Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 951 / 3
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ột buổi sáng đầy nắng, chiếc xe buýt màu vàng tươi lăn bánh rời khỏi bãi đỗ xe của trường tiểu học. Lá vào thu chuyển màu rực rỡ trên nền trời xanh ngắt, còn lũ nhóc thì đang om sòm trong xe. Bọn chúng háo hức vì được đi tham quan.
Tiếng cười và tiếng hát của chúng cũng vui vẻ như bao đứa trẻ khác, chỉ có điều lời bài hát có tí ti kỳ quặc: “Xương cổ gắn với xương đầu. Xương đầu móc với sừng mâu. Sừng mâu ngự trên khung cánh.”
Cũng có khi bài hát chẳng có gì là kỳ với lũ trẻ này hết. Bởi tuy nói năng đùa nghịch chẳng khác bất cứ đứa trẻ loài người nào nhưng kỳ thực chúng là những nhóc tì quái vật – và, quả là vài đứa cũng có sừng trên đầu thật... cả cánh nữa, rồi chân phụ, nào mắt kép, lại xúc tu, tất tần tật mấy thứ quái vật hay có. Chúng là học sinh trường tiểu học Quái Nhí. Và hôm nay, chúng được tới tham quan nhà máy tiếng thét danh tiếng bậc nhất – Tập đoàn Quái vật, đặt tại Trung tâm thế giới Quái vật Monstropolis!
Chiếc xe buýt vừa vào bãi đậu của Tập đoàn Quái vật, cô Graves, giáo viên phụ trách tốt bụng với làn da hồng tươi sáng cùng cặp sừng trên đầu và cặp kính to đùng trên mắt lập tức dặn dò lũ học sinh đang phấn khích trên xe. “Nào nào các em,” cô nói, “nhớ quy định: không xô đẩy, không cắn, và không phun lửa.”
Cửa xe vừa mở thì một nhóc sừng xanh dương, một nhóc màu tím có đốm và một nhóc màu vàng lông lá chen nhau ùa ra vừa cười đùa vừa la hét. Một đứa ngay lập tức nhè cổ bạn mà khè lửa.
Cô Graves ngoái lại, nghiêm khắc nạt, “Cô vừa nhắc thế nào nhỉ?” Rồi cô đếm số học sinh vừa xuống khỏi xe. “Mười tám, mười chín...” Cô đưa mắt nhìn một vòng. “Các em, chúng ta thiếu một bạn rồi. Chúng ta đã để quên ai vậy?”
Cô ngó lại chiếc xe buýt. Một cánh tay màu xanh lá cây bé tin hin đang giơ lên, vẫy vẫy qua tấm kính cửa xe.
“Ôi, Michael!” Cô bối rối kêu lên.
Cửa xe bật mở, và đứng ngay đó, là cậu nhóc sáu tuổi Mike (1) Wazowski, một quái vật tròn xoe, một mắt, có màu xanh lá và bé tí teo đúng bằng quả dưa lê. Như mọi lần, Mike cười toe toét.
(1) Mike là tên gọi thân mật của Michael.
“Cảm ơn bác Joe,” Mike nói với lại với bác tài xế. “Chúc bác sớm giải được ô chữ!”
“Xin lỗi Michael,” bác tài đáp. “Bác không trông thấy cháu.”
Đó không phải là lần đầu tiên cậu nhóc quái vật tí hon xanh lè vô tình bị bỏ lại trên xe. Nhưng Mike cũng chẳng bận tâm lắm. Bị bỏ quên với cậu đã là chuyện thường rồi. Vì thế cậu đã học cách bỏ qua.
“Không sao ạ,” Mike nói. “Ở trên xe, cháu đã nhặt được một đồng xu đấy!” Cậu nhảy xuống bậc, lại chỗ cô Graves, tay vẫn cầm đồng xu sáng loáng, miệng thì tiếc rẻ, “Phải chi mình có túi nhỉ...”
Khi Mike đứng dưới đất rồi, cô Graves không thể không để ý tới kích cỡ quá bé so với độ tuổi của cậu nhóc. Những đứa trẻ khác đều cao hơn và mập hơn, với cả đống xúc tu, mắt và đầy lông nữa. Riêng Mike thì chỉ có độc một con mắt.
Chờ đến khi Mike nhập vào nhóm các bạn, cô Graves hô hào gom đám nhóc tì quái vật đang ỏm tỏi lại. “Nào, cả lớp ghép cặp! Hãy tìm bạn đồng hành trong chuyến tham quan nào.”
Giữa lũ bạn nhốn nháo inh ỏi, Mike cũng chạy quanh tìm bạn cặp với mình. “Jeremy à, cậu với tớ nhé?” Mike lo lắng hỏi một nhóc quái vật khác. Nhưng Jeremy quay lưng đi. “Không sao, không sao cả,” Mike nói rồi chạy tới một bạn cùng lớp khác. “Haley ơi?” cậu hỏi đầy hy vọng. Cô nhóc chỉ nhăn mày. “Không à?” Mike hỏi khi nhìn cô bé đi về phía một đứa khác.
“Ghép cặp với Claire ấy à,” Mike nói, gật gù tán thành, “chọn được đấy, cậu ấy tuyệt lắm.”
Rồi cậu nhảy đến trước mặt Russell, đứa cao nhất lớp. “Russell!” cậu hét lên đầy vui sướng. Thấy vẻ suy nghĩ trong mắt Russell, Mike cố gắng gợi lại cho cậu ta nhớ ra xem mình là ai, “Mike Wazowski này, nhớ không? Chúng ta cùng giống đấy, chúng ta là anh em họ mà.”
Nhưng Russell đã nhìn qua đầu Mike và chào một cậu nhóc khác rồi chúng khoác vai nhau đi mất. “Được đấy, hai cậu hợp nhau cực kỳ,” Mike khen với theo. Rồi cậu nhìn quanh một lượt thấy mọi người đều đã tìm được bạn, trừ cậu. Trong một thoáng, nụ cười của Mike hơi héo đi.
Cô Graves liền bước tới. “Ồ, Michael,” cô nói khi nắm lấy tay cậu, “xem ra lại chỉ còn cô với em nhỉ?”
Mike lập tức toét miệng, cậu kéo tay cô Graves. “Nhanh nào, Karen,” cậu giục trong khi cố bắt kịp nhóm bạn cùng lớp. “Chúng ta bị rớt lại phía sau bây giờ.”
“Đừng gọi cô là Karen,” cô giáo nhắc khi bị Mike nắm tay lôi đi. Mike ngước nhìn lên và rồi con mắt duy nhất của cậu mở to hết cỡ khi cậu và cô Graves cuối cùng cũng bước qua cánh cửa khổng lồ của khu nhà máy, ngay dưới dòng chữ TẬP ĐOÀN QUÁI VẬT.
Học Viện Quái Vật Học Viện Quái Vật - Nhiều Tác Giả Học Viện Quái Vật