A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 882
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2533 / 30
Cập nhật: 2015-11-11 16:13:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 599-600: Thầy Cát
- Ông chủ Trang, ngài đến rồi, mời vào trong này...
Trang Duệ vừa đến Tuyên Duệ Trai thì Triệu Hàn Hiên đã tiến ra đón chào, trải qua một tháng điều dưỡng sau tết thì khí sắc của Triệu Hàn Hiên càng khôi phục lại nhiều hơn, lúc này hắn mặc áo dài trường bào càng làm cho Trang Duệ liên tưởng đến tình huống gặp mặt trước kia.
Lúc này Triệu Hàn Hiên rất có bộ dáng, rất nho nhã, chỉ là vẻ mặt bây giờ tuy đã khôi phục lại như thường nhưng hình như phương diện khí chất vẫn còn thiếu thứ gì đó.
- Ha ha, anh Triệu, nghe lời này của anh thì tôi thấy mình giống như là khách hàng vậy...
Trang Duệ cười cười đi vào, lúc này Đại Hùng và Hầu Tử ở trong cửa hàng thấy Trang Duệ đến cũng tiến lên chào hỏi "anh Trang".
- Cậu mới là ông chủ, nhưng lại đến đây hơi ít mà thôi. Ông chủ Trang, tôi đã làm tốt chuyện anh nhắc nhở, buổi chiều thầy tạo hình sẽ đến...
Triệu Hàn Hiên đưa Trang Duệ đến vị trí dành cho khách hàng nghỉ ngơi trong cửa hàng, sau đó dùng giọng vui đùa nói với Trang Duệ.
- Sao? Nhanh như vậy à? Bây giờ nghệ nhân lão luyện cũng không còn nhiều...
Ngày hôm qua Trang Duệ đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó chính là mình có nguyên liệu để làm con dấu nhưng lại thiếu người khắc dấu. Nhiều người mua con dấu thì vì thuận tiện mà ủy thác cho nơi bán khắc cho mình, nếu trong cửa hàng không có người khắc dấu thì cũng không tiện.
Vì vậy mà hôm qua Trang Duệ đã gọi điện thoại cho Triệu Hàn Hiên, hỏi xem có biết nghệ nhân nào khắc dấu hay không, cũng không ngờ mới qua một ngày mà anh Triệu đã có thể tìm được người, nếu đổi lại là hắn thì thật sự đã luống cuống không biết tìm đâu được.
Triệu Hàn Hiên nghe vậy thì gật đầu nói:
- Đúng vậy, bây giờ chủ yếu là dùng máy móc, rất ít có người khắc tay thủ công. Ông chủ Trang, tôi mời vị nghệ nhân lớn tuổi này về cửa hàng, ông ấy có tay nghề vài chục năm, lương bổng cũng không nên quá thấp...
- Sao? Lương nên là bao nhiêu?
Trang Duệ hỏi.
- Tôi đã thuơng lượng với thầy Cát, tiền lương đại khái là năm ngàn, anh phải đồng ý thì tôi mới gọi điện thoại cho anh ấy được...
Tuy Trang Duệ đã nói từ trước, khi không có mặt hắn thì những chuyện lớn nhỏ trong cửa hàng sẽ do Triệu Hàn Hiên làm chủ, nhưng Triệu Hàn Hiên cảm thấy như vậy cũng không tốt, chuyện tuyển chọn nhân viên và lương bổng cần phải nói rõ ràng cho ông chủ biết.
- Năm ngàn...
Trang Duệ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tốt, năm ngàn thì năm ngàn, anh Triệu cứ gọi anh ấy đến, nếu như buôn bán tốt sẽ tăng lương...
Triệu Hàn Hiên nói đến chuyện khắc ấn bằng máy tính, giá cả của nó chỉ là vài chục ngàn, tạo ra những loại ấn rất đẹp, giá bán cũng hơn ba ngàn một cái, xem như hạ giá thành phẩm.
Bây giờ nhiều cửa hàng dùng máy này thay cho nghệ nhân khắc ấn, rẻ hơn thuê một nghệ nhân, lại không mất nhiều thời gian.
Nhưng Trang Duệ mở cửa hàng đồ cổ là muốn phát huy văn hóa, nếu trong cửa hàng đồ cổ mà có máy khắc ấn cũng không phù hợp, thế là hắn muốn thuê một nhân công khắc ấn, dù trả lương cao cũng không là vấn đề.
Mặt khác còn có một vấn đề chính là máy móc tuy hiệu quả nhưng rất khô khan, không mượt mà và có hồn như thủ công, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trang Duệ muốn mời nghệ nhân khắc dấu.
Hơn nữa nghệ nhân khắc dấu cho khách cũng thu phí, chỉ cần con dấu bán được tốt, như vậy phần tiền lương kia cũng không là vấn đề.
Dù cho có thiệt thòi thì Trang Duệ cũng không quan tâm, cửa hàng này vốn là mình nhàn hạ giết thời gian mà thôi, đồng thời còn là nơi xử lý đống châu báu lấy từ Myanmar, thế nên hắn cũng không trông mong Tuyên Duệ Trai sẽ có lợi nhuận gì lớn.
Triệu Hàn Hiên đi gọi điện thoại thì Hầu Tử cũng đi đến, hắn dùng giọng ngượng ngùng nói với Trang Duệ:
- Anh Trang, hai ngày qua buôn bán không tốt, chỉ bán đi được một mặt dây chuyền trân châu, chỉ hơn chục ngàn đồng, nhưng người đến xem lại rất nhiều, ai mặc cả tôi sẽ không bán...
Khoảng thời gian này phương diện buôn bán dụng cụ văn phòng là rất tốt, hầu như mỗi ngày đều thu vào vài chục ngàn, mà Hầu Tử ở bên kia chỉ bán được một món hàng, thế nên hắn cảm thấy xấu hổ mà đến xin lỗi Trang Duệ.
- Ha ha, Hầu Tử, anh ở Bắc Kinh có quen không?
Trang Duệ không tiếp lời Hầu Tử mà cười di chuyển đề tài.
- Đã rất quen, anh Trang, anh không thấy tôi đã nói giọng Bắc Kinh rồi sao? Hì hì, vợ của Đại Hùng còn nói sẽ giới thiệu cho tôi một cô bạn gái...
Vừa nhắc đến chuyện cuộc sống thì Hầu Tử sinh hoạt hẳn lên, Bắc Kinh khong thể nào đem ra so với Bành Thành, đây là một thành phố lớn mà khí tức hiện đại và cổ xưa đan xen vào nhau, tính dung hòa rất mạnh, người đến từ khắp nơi từ nam chí bắc đều có thể tìm được vị trí của mình ở chỗ này.
Thực tế thì trước kia Hầu Tử và Đại Hùng phát triển không quá tốt ở Bành Thành, bây giờ đến Bắc Kinh mỗi tháng mười ngàn đồng xem như là phần tử trí thức, vì thế mà ra khỏi cửa có thể ngẩng cao đầu.
Tất nhiên với trình độ của Hầu Tử và Đại Hùng thì cũng không dám tiêu pha, không dám đi quán bar, nhiều nhất chỉ mua vài chai bia về nhà uống mà thôi.
- Ha ha, tiểu tử cậu có phải là chưa từng có bạn gái không?
Trang Duệ nghe vậy thì cười phá lên ha hả, nhìn bộ dạng đỏ mặt của Hầu Tử thì hắn biết mình nói đúng.
- Anh Trang, Hầu Tử tôi năm xưa ở Bành Thành là kẻ người gặp người thích hoa thấy hoa nở, Đại Hùng còn phải kém xa...
Đàn ông sợ nhất là người ta nói mình không có gái, thế là lúc này Hầu Tử chợt gấp gáp, nói mà nước miếng văng tung tóe.
- Được, được rồi, đừng nói khoác nữa, những ngày nay tôi cũng không có việc gì, đến lúc đó gọi cả Đại Hùng và Tiểu Tĩnh đi dùng cơm...
Trang Duệ vội vàng cắt ngang lơi Hầu Tử, hắn nói tiếp:
- Những thứ này không yêu cầu bán vội, giá cả chỉ có thể tăng mà không giảm, đồ cổ chính là kinh doanh ba năm không khai trương nhưng bán một giờ có thể đủ cho ba năm, vì vậy cứ bình tĩnh là được, bày ra bộ dạng có mua hay không cũng chẳng là vấn đề, như vậy mới cho người ta biết mình không vội vàng muốn bán...
Trang Duệ thấy Hầu Tử đã buông lỏng tâm tình thì bắt đầu nói về các tri thức tương quan, trước kia Hầu Tử là một kẻ hát đôi cùng Đại Hùng để đi lừa kẻ khác, vì hắn sợ người ta không mua hàng, muốn nghĩ biện pháp để cho người ta bỏ tiền ra mua.
Nhưng cửa hàng đồ cổ thì khác, đừng nói Tuyên Duệ Trai ở mở Phan Gia Viên, dù là một quán bán rượu nhỏ ở trong hẻm sâu, nếu có rượu tốt thì không sợ vắng khách, vì mùi hương rượu sẽ thu hút khách hàng đến với mình.
Bây giờ hầu như là thời đại mà toàn dân sưu tầm đồ cổ, có ít người không hiểu cũng đi đến chợ đồ cổ dạo một vòng, số người này là khá lớn.
Hơn nữa không phải tất cả dân sưu tầm đồ cổ đều có tiền, có vài người trong túi đã cạn tiền nhưng lại xem trong một vật, vì muốn nó hạ giá mà đi đến năm lần bảy lượt để trả giá, nhưng điều này cũng phải xem vào người mua, ai kiên trì hơn thì sẽ thắng.
Hầu Tử nghe xong lời Trang Duệ thì gãi gãi đầu nói:
- Anh Trang, tôi biết rồi, quản lý Triệu cũng nói rõ đạo lý này nhưng tôi có vài thói quen khó sửa, sau này nhất định sẽ chú ý...
- Ha ha, Hầu Tử, vấn đề này cũng không có gì gấp gáp, khong có gì thì cũng đừng ở mãi trong cửa hàng, nên đi ra ngoài nghe người ta biên chuyện, những câu chuyện của đám người bên ngoài còn hay hơn cả khi ở Bành Thành rất nhiều, sau một thời gian thì cậu sẽ hiểu mà thôi...
Trang Duệ vỗ vỗ vai Hầu Tử, đây là người mình đưa đi từ Bành Thành, tóm lại cần phải cho bọn họ tương lai tốt, hơn nữa hai người này cũng khá trung thành, sau này nhất định sẽ giúp đỡ được mình.
Bây giờ phương thức tư duy của Trang Duệ càng ngày càng hướng về phía ông chủ, một nhân sĩ thành công không phải chỉ cho chính mình thành công, thủ hạ cũng cần phải phát triển thành những kẻ có thể cáng đáng cả giang sơn.
Tuy tình huống của Trang Duệ có chút đặc thù, phương diện tích lũy tài nguyên không cần ai trợ giúp, nhưng sau này khi sự nghiệp phát triển mạnh thì cũng không phải mọi chuyện phải do chính mình ra tay xử lý.
Sau khi trấn an Hầu Tử thì Trang Duệ nói chuyện với Đại Hùng, hắn biết được có nhiều khách mua hàng văn phòng tứ bảo đều hỏi có bán con dấu hay không, mà vì vậy nên Đại Hùng rất xem trọng phương diện kinh doanh con dấu.
Giữa trưa Trang Duệ cũng không đi, hắn ở lại cùng ăn thức ăn nhanh với mọi người trong Tuyên Duệ Trai, vì buổi chiều nghệ nhân khắc ấn sẽ đến, hắn muốn xem tài nghệ của đối phương là thế nào. Khi đến Tuyên Duệ Trai thì hắn có mang theo vài khối kê huyết thạch, chỉ cần gia công đơn giản sẽ có chất liệu làm con dấu mà thôi.
- Thầy Cát, vị này chính là ông chủ của Tuyên Duệ Trai, ông chủ Trang, mọi người làm quen đi...
Hơn một giờ chiều thì một ông lão hơn sáu mươi cũng không quá cao nhưng lại quắc thước đi đến Tuyên Duệ Trai, Triệu Hàn Hiên nghênh đón và giới thiệu cho Trang Duệ.
- Thầy Cát, chúng cháu còn trẻ, làm việc thích thẳng thắn, tuy dùng máy móc gia công con dấu sẽ rẻ tiền hơn nhưng lại mất đi tay nghề tổ tông, vì vậy cháu mới mời ngài, nhưng...
Trang Duệ nói đến đây thì lật bàn tay, trên tay chợt xuất hiện một khối kê huyết thạch có hình chữ nhật, tuy không phải đã là nguyên liệu tốt nhưng mặt đáy rất nhẵn, có một khối kê huyết thạch mà hắn cố ý cắt ra như vậy.
Sau khi lấy ra khối kê huyết thạch thì Trang Duệ nói:
- Nhưng cháu mở cửa hàng kinh doanh, nếu tay nghề không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh dự cửa hàng, vi vậy thầy Cát có phải là...
Trang Duệ nói đến đây rõ ràng có ý phỏng vấn, lời nói cũng không quá bóng bẩy.
- Được.
Thầy Cát cũng là người thoải mái, lão đồng ý, sau đó tiếp nhận khối kê huyết thạch của Trang Duệ, mở cặp đen trên tay ra, sau đó lấy ra một cái túi bằng vải bố.
Trang Duệ thấy bên trong có hơn mười con dao lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần nhìn bộ dạng của đối phương là hắn đã tin vào phần, nếu không phải nghệ nhân lão luyện thì cũng không có mấy người biết sử dụng những thứ kia.
- Đây là kê huyết thạch Xương Hóa, tính chất bình thường, con dấu khắc ra sẽ là ấn thạch bình thường, nhưng tôi tân trang sẽ bán được giá cao hơn một chút...
Thầy Cát lấy từ trong túi ra một con dao, sau đó vừa nói chuyện với Trang Duệ vừa tạo hình tên mặt đá nhẵn nhụi, lời nói rất tự tin.
Trang Duệ thấy thầy Cát lấy dao khắc ra muốn làm việc thì không khỏi nhíu mày rồi mở miệng nói:
- Thầy Cát, ngài không cần vẽ hình trước sao?
Tuy bản thân không phải là người từng làm nghề thủ công nhưng kiến thức của Trang Duệ cũng khá phong phú, hắn dựa theo những gì được nghe và được đọc, cũng không xa lạ gì với chuyện khắc ấn.
Bình thường khắc con dấu thủ công thì cần phải dùng bút vẽ lên bề mặt, sau khi thiết kế được kiểu chữ thì mới dùng dao khắc. Đây là trình tự khắc thủ công thông thường, nhưng lúc này thầy Cát căn bản không có ý muốn dùng bút.
- Ha ha, tính danh thế nào cũng được, hoa chim sâu cá, chỉ cần tôi khắc một dao thì sẽ có hình tượng, ông chủ Trang cứ xem...
Thầy Cát cười cười, nói một câu như quảng cáo, bản thân ngồi chỗ kia lại không động đậy gì, chỉ cẩn thận quan sát khối đá, ve vuốt một lượt, sau đó suy xét một chút, cuối cùng dao khắc mới vận động trên mặt đá.
Trang Duệ lấy ra một khối đá không tròn không vuông, lại là một hình chữ nhật không hợp quy tắc, chẳng qua chỉ là lấy ra cho đủ số, nếu thật sự là kê huyết thạch dùng để làm con dấu thì phải có gia công trước.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy kỳ quái chính là thầy Cát cũng không trực tiếp động đao để khắc mà tân trang lại khối kê huyết thạch, con dao trong tay của lão vững vàng cắt đi từng khối thô ráp hoặc không chỉn chu trên mặt đá, tu chỉnh từng chút một, sau đó nhìn qua đã thuận mắt hơn rất nhiều.
Thầy Cát lúc này cầm dao khắc đá trở nên cực kỳ yên tĩnh, giống như dòng người ra vào quán không ảnh hưởng gì đến lão. Ngay sau đó xung quanh cũng yên tĩnh trở lại, những vị khách đi qua cũng dừng bước đưa mắt nhìn.
Nói thật thì Trang Duệ tuy ủy thác Cổ lão gia tử tạo hình nhiều vật, nhưng chưa từng thấy Cổ lão gia tử tạo hình ngay trước mắt, bây giờ cũng là lần đầu tiên được thấy một nghệ nhân khắc dấu. Lúc này tinh thần của hắn cũng thật sự bị những động tác như nước chảy mây trôi của thầy Cát thu hút.
Một bản khắc nhỏ nhưng đưa vào trong tay của thầy Cát thì giống như có linh tính, trái cắt phải khắc, động tác linh hoạt sinh động làm cho người ta hoa cả mắt, rõ ràng người xem thấy đao đang khắc ở bên trên, ngay sau đó lại chạy xuống một điểm không hề liên quan ở ngay bên dưới.
Thầy Cát lúc này giống như một đại sư vẽ tranh, vẻ mặt nghiêm túc, cặp mắt đeo kính lão nhìn chằm chằm vào con dao trong tay và bản khắc, lúc này khối vật liệu đá nên tạo hình thế nào đã được lão tính rất kỹ rồi.
Nói trắng ra thì lúc này ngoài Trang Duệ với Triệu Hàn Hiên và vài người hiểu chuyện thì những kẻ khác đang đứng xem thầy Cát khắc đá đều tỏ ra khó hiểu, vì sao phương vị đặt dao của thầy Cát càng ngày càng không có chút liên hệ nào với nhau như vậy?
Sau gần một giờ thì mọi người mới chậm rãi hiểu rõ, vì một khối ấn hình đầu rồng chợt xuất hiện trong tay thầy Cát.
Thầy Cát tạo hình một cái đầu rồng, đầu ngẩng cao, đôi mắt trợn tròn tức giận, miệng rồng khẽ nhếch, càng thêm đẹp chính là nơi miệng rồng còn có một hạt châu màu đỏ, khối kê huyết thạch vốn thô ráp đưa vào trong tay của lão đã nhanh chóng biến thành một món hàng thủ công mỹ nghệ.
Tạo hình khối kê huyết thạch xem như đã xong, nhưng thầy Cát còn chưa có ý để khắc dấu, thế là lão mới ngẩng đầu hỏi Trang Duệ:
- Ông chủ Trang, anh cho tôi một đề tài đi...
- Thầy Cát, ngài cứ tùy tiện khắc ra vài chữ, thứ này chất liệu không tốt, tôi vốn là nghĩ cho mình luyện tay...
Trang Duệ bây giờ không còn chút nghi ngờ nào với tay nghề của thầy Cát, chưa nói đến chuyện tài nghệ khắc dấu, chỉ riêng tay nghề tạo hình thủ công mỹ nghệ như vậy cũng đủ để xưng làm đại sư.
Con dấu đầu rồng kia dù là tạo hình cũng chỉ mất một giờ, nếu không có vài chục năm kinh nghiệm tạo hình vật phẩm, tuyệt đối sẽ không thể có trình độ cao như vậy.
- Tùy tiện chọn thứ phù hợp sao? Được rồi...
Thầy Cát mở miệng đồng ý, sau đó tiếp tục khắc đao, bắt đầu công tác.
Nhưng khắc dấu bên dưới thì còn dễ dàng hơn cả tạo hình khối vật liệu, nói chung chỉ mất hai mươi phút nữa thì con dấu coi như hoàn thành.
Sau khi hoàn thành con dấu thì thầy Cát lấy giấy ráp chà lên, sau khi được chà mịn thì con dấu với tạo hình đầu rồng đã thật sự không thể nào tưởng tượng được có thể tạo hình từ khối kê huyết thạch ban đầu.
- Ông chủ Trang, thấy tay nghề của tôi có được không? Cũng đã có một thời gian chưa khắc, bây giờ tay chân cũng thô ráp...
Thầy Cát đưa con dấu lên tay Trang Duệ, trong lòng đầy tự tin.
- Thầy Cát, không phải đây là tay nghề, mà là công nghệ...
Trang Duệ đã quan sát vô cùng cẩn thận, địa vị của thầy Cát này rõ ràng là không đơn giản, vì không chỉ là khắc con dấu mà còn có cả công nghệ tạo hình, có bao hàm cả thi họa vào bên trong, mà con dấu được hoàn thành có thể nói là một món hàng thủ công mỹ nghệ.
- Tiểu tử, cho xem vị sư phụ già này khắc chữ gì với?
Bên cạnh cũng có nhiều người thích con dấu lên tiếng, lúc này ai cũng muốn nhắc nhở Trang Duệ, để xem công nghệ tạo hình và khắc chữ của ông cụ có gì khác biệt không.
- Đúng, đúng...
Trang Duệ đồng ý, hắn lật con dấu nhận được mực đóng dấu từ trong tay Triệu Hàn Hiên, sau đó trải một tờ giấy tuyên ra, hai tay giữ lấy con dấu ịn lên mực, sau đó ấn xuống giấy tuyên.
Sử dụng con dấu cũng có chú ý, cổ nhân dùng ấn thường xem là rất quan trọng, ví dụ như sau khi vẽ thi họa thì việc để lại lạc khoản và lời tựa chính là một bước quan trọng như điểm mắt lên hình rồng.
Sử dụng con dấu phải bình tâm tĩnh khí, dùng hai tay chấp ấn, tay phải cần ổn, như vậy kiểu chữ mới có thể in đều lên giấy.
Ví dụ như hoàng đế thời cổ sử dụng ấn, có thái giám đặc biệt được giao nhiệm vụ này, tên này phải quỳ xuống đất, dùng hai tay đưa ngọc tỳ lên quá đầu, sau đó mới ấn xuống.
Trang Duệ đã từng nhiều lần thấy chú Đức dùng con dấu, bây giờ sử dụng cũng rất có quy củ, mà thầy Cát ở bên cạnh thấy vậy cũng gật đầu, xem ra chủ cửa hàng cũng là người trong nghề.
Hoàng Kim Đồng Hoàng Kim Đồng - Đả Nhãn Hoàng Kim Đồng