Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Oscar Wilde
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Sinh Nhật Của Công Chúa Tây Ban Nha
ôm nay là sinh nhật Infanta. Cô bé mới 12 tuổi và mặt trời chiếu sáng rực rỡ xuống khu vườn thượng uyển.
Mặc dù cô bé là một Công chúa thật sự, một Công chúa của nước Tây Ban Nha, nhưng mỗi năm Công chúa cũng chỉ có một ngày sinh nhật, cũng giống như các trẻ em trong những gia đình nghèo khác. Vì thế mà lẽ tự nhiên đó là một ngày vô cùng quan trọng với tất cả thần dân trong nước. Công chúa phải có một ngày thật ấn tượng trong dịp này. Và quả thật đó là một ngày đáng nhớ. Những bông hoa tulíp đứng thẳng tắp trong những đài hoa, giống như những chàng lính gác nom thật tự tin cùng những bông hồng trên thảm cỏ. Dường như chúng muốn nói rằng bây giờ chúng tôi cũng tuyệt đẹp như các bạn vậy. Những con bươm bướm màu tím có điểm những chấm vàng trên cánh rập rờn bay lượn trên các đóa hoa. Những con thằn lằn bò ra khỏi những cái lỗ trên tường nằm sưởi nắng dưới ánh nắng chói chang. Những cây lựu tách cánh và phát ra tiếng kêu lách tách dưới sức nóng của mặt trời rồi phô ra những trái tim đỏ rực như chảy máu. Cả đến những cây chanh với chùm quả vốn có màu vàng lợt lạt bám vào giàn và dọc theo con đường có mái che dường như cũng có được cái màu vàng sọng nhờ ánh nắng mặt trời. Còn những cây hoa mộc lan thì nở bùng lên những đóa hoa trắng ngà còn phong kín nhụy làm tràn ngập không gian cái mùi hương thanh tao mà ngây ngất.
Nàng Công chúa bé nhỏ đi lên đi xuống bậc thềm với một đoàn tùy tùng, chơi trò trốn tìm quanh những chiếc bình lớn bằng đá và những tượng đài rêu phong. Vào ngày thường Công chúa chỉ được phép chơi với những người ngang hàng với mình, vì thế nàng chỉ chơi đùa một mình. Hôm nay là sinh nhật nàng nên có một ngoại lệ, nàng được vua ban cho một đặc ân mời những người bạn cùng tuổi mà nàng yêu mến đến chơi đùa với nàng. Có một cái gì thật quyến rũ trong đám trẻ con Tây Ban Nha vóc người mảnh mai trong khi chúng chạy nhảy. Con trai với những chiếc mũ có giắt một chùm lông và áo khoác bay phần phật trong lúc chạy nhảy. Con gái mềm mại nâng chiếc váy dài thêu kim tuyến, núp sau những chiếc quạt lớn màu đen xen ánh bạc cho khỏi chói mắt. Nhưng Công chúa vẫn là tạo vật đẹp đẽ, duyên dáng hơn tất cả, ăn mặc thanh lịch nhất, làm tấm gương thời trang cho mọi người. Chiếc váy của nàng làm bằng satanh màu xám, phần dưới xòe rộng, gấu váy thêu bằng sợi bạc và trên ngực áo có đính hàng dãy những viên ngọc sáng long lanh. Đôi giày nhỏ thêu những bông hồng tuyệt đẹp ngời sáng dưới gấu váy mỗi khi nàng thoăn thoắt bước đi. Chiếc quạt lớn thêu chỉ hồng có đính ngọc và trên đầu nàng, như một vầng hào quang là một chiếc vương miện bằng vàng đặt ngay ngắn phía trên vầng trán xinh đẹp, điểm thêm một nụ hồng trắng tuyệt xinh.
Từ cửa sổ cung điện, Đức vua buồn rầu quan sát bọn trẻ. Đứng phía sau nhà vua là vương hầu Don Pedro của xứ Aragon mà ngài rất ghét và Cha linh mục của ngài – Quan tòa tối cao của Tòa án dị giáo của Granada – ngồi bên cạnh ngài. Đức vua còn mang một bộ mặt âu sầu hơn thường ngày bởi vì khi ngài ngắm nhìn Công chúa đang cúi chào với một vẻ trẻ thơ trong khi chơi trò cung đình, hoặc mỉm cười sau cái quạt với Nữ công tước Albuquerque – người bao giờ cũng ở bên Công chúa, vua nghĩ ngay đến bà Hoàng hậu trẻ thân sinh ra nàng. Điều oái ăm là ngay trước mắt ngài, Hoàng hậu xinh đẹp đến từ nước Pháp vui tươi náo nhiệt đã héo hon dần trong triều đình Tây Ban Nha tráng lệ. Hoàng hậu tạ thế chỉ 6 tháng sau khi hạ sinh Công chúa và trước khi bà có thể ngắm hoa hạnh đào nở lần thứ hai trong vườn thượng uyển, hoặc hái quả vả lần thứ hai từ cây vả xù xì nhiều mấu rất lâu đời đứng sừng sững ở khu vườn giờ đây cỏ mọc xanh rờn. Đức vua yêu Hoàng hậu của mình sâu sắc đến mức ngài không thể chịu đựng nổi việc ngôi mộ giấu Hoàng hậu trong lòng nó. Nàng đã được một nhà hóa học người Moor ướp xác. Người này nhờ việc làm ấy mà đã được đảm bảo cuộc sống suốt đời. Do có những nghi ngờ và những ý kiến trái ngược về việc làm mầu nhiệm này mà người ta đã đưa ra giáo hội và xác của Hoàng hậu vẫn nằm trên cái đòn khiêng được trang hoàng lộng lẫy để trong nhà nguyện bằng đá cẩm thạch đen ngay trong cung điện như lúc các thầy tu đã đặt nàng vào đấy vào một ngày tháng ba lộng gió, cách đây 12 năm.
Mỗi tháng một lần Đức vua quấn kín mình trong chiếc áo choàng đen, cầm một cây đèn lồng đã che bớt ánh sáng bước vào đây, quỳ xuống bên cạnh Hoàng hậu kêu lên: “Hoàng hậu của trẫm! Hoàng hậu của trẫm!”. Đôi khi phá vỡ những quy tắc thông thường – Ngài chộp lấy đôi tay xanh xao đeo đầy kim cương của Hoàng hậu trong một nỗi thống khổ man dại và cố đánh thức nàng dậy bằng những cái hôn như điên như dại gắn lên bộ mặt băng giá.
Hôm nay ngài như gặp lại nàng lần nữa, giống như lần đầu tiên gặp nhau ở lâu đài Fontainebleau. Khi ấy ngài mới 15 còn nàng lại còn trẻ hơn nữa. Lần ấy họ đã chính thức đính hôn ở Papal Nuncio có sự hiện diện của vua Pháp và toàn thể triều đình. Ngài đã trở về Escurial mang theo người một nạm tóc vàng và kỉ niệm về đôi môi thơ ngây cúi xuống hôn tay mình khi ngài bước lên xe. Sau đó ít lâu là đám cưới, một sự kiện xảy ra một cách chóng vánh ở Burgos, thành phố nhỏ nằm giữa biên giới hai nước và một cuộc diễu hành long trọng đi đến thủ đô Madrid với một lễ hội truyền thống trong buổi lễ Misa ở nhà thờ La Atocha...
Cuộc sống lứa đôi của đức vua với những niềm vui vô biên, tột đỉnh đến mức gần như không có thật và cái kết thúc bất ngờ vừa ngắn ngủi vừa bất hạnh, dường như ùa trở lại vào ngày hôm nay, trong lúc ngài ngắm Infanta của mình đang nhởn nhơ chơi đùa trên bậc thềm ở hoàng cung. Cô bé có tất cả nét nũng nịu đáng yêu của Hoàng hậu. Cũng cái kiểu hất đầu lên đầy bướng bỉnh ấy, cũng cái khóe miệng tuyệt đẹp cong lên một cách mê hồn và nụ cười như tỏa nắng ấy – một nét duyên dáng đặc Pháp – khi cô bé thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa sổ hoặc giơ bàn tay bé nhỏ ra cho các quan trong triều đình hôn lên một cách kính cẩn. Nhưng tiếng cười lanh lảnh của bầy trẻ làm ngài cảm thấy chói tai, ánh mặt trời rực rỡ không biết thương xót là gì chỉ xoáy sâu vào nỗi đau buồn của ngài và cái mùi hương ngửi lắm đã nhàm của chất thơm phương Đông, dùng để ướp xác làm cho không khí phảng phất mùi thối rữa – hay là thêm huyền ảo – trong không khí trong lành buổi sớm. Vua úp mặt vào hai bàn tay và khi Infanta ngẩng lên một lần nữa thì tấm màn đã kéo lại, nhà vua đã rút lui khỏi bệ cửa sổ.
Infanta bĩu môi vẻ hờn giận và nhún vai một cái. Đáng lí vua cha phải ở lại vui chơi với nàng trong ngày sinh nhật của con gái chứ. Những vấn đề đại sự quốc gia là những chuyện ngớ ngẩn nào vậy? Rất có thể vua cha lại náu mình trong giáo đường âm u buồn thảm, nơi những ngọn nến lúc nào cũng leo lét cháy và nơi nàng Công chúa không được phép bước chân vào? Ôi vua cha mới lẩm cẩm làm sao, ai lại trốn vào trong đó khi ánh mặt trời rực rỡ là thế và mọi người ai cũng tươi cười vui vẻ thế kia! Cũng có thể vua cha không đến xem trận đấu bò giả trong đó kèn trumpet thổi rất xôm. Chẳng thấy phụ vương nói gì đến tiết mục múa rối và những trò vui khác. Hoàng thúc của nàng và Quan tòa tối cao của tòa án dị giáo xứ Granada còn biết điều hơn nhiều. Họ bước xuống bậc thềm, hết lời khen ngợi vẻ đẹp của Công chúa. Thế là nàng hất mái đầu xinh đẹp lên, đưa tay cho vương hầu Don Pedro, và khoan thai bước xuống các bậc thềm trải thảm đi về phía một tòa nhà dài có những dãy cửa sổ buông rèm lụa tím. Tòa nhà vươn thẳng lên ở phía cuối vườn thượng uyển. Những cô bé, cậu bé khác đi theo với trật tự trước sau tuân theo tước hiệu của họ, những người có cái tên dài nhất dẫn đầu.
Một đám rước gồm các thiếu niên quý tộc ăn mặc như những tráng sĩ đấu bò bước đến đón chào Công chúa. Tiểu bá tước vùng Tierra Nueva, một cậu bé có khuôn mặt rất đẹp trạc mười bốn tuổi – để đầu trần, phô ra vẻ quyến rũ của một quý tộc Tây Ban Nha đến tận chân tơ kẽ tóc – trang nghiêm cầm tay Công chúa, đưa nàng đến một cái ghế xinh xắn tạc bằng ngà voi có thiếp nhũ vàng đặt ở vị trí nổi bật nhất. Các thiếu nữ đi thành từng nhóm, phe phẩy cái quạt lớn và thì thầm nói chuyện với nhau. Vương hầu Don Pedro và Cha linh mục đứng ở ngoài cửa tủm tỉm cười. Cả đến nữ công tước – Camerera Mayor, như bà tự gọi mình – một người đàn bà nét mặt khó đăm đăm, hôm nay trong chiếc áo cổ xếp nếp màu vàng trông cũng không đến nỗi khó coi như mọi khi. Một cái gì như là một nụ cười lướt trên khuôn mặt nhăn nheo và chạm vào đôi môi mỏng thiếu máu của bà.
Chắc chắn đây là một màn đấu bò ngoạn mục và theo nàng Công chúa nhỏ tuổi thì nó còn thú vị hơn những trận đấu bò thật sự mà nàng đã được chứng kiến ở Seville, trong lần nàng cùng phụ vương xa giá đến lâu đài của Công tước xứ Parma. Một vài cậu bé nhảy dựng lên với những tấm vải phủ lưng ngựa nhiều màu, vung những mũi lao dài có những dải ruy băng sặc sỡ gắn vào chuôi. Những cậu bé khác đi chân trần vẫy chiếc áo khoác màu đỏ của chúng trước mũi bò tót, nhẹ nhàng nhún mình nhảy qua thanh chắn khi con vật quay lại tấn công chúng. Con bò tót ấy thật không thể giống bò thật hơn được nữa, mặc dù cậu bé chỉ mang một cái khung làm bằng liễu gai và chui tọt cả người vào trong đó. Có lúc cậu bé hứng chí lên chạy vòng vòng trên sân khấu bằng hai chân sau, một điều mà không một con bò tót thật nào dám mơ tới. Nhưng con bò tót này thực hiện một cuộc chiến hào hùng đến nỗi tất cả khán giả nhỏ tuổi hào hứng đứng cả lên các băng ghế vẫy khăn tay lia lịa, miệng kêu tướng lên. “Bravo toro! Bravo toro!” cũng kích động y hệt như người lớn khi tham dự những trận đấu bò thật sự. Cuối cùng sau một trận đấu dữ dội, kéo dài – trong đó một vài con ngựa bị húc chết và nhiều kị sĩ ngã ngựa, tiểu bá tước Tierra Nueva đạp đầu gối lên đầu con bò tót và sau khi được Công chúa Tây Ban Nha cho phép đã kết liễu con vật. Cậu đâm lưỡi gươm gỗ vào cổ con vật với một sức mạnh bạo liệt đến nỗi đầu con vật lăn lông lốc, để lộ ra khuôn mặt tươi cười của cậu bé de Lorraine, con trai của ngài Đại sứ Pháp ở Madrid.
Đấu trường vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay vang dội, xác những con ngựa được hai thị đồng người Moor mặc chế phục màu đen và vàng kéo đi. Sau mấy phút nghỉ giải lao trong đó một nghệ sĩ nhào lộn người Pháp biểu diễn trên một sợi dây, những con rối Italy xuất hiện trong một vở bi kịch bán cổ điển có tên Sophonisba biểu diễn trong một sân khấu nhỏ được dựng tạm lên trong dịp này. Các diễn viên diễn rất giỏi, dáng điệu của chúng tự nhiên đến nỗi khi vở kịch kết thúc đôi mắt của cô Công chúa nhỏ cũng giàn giụa nước mắt. Có một vài cô bé còn khóc thút thít, người ta phải đem kẹo ra dỗ mãi chúng mới nín. Cả Quan tòa tối cao của tòa án dị giáo cũng xúc động đến nỗi ông nghẹn ngào nói với Don Pedro rằng ông không thể hình dung nổi sao những vật làm bằng gỗ, rồi được bôi sáp màu lên và được điều khiển một cách máy móc bằng những sợi dây lại có thể quá đau thương và gặp phải những bất hạnh kinh khủng đến như vậy.
Sau tiết mục múa rối là màn trình diễn của một ảo thuật gia gốc Phi. Ông ta bước ra sân khấu mang một cái lẵng dẹt khá lớn phủ một tấm vải đỏ. Sau khi đặt nó ở giữa sân khấu, ông rút từ cái khăn quấn trên đầu ra một ống sậy trông rất lạ và bắt đầu thổi. Vài giây sau tấm vải bắt đầu động đậy và khi cái ống sậy cứ vút lên những âm thanh cao hơn, cao lên mãi thì có hai con rắn xanh và vàng thò cái đầu hình chữ V ra ngoài, ngóc đầu cao hơn và uốn éo theo điệu nhạc như một cây tảo uốn lượn trong hồ nước. Tuy vậy các khán giả nhỏ tuổi đang nín thở vì sợ khi thấy những cái đầu hình nộm lốm đốm và cái lưỡi thè ra nhanh như chớp lại thở phào vì vui sướng khi ảo thuật gia người Phi làm một cây cam con mọc lên từ bãi cát nở bừng những chùm hoa trắng thơm ngát, rồi chỉ ít phút sau những bông hoa trắng biến thành những chùm quả vàng mọng. Khi ảo thuật gia mượn cây quạt của ái nữ Hầu tước De Las Torres, biến nó thành một con chim xanh và chú chim ấy bay khắp phòng líu lo cất tiếng hót thì niềm vui và sự hào hứng của các bạn trẻ không còn biết đến giới hạn nữa. Điệu nhảy manuyê trang nghiêm được các cậu bé ở nhà thờ Nuestra Senora Del Pillar biểu diễn cũng rất hấp dẫn. Công chúa chưa bao giờ được chứng kiến một buổi lễ tuyệt vời như thế. Thực ra thì không có một hoàng tộc nào ở Tây Ban Nha từng bước chân vào nhà thờ lớn Saragossa kể từ khi ở đấy có một linh mục điên rồ cố cho thuốc độc vào bánh thánh để đầu độc Hoàng tử xứ Asturias (có nhiều khả năng cha cố này được nữ hoàng Anh Elizabeth thuê làm việc đó). Vì thế mà nàng Công chúa nhỏ chỉ nghe lời đồn về “Vũ điệu của Nữ hoàng” như nó được gọi như thế và chắc chắn đó là một cảnh tượng rất ấn tượng. Các cậu thiếu niên trong trang phục cung đình thời Trung cổ: áo vét trắng tinh, mũ ba góc trông hết sức kì lạ với những đường viền bạc, trên chỏm có cắm những cọng lông chim đà điểu rực rỡ. Màu trắng loang loáng của những bộ trang phục khi các vũ công nhảy múa dưới ánh mặt trời trở nên nổi bật hơn nhờ những khuôn mặt ngăm ngăm và những mái tóc để dài đen nhánh như lông quạ. Mọi người đều chịu ấn tượng nghệ thuật trước vẻ đĩnh đạc trang nghiêm của vũ đoàn khi họ xoay người trong những biến điệu phức tạp và bởi vẻ duyên dáng công phu trong từng cử động của họ ở những tiết tấu chậm và điệu chào trang trọng. Khi kết thúc tiết mục, cả vũ đoàn bỏ những chiếc mũ cắm lông chim ra cúi chào riêng Công chúa. Nàng đáp lại sự tôn trọng của họ bằng sự duyên dáng tao nhã của một Công chúa và hứa sẽ gửi một cây nến sáp thơm thật lớn để thắp trước tượng Đức Mẹ trong nhà thờ để đáp lại niềm vui màmọi người đã mang đến cho mình trong ngày sinh nhật.
Một tốp những người Ả Rập xinh đẹp – dân Gipxy như người ta gọi họ vào thời ấy – bước lên sân khấu, ngồi bắt chéo chân thành một vòng tròn và bắt đầu nhẹ nhàng búng ngón tay lên những sợi dây đàn tam thập lục. Họ đu đưa người theo tiết tấu, khe khẽ hát bằng một giọng gần như là giọng ngực với một dáng điệu huyền bí mơ màng. Khi thoáng thấy bóng Vương hầu Don Pedro, họ quắc mắt lên nhìn ông, một số lộ vẻ hoảng hốt vì mới cách đây một vài tuần ông đã hạ lệnh treo cổ hai người trong bộ tộc của họ vì tội hành nghề phù thủy tại một chợ phiên ở Seville. Nhưng sắc đẹp kiều mị của nàng Công chúa Tây Ban Nha khi nàng ngả người ra ghế, nhìn họ qua chiếc quạt đã trấn an họ. Đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của nàng làm cho họ tin tưởng là một người đáng yêu như thế không bao giờ có thể là người độc ác với bất cứ ai. Thế là họ lại duyên dáng chơi nhạc, gảy vào những sợi dây đàn tam thập lục bằng những ngón tay có cái móng dài và nhọn. Những cái đầu xinh đẹp cúi xuống như thể họ đang mê đi trong tiếng nhạc. Đột nhiên, với một tiếng kêu thất thanh làm cho tất cả các cô bé, cậu bé phải giật mình kinh hãi, bàn tay của Vương hầu Don Pedro sờ vào cái chuôi bằng mã não của con dao găm dắt ở thắt lưng. Các vũ nữ Ả Rập nhất loạt nhảy lên, xoay tròn theo một vũ điệu hoang dại tạo thành một đường tròn khép kín trong khi hai tay vẫn đánh trống prôvăng, miệng tụng một bài tình ca man dại nào đó bằng thứ ngôn ngữ yết hầu xa lạ của họ. Lúc sau theo một dấu hiệu nào đó họ lại nhất loạt ngã người xuống đất nằm ngay đơ như chết, chỉ có tiếng đơn điệu của cây đàn tam thập lục là âm thanh duy nhất khuấy động sự yên tĩnh chung quanh. Sau khi làm như vậy một vài lần, họ biến mất một lúc rồi quay trở lại dẫn theo một con gấu bị xích có bộ lông màu nâu xơ xác và công kênh trên vai họ những con khỉ Barbary. Con gấu đứng trong tư thế trồng cây chuối với một vẻ rất mực trang nghiêm, trong lúc các con khỉ nhăn nheo trình diễn tất cả các trò chơi âm nhạc với hai chú bé người Gipxy có vẻ như là thầy dạy chúng. Sau đó chúng chuyển sang đánh nhau bằng những thanh gươm bé tí, rồi chơi trò đánh trận giả và đi đều bước như đội quân Cấm vệ của nhà vua trong buổi diễn tập. Tiết mục này của những người Gipxy cũng rất thành công.
Nhưng tiết mục vui nhất trong những hoạt động hội hè vào buổi sáng hôm ấy là điệu vũ của một người lùn nhỏ tuổi. Khi người lùn lăn lên sân khấu, lạch bạch đi lại trên đôi chân còng queo và lắc lư cái đầu to tướng dị dạng từ bên này sang bên kia, bọn trẻ con la hét om sòm vì khoái chí còn Công chúa thì cười lăn cười lộn đến nỗi bà công tước Camerera buộc phải nhắc nhẹ Công chúa rằng, mặc dầu cách đây đã lâu ở Tây Ban Nha có một Công chúa khóc trước mặt quần thần nhưng chưa từng có Công chúa mang dòng máu cao quý của hoàng tộc lại cười như điên trước mặt những kẻ mang dòng máu kém cao quý hơn.
Công bằng mà nói người lùn này quả là có một nét hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Cả đến triều đình Tây Ban Nha vốn nổi tiếng xưa nay về thói hiếu kì và đam mê những cái gì quái dị, bất thường cũng bị mê hoặc bởi sinh vật bé nhỏ chưa từng thấy này. Đây cũng là lần ra mắt khán giả đầu tiên của người lùn vì chú chỉ mới được phát hiện ra một ngày trước đó, trong lúc đang chạy lang thang trong rừng. Hai nhà quý tộc trong lúc mê mải chạy theo con mồi đã đi thật sâu vào khu rừng gỗ xốp bao quanh kinh thành. Ở đây họ đã gặp người lùn bèn bắt đem về cung điện như một món quà độc nhất vô nhị cho Công chúa trong ngày sinh nhật. Cha của người lùn – một người nghèo khổ làm nghề đốt than đã hết sức vui sướng khi có cơ hội rũ bỏ được đứa con vừa xấu xí vừa vô dụng.
Có lẽ điều thú vị nhất là người lùn hoàn toàn không ý thức được rằng cái vẻ ngoài của chú hết sức quái dị, xấu xí. Sự thật thì chú còn có cái vẻ hồn nhiên sung sướng và cao hứng mà chỉ những đứa trẻ tự tin mới có. Khi bọn trẻ con cười giễu, chú cũng cười theo vô tư lự và thích thú như bất cứ đứa trẻ nào trong bọn. Sau mỗi một điệu múa tự tạo, chú lại cúi đầu chào với một cung cách làm cho không một ai có thể nhịn được cười. Thấy thế chú lấy làm hài lòng lắm, lại mỉm cười, gật gật đầu với cử tọa, cứ như thể chú cũng là một người cùng vai vế, có cùng đặc điểm như họ, chứ không phải là một sai lầm lớn của Tạo hóa, trong tâm trạng bốc đồng đã nặn ra một hình thù quái dị cho mọi người đùa giỡn. Trong lúc ngồi xem, nàng Công chúa kiều diễm đã hoàn toàn mê hoặc người lùn. Chú không thể rời mắt khỏi Công chúa và dường như chỉ nhảy múa cho một mình nàng mà thôi.
Ở cuối tiết mục nhớ rằng mình đã thấy nhiều bậc mệnh phu nhân trong triều ném những bó hoa cho Caffarelli – ca sĩ giọng nam cao, người được Giáo hoàng cử đến Madrid để chữa bệnh trầm cảm cho vua Tây Ban Nha – Công chúa rút nụ hồng trắng tuyệt đẹp cài trên mái tóc – phần vì để chơi đùa, phần vì muốn chọc tức bà công tước Camerera mặt lúc nào cũng nặng như đá đeo – ném bông hoa cho người Lùn với nụ cười tươi thắm nhất của mình. Anh Lùn đón lấy bông hoa với một vẻ trang trọng, kính cẩn, ép bông hoa vào đôi môi thô ráp nứt nẻ rồi vòng một tay trước ngực. Khuÿu một chân xuống trước mặt Công chúa, chú nở một nụ cười ngoạc ra đến mang tai, đôi mắt ti hí sáng long lanh một thứ hạnh phúc chưa từng đượcbiết đến.
Điều này làm cho Công chúa thích thú đến nỗi nàng còn khúc khích cười một mình mãi sau khi chú Lùn đã chạy khỏi sân khấu. Nàng nói đi nói lại ước muốn với người chú rằng tiết mục nhảy múa của chú Lùn phải được lập lại. Tuy vậy, nữ công tước Camerera khẩn khoản nói rằng mặt trời đã đổ lửa xuống quá gay gắt và quyết định rằng Công chúa phải trở về hoàng cung không chậm một phút nào. Ở đấy một bữa tiệc linh đình chưa từng thấy đang đợi nàng gồm có cả bánh sinh nhật do chính tay Infanta góp phần đánh chiếc bông kem có hình một lá cờ bay phấp phới. Thế là Công chúa Tây Ban Nha kiêu hãnh đứng lên với bao nhiêu sự duyên dáng, tao nhã. Nàng ra lệnh chú Lùn phải nhảy múa sau giờ nghỉ trưa của nàng một tiếng, rồi quay qua cảm ơn tiểu bá tước Tierra Nueva vì tiết mục duyên dáng của cậu. Sau đó nàng dẫn đầu đám rước cũng đi theo trật tự lớn bé như trước để về cung của mình. Khi chú Lùn nghe tin mình sẽ được biểu diễn lần thứ hai trước mặt Công chúa, chú tự hào đến nỗi chạy vội ra ngoài vườn hôn lên bông hồng trắng với một vẻ si mê lố bịch và làm những cử chỉ man rợ nhất, thô thiển nhất để biểu lộ niềm vui sướng tràn trề của mình
Những bông hoa trong vườn thượng uyển thật sự phẫn nộ trước việc chú Lùn dám xâm phạm vào ngôi nhà tráng lệ, tuyệt đẹp của chúng. Khi chúng thấy chú ta đi dật dẹo trên đôi chân khoèo, vẫy vẫy hai tay còng queo trên đầu với một vẻ lố bịch hết sức, chúng không kiềm chế cảm xúc của mình được nữa.
“Hắn quá ghê tởm để có thể được phép đi lại ở một nơi vương giả như nơi ở của chúng ta,” hoa Uất kim hương kêu lên.
“Lý ra hắn phải uống thuốc phiện rồi ngủ một giấc dài 1000 năm,” Lyly đỏ tươi nói với vẻ ghê tởm.
“Khiếp trông hắn rõ là một quái vật!” Xương rồng dài giọng khinh miệt. “Sao mà người hắn lại vặn vẹo trên một mẩu thịt thế nhỉ. Cái đầu to tướng của hắn rõ ràng là hoàn toàn không cân xứng với đôi chân ngắn tủn, vẹo vọ. Kinh quá, hắn làm tôi nổi gai hết cả người đây này. Tôi ấy à, tôi sẽ đấm cho hắn một trận nếu hắn dám đến gần tôi”.
“Ấy thế mà hắn có được một trong những nụ hoa đẹp nhất của tôi,” Hồng Bạch kêu lên. “Chính tôi tặng Công chúa như một món quà sinh nhật thế mà hắn lại dám lấy cắp. Quân ăn cắp, ăn cắp, ăn cắp!” Hồng Bạch vươn dài cổ, lấy hết hơi hết sức gào lên.
Cả đến cây Phong lữ đỏ vốn không phải là kẻ ưa làm bộ làm tịch vì nó có nhiều bà con nghèo túng cũng co dúm cả người lại vì ghê tởm khi nhìn thấy chú Lùn và nghe Viôlét nhận xét một cách xách mé rằng mặc dầu xấu đến mức ma chê quỷ hờn, dường như chú không nhận ra được một phần sự thật. Các bông hoa moi móc các nét xấu hồi lâu rồi thảo luận đến chân tơ kẽ tóc về cái vẻ dị hình dị tướng của chú để đi đến kết luận chẳng có lí do gì để ngưỡng mộ một người chỉ vì người ấy xấu đến mức làm cho vạn vật phải kinh tởm. Thật vậy, một số bông Viôlét thanh cao nhận xét rằng chú Lùn còn lấy làm dương dương tự đắc về cái vẻ xấu xí của mình, và rằng chú ta hẳn sẽ dễ được chấp nhận hơn nếu tỏ vẻ buồn bã hoặc ít nhất thì cũng trầm tư về cái vẻ ngoài của mình, thay vì nhảy tơn tớn lên như bắt được vàng và có cái thái độ lố bịch, quái gở và ngu xuẩn đến thế.
Bác Đồng hồ mặt trời cự phách – một bậc lão thành, một cá nhân hiển hách đã có một thời vang bóng với vinh dự là người báo giờ duy nhất cho Hoàng đế Charles đệ ngũ – thì giật mình lùi lại khi thoáng thấy chú Lùn và gần như quên nhiệm vụ chỉ giờ bằng cái ngón tay dài trong vòng 2 phút. Bác ta cũng không thể không nói với chim Công chúa đang phơi nắng trên hàng lan can rằng ai mà không biết con vua rồi lại làm vua, con kẻ bán than lại đi đốt than, chỉ có kẻ nào đại ngu mới giả vờ không biết điều đó. Một nhận xét chí lí. Công ta còn biết làm gì ngoài việc tán thành, thậm chí còn quàng quạc kêu lên: “Nhất định rồi, nhất định rồi!” bằng cái giọng ông ổng và lỗ mãng đến nỗi cô Cá vàng sống trong hồ phun nước phải phóng lên mặt nước, cao giọng hỏi tượng Thủy Thần xem có chuyện gì mà kinh thiên động địa đến vậy.
Nhưng trái lại, chim chóc lại thích chú Lùn. Có lẽ chúng từng nhìn thấy chú trong rừng, chạy nhảy vô tư như một con sơn dương, đạp lên lá vàng khô hoặc trèo thoăn thoắt lên những cái mấu trên cây sồi già, chia hạt dẻ cho những con sóc. Chúng không chú ý đến vẻ xấu xí của chú dù chỉ một mảy may, kể cả loài họa mi cũng vậy. Nó nhảy nhót trong lùm cây cam say sưa cất tiếng hót ngọt ngào tha thiết đến nỗi thỉnh thoảng nàng Trăng cũng cúi đầu lắng nghe, quên mất cả chuyện phải soi sáng nhân gian. Chú Lùn rất chu đáo với bầy chim chóc. Trong suốt mùa đông rét mướt đói kém, khi trên đầu các cành cây trơ trụi, bên dưới mặt đất đóng cứng như một tảng sắt, cả sói cũng chui ra khỏi rừng lảng vảng xuống các cổng thành kiếm mồi thì chú Lùn không bao giờ quên chúng. Lúc nào chú cũng sẵn lòng chia với chúng những mẩu bánh mì đen trong phần ăn của chú hoặc chia với chúng bất cứ món ăn nghèo nàn nào mà chú có được.
Những con chim bay liệng quanh chú Lùn, chạm cánh vào má chú khi bay qua và ríu rít nói chuyện với nhau. Chú Lùn sung sướng cảm động lắm lắm, không thể không khoe với chúng nụ hồng trắng tuyệt xinh, bảo nhỏ với chúng rằng chính Công chúa đã tặng chú bởi vì Công chúa yêu chú. Chim chẳng hiểu những lời Chú Lùn nói, nhưng chuyện đó thì có hề gì, chúng cứ nghiêng đầu sang một bên, trông có vẻ khôn ngoan dễ sợ.
Thằn Lằn cũng thích chú Lùn nên khi Lùn đã mệt vì chạy nhảy và ngả mình xuống cỏ nghỉ ngơi, chúng bò ra dạo chơi trên người chú, cố gắng làm chú vui lòng bằng cách bày ra những trò ngộ nghĩnh nhất mà chúng có thể nghĩ ra. “Không một sinh vật nào có thể đẹp như một con thằn lằn,” chúng kêu lên, “và mặc dù nói như thế này nghe có vẻ lố bịch nhưng chú Lùn không xấu chút nào, tất nhiên khi người ta ngắm nhìn chú ta với một con mắt nhắm nghiền.” Bọn thằn lằn vốn là những triết gia bẩm sinh, chúng thường ngồi bên nhau hết giờ này đến giờ khác khi chẳng có việc gì làm hoặc khi trời mưa gió khiến chúng không thể ra ngoài được.
Các nàng hoa lấy làm bất mãn vì thái độ của bọn thằn lằn và nhất là thái độ của lũ chim. “Chỉ đóng kịch là giỏi,” chúng lắc đầu dè bỉu, “hay gì cái trò vây vo, bay lượn quanh hắn kia chứ. Những người xuất thân cao quý bao giờ cũng ở đúng vị trí của mình như chúng ta vậy. Có ai từng thấy chúng ta nhảy như con choi choi lên tường hoặc bay như điên quanh bụi cỏ sau lũ chuồn chuồn chưa? Khi chúng ta muốn thay đổi không khí, chúng ta chỉ cho gọi người làm vườn đến và bảo bác ta mang chúng ta sang một cái giường mới. Như thế mới là loại người có phẩm giá chứ. Cái lũ chim la cà và cái loại bò sát kia làm gì có lòng tự trọng kia chứ, loài chim còn chẳng có lấy một địa chỉ cố định. Chúng cũng là loại hoang đàng như bọn gipxy mà cũng chỉ nhận được một sự đối xử như vậy mà thôi”. Thế là các loài hoa trong vườn thượng uyển hếch cằm lên. Chúng thở phào sung sướng khi thấy chú Lùn sau một hồi nằm chơi trên cỏ đã bò dậy, đi thơ thẩn trong các hành lang trong cung điện.
“Đáng lí hắn phải nhốt mình trong bốn bức tường suốt đời chứ,” Hoa lại bình phẩm: “Cứ nhìn cái lưng gù gập của hắn và đôi chân còng queo kia kìa.” Và cả lũ bắt đầu ngả đầu vào nhau cười rũ rượi.
Trong khi đó thì chú Lùn chẳng hề hay biết gì về những chuyện này. Chú thích chim chóc và bọn thằn lằn ghê gớm. Chú nghĩ những bông hoa các loại là những gì tuyệt vời nhất trên đời, tất nhiên phải nhường ngôi vị đứng đầu cho Công chúa. Sau khi Công chúa đã tặng chú một bông hồng đẹp như vậy thì phải có một sự khác biệt lớn chứ. Sao mà chú ước mong được quay lại chỗ Công chúa đến thế! Cô bé sẽ để chú đi bên phải mình, sẽ mỉm cười với chú còn chú thì sẽ không bao giờ phải ao ước một điều gì khác nữa, chú sẽ là bạn chơi đùa với cô, bày cho cô đủ các trò chơi lí thú, tinh nghịch. Mặc dù chú chưa từng sống ở một nơi sang trọng bao giờ nhưng chú biết rất nhiều chuyện lạ. Chú biết làm những chiếc lồng bằng lá cỏ cho những con châu chấu ca hát nhé, chú biết cách biến một đốt trúc thành một ống sáo mà đến Thần Điền dã cũng muốn nghe. Chú thuộc tiếng hót của các loài chim, có thể gọi một con sáo đá đang đậu trên một ngọn cây cao bay xuống đất, hoặc một con diệc đến từ vùng đầm lầy.
Chú biết đặc điểm của mỗi loài thú trong rừng, có thể tìm đến chỗ một con thỏ căn cứ vào dấu chân mờ nhạt của nó, hoặc lần đến hang một con heo rừng theo vết lá bị đạp trong rừng. Chú biết vũ điệu của tất cả các loại gió. Điệu nhảy man dại trong bộ quần áo đỏ rực của mùa thu, bước di chuyển nhẹ nhàng trong những đôi xăng đan màu xanh biếc khi lướt qua đồng cỏ mùa hè, vũ điệu trong tràng hoa trắng của tuyết trong mùa đông và điệu múa nở hoa qua những vườn cây trái trong mùa xuân. Chú cũng biết nơi nào bồ câu rừng xây tổ và một lần khi một người bẫy chim bẫy được một đôi trống mái, bác ta đã mang một lứa chim mới nở đến cho chú Lùn. Chú trang hoàng cái tổ thật đẹp cho những con chim non, trong một cái hốc trên cây du bị phạt ngọn. Chim được nuôi dạy, bén hơi người, sáng sáng mổ những hạt dẻ trên tay chú.
Công chúa rồi sẽ thích chúng cho mà coi. Nàng sẽ thích cả những chú thỏ nhởn nhơ chạy dưới những cây dương xỉ buông dài, khoái những con chim giẻ cùi với những bộ lông màu ánh thép và những chiếc mỏ đen, yêu cả những con nhím có thể cuộn tròn lại thành những quả cầu gai, những con rùa khôn ngoan to như những viên đá tảng, lặng lẽ bò đi rất chậm rất chậm, vừa đi vừa lắc đầu và nhấm nháp lá non. Phải, chắc chắn Công chúa sẽ vào rừng chơi đùa với chú và chú sẽ nhường cái giường nhỏ của mình cho nàng, còn bản thân chú thì đứng canh ngoài cửa sổ cho đến sáng, không cho phép bất cứ một con thú có sừng nào mon men đến gần nàng hoặc bất cứ một con sói dữ tợn nào có thể làm cho Công chúa hoảng sợ. Khi rạng đông bừng lên ở chân trời chú sẽ gõ khẽ lên cánh cửa sổ để đánh thức nàng dậy. Họ sẽ vào rừng chơi đùa, nhảy múa với muông thú trong suốt một ngày dài. Chưa bao giờ chú Lùn cảm thấy cô đơn trong rừng. Thỉnh thoảng cha xứ cũng ngang qua rừng trên một con la trắng, đọc cho chú nghe một câu chuyện trong một cuốn sách tranh. Lâu lâu, những người nuôi chim ưng trong những cái áo chẽn bằng da hươu thuộc và những chiếc mũ nhung xanh cũng đi qua đây, với những con chim ưng lớn buộc trên cổ tay. Đến mùa nho lại đến lượt những người buôn nho đi ngang qua, tay và chân họ đỏ tím, quanh người quấn những dây thường xuân mơn mởn. Họ chở đi những vò rượu vang. Có rất nhiều những người làm nghề đốt than, đêm đêm ngồi quanh những đống lửa lớn ngắm nhìn những súc gỗ to từ từ hóa thành than trong lò lửa rồi vùi hạt dẻ trong đám tro làm bốc lên một mùi thơm dễ chịu. Những tên cướp đi ngang qua chỗ họ để về hang ổ của chúng còn cười đùa với họ. Ồ, có một lần chú đã thấy một đám rước lộng lẫy diễu qua con đường dài đầy bụi bặm đến Toledo. Các thầy cả đi trước vừa đi vừa tụng kinh giọng đều đều, mang theo những lá cờ rực rỡ và những cây thánh giá bằng vàng. Tiếp theo là những người lính với những thanh gươm bạc, giáo mác và súng hỏa mai, đi cuối là ba hàng người đi chân đất, tay cầm nến. Chắc chắn đó là những cảnh rất ấn tượng đối với Công chúa và khi nàng mệt chú sẽ tìm cho nàng một thảm rêu êm mượt để nàng ngồi nghỉ chân hoặc sẽ bế nàng trên đôi tay bởi vì chú rất mạnh, mặc dù chú biết mình không cao. Chú sẽ xâu cho nàng một vòng đeo cổ bằng những trái dâu đỏ mọng, cũng sẽ đẹp không kém gì những trái dâu trắng thêu trên áo nàng, hễ khi nào chán nàng có thể vứt đi và chú sẽ làm cho Công chúa một chuỗi hạt khác. Chú cũng sẽ làm cho nàng những cái li bằng quả đấu thật xinh đựng những giọt sương đọng trên những cọng cỏ chân ngỗng và những con đom đóm nhỏ sẽ là những ngôi sao cài trên mái tóc vàng mơ của nàng.
Nhưng cô Công chúa ở đâu? Chú Lùn hỏi nụ hồng trắng, nó lặng im không trả lời. Cả cung điện dường như chìm trong giấc ngủ, ở những nơi cửa sổ không đóng thì tấm màn che nặng nề cũng ngăn cách Chú với thế giới bên ngoài. Chú Lùn đi lang thang nhìn ngó vào những nơi có thể là một lối đi vào, cuối cùng chúphát hiện ra một cánh cửa phòng riêng còn để ngỏ. Chú lẻn vào và thấy mình đang ở trong một đại sảnh tuyệt đẹp, chú sợ rằng còn tuyệt vời hơn cả cánh rừng của chú nữa. Đâu đâu cũng được thiếp vàng lóng lánh, thậm chí cả sàn nhà cũng được làm bằng những phiến đá màu thật lớn, xếp khít vào nhau thành những tấm hình đẹp. Công chúa bé nhỏ không có ở đây, chỉ có những pho tượng trắng tuyệt đẹp đang nhìn xuống chú từ những cái bệ cao bằng ngọc thạch anh với đôi mắt trống rỗng buồn bã và nụ cười đến lạ.
Ở cuối sảnh có treo một bức màn thêu, tái hiện trên nền nhung đen cảnh mặt trời và những vì sao cùng những vật dụng thuộc về đế vương bằng cái màu mà chú Lùn thích nhất. Có lẽ Công chúa trốn sau bức màn chăng? Dù thế nào thì chú cũng phải tìm bằng được Công chúa.
Chú đưa mắt nhìn quanh phòng rồi kéo tấm màn sang một bên. Không, đó chỉ là một căn phòng khác, còn đẹp hơn căn phòng mà chú vừa đi qua. Trên tường treo những tấm thảm thêu cảnh đi săn là tác phẩm của những nghệ nhân Phần Lan phải bỏ ra 7 năm lao động miệt mài mới hoàn thành. Gian phòng tráng lệ này đã từng thuộc về vua Jean - Điên, như người ta vẫn gọi ông vua say mê săn bắn đến mức cuồng dại. Bây giờ thì căn phòng này được dùng làm phòng nghị sự những vấn đề quốc gia. Ở giữa phòng là một chiếc bàn lớn chất những cặp giấy tờ của các vị đại thần, bên ngoài là quốc huy có hình những bông uất kim hương vàng của Tây Ban Nha với những cánh tay và biểu tượng ngôi nhà của Hapsburg.
Chú Lùn bé nhỏ giương đôi mắt ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cảm thấy có phần lo sợ và chú lại đi tiếp. Những kị sĩ im lặng một cách kì lạ đang phóng ngựa như lướt qua các đồng cỏ mà không gây nên một tiếng động nào đối với chú có vẻ gì giống với những hồn ma đáng sợ mà chú đã nghe những người bán than kể lại. Đó là những con ma Compracho, chỉ đi săn vào ban đêm và nếu chúng gặp một ai đó chúng lập tức biến người ấy thành một con hươu cái, rồi đuổi theo nó. Tuy vậy cứ nghĩ đến Công chúa là chú Lùn lại có thêm can đảm. Chú muốn thấy cô chỉ có một mình để nói cho Công chúa biết chú cũng yêu nàng. Có thể nàng đang ở phòng bên cạnh.
Chú bỏ chạy, ngang qua những tấm thảm mềm mại của người Moor và mở một cánh cửa. Cả ở đây nữa cũng không có Công chúa. Căn phòng trống trơn.
Đây là nơi đặt ngai vàng của nhà vua, cũng là nơi tiếp các sứ thần của các nước láng giềng vào lúc mà sau một cuộc săn đón kéo dài, vua đồng ý để cho họ được diện kiến mặt rồng...
Nhưng chú Lùn chẳng hề quan tâm đến sự bày trí tráng lệ và hoàn hảo này. Chú chẳng thèm đổi bông hồng trắng lấy tất cả những viên ngọc đính vào cái lọng kia, hoặc là lấy cả ngai vàng. Tất cả những điều mà chú ao ước trên đời là gặp Công chúa trước khi nàng đi ra cung biểu diễn của hoàng gia để cầu xin nàng đi với chú sau khi chú đã hoàn thành tiết mục nhảy múa. Ở trong cung điện này không khí mới tù đọng và âm u làm sao, còn trong rừng thì gió tha hồ thổi, mặt trời mặc sức múa những ngón tay vàng trên những cánh lá luôn xao động. Có lẽ hoa dại trong rừng không được lộng lẫy như hoa trong vườn thượng uyển, nhưng hương thơm của nó làm người ta ngất ngây hơn. Dạ lan hương vào những ngày đầu xuân làm tràn ngập cả thung lũng mát lạnh và những đồi cỏ một màu tím ngát đến nao lòng. Những đóa anh thảo vàng tươi lấp ló trong các bụi cây quanh những cái rễ xù xì của những cây sồi; hoa celandine rực rỡ, hoa thủy cự xanh biếc, hoa irit màu tím và vàng... cơ man loài hoa đẹp. Ngoài ra còn có cỏ đuôi sóc màu xám mọc gần cây phỉ, cây mao địa hoàng rủ từng chùm hoa lốm đốm. Cây dẻ gai với cái chóp hình nón nở những nụ hoa như những ngôi sao bạc, cây táo gai với quả non mới nhú xanh như một vầng trăng non. Phải, chắc chắn Công chúa sẽ muốn vào rừng với chú nếu như chú có thể tìm ra nàng. Công chúa sẽ đi với chú đến khu rừng tuyệt đẹp và suốt cả ngày chú sẽ được nhảy múa cùng nàng trong niềm vui sướng mênh mang. Một nụ cười làm đôi mắt sáng lên khi chú nghĩ đến điều này và chú bước sang phòng bên cạnh.
Đây là căn phòng đẹp nhất và lộng lẫy nhất. Các bức tường phủ gấm Lucca màu hồng thêu chim chóc, điểm những chùm hoa xinh xinh lấp lánh bạc. Đồ đạc trong phòng toàn bằng bạc, những tràng hoa rực rỡ và thần Tình yêu. Trước hai lò sưởi lớn là một bức bình phong có thêu vẹt và chim công, sàn nhà lát bằng mã não có màu nước biển làm cho căn phòng như rộng mãi ra. Trong phòng không chỉ có một mình chú Lùn. Đứng dưới cái bóng khung cửa ở cuối phòng có một cái bóng đang nhìn chú. Trái tim chú nảy lên, một tiếng reo mừng bật ra khỏi miệng, chú đi đến gần ra chỗ có ánh nắng. Khi chú làm thế cái bóng cũng làm theo và bây giờ thì chú nhìn cái bóng rõ hơn.
Công chúa ư? Không, đó là một quái vật, một quái vật ghê tởm nhất mà chú chưa bao giờ nhìn thấy. Nó không có hình thù như tất cả mọi người khác, mà méo mó, dúm dó, vặn vẹo với một cái đầu to tướng lắc lư và một chỏm tóc đen trên đỉnh. Chú Lùn cau mày, quái vật cũng cau mày. Chú cười khanh khách nó cũngcười khanh khách, giơ hai tay ra cũng như chính chú đang làm vậy. Chú cúi đầu chào nó một cách châm biếm, nó cũng cúi đầu chào lại với vẻ mỉa mai không kém. Chú tiến gần lại phía nó, nó cũng bước lên gặp chú, bắt chước từng bước đi, cũng dừng lại đúng lúc chú đứng lại. Chú hét lên một tiếng khoái chí, chạy đến gần hơn chìa tay ra, con quái vật cũng chìa tay ra cho chú nhưng tay nó lạnh như nước đá. Chú Lùn hoảng quá xoa xoa bàn tay trước mặt, tay quái vật cũng làm theo y hệt. Chú Lùn cố ép tay mình vào tay nó nhưng một vật gì trơn và cứng đã chặn chú lại. Khuôn mặt quái vật giờ đây đã kề sát mặt chú, tỏ vẻ khiếp đảm. Chú vén một lọn tóc rủ xuống mắt, quái vật bắt chước theo, chú đánh về phía nó một quả, nó cũng trả lại một đấm. Trong chú dâng lên một sự ghê tởm, quái vật cũng làm một vẻ mặt gớm ghét như thế. Chú lùi lại, nó cũng giật lùi lại.
Cái gì thế này? Chú suy nghĩ một lúc, nhìn dáo dác quanh phòng. Thật lạ lùng dường như mọi vật trong phòng đều được nhân đôi trong cái bức tường vô hình trong vắt như nước này. Phải, trong đó có thêm một bức họa, một cái ghế dài. Tượng thần Điền dã đang ngủ đặt ở hốc tường cũng có một người anh em sinh đôi đang lim dim ngủ. Tượng thần Vệ Nữ đang chìa tay ra và trong bức tường trong suốt nữ thần cũng đáng yêu như chính nàng vậy.
Đây có phải là nữ thần Tiếng Vang? Có một lần chú đã gọi nữ thần trong thung lũng và nữ thần đã đáp lại từng câu từng câu. Có lẽ nào nàng ta cũng bắt chước bằng mắt như bắt chước bằng giọng nói? Có thể nào nàng cũng tạo ra được một thế giới khác giống y như thế giới thật bên ngoài? Có thật là những cái bóng kia cũng có màu sắc, sự sống và vận động? Thật như thế chăng?
Chú Lùn giật mình, rút từ trong ngực áo ra bông hồng trắng, chú quay đầu nhìn quanh và bắt đầu hôn lên đóa hồng. Con quái vật cũng có bông hoa của nó, y hệt như bông hoa của chú. Cả cái hôn của nó cũng giống, rồi nó áp bông hoa vào ngực với một điệu bộ quái gở.
Cuối cùng khi ánh sáng của sự thực bừng lên, chú hét lên một tiếng kêu man dại vì tuyệt vọng và đổ sụp xuống đất, khóc nức nở. Vậy ra chú chính là cái thằng gù, dị hình dị tướng nom quái gở và kinh khủng đến vậy sao? Chú chính là con quái vật mà khi gặp nó bọn trẻ con ồ lên cười nhạo. Còn nàng Công chúa xinh tuyệt trần mà chú nghĩ là yêu chú – nàng cũng cười nhạo sự xấu xí đến ghê tởm của chú và đưa ra làm trò đùa những cái bướu vặn vẹo trên người chú?
Tại sao người ta lại bắt chú rời khu rừng, nơi không có một cái gương bảo cho chú biết mình xấu xí đến mức nào? Tại sao cha chú không giết chú, thế chẳng hơn là bán chú cho nỗi hổ nhục này sao? Những giọt nước mắt nóng bỏng trào ra, lăn xuống má và chú xé bông hồng trắng ra từng mảnh. Quái vật cũng làm theo, tung từng cánh hồng bạch lên không trung. Nó nằm vật xuống đất và khi chú nhìn nó thì nó nhìn lại chú với khuôn mặt dúm lại vì đau đớn. Chú bỏ đi, không thể nhìn nó thêm một giây nào nữa, với đôi tay bưng lấy mặt. Chú cứ bò trên sàn như một con vật bị thương vào chỗ tối và nằm đấy rên lên từng cơn.
Một lát sau Công chúa và các bạn đi ngang qua cánh cửa sổ mở rộng. Khi họ thấy một chú lùn dị dạng đang nằm ọp dưới đất, nắm hai tay nện xuống sàn với một điệu bộ điên khùng và tức cười nhất, tất cả ồ lên cười như điên, đứng vây quanh chú Lùn và ngắm nhìn chú vẻ như chưa từng thấy vật gì quái đản hơn. “Nó nhảy múa đã buồn cười,” Công chúa nói, “nhưng nó làm điệu bộ như thế này còn tức cười hơn. Thật ra nó cũng chọc cười như một con rối, chỉ có điều không được tự nhiên bằng.” Công chúa vẫy cái quạt lên một cái rồi cười khanh khách.
Nhưng chú Lùn không bao giờ ngước mắt nhìn lên nữa, cả tiếng khóc cũng nhỏ dần, nhỏ dần. Chợt bất thình lình chú kêu lên một tiếng lạ lùng, rồi ôm lấy một bên sườn. Đoạn chú vật ngửa người ra, nằm ngay đơ.
“Đây là hoàng cung,” Công chúa nói sau một lúc im lặng, “bây giờ ngươi phải nhảy múa cho ta xem”.
“Đúng rồi,” tất cả bọn trẻ con kêu lên, “ngươi phải ngồi dậy nhảy múa bởi vì ngươi khôn ngoan hơn giống vượn Barbary và còn tức cười hơn nhiều”.
Chú Lùn vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Công chúa tức giận giẫm chân đành đạch, gọi ông hoàng Don Pedro đang đi ngoài tiền sảnh với một viên thị thần đang đọc một vài thông điệp ngoại giao gửi tới từ Mêhicô, nơi nước Tây Ban Nha vừa thiết lậpquan hệ ngoại giao. “Chú ơi, thằng Lùn của con đang giận dỗi,” Công chúa phụng phịu nói, “chú hãy bắt nó đứng lên, nhảy múa cho con coi”.
Hai người mỉm cười với nhau, cùng bước vào phòng. Don Pedro cúi xuống vỗ lên má chú Lùn với bàn tay đeo một chiếc găng tay thêu. “Ngươi phải nhảy múa,” ông ra lệnh, “con quỷ nhỏ kia. Phải đứng dậy nhảy múa. Công chúa Tây Ban Nha và các bạn trẻ muốn được vui vẻ.”
Chú Lùn vẫn không động đậy một ngón tay.
“Kêu người đến nện cho nó một trận,” Don Pedro uể oải nói, đi ra khỏi phòng. Nhưng viên thị thần có vẻ nghiêm trọng hơn, ông ta quỳ xuống bên cạnh chú Lùn, đặt một tay lên ngực chú. Vài giây sau ông nhún vai, đứng dậy và cúi đầu thật thấp trước Công chúa, nói:
“Thưa Công chúa cao quý, thằng quỷ lùn của người sẽ không bao giờ nhảy múa được nữa. Kể cũng đáng tiếc vì nó xấu đến mức có thể làm cho đức vua bật cười”.
“Nhưng tại sao nó lại không nhảy múa nữa?” Công chúa hỏi vẫn cười khanh khách.
“Bởi vì trái tim nó đã bị vỡ,” thị thần đứng nghiêm, đáp. Công chúa cau mày, đôi môi như cánh hồng của nàng cong lên với một vẻ khinh bỉ rất đáng yêu.
“Thế thì kể từ nay, chỉ cho những kẻ nào không có tim mới được đến chơi với ta thôi,” Công chúa bực bội kêu lên và chạy ra vườn hoa.
Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác - Oscar Wilde Hoàng Tử Hạnh Phúc Và Những Truyện Khác