Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ike trở về phòng ký túc và treo cuốn lịch lên tường, ngay chỗ cậu dán tờ rơi Cuộc thi Hù Dọa hôm trước. Sau đó cậu bắt đầu lên thời gian biểu học tập cho toàn bộ học kỳ.
Còn Randy lại không muốn nghĩ về trường học. Ngày đầu tiên đã kết thúc nên cậu ta cũng như hầu hết những sinh viên khác, đều chỉ mong được tự do thoải mái.
“Thôi nào, Mike. Có một bữa tiệc của hội nữ sinh đấy,” Randy nói, ám chỉ đến những câu lạc bộ thuộc hội Kinh Hoàng. “Chúng ta nhất định phải tham dự mới được!”
Mike lật tờ lịch đến tháng Mười hai và đánh dấu bằng mực đỏ vào ngày thi cuối khóa. Cậu lại nhìn Randy. “Chúng ta mà trượt là xong đời đó. Tớ không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.” Cậu ngồi xuống bàn học và lôi sách vở ra.
“Còn có cả kỳ để học cơ mà,” Randy phản đối. “Nhưng bữa tiệc tối nay có thể là cơ hội duy nhất để kết bạn với những sinh viên bảnh nhất. Đó là lý do tớ làm mấy cái bánh này.”
Mike nhìn khay bánh mà Randy đã chuẩn bị. Trên mỗi chiếc bánh đều có một chữ cái và nếu xếp chúng lại cùng nhau thì sẽ thành dòng chữ KẾT BẠN ĐỊ. Bỗng Randy phát hiện ra một chiếc bánh bị để lộn ngược, thế là cậu ta quay ngược nó lại, chữ “Ị” đảo thành “I”. Giờ thì thông điệp hoàn chỉnh sẽ là KẾT BẠN ĐI.
“Ôi trời,” Randy nói, chỉnh lại cặp kính dày cộp của mình. “Thật là ngại quá đi mất!”
Nhưng Mike vẫn nhất quyết không đi. “Khi nào trở thành một Dọa sư thì với tớ cuộc sống sẽ là một bữa tiệc kéo dài không ngừng,” cậu nói rồi tiễn Randy đến tận cửa. “Tránh xa rắc rối ra nhé, anh bạn hoang dã!”
Randy cười khúc khích. “Ừ, anh bạn hoang dã!” Cậu ta thấy thinh thích cái từ đó.
Mike cũng cười vui vẻ. Khép cửa lại, cậu xoa hai tay vào nhau, hăm hở chuẩn bị vùi đầu vào học hành. Nhìn chiếc mũ MU của Học viện Quái vật trên cửa sổ, cậu thở hắt một hơi khoan khoái.
Nhưng ngay lúc ấy, cậu nghe có tiếng khụt khịt và rồi một con vật mặt lợn kỳ dị nhảy lên cửa sổ phòng cậu. “Cái quái gì...?” Mike bối rối tự hỏi.
Sinh vật đó khịt khịt mũi khi nó nhảy qua cửa sổ và đáp xuống sàn nhà bằng cả sáu cái chân. Mike phải nhảy dựng lên lúc nó điên cuồng chạy quanh phòng. Và rồi ngay sau đó, lại một bàn tay to đùng màu xanh da trời từ đâu xuất hiện trên bệ cửa sổ.
“ARCHIE!” Sulley hét lên khi ngã huỵch vào phòng. Con lợn chạy tới, nhảy lên bụng Sulley rồi chui tọt vào gầm giường của Mike.
“Này!” Mike quát, nhảy xuống khỏi ghế. “Cậu đang làm cái trò gì thế hả?”
“Suỵt,” Sulley đáp lại. “Suỵttt!”
“Gượm đã,” Mike nói. “Cậu dám suỵt tôi sao? Cậu không thể suỵt tô...” Nhưng trước khi cậu kịp nói nốt câu, Sulley đã dùng bàn tay to lớn đầy lông bịt lấy miệng cậu.
Sulley nhòm qua cửa sổ và thấy bốn gã quái vật bên trường Công nghệ Dọa dẫm chạy qua. “Hắn ta đâu rồi?” Một gã lên tiếng. “Phen này hắn chết chắc!” Chúng đang lùng sục cả trường để tìm Sulley.
“Ê các cậu, bên này!” một gã la lên và cả đám cùng kéo nhau đi.
Sulley nhìn chúng bỏ đi. “Lũ ngốc Công nghệ Dọa dẫm,” cậu ta nói vẻ khoái trá. Mike ú ớ gì đó và Sulley nhận ra tay mình vẫn đang bịt miệng Mike. “Ô hô, xin lỗi nhé anh bạn,” cậu ta nói và thả Mike ra.
Mike thở hổn hển. “Sao cậu lại nhảy vào phòng tôi?” Mike hỏi giọng tức giận.
Sulley có vẻ bối rối mất vài giây. “Phòng cậu á?” Cậu ta nhìn quanh căn phòng nói, “Hở, chẳng phải phòng tớ,” rồi nhún vai và quay lại câu chuyện với con lợn. “Archie đâu? Đến đây nào nhóc!”
“Archie?” Mike ngạc nhiên.
“Archie là Con lợn Dọa dẫm,” Sulley nói trong khi quỳ xuống và cố kéo con vật sáu chân kia ra khỏi gầm giường. “Nó là linh vật của Công nghệ Dọa dẫm. Tớ ăn cắp nó đấy! Tính mang tới cho hội ROR.”
“Lại cái quái gì nữa?” Mike hỏi.
Sulley đứng lên. “Hội ‘Rống Ồ Ồ Rống’ ấy. Hội nam sinh đứng đầu trường ấy. Họ chỉ chấp nhận những ứng viên sáng giá nhất thôi,” cậu ta giải thích, ngón tay cái chỉ chỉ vào bộ ngực to lớn màu xanh của mình. Sau đó, Sulley lại quay lại với con linh vật. “Được rồi,” cậu ta bảo Mike, “tớ sẽ nâng cái giường lên, cậu chui vào bắt con lợn nhé. Sẵn sàng chưa?”
“Cái gì cơ? Không, không!” Mike hét toáng khi Sulley nhanh nhảu đếm tới ba rồi đẩy cậu vào gầm giường. Cái giường như có ai đập rồi quăng lúc Mike chiến đấu dưới đó.
“Đừng buông nó ra!” Sulley kêu lên. “Coi chừng. Nó cắn đấy!” Archie phi ra ngoài, kéo theo cả Mike phía sau. Nó chạy quanh Sulley, thoát khỏi tay Mike và nhảy lên nóc giá sách.
Sulley vội vàng trèo lên bắt nó. Vừa chạm được tới con vật cậu ta đã hét toáng, “Tớ bắt được rồi!” Nhưng ngay sau đó cả giá sách đổ rầm xuống sàn.
Sulley nằm trên sàn nhà cười vang. “Tuyệt thật đấy!” Rồi cậu ta nhìn Mike. “Tớ đang làm gì thế nhỉ? Tớ vẫn chưa tự giới thiệu: James P. Sullivan.”
“Mike Wazowski,” Mike nói, cố gắng tiễn Sulley ra cửa. “Nghe này, rất vui và vinh hạnh được gặp cậu hay cái quái gì cũng được, nhưng nếu cậu không phiền thì tôi còn bận học các kỹ năng hù dọa ngay bây giờ.”
Sulley đảo mắt. “Xì, cậu đâu cần phải học mấy thứ ấy, cứ thế mà làm thôi.”
“Thật sao?” Mike đáp lời. “Tôi thì nghĩ học chẳng bao giờ là thừa cả. Nhưng cảm ơn vì đã ghé thăm nhé!” Đúng lúc chuẩn bị mở cửa thì cậu quay đầu lại và thấy con lợn... đang ngoạm chiếc mũ MU thân thương của mình. “Bỏ nó ra ngayyy!” Mike hét lên rồi lao đến định giật lại chiếc mũ. Nhưng Archie đã nhảy ra ngoài cửa sổ. “Mũuu của tôiii!” Mike gào toáng khi lao ra hành lang với hy vọng có thể bắt được con lợn ở bên ngoài kia.
“Lợnnn của tớơơ!” Sulley cũng gào lên và chạy theo ngay sau Mike.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật