây chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi. Hội ROR toàn những sinh viên hù dọa đỉnh nhất trường, Sullivan ạ. Không thể nào chứa chấp một kẻ thua cái quả-bóng-chuyền-bãi-biển kia được.”
“Tôi sẽ đè bẹp gí hắn ta!” Sulley phản đối.
Johnny vẫn cầm chiếc áo khoác in chữ ROR của cậu, đáp, “Vậy thì, cậu sẽ lấy lại nó nhanh thôi. Đã đến lúc khoa trương cái tên nhà Sullivan rồi đấy!”
Sulley bước vào lớp học, cậu ngồi xuống ngay cạnh Mike và Randy. Giáo sư Knight thông báo với các sinh viên, “Bài thi hôm nay sẽ đánh giá khả năng của mỗi trò trong việc phán đoán nỗi sợ hãi của một đứa trẻ loài người và đưa ra phương án hù dọa thích hợp trong một phòng hù dọa giả lập.” Thầy giáo chỉ vào căn phòng được mô phỏng như phòng ngủ của một đứa trẻ loài người. Trên giường, một người máy nhỏ được đặt nằm như một đứa trẻ đang ngủ. Các sinh viên hồi hộp nhìn vào khối máy móc đó.
“Trưởng khoa Hardscrabble sẽ dự giờ thi của chúng ta ngày hôm nay để xem những sinh viên nào được tiếp tục theo học khóa hù dọa này và những sinh viên nào bị loại,” Giáo sư Knight tiếp lời. Ông đưa tay về phía Trưởng khoa Hardscrabble đang đứng bên cạnh, với nét mặt nghiêm nghị, cô vờ như vô tình xem xét chiếc bình đựng tiếng thét của mình. “Bắt đầu nào!”
Ngay sau đó, sinh viên đầu tiên lên bục và chuẩn bị sẵn sàng dự thi. “Tôi là một cô bé năm tuổi rất sợ nhện và Ông già Noel,” Giáo sư Knight nói. “Trò sẽ dùng cách thức hù dọa nào đây?”
Cậu sinh viên nuốt khan khi thấy cô Trưởng khoa Hardscrabble dang rộng đôi cánh và bay lên phía cửa sổ đứng quan sát. “Dạ, em sẽ dùng kiểu Trườn-rồi-Dọa tùy cơ ứng biến ạ,” cậu ta đáp.
“Làm đi.” Giáo sư Knight nói.
Cậu sinh viên bước qua cánh cửa phòng giả lập, rồi nhào tới gầm lên với đứa trẻ rô-bốt trên giường. Cậu ta nhìn Giáo sư Knight, hy vọng mình đã làm đúng. Nhưng giáo sư chỉ đơn giản thông báo, “Kết quả sẽ được dán bên ngoài văn phòng của tôi. Người tiếp theo!”
Các sinh viên ngồi đợi tới lượt vào thi. Mike lôi cuốn sách giáo khoa ra nhẩm lại bài vào phúc chót. Cảm thấy bực bội trong lòng, Sulley ngó chằm chằm vào đối thủ của mình. Rồi cậu chợt thấy hội ROR kéo nhau vào trong phòng thi ngồi xem. Johnny gật đầu với Sulley. Tuy cũng gật đầu đáp lại nhưng Sulley chẳng cảm thấy được chút động viên nào.
Sulley đứng dậy và đi lướt qua chỗ Mike ngồi, hết-sức-vô-tình làm đổ cả chồng sách của cậu xuống sàn. “Này, cậu có nghĩ không hả?” Mike hỏi.
Sulley nhún vai. “Chả nghĩ gì sất,” cậu ta nói và bắt đầu co duỗi chân tay, làm nóng cơ thể chuẩn bị tới lượt thi của mình.
Randy nhìn sang Sulley và nói, “Thôi nào, Mike. Đi khỏi chỗ này đi.”
Mike gật đầu và định bước đi. Nhưng rồi cậu đổi ý, quay lại chỗ Sulley. “Cậu mới phải biến đi chỗ khác,” Mike nói. “Tôi đã học hành chăm chỉ cho kỳ thi này, không giống như cậu.”
Sulley chỉ cười đáp, “Là bởi vì cậu không thuộc về nơi này.”
Mike đứng đần người một lúc, nỗi tức giận của cậu càng tăng lên. Rồi cậu hướng vào Sulley và gầm lên một tiếng thật lớn GRÀOOO!
Sulley lùi lại. Nhìn về phía chỗ ngồi, Sulley thấy hội nam sinh anh em ROR của mình đang quan sát. Cậu không thể để họ nghĩ cậu chùn bước được. Cậu cũng hít một hơi thật sâu và đáp trả, “GRÀOOOOO!” Lần này tới lượt Mike giật mình. Sulley cười to. “Đúng như tớ nghĩ,” cậu ta thì thào nói.
Sulley quay trở lại với việc tập luyện nhưng Mike thì không có ý định cho qua. Cậu nhảy đến trước mặt Sulley và gầm lên lần nữa. Chỉ trong phút chốc, cả lớp đã chú ý tới hai anh chàng quái vật đang mặt kề mặt mà gầm gào nhau.
“GRÀOO!”
“GRÀOOO!”
“GRÀAOOOO!”
Randy quay lại và nhìn thấy cô Trưởng khoa Hardscrabble cũng đang quan sát họ. Trong lúc đó, Sulley và Mike ngày càng tiến đến gần nhau hơn, tiếng gầm cũng ngày càng to hơn. Rồi điều khủng khiếp đã xảy ra khi Sulley nhảy lùi lại và vô tình đụng phải cái bệ đặt chiếc bình thét nổi tiếng của cô Trưởng khoa Hardscrabble.
Ai nấy đều kinh hoàng nhìn chiếc bình thét lắc lư và rơi xuống sàn nhà.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật