Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Oscar Wilde
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Tên Khổng Lồ Ích Kỷ
hiều chiều, sau khi đi học về bọn trẻ thường đến chơi trong vườn một người Khổng Lồ. Đó là một khu vườn rộng và đẹp, với thảm cỏ xanh biếc, êm mượt. Lác đác trên thảm cỏ có nở những bông hoa xinh đẹp nom như những ngôi sao. Trong vườn có 12 cây đào vào mùa xuân nở bừng những bông hoa màu hồng và màu ngọc trai, còn vào mùa đông thì nặng trĩu những trái đào chín mọng. Chim chóc đậu đầy trên cành, cao giọng hót mê ly đến nỗi bọn trẻ thường bỏ nửa chừng cuộc chơi, ngẩng đầu lên lắng nghe. “Chơi ở đây mới thú vị làm sao!” Chúng hân hoan nói với nhau như vậy.
Một ngày kia tên Khổng Lồ trở về. Hắn vừa đến thăm người bạn là một yêu tinh ở vùng Corne và ở chơi với bạn bảy năm. Bảy năm trôi qua, hắn đã nói hết những gì có thể nói bởi vì tài ăn nói của hắn cũng hạn chế lắm và hắn quyết định trở về tòa lâu đài của mình. Về đến nơi, hắn thấy bọn trẻ đang vui đùa trong vườn.
“Bọn mi làm cái gì ở đây vậy?” Hắn rống lên bằng một cái giọng khủng khiếp làm bọn trẻ khiếp vía chạy dạt sang một bên.
“Đây là vườn của tao, bất cứ ai cũng biết điều đó hết và tao sẽ không cho phép ai vào đây chơi ngoài tao.” Thế là hắn xây một bức tường cao quanh vườn và dựng một tấm biển rõ lớn.
Kẻ xâm nhập sẽ bị truy tố
Hắn là một tên Khổng Lồ ích kỉ.
Những đứa trẻ nghèo chả có nơi nào chơi. Chúng thử vui đùa ngoài đường cái, nhưng đường thì bụi mà lại có những cục đá lớn, trẻ con đâu có thích vậy. Thế là chúng thường đi lang thang ngoài bức tường cao và tiếc nuối nói về khu vườn tuyệt đẹp bên trong.
“Ở đấy chúng ta đã vui biết bao”.
Rồi mùa xuân về, những bông hoa bắt đầu chúm chím trên những cành cây và những chú chim nhỏ bắt đầu dang cánh bay trên bầu trời biếc xanh. Chỉ có điều, trong khu vườn của tên Khổng Lồ ích kỉ mùa đông vẫn ngự trị. Chim không đến đây ca hát và cây cối quên ra hoa vì không có lũ trẻ. Một lần có một nụ hoa xinh tuyệt chợt ló cái đầu ra khỏi đám cỏ, nhưng khi nhìn thấy biển cấm, nó cảm thấy tiếc cho bọn trẻ và lại chui vào lòng đất ngủ một giấc ngủ ngàn năm. Chỉ có Tuyết và Sương giá là những kẻ hí hửng ra mặt. “Mùa Xuân đã quên khu vườn này,” chúng kêu lên, “thế là chúng ta có thể sống ở đây quanh năm.” Tuyết phủ lên thảm cỏ tấm áo màu trắng rộng mênh mông của nó, còn Sương giá thì phủ làn sương bạc lên các cành cây. Rồi chúng mời Gió Bấc đến ở với chúng. Gió Bấc khoác áo lông, ngày ngày đi dạo trong vườn và thổi cho những chiếc ống khói rơi xuống. “Nơi này mới tuyệt làm sao,” nó nói, “này chúng ta hãy mời bác Mưa Đá đến nhé.” Thế là Mưa Đá đến. Mỗi ngày hắn lồng lộn trên mái nhà của tòa lâu đài 3 tiếng đồng hồ cho đến khi hắn làm vỡ hết cái mái bằng đá xanh của tòa lâu đài. Rồi hắn chạy vòng vòng trong vườn nhanh hết tốc lực. Mưa Đá mặc một chiếc áo màu xám xịt và hơi thở của hắn lạnh buốt như kim châm.
“Không hiểu sao mùa xuân lại đến muộn thế nhỉ?” Tên Khổng Lồ ích kỉ nói, gã đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn lạnh lẽo trắng toát của mình. “Hi vọng trời sẽ mau chóng sang xuân”.
Nhưng mùa xuân không bao giờ đến, cả mùa hè cũng vậy. Mùa thu đến trao quả vàng cho những khu vườn khác, nhưng nàng không bước chân đến vườn của tên Khổng Lồ. “Hắn quá ích kỉ,” nàng thầm nhủ. Thế là mùa đông ở mãi nơi đây cùng với Gió Bấc, Mưa Đá và Sương Giá, còn Tuyết thì trắng xóa trên những cành cây.
Một sáng nọ, trong lúc thức giấc trên giường, gã Khổng Lồ nghe thấy một khúc nhạc mê say. Nó ngọt ngào và bay bổng đến nỗi hắn nghĩ chắc là dàn nhạc của đức vua đi qua. Thực ra đó là một con chim Hồng Tước bé nhỏ đang hót bên ngoài cửa sổ. Đã lâu lắm rồi hắn không nghe thấy tiếng chim hót trong vườn nên hắn nghĩ đó là thứ âm nhạc du dương nhất trần đời. Chợt Mưa Đá thôi không nhảy nhót trên đầu tên Khổng Lồ, Gió Bấc ngừng gầm rú và một làn hương tuyệt diệu theo một lỗ hổng bay vào trong nhà. “Mình tin là mùa xuân đã về,” tên Khổng Lồ nói, nhảy ra khỏi giường và nhìn ra ngoài.
Gã thấy gì?
Một cảnh tượng tuyệt vời nhất. Qua một lỗ hổng trên tường, bọn trẻ chui vào, chúng đang đứng bên các gốc cây. Dưới mỗi gốc cây có một đứa nhỏ. Cây cối hân hoan khi bọn trẻ quay lại đến nỗi chỉ trong chớp mắt các cành cây đã phủ đầy những đóa hoa rực rỡ, và những tán lá dịu dàng phe phẩy cánh tay trên đầu bọn trẻ. Chim bay lượn trên đầu, há mỏ kêu ríu rít để lộ niềm vui sướng mênh mang. Những đóa hoa đồng nội vươn mình lên khỏi lớp cỏ, cười hớn hở. Khu vườn trở nên đáng yêu vô cùng.
Nhưng có một góc nhỏ mùa đông vẫn chưa chịu rời chân đi. Đó là khu vực xa nhất trong vườn và ở đấy có một thằng bé con. Nó bé đến nỗi không thể chạm vào các cành cây vì vậy mà nó cứ đi vòng vòng quanh thân cây, khóc một cách cay đắng. Cái cây khốn khổ vẫn phủ đầy Tuyết và Sương giá, trong lúc Gió Bấc lồng lộn phía trên đầu. “Trèo lên cây đi cậu bé!” Cây nói, nó sà thấp hết mức những cánh tay của mình xuống, nhưng cậu bé nhỏ bé quá.
Và trái tim tên Khổng Lồ chợt mềm đi trước cảnh tượng ấy. “Ta mới ích kỉ làm sao. Bây giờ thì ta hiểu tại sao Mùa Xuân không đến. Ta sẽ công kênh cậu bé kia lên ngọn cây và sẽ phá hủy bức tường bao, rồi khu vườn của ta sẽ là sân chơi cho bọn trẻ, mãi mãi.” Hắn thấy hối hận về những việc đã làm.
Thế là gã chạy xuống cầu thang, nhẹ nhàng mở cánh cửa phía trước và bước ra vườn. Khi lũ trẻ nhìn thấy gã, chúng hoảng sợ ù té chạy và khu vườn lại trở về mùa đông. Chỉ có thằng bé con không bỏ chạy, bởi vì đôi mắt mọng nước ngăn không cho nó nhìn thấy tên Khổng Lồ đang đi đến. Gã này nhẹ nhàng vòng đến sau lưng thằng bé, bế bổng nó và đặt lên cành cây. Trong phút chốc hoa nở rộ trên tất cả những nhánh cành, chim bay đến hót véo von. Chú bé mở rộng vòng tay, ôm cổ người Khổng Lồ và hôn lên má hắn. Bầy trẻ thấy cảnh tượng đó biết rằng tên Khổng Lồ không còn độc ác nữa, quay lại vườn và cùng với chúng mùa Xuân cũng quay về. “Từ nay trở đi khu vườn này cũng là của các em,” người Khổng Lồ nói, đoạn lấy cái rìu vĩ đại phá bỏ bức tường ngăn. Và buổi trưa hôm ấy, trong lúc đi chợ về, người ta thấy tên Khổng Lồ đang chơi đùa với bọn trẻ trong khu vườn đẹp nhất mà họ từng nhìn thấy.
Bọn trẻ vui chơi bên nhau suốt cả ngày, tối đến chúng lại gần chào từ biệt người Khổng Lồ.
“Thế cậu bạn nhỏ của chúng ta đâu? Cái cậu bé mà ta đã đặt lên cây ấy?” Gã yêu thằng bé nhất bởi vì nó đã hôn lên má gã.
“Chúng cháu không biết. Nó đã đi rồi”.
“Các cháu hãy đi tìm nó và bảo nó đến đây vào ngày mai nhé.” Nhưng bọn trẻ nói chúng không biết thằng bé sống ở đâu và chưa bao giờ nhìn thấy nó. Gã Khổng Lồ buồn lắm.
Chiều chiều sau khi tan trường, bọn trẻ lại vào vườn chơi với gã, nhưng thằng bé mà gã yêu quý thì không có mặt. Gã tử tế với tất cả bọn trẻ, nhưng vẫn mong ước gặp lại thằng bé nọ. Gã thường nói một mình: “Làm thế nào để gặp lại thằng bé đây?”
Nhiều năm trôi qua, gã Khổng Lồ trở nên già nua và yếu đuối. Gã không thể chơi đùa cùng bọn trẻ được nữa, thường ngồi trên một chiếc ghế bành to lớn ngắm nhìn bọn trẻ chơi đùa và trầm trồ trước vẻ đẹp của khu vườn: “Ta có bao nhiêu loài hoa đẹp, nhưng loài hoa đẹp nhất chính là bọn trẻ.”
Một buổi sáng mùa đông, trong khi đang mặc quần áo gã nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ đây hắn không ghét mùa Đông nữa vì gã biết đó chỉ là quãng thời gian mùa xuân ngủ, còn cây cối thì nghỉ ngơi.
Bất thình lình gã dụi mắt vì ngạc nhiên, nghiêng mình nhìn ra ngoài. Thật là một cảnh tượng huyền diệu, ở góc vườn xa nhất có một thân cây đơm đầy những bông hoa trắng, chĩu chịt những trái cây vàng mọng và dưới gốc cây là thằng bé mà gã Khổng Lồ yêu quý.
Gã sung sướng lao xuống cầu thang, chạy ra vườn. Gã hối hả bay qua bồn cỏ đến bên đứa bé. Khi đến gần mặt gã đỏ lựng lên vì giận dữ: “Kẻ nào dám làm cháu bị thương như thế này?” Trên tay thằng nhỏ hằn lên hai vết móng tay, và ở chân nó cũng có hai vết như vậy.
“Kẻ nào dám làm cháu bị thương như thế này,” gã kêu lên xót xa. “Nói cho ta nghe đi, ta sẽ dùng lưỡi gươm của ta phanh thây nó.”
“Không!” Đứa bé kêu lên, “đây là những dấu vết của Tình yêu”.
“Cháu là ai?” Gã Khổng Lồ hỏi và một cái gì như là sự cảm phục lạ lùng xâm chiếm lòng gã, buộc gã quỳ gối trước mắt đứa nhỏ.
Và thằng bé cười với người Khổng Lồ: “Ông đã để cho cháu chơi trong vườn của ông. Hôm nay ông sẽ đến khu vườn của cháu, đó chính là Thiên đường”.
Chiều hôm ấy khi lũ trẻ chạy ra vườn chơi, chúng tìm thấy xác người Khổng Lồ dưới gốc cây, khắp mình phủ đầy hoa trắng.
Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác - Oscar Wilde Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác