If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Zan Royal
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 472 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62 - MộT NgàY NàO Đó..!! Anh HứA Anh Quay LạI Để TìM Em..!!
uki-chan''
''Yul-chan''
''Haruhi''
''Misa-chan''
''Rin-chan!!''
Cả 5 bọn hắn điều gọi tên bọn nó cùng 1 lúc, bọn nó bỗng dừng lại hết những hành động việc làm cử chỉ của mình quay lại nhìn bọn hắn, những ánh mắt đó sao mà lại buồn đến vậy, gương mặt đó phảng phát những tâm trạng buồn?? Sao lại như vậy?? Đã có chuyện gì xảy ra sao??
''Có chuyện gì vậy'' Yul chợt nói
''Nhìn mặt mọi người sao mà nghiêm trọng vậy'' Haru ngơ ngác nói
''Không lẽ có chuyện gì sao'' Rin khoanh tay nói
''Có chuyện gì sao'' Yuki - Misa nói díu mắt khó hiểu nhìn bọn hắn
Bọn hắn mỉm cười đi tới tách riêng ra mỗi người ôm lấy một người bọn nó vào lòng, những ánh mắt mệt mỏi chợt nhắm lại 1 cách yên bình phảng phất từng hơi thở nam tính của bọn hắn trên đầu bọn nó, bọn nó ngơ ngác như con nai vô tội tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra
''Shou à... có chuyện gì sao'' Yuki chạm nhẹ vào vai của anh hai ánh mắt nhìn thẳng vào tâm tư của nhau, xanh - tím như hòa quyện cùng 1 tâm hồn một con người
''Yuki à.. hãy hứa với tôi rằng là em sẽ luôn mỉm cười hạnh phúc và vô tư như thế này nhé'' Hai bàn tay Shou đặt lên hai bên vai của Yuki ấm áp nhìn cô hàng lông mi dày đặc rủ xuống
''Nhưng.. có chuyện....'' Yuki vẫn không thôi thắc mắc tại sao hôm nay anh lạ vậy sao lại nói với cô những điều dư thừa nhu vậy bên anh lúc nào cô chả cười lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc và bình yên như được che chở được yêu thương mà!!
''Trước khi hỏi em hãy trả lời tôi trước đã.... hãy hứa với tôi nhé.. em có làm được không Yuki''
''Tất nhiên là em sẽ làm được mà'' Yuki mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lạnh đó
''Em đã hứa rồi nhé!! Hứa là nhất định em phải làm được''
''Nhưng.. trả lời câu hỏi của em đã có chuyện gì xảy ra sao.. sao mọi người lại có những biểu hiện như vậy'' Hàng lông mày thanh tú của cô díu lại với nhau những thắc mắc luôn đổ dồn về trong đầu cô
''Tôi đã từng nói rằng tôi yêu em như thế nào chưa Yuki??'' Anh chạm bàn tay lên gương mặt cô với nụ cười đẹp như ánh nắng sớm của ban mai
''Sao... lại ''
''Từ lúc em bước chân vào căn biệt thự này là từ ngày cuộc sống của tôi đã thật sự thay đổi hoàn toàn, tôi đã biết yêu thương biết được những cảm xúc và tình cảm chân thực của con người cái mà tôi chưa bao giờ biết đến và cũng chính vì đó định mệnh đã cho tôi gặp em - yêu em và thật sự tôi cảm ơn vì tất cả Yuki à em mang đến cho cuộc đời tôi ánh sáng - niềm tin - hy vọng để tiếp tục tồn tại ở thế giới này, và để cho biết yêu một ngươi, quan tâm một người, lo lắng ột người và tức giận đến phát ghen vì em là như thế nào tôi đã từng sống 1 cuộc sống âm u không một niềm tin không có một ánh sáng một cuộc sống tẻ nhạt vô nghĩa vô vị nhưng rồi em đến cuộc sống tôi đã thay đổi và chính tôi cũng đã thay đổi tới mức mình không thể ngờ được, vì em mà tiếp tục sống vì em và tiếp tục bước đi trên con đường còn lại..... và tôi luôn muốn cho cả thế giới ọi thứ biết rằng không có gì có thể quan trọng được bằng em........ TÔI YÊU EM - YÊU EM RẤT NHIỀU'' Anh ôm lấy cô thật chặt thật hạnh phúc trong vòng tay của mình chỉ cần 1s nữa thôi cô sẽ đi đi vĩnh viễn mà anh không thể nhìn thấy cô nữa mãi mãi không thể thấy được nữa
Khi nghe anh nói những lời từ cảm xúc chân thật đó cô đã hạnh phúc đến nhường nào chưa bao giờ cô dám nghĩ rằng anh sẽ yêu cô còn những lời ấm áp này của anh cô càng không dám nghĩ tới, từ lúc cô vừa bước chân vào căn biệt thự này anh đã rất lạnh lùng và tàn nhẫn với cô,cô cứ nghĩ rằng người này sẽ chẳng bao giờ có được những tình yêu những cảm xúc ấm áp của con người đây điều nó thật sự là rất khó vượt qua bao nhiêu khó khăn thăng trầm cuối cùng chúng ta cũng thuộc về cô thật sự rất hạnh phúc không còn có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc đó của cô cô cảm thấy rằng mình đã may mắn đến nhường nào - Anh - là niềm khao khát là một thiên thần của những người phụ nữ ở thế giới này, họ có thể vì anh mà làm tất cả họ yêu anh họ âm thầm quan tâm anh chỉ mong ngày được anh đáp trả lại tình cảm đó của họ, anh đẹp tựa như 1 thiên thần vậy Shou à - một vẻ đẹp đầy sự nam tính và dễ dàng mê hoặc được con người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đặc biệt là đôi mắt của anh cũng chính vì nó đã khiến cho rung động khiến cho cô mê say anh.... Đến mức không thể nào thoát khỏi được anh
Phải may mắn đến nhường nào mới có thể yêu được 1 người hoàn hảo tới như vậy...!! Cô luôn cảm ơn định mệnh vì đã cho cô gặp được anh và yêu anh yêu tới mức không muốn rời khỏi anh để đi bất kỳ một nơi nào nữa chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh anh mà thôi.. nhưng sao trong lòng cô nó lại có một cảm giác gì đó một cảm giác như đây là lần cuối cùng.. cuối cùng cô được nhìn thấy anh thế này??
''Shou à...!! Có chuyện gì xảy ra với hai chúng ta sao??''
Anh thả cô ra mỉm cười thật nhẹ nhàng '' Xin em hãy luôn cười mãi mãi như thế này nhé.. để anh biết rằng không có anh em vẫn có thể tiếp tục sống và tiếp tục đi tiếp trên con đường dang dở còn lại......!!''
Nụ cười trên môi cô tắt hẳn thay vào đó là ánh mắt ngưng lại tròn xoe nhìn người con trai trước mặt cô vẫn điềm tĩnh vẫn mỉm cười '' Anh.. anh nói gì vậy...!! SHOU!!!''
''Rain..!! Mọi người có chuyện gì.. sao...??'' Yul vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì
''Em lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy phải không Yul'' Rain ngồi khuyu xuống nhìn cô
''Sao anh lại hỏi như vậy.. tất nhiên rồi mà'' Yul khó hiểu nhìn anh
''Không có gì anh chỉ muốn biết rằng em thật sự lúc nào cũng mạnh mẽ và dũng cảm như vậy thôi.. để anh sẽ không phải lo lắng hay bận tâm gì nữa'' Sắc tím hồng ủ xuống chứa chan 1 tâm trạng vô cùng đau buồn
''Hôm nay anh lạ lắm nha có chuyện gì sao hả?? Sao lại hỏi em mấy cô hỏi dư thừa đó hả'' Yul khoanh tay hằm hằm nhìn anh
''Anh đã từng nói với em rằng anh yêu em nhiều như thế nào chưa Yul ''Đôi bàn tay anh chạm nhẹ lên gương mặt của cô
''Sao.. anh lại....'' Yul vẫn rất khó hiểu nhìn lên anh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nó dường như thay đổi nó như chứa chan một tâm trạng gì đó rất buồn, rất sâu thẳm nhưng sao cô lại không thể đoán được ra thế này
''Chưa phải không?? Vậy thì bây giờ anh sẽ nói nhé anh sẽ nói cho em biết.. biết hết được tình yêu và cảm xúc chân thực nhất xuất phát từ trong trái tim lạnh giá này của anh.. vì sợ sau này mình sẽ không còn cơ hội.. cơ hội để nói với em được nữa''
''Anh nói gì kỳ vậy hả?? Không còn cơ hội ý anh là sao?? Là sao hả??'' Yul tức tối nhìn anh hành động của anh rõ ràng là rất lạ mà chắc chắn phải có chuyện gì đó anh mới trở nên như vậy bình thường anh có bao giờ như thế này ngoài từ Yên Lặng - Lạnh Lùng đâu..!!
''Từ cái ngày em bươc chân vào ngôi biệt thự này cũng chính là lúc tôi đã thật sự thay đổi, thay đổi thành 1 con người hoàn toàn khác với tôi cái thứ tình cảm của con người kia thật nhàm chán và vớ vẩn là thứ anh chẳng bao giờ muốn bận tâm tới và thậm chí anh rất ghét loài người rất có ác cảm và chỉ muốn lánh xa những thứ như vậy nhưng em thì lại khác em khác hoàn toàn với những gì tôi nghĩ tôi tưởng từng ngày từng giờ bên cạnh em hiểu em và thật sự tôi đã yêu em từ lúc nào mà chính bản thân tôi còn không hề biết em cứ từ từ nhẹ nhàng bước vào tim tôi như thế đấy bước vào trái tim một người chẳng bao giờ có cảm xúc chảng vào giờ để mình bận tâm vào những thứ không xứng đáng quan tâm luôn lạnh lão vô cảm với tất cả nhưng tôi lại bị thu hút bởi em - em rất mạnh mẽ kiên cường em dám chống lại tôi thách thức tôi từ lúc đó em đã chiếm 1 vị trí quan trọng như thế nào trong tim tôi những ngày tháng được ở bên em tôi cảm thấy mình là một người hạnh phúc nhất thế gian - yêu thương là thứ cảm xúc mà từ bé cho tới trưởng thành chưa bao giờ tôi được nếm thử hay trải qua thật nhạt nhẽo cuộc sống của tôi nó đã từng rất nhạt nhẽo vô vị toàn là những bóng đen vô tận nhưng tới bây giờ tôi đã có một niềm tin một hy vọng tiếp tục để tôi sông tiếp và bước đi trên con đường và tôi đã chọn tôi thậ sự cảm ơn em vì tất cả Yul-chan những giây phút bên em và những hạnh phúc đó tôi sẽ không.. bao giờ có thể quên được.. người con gái vô cùng đặc biệt với tôi này... Cảm ơn em!! Yul..'' Từng nói thật ấm áp thật dịu dàng với người con gái đang ở trước mặt anh
Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống trong vô thức cô ôm lấy anh ôm lấy thật chặt, những lời nói đó cô thật hạnh phúc cô có cảm giác mình như là một người hạnh phúc nhất thế gian này - thật hạnh phúc biết bao khi được là cả thế giới của ai đó và càng hạnh phúc hơn khi được nắm tay người đó nhưng cô lại cảm thấy từng giọng nói của anh thật xót xa thật đau đớn nó như là một người từ biệt vậy.. có phải không??? Không phải chứ..... trong lòng cô sao nó lại rối tung lên như thế này
''Rain à.. hãy nói cho em biết.. có chuyện gì có chuyện gì sắp xảy ra sao.. với hai chúng ta??''
Anh chỉ biết mỉm cười từ từ đừng dậy từ từ bước lùi lại ngọn gió lạnh ngoài kia thổi bay mái tóc khói đó che lấp đi gương mặt đau đau khổi tới cực cùng
''Misa à.. lại đấy với tôi ''
''Tamaki có chuyện gì xảy.. sao em cảm thấy mọi người như có chuyện gì sắp xảy ra vậy'' Misa vội vàng chạy đến bên anh với ánh mắt hàng ngàn dấu hỏi chấm
'' Suỵt!!.. Bây giờ em đừng hỏi hay thắc mắc bất cứ điều gì cả nhé '' Tamaki chạm nhẹ ngón trỏ đặt vào bờ môi cô nhìn cô bằng ánh măt ấm áp
''Nhưng. sao lại..'' Cô vẫn không thôi thắc mắc
''Những bông hồng này em nhớ chứ Misa'' Anh giơi ra trước mặt cô hộp hộp thủy tinh hoa hồng to bên trong nó chứa đựng những bông hồng đủ loại màu sắc được thắc bằng những chiếc nơ ruy băng bằng vải tơ những bông hồng tỏa ra khoe sắc hương thông qua những tấm kính trog suốt
''Đó là những bông hao em đã cùng anh trồng và chăm sóc mà'' Misa nhẹ nhàng ôm lấy chiếc hộp cứ mỉm cười không thôi nhìn theo nó, phải nói rằng nó rất đẹp nếu như được trồng được chăm sóc thêm nữa thì có lẽ nó sẽ nở còn đẹp hơn nữa kìa ''Nhưng sao anh lại bới nó lên lại còn để nó vào chiếc hộp này nữa chứ??''
''Những bông hoa đó anh đã từng nói với em rằng là nó tượng trưng cho tình yêu của chúng ta đúng không''
''Đúng vậy!! Khi nào những bông hồng này còn nở còn tỏa hương thì lúc đó tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi luôn tồn tại tới vĩnh hằng'' Misa mỉm cười gật đầu lia lịa
''Chính vì vậy anh mới nhổ nó lên và đặt vào trông chiếc hộp này và giao lại cho em.. đẻ em có thể biết rằng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi luôn tồn tại với vĩnh cửu'' Anh chắp tay ra phía sau mỉm cười cùng với ánh mắt buồn
''Nhưng sao lại đưa cho em đằng nào chúng ta cũng sẽ trồng cũng sẽ cùng chăm sóc ở dưới khu vườn mà Tamaki?? phải có cả hai cùng chăm sóc chứ cả hai cùng ươm mầm để cho nó luôn nở rộ và tình yêu của chúng ta sẽ luôn bền vững mãi mãi mà'' Cô ôm chặt chiếc hộ kính vào lồng ngực nhìn anh
''Nếu như anh không thể chăm sóc nó được nữa thì một mình em có thể chăm sóc được không Misa''
''Không thể được đâu anh phải cùng em chăm sóc chứ?? Sao lại nói nhũng điều lạ lùng như vậy như là chúng ta sắp rời xa nhau vậy.. đừng đùa em như vậy anh đang đang làm em sợ đấy Tamaki à.. như vậy không hay đâu''
Anh chạm vào mái tóc của cô lướt qua từng ngọn gió ''Sao em lại như vậy hả?? Đó không phải Misa mà anh biết đâu nhé, nghe anh này em hãy thay anh chăm sóc những bông hoa này, hãy luôn nhớ rằng chỉ cần lúc nào nó còn nở rộ thì lúc đó xin em hãy luôn nhớ rằng tình yêu của chúng ta vẫn luôn tồn tại ở đâu đó trên thế giới này và đừng quên tôi nhé những bông hồng này tôi giao lại cho em đó là tất cả tình yêu của tôi dành cho em'' Anh xòe ra bàn tay đưa cho cô một chiếc lọ tình trái tim thật nhỏ nhưng nó rất dễ thương '' Đấy là thần dược hương được làm từ những bồng hồng mà chính tay chúng ta cùng chăm sóc... xin em hãy nhớ.. rằng tình yêu của chúng ta luôn tồn tại.. tổn tại ở đâu đó nơi vĩnh hằng ''
''ANH NÓI GÌ VẬY HẢ TÊN NGỐC KIA.. NGỐC ĐẶC KIA'' Từng giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt cô, cảm giác này là chia ly sao.. lần cuối cùng sao?? Cô không nghe nhầm chứ.. chắc không phải đâu.... KHÔNG PHẢI ĐẤU MÀ.........!! ĐÔI BÀN TAY ĐÓ ĐÃ RỜI KHỎI MÁI TÓC MỀM MÀI CỦA CÔ MỈM CƯỜI THẬT ẤM ÁP DỊU DÀNG.. LẦN CUỐI CÙNG THÔI XIN EM HÃY LUÔN CƯỜI ĐỂ TÔI THẤY RẰNG EM SẼ LUÔN MẠNH MẼ NGAY CẢ KHI KHÔNG CÓ TÔI BÊN CẠNH
''Haruhi... '' Rui đi tới ôm lấy đằng sau lưng cô ôm cô thật chặt ánh mắt xám đục nhắm lại trong đau xót từng hơi thở phả vào tai Haru rất rõ nó tật nặng nề cô có thể cảm nhận được hết tất cả
''Rui!! Có chuyện gì sao??'' Haruhi cô quay lại nhưng dường như Rui vẫn ôm chặt lấy cô không để cô quay lại vì anh sợ nếu như cô quay lại cô sẽ nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ thật thảm hại!!!
''Hãy để yên đi đừng quay lại cũng đừng nói gì cả có được không'' Từng câu nói của anh như bộc lộ rõ được một tâm trạng rất mệt mỏi và mang đầy những nét u buồn
''Nhưng sao anh lại...''
''Con đường còn lại em vẫn có thể mạnh mẽ và đi tiếp được chứ Haru''
''........ nhưng '' Trong đầu cô vẫn không khỏi thắc mắc hành động của Rui rất lạ vô cùng la khiến cô càng thêm những thắc mắc thật khó hiểu
''Hãy hứa với anh rằng em sẽ luôn cười trên đôi mắt này, đôi mắt trong veo đó luôn biết cười anh tin rằng người con gái của anh sẽ mạnh mẽ sẽ tiếp tục sống và bước tiếp trên con đường ước mơ của em mà em đã chọn''
Lúc này cô chỉ thấy Rui rất lạ rất khác anh nói nhưng lời đó như là anh sắp rời xsa khỏi cô vậy như là anh sẽ ra đi mãi mãi không quay trở về vậy không quay lại cô cũng có thể cảm nhận đôi mắt đó đang đục những nỗi buồn lạ hơi thở đó như mỗi ngày một nặng nề hơn
''Nụ cười này anh luôn luôn muốn thấy, ánh mắt này anh rất yêu... trên thế gian muôn vạn vật này đối với anh không ai có thể quan trọng bằng em em là sinh mệnh của anh.... chính vì vậy anh luôn muốn em hãy luôn cười ngay cả khi không có anh bên cạnh em vẫn phải luôn mạnh mẽ lên em hiểu không.. đừng để lúc chúng ta gặp lại nhau anh phải thấy em buồn anh sẽ chết chắc với anh
''Rui à... anh biết anh đang nói gì khônG'' Từng giọt lệ chảy xuống cánh tay anh lúc này đây anh biết cô đang khóc cô đang rất đau... nhưng anh bắt buộc phải làm như vậy mới tốt cho cô cho cả anh
Cánh tay đó từ từ rời xa khỏi cô anh chợt dừng lại - cô quay lại anh nhìn cô mỉm cười thật dịu dàng hơi thở như chút đi những nặng nề
''Lần cuối thôi... hãy cười.. hãy luôn cười để tôi biêt em luôn là người con gái mạnh mẽ nhất ''
''Rin-chan à..'' Fin với tay Rin lại gần tới phía bên anh
''Fin..!! '' Cô từ từ bước tới bên anh, cánh tay mạnh mẽ đó đã vội vàng ôm lấy cô thật chặt thật nhanh gương mặt anh dúi xuống mái tóc mềm mượt đó của cô thật nhẹ nhàng từng hơi thở nam tính xông vào chiếc mũi của cô từng hơi thở rất mệt mỏi
''Có chuyện gì sao??''Rin thắc mắc nhưng Fin vẫn không buông cô ra vẫn cứ lặng im mà ôm cô trong vô thức, anh không muốn thả ra vì anh muốn lần cuối cùng anh được lưu lại một chút gì đó của người con gái này.. nắng đã tàn định mệnh nhẫn tâm đẩy em đi xa khỏi anh..........!!
''En là một người rất mạnh mẽ chưa bao giờ em biêt dựa dẫm bản thân vào bất kỳ một ai khác và đó chính là lý do tôi mới có thể yên lòng và nhẹn nhõm khi để em bước đi trên con đường con lại mà không có tôi!! Người con gái của tôi luôn mạnh mẽ mà có đúng không - em chưa bao giờ yếu đuối hay gục ngã luôn mạnh mẽ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.. tôi thật sự rất vui ''
''Không có anh?? Em không thể nào mạnh mẽ được - em cũng là con gái em cũng cần có người để yêu thương để bảo vệ em những lúc em thật sự hoàn hoàn gục ngã'' Cô nói liệu anh có để ánh ánh mắt bạc này đang chứa đầy những lo lắng những cảm xúc lẫn lộn.. từng lời nói của anh như chúng ta sẽ mãi mãi không thể nào gặp được lại nhau nữa vậy..
Anh nhẹ nhàng thả cô ra cười thật ấm áp '' Tôi đã có được niềm tin một hy vọng để tiếp tục sống đó là em - Tôi thật sự cảm ơn em vì đã đem lại chi tôi nhưng giây phút hạnh phúc nhất gương mặt này ánh mắt này tôi sẽ không bao giờ quên và hãy hứa với tôi rằng em sẽ luôn cười nhé nếu như sau này chúng ta có duyên gặp lại hãy luôn để tôi thay em cười - người con gái mạnh mẽ''
Rin ngưng lại ánh mắt bạc vô cảm nhìn lên anh?? Lần cuối cùng!!! Lời nói cuối cùng...... tất cả... là lần cuối cùng sao?? KHÔNG...!! KHÔNG THỂ ĐÂU MÀ!!
Học Viện Ma Cà Rồng (Vampire Academy) Học Viện Ma Cà Rồng (Vampire Academy) - Zan Royal