The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 416
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1959 / 22
Cập nhật: 2015-05-12 11:45:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Thần Thoại
ếu Tống Dương không muốn đánh, một trận này cũng đánh không được… Lại nói Hồng Ba vệ Thừa Cáp Quận chúa mang đến đều là tâm phúc thân tín, cũng biết ít nhiều về mối quan hệ của Tống Dương và hai tỷ muội Sơ Dong, Tiểu Bộ, cũng có nghe Tần Trùy nói qua, cái người chạy trốn không chút khí thế này chính là Tống công tử, đã cứu mạng dân chúng Hồng thành, còn phản kích Yến binh mãnh liệt, bởi vậy ai cũng không thực tâm thực dạ đi đánh, đuổi theo được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Nhâm Sơ Dong chờ đợi.
Tống Dương chơi xấu, nhưng lúc này Nhâm Sơ Dong không cười, cắn răng phất tay lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi quay về!
Sau đó nghiêng đầu nói với Tần Trùy ở bên cạnh:
- Ngươi lên! Đánh cho ta!
Tần Trùy ngạc nhiên, nhưng Quận chúa đã mở miệng, gã cũng chỉ có cách tuân lệnh.
Quả nhiên, vửa thấy Tần Trùy đi lên Tống Dương liền không chạy.
Có thể nhìn ra lần này Nhâm Sơ Dong thực sự tức giận, ân tình Tống Dương nợ nàng không nhiều, nhưng mỗi lần mỗi lớn hơn, lại thêm có chạy cũng không chạy ra khỏi được Phượng Hoàng thành, thật sự muốn để cho nàng xả giận cũng không sao. Nhưng không thể để cho đám vệ sĩ này đánh, bị một đám chó điên đánh sao cam lòng, tuy nhiên nếu người ra tay là Tần Trùy thì trong lòng cũng thoải mái hơn.
Thừa Cáp Quận chúa thần cơ diệu toán, nếu không tính đến trường hợp này, cần gì phải đem thiếp thân hộ vệ của Tiểu Bộ đến đây làm gì.
Tần Trùy bước nhanh tới, cúi đầu nói nhanh:
- Đắc tội huynh đệ.
Dứt lời, một chiêu hắc hổ đào tâm, trực tiếp xông thẳng tới cánh tay Tống Dương. Cuộc đời của Tần Trùy hơn trăm trận chiến, bản lĩnh của gã cũng thuộc loại cứng rắn, lực đạo thực không nhỏ, Tống Dương bị đánh tới mức cánh tay run lên.
Sau đó Tần Trùy lật tay lùi chân, đồng thời tiếp tục nói:
- Công chúa bị bệnh, Quận chúa đau lòng…
Quay đầu lại, một chiêu Khôi tinh thích đấu, vốn là tấn công vào tim, nhưng vẫn nhắm tới cánh tay Tống Dương.
Quyền trọng lực mạnh, Tần Trùy đi quyền xé gió, không chiêu nào rời khỏi cánh tay Tống Dương, đánh xong một hồi, Nhâm Sơ Dong không thèm nhìn nữa, cũng không e dè thân phận, cũng không cần quan tâm mình chỉ là một nữ tử yếu ớt, cất bước đi về phía hai người.
Quyền cước không có mắt, Tần Trùy sợ ngộ thương Quận chúa, lập tức thu tay lại không đánh. Nhâm Sơ Dong lập tức đi tát Tống Dương một cái, là một cái tát, nhưng với sức của nàng, đối với Tống Dương cũng chỉ là một cơn gió.
Tống Dương hỏi thẳng:
- Bệnh tình Tiểu Bộ thế nào?
- Ba tháng trước bị bệnh, tính mạng không đáng ngại nhưng thân thể hư nhược quá độ.
Nhâm Sơ Dong vừa trả lời vừa dồn sức nắm chặt tay đánh thêm một cái, lại tiếp tục nói:
– Nó lo cho ngươi, vụng trộm dùng bản lĩnh kia, kết quả nhìn thấy một đám hầu tử như một lũ quỷ vây quanh một yêu tinh tóc trắng thì liều mạng dập đầu, tới hôm sau thì nó gặp chuyện: trên đường tới Hỗn Nghi Giám, khi nó đi qua một gian phòng bỗng nhiên sập xuống, rơi trúng Tiểu Bộ!
Nói tới đây, hai mắt nàng đỏ lên, ánh lệ lấp lánh, quyền thứ ba lại càng dồn sức đánh mạnh:
- Nguy hiểm muốn chết, may sao kịp thời cứu chữa, nhưng ngoại thương dù đã ổn nó vẫn không hết bệnh, tâm bệnh! Muội muội luôn khỏe mạnh, chính là vì lo lắng cho ngươi mà thân hình tiều tụy.
Nhâm Sơ Dong ngoài mềm trong cứng, cắn chặt răng, cố gắng kìm lại giọt nước mắt chực trào ra, bất ngờ đánh quyền thứ tư:
- Tống Dương, khốn kiếp! Chỉ biết báo thù cho mình, chưa từng quan tâm đến Tiểu Phất nhà ta!
- Thầy thuốc còn nói, thất hỉ đại bi đều là những cảm xúc dữ dội, không chừng sẽ sinh ra sự cố.
- Chuyện ngươi quay về Tiểu Bộ vẫn còn chưa biết.
Quyền thứ năm của nàng không còn sức nữa, nhưng bỗng nhiên Tống Dương cảm thấy đau, thật sự rất đau.
Sau khi đánh năm cái, Nhâm Sơ Dong thu nắm tay đã đỏ hồng vào trong tay áo, không đánh nữa, một lần nữa lại trở về làm Quận chúa điềm đạm:
- Chờ Tiểu Phất khỏe lại, tĩnh dưỡng thêm hai ngày cho thân thể nó khá hơn sẽ nói với nó ngươi đã về, hơn phân nửa sẽ không có chuyện gì. Còn một việc gấp khác, năm tháng trước, sứ đoàn hòa thân đã xuất phát tới tộc Hồi Hột, hiện giờ người chưa về nhưng việc hòa thân đã có kết quả, đang trên đường vào kinh thành, sẽ đến nhanh thôi.
Nói xong, khóe mắt Quận chúa lại giật giật, đôi bàn tay trắng như phấn rất nhanh giơ lên, nhưng cuối cùng lại thở dài không đánh nữa…
Tống Dương gật gật đầu:
- Sau khi gặp Phong Long Hoàng đế, ta sẽ đi thăm bệnh cho Tiểu Bộ.
Nhâm Sơ Dong nhíu mày, Tống Dương biết nàng đang lo lắng cái gì:
- Trước khi ta sẽ hóa trang chút, sẽ không để cho muội ấy nhận ra, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
Dừng một lát nói thêm
– Tiểu Bộ sẽ khỏe lại rất nhanh thôi, nàn có biết, tay nghề chữa bệnh của ta cao hơn thầy thuốc của quý phủ rất nhiều.
Khi nói chuyện, bỗng nhiên mũi Tống Dương hơi cay cay.
Cả một đời này, chỉ có một nữ tử như thế này, khi ta đi nàng chưa từng giữ không cho đi, nếu như ta không quay lại, nàng thật sự sẽ chết…. Nhâm Tiểu Bộ.
Tống Dương một hơi hít sâu, nén cảm xúc, gật gật đầu:
- Còn nàng nữa, gầy đi nhiều lắm, sắc mặt không tốt, ta xin lỗi.
Hắn xin lỗi chỉ bởi Tiểu Bộ vì mình mà sinh bệnh, lại khiến Tam tỷ lo lắng sốt ruột. Vốn chỉ là một suy nghĩ bình thường, Nhâm Sơ Dong lại khẽ run lên, nước mắt vừa mới nuốt vào trong lập tức lại trào lên, Tống Dương không dám nói thêm lời nào,cũng không biết nên làm sao, đảo mắt nhìn Tần Trùy, kẻ phía sau nói không ra tiếng nhẹ nhàng khoa tay múa chân, mấp máy miệng đại ý: đi mau.
Tống Dương nhẹ nhàng lưu lại một câu:
- Nàng đừng giận
Rồi quay đầu chạy, thực sự chạy trối chết.
Về tới đơn vị, Hồ đại nhân không vội vã khởi hành mà cười tủm tỉm nhìn Tống Dương đánh giá một hồi, sau mới hỏi:
- Ta vài câu thôi chứ?
Lập tức kéo hắn sang một bên, hỏi thẳng vào vấn đề chính, cũng không quan tâm đến cách diễn đạt:
- Ngươi và Thừa Cáp, có vẻ có tình có nghĩa.
Hồ đại nhân rất rõ ràng, người trẻ tuổi da mặt mỏng, hơn phân nửa sẽ lắc đầu phủ nhận, nên căn bản không để cho Tống Dương có cơ hội lắc đầu, nói nhanh hơn:
- Thật ra nếu xét về danh hiệu, Thường Xuân Úy miễn cưỡng cũng có thể xứng đôi với Quận chúa, nhưng nếu nói đến gia thế thì lại là phiền toái, địa vị của Hồng Ba phủ ta nghĩ không phải ngươi không biết, ngươi không chê, lão phu thực tâm muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, thành toàn cho đoạn nhân duyên tốt đẹp này.
Trước đó Nhâm Tiểu Bộ bị thương rồi lại bị bệnh nặng, lòng Tống Dương nghẹn ngào đầy áy náy, Nhâm Sơ Dong đột nhiên rơi lệ, Tống Dương hoàn toàn không hiểu ra sao, hiện giờ Hồ đại nhân lại loạn điểm uyên ương, càng khiến cho hắn hết hồn, mỉm cười:
- Hồ đại nhân đã quên, ta còn có một mẹ nuôi đó, bà mà biết ta không hỏi một tiếng đã tìm bạn cho bà, thế nào cũng giận dữ, không chừng sẽ hạ độc chết ta.
Hồ đại nhân thật sự đã quên biến Hổ Phách, nhất thời ngây ra, không biết nên nói gì, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại:
- Thế thì đành thôi vậy, cũng không phải chuyện có thể vội vàng.
Cười đầy tiếc nuối, tạm thời không nói thêm nữa, phất phất tay, ra hiệu cho đội quân tiếp tục vào thành.
Ngoài dự kiến của mọi người, sự chào đón của dân chúng Phượng Hoàng thành dành cho đội quân này náo nhiệt chưa từng thấy!
Chuyện có liên quan đến nhất phẩm lôi Đại Yến đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, kỳ sĩ Nam Lý đại triển thần uy, Tống Dương đem theo Trung Lung khổ chiến,, khiến cho chủ tướng Đại Yến hạ tiễn đầu hàng, cuối cùng bắt tay giảng hòa với võ sĩ Hồi Hột, cùng chung vinh quang xưng nhất phẩm. Sau đó vạn dân Tình thành bất ngờ làm phản, ngay cả Yến cung cũng bị một trận đại hỏa thiêu rụi, sứ đoàn Nam Lý cứ như vậy mất tích.
Thần dân Nam Lý đều nói sứ đoàn, kỳ sĩ đã gặp bất trắc. Dân chúng nắm cổ tay thở dài. Ai cũng không thể ngờ được, sứ đoàn đã lâu lắm không nghe thấy tin tức kia một ngày lại trở về từ vạn dặm Hồng hoang…
Tin tức truyền ra, trên dưới toàn Phượng Hoàng thành chấn động.
Tả thừa tướng và các kỵ sĩ đều còn sống? Đội quân đi về phương bắc sau một năm không ngờ đã quay về từ phương nam? Thiên hạ nghe chuyện lạ! Ai nấy đều vừa mừng vừa sợ, đây là chuyện hoàn toàn không có cách nào lý giải… Có vài vị thuyết thư tiên sinh phản ứng rất nhanh, vừa nghe thấy tin tức, trong vòng ba ngày đã soạn ra một bộ sách mới: Mồng tám tháng chín mây đen bao phủ, Tình thành lửa cháy ngút trời. Vạn dân bạo động, Hồ đại nhân dẫn đầu nhóm kỳ sĩ tả xung hữu đột, thi thể bị giết lăn lộn khắp nơi, máu chảy không ngừng, nhưng cuối cùng, mãnh hổ bất lại quần lang, bị nhốt vào đại lôi âm đài, Hồ đại nhân trường bào đẫm máu, trước mắt mệt mỏi, buông trường kiếm trong tay màlạy:
- “Thần cô phụ sự phó thác của vạn tuế, không thể…”
Chợt nghe một tiếng gào
– Hồ lão thừa tướng xin chớ bi thương, mau rời khỏi đây!
Vừa nói, mười vị kỳ sĩ sóng vai bước tới trước mặt Hồ đại nhân, mỗi người đều bắt thủ ấn, đọc pháp chú vang khắp Tình Thành, nơi thi pháp kim hoa nở rộ, Minh Vương pháp hiện thân tại Tình Thành dẫn đường cho mọi người…
Chuyện mơ hồ huyễn hoặc này rất sống động, là một bộ sách có đầu có đuôi hẳn hoi, có bạo quân có mãnh tướng, có thần tiên có yêu quái, thân thế ly kỳ của tất cả kỳ sĩ, ngay cả việc một năm nay bọn họ đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở vạn dặm Hồng Hoang cũng được kể lại đầy đủ, ngay sau hôm được kể, tới bây giờ sức nóng đã lan tỏa khắp toàn thành.
Ai cũng thích nghe kể chuyện thần quỷ, lại càng yêu quý các kỳ sĩ đã làm vẻ vang đất nước, câu chuyện này gộp cả hai lại, kể ra không muốn nóng cũng khó, ngay cả Phong Long Hoàng đế cũng nghe.
Trên đường ngàn vạn dân chúng đổ ra hoan hô chỉ trỏ, Tống Dương người được Minh Vương chỉ điểm, được ban cho kim thân bất bại là người nào; Tam đệ tử Bồ tát chuyển thế là người nào; Quỷ Cốc tử mang đôi mắt xanh xuyên thấu U Minh, năm ngón tay trái Quỷ cốc tử tính hết thiên hạ là người nào; người nào là Hỏa chân nhân tam muội chân tủy, đã đọc lên pháp chú gọi lửa; người nào là Lưu Nhị thường ngày vẫn cười ha hả ngây ngô giúp tất cả mọi người, khi tức giận thoắt ẩn thoắt hiện giữa vạn quân, có sức của ngàn người..
Một năm trước, khi nhất phẩm lôi ở Tình Thành Yến dân hô mắng như sóng trào, một năm sau, trở về quê hương con dân Nam Lý hoan hô long trời lở đất.
Ngay cả Hồ đại nhân cũng có chút thất thần.
Bước đi trong vinh quang vô tận, Hồ đại nhân tiến vào trong cung kiến giá. Ném hết lễ nghi phiền phức, Phong Long Hoàng đế vui vẻ khác thường, ca ngợi tất cả mọi người có thể sống mà quay về một phen, sau đó thượng triều, luận công ban thưởng.
Khen ngợi một hồi, Phong Long lại ban cho mọi người được ngồi xuống trước điện, Hoàng đế còn trẻ, tâm tư rất hoạt bát, cười nói:
- Gần đây trong thành có ra một bộ sách mới, rất hay, các ngươi cũng thử nghe một chút!
Nói rồi, vung tay lên, một vị tiên sinh đứng bên cạnh chư vị kỳ sĩ tiến lên đọc, do thời gian có hạn, thuyết thư tiên sinh cũng chỉ chọn một hồi gay cấn nhất, sau khoảng non nửa canh giờ, chờ ông ta nói xong, ngay cả Nhị ngốc cũng đỏ cả mặt.
Phong Long Hoàng đế nghe chưa hết, nhưng có lẽ không thể khiến cho Hoàng đế nói đến tận lúc lâm triều ngày mai, sau khi ban trà, khen ngợi các kỳ sĩ và sứ đoàn vài câu, phất tay ra hiệu cho mọi người đi xuống nghỉ ngơi:
- Tả thừa tướng ở lại, theo trẫm tới đây.
Hồ đại nhân theo Hoàng đế vào Ngự thư phòng, sau khi đuổi lui tất cả nội thần, bèn kể hết tất cả chuyện ở biên qua, chuyện có liên quan đến đêm hôm đó ở Tình thành, tất cả đều kể lại cẩn thận một lượt.
Nghe kể, Phong Long nhíu mày, vài lần cười lên tiếng, như nghe kể chuyện cổ tích.
Nghe xong, sắc mặt y cũng bình tĩnh lại:
- Theo như cách nói của ngươi, Tống Dương là họa tinh?
- Trận bạo loạn ở Tình Thành không thoát khỏi quan hệ với Tống Dương. Người giả trang Yến Quốc sư kia là nghĩa mẫu thân của hắn, đã đủ thấy rồi.
Hồ đại nhân không giấu diếm Hoàng đế cái gì, cho dù muốn cũng không giấu được, cũng không phải chỉ có mỗi lão và Tống Dương may mắn còn sống mà quay về. Hồ đại nhân lại nói:
- Vạn tuế gọi là họa tinh hoàn toàn xứng đáng, tuy nhiên… họa Tống Dương gây ra là họa của Đại Yến.
Phong Long lại hỏi:
- Sau lưng Tống Dương, có liên quan đến thực lực phản tặc của Yến Quốc, ngươi xem, thực lực của phản tặc này thế nào?
Hồ đại nhân lắc đầu:
- Cụ thể thì không hiểu hết, nhưng có thể trong một đêm náo loạn cả Tình Thành, làm cho Cảnh Thái phải trốn khỏi Hoàng cung, mặc dù có vẻ giống như trùng hợp, nhưng cũng nhìn ra có liên quan đến thực lực phản tặc Yến Quốc…
Trên đường về, thần từng đồng hành với Cố Chiêu Quân, chó săn họ Tạ, Hổ Phách, những người này thực sự đều là người lợi hại, vả lại ai nấy đều hận Cảnh Thái tới tận xương tủy. Tuy nhiên bọn họ lại vô hại với Nam Lý ta.
Phong Long trầm ngâm một lát mới lại hỏi:
- Theo ngươi thấy, nếu có ngày Cảnh Thái đòi người của trẫm, muốn Tống Dương, trẫm có nên đồng ý không?
Những lời này y đã muốn hỏi lâu rồi, căn bản chưa cần suy nghĩ, nhưng gần đây, Phong Long lại thêm một tật xấu, trầm ngâm.. Vạn tuế cảm thấy làm thế sẽ có vẻ mình khôn khéo, là đã suy nghĩ cặn kẽ.
Rầm một tiếng, Hồ đại nhân đột nhiên quỳ rạp xuống:
- Lời của lão thần, nếu Thánh thượng nghe có nghịch ý…
Không đợi lão nói xong, Phong Long xua tay:
- Đứng lên, ngồi xuống. Cứ nói, không sao.
- Nếu vài năm trước Tống Dương chỉ là một vô danh tiểu tốt, Cảnh Thái đòi người của Vạn Tuế, giao cho lão là phải, không có gì quan trọng. Nhưng hiện tại, trong lòng trọng thần đều biết Tống Dương cứu Hồng thành, đốt lửa thiêu Yến cung, đoạt lại độc nguyên, con dân đều biết Tống Dương dương oai ở Tình Thành, vì nước mà đoạt được vinh quang nhất phẩm lôi. Trong thâm tâm thần, dân, hắn đều là người có công, công lớn! Bất kể nguyên nhân gì, giao hắn cho Đại Yến sẽ đều khiến cho thần tử tâm lạnh, vạn dân ý lạnh, việc này tuyệt đối không thể làm được!
Phong Long không tính là quân chủ anh minh, nhưng đạo lý cơ bản đó thì vẫn hiểu được, mà lời của Hồ đại nhân cũng là điều y muốn nghe, cười gật đầu:
- Nếu chẳng may Cảnh Thái thực sự phát điên, phát binh tấn công Nam Lý ta thì sao?
Nói xong, Hoàng đế cũng cảm thấy mình có vẻ hơi yếu thế, lại vội cười lạnh bổ sung:
- Trẫm không sợ Đại Yến của lão, có điều động đến việc binh đao, sinh linh đồ thán dân chúng lưu lạc, trẫm không đành lòng.
- Vạn tuế từ bi, thuận lòng trời yêu dân thần phật đều chứng giám!
Hồ đại nhân cao giọng tán tụng:
– Chuyện này… Lão thần nghĩ không giao Tống Dương cho Yến quốc chỉ là một lý do để Cảnh Thái khai chiến, nếu giao Tống Dương cho Đại Yến sẽ cho Cảnh Thái một ngàn lý do tấn công Nam Lý ta.
Lời Hồ đại nhân nói có hơi khó hiểu, Phong Long chớp chớp mắt, không muốn thừa nhận mình nghe không hiểu, cũng không muốn cứ như thế mà gật đầu đại. may sao Tả thừa tướng hạ giọng, lại nói tiếp:
- Nghịch tặc Tống Dương công khai đại loạn mồng tám tháng chín là nghe Hoàng đế Nam Lý sai khiến, nghịch tặc Tống Dương cung khai, Hoàng đế Nam Lý phái rất nhiều gian tế nhập cảnh, xúi giục dân chúng làm loạn; nghịch tặc Tống Dương cung khai, phản tặc trong Yến Quốc là được triều đình Nam Lý giúp đỡ. Một khi Tống Dương rơi vào tay Cảnh Thái, vô số lý do cũng đều là do hôn quân kia nghĩ ra.
Phong Long bừng tỉnhngộ, vỗ lên án thư, có vẻ tức giận, tuy nhiên rất nhanh đã hiểu ra, những lời vừa rồi là Hồ đại nhân nói, chứ không phải Cảnh Thái lão nói.
Mà Hồ đại nhân còn chưa nói xong:
- Cảnh Thái ngu ngốc tàn bạo, nhưng trong triều cũng có mấy người thông minh, bọn họ sao không rõ, kỳ sĩ sứ đoàn ta là người có công của Nam Lý, chuyện thể hiện oai danh quốc thể có thể nào không duyên cớ bởi vì cái tội “có lẽ có” mà chuyển bọn họ cho bổn quốc xử lý? Nếu thực sự có một ngày bọn họ dám mở miệng đến đòi Tống Dương, chứng tỏ bọn chúng lòng lang dạ sói, đã chuẩn bị xâm lược Nam Lý ta. Có đưa Tống Dương ra hay không bọn chúng đều sẽ đánh, nhưng đối với Nam Lý ta, Tống Dương có ở hay không lại khác nhau rất lớn.
Phong Long hiểu, cười:
- Không sai, Tống Dương có quan hệ rất sâu với phản tặc Yến Quốc. Nếu thật sự Yến Quốc đánh tới, tác dụng của hắn không nhỏ đâu.
Tả thừa tướng nói rõ ràng rành mạch, Phong Long nghe được hiểu ngay, nhưng Hoàng đế còn chưa nghĩ đến một điều quan trọng khác. Nếu Yến Quốc muốn đòi người, Hồ đại nhân nhất định sẽ bảo vệ Tống Dương.
Ngay như nhất phẩm lôi làm ví dụ, Tống Dương xem như chủ tướng Nam Lý, mà Hồ đại nhân mới thật sự là chủ quan sứ đoàn, trong mắt Cảnh Thái, họ Tống và lão Hồ rõ ràng ngang nhau. Nếu lão muốn giết Tống Dương, nhất định sẽ không bỏ qua Hồ đại nhân.
Nếu Hồ đại nhân đồng ý Phong Long giao Tống Dương, cũng có nghĩa ám chỉ: ngươi trói lão già ta lại đưa nốt cho Cảnh Thái cho rồi.
Phong Long nâng chung trà lên uống một ngụm:
- Chuyện phong thưởng Tống Dương thì sao?
- Thần nghĩ nên luận công ban thưởng. Tống Dương lập nhiều công huân, nên phong thưởng cao một chút, không nên quá sơ sài. Đương nhiên cũng không nên quá gióng trống khua chiêng, tránh kinh động đến bạo quân phương Bắc kia. Tóm lại
Hồ đại nhân nói chậm lại:
– Vạn tuế phái ra sứ đoàn là vì ước hẹn của năm nước, bạo loạn mồng tám tháng chín ở Tình thành là chuyện của Yến Quốc bọn họ, không chút quan hệ tới chúng ta.
Đương nhiên sứ đoàn về tới nên được thưởng.
Tuy nhiên…:
Lão dừng lại một lát nói xong, dừng một lát, câu chuyện vừa chuyển, lại kéo trở về:
– Trọng thần trong triều còn có vài người không nhìn thấu tâm tư điên cuồng của Cảnh Thái, chỉ vì đều là huyết thống Hán, vẫn luôn muốn thân cận Đại Yến. Nếu có ngày, Yến Quốc có thư truyền đến, chỉ trích Tống Dương đã phạm tội, ép Vạn tuế giao người, sợ là bọn họ đều đồng ý…
Phong Long khinh thường cười lạnh:
- Trẫm không chịu, bọn họ còn muốn cãi sao?
Hồ đại nhân mỉm cười:
- Đương nhiên bọn họ không dám nói gì nữa, nhưng Vạn tuế cần gì phải làm cho chuyện này phức tạp hơn đâu. Thần đã ở chung với hắn một năm, không đếm được bao nhiêu lần nghe Tống Dương khi nói giỡn với người ngoài nhắc đến Hồng Ba Phủ, mới rồi ở cổng Nam, còn tận mắt nhìn thấy một chuyện lạ.
Lập tức Hồ đại nhân nhíu mày, kể hết chuyện Nhâm Sơ Dong trước đánh sau khóc với Tống Dương:
- Theo như thần thấy, Thừa Cáp quận chúa và Tống Dương đã sớm có tình ý. Nếu hắn làm con rể Hồng Ba Phủ, đến lúc đó ai còn muốn giao người, trước hết hãy nghĩ qua tính tình Trấn Tây Vương đã.
Huống chi Thường Xuân Úy, Quận chúa đều là thanh niên tài năng tuấn kiệt, vốn là một chuyện tốt. Có điều so sánh đôi vợ chồng son, gia thế thua kém xa, chỉ bằng Tống Dương tự mình đi cầu hôn hơn nửa sẽ bị Vương gia đánh ra khỏi phủ.
- Trấn Tây vương trung thành và tận tâm, nếu có thể kết thành lương duyên, Tống Dương cũng sẽ tận tâm vì nước. Quả nhiên là một chuyện tốt.
Hồ đại nhân quyết tâm nhất định phải trói Tống Dương lại với Nam Lý, nếu mối nhân duyên này thành sự thật, Cảnh Thái tuyệt đối không thể đem Tống Dương đi.
Thực ra nếu nói công bằng ra, bình tâm mà xem xét, Tả thừa tướng cũng biết Tống Dương không tệ, mặt khác, bất luận cái gì, ít nhất ở Hồng thành hắn đã cứu mạng mình, thành toàn được cho hắn lão cũng vui.
Phong Long nheo mắt cười:
- Ý của ngươi là trẫm làm bà mối?
Đổng Lam Phương
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Hoạt Sắc Sinh Kiêu - Đậu Tử Nhạ Họa Hoạt Sắc Sinh Kiêu