Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: luciferchu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 473 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Part 5 ( 1/2 + 2/2)
art 5~ ( 1/2)
Đó sẽ là một buổi sáng yên bình, tiếng chim hót líu lo, nắn trải dài nghịch ngợm trên từng hàng cây của Ngọc Long cung, hoa nở rộ khắp lối đi... Đấy là sẽ nhưng sự thật thì...
AAAAAAAAAAAAA
Một tiếng hét vang vọng cả Ngọc Long cung. Và tiếng hét đó là của ta- Ly hoàng hậu.
Khi ta thức dậy, ta không thể cử động được, quay sang bên cạnh thấy tên cẩu hoàng thượng đang ôm cứng ta ngủ. Thấy ta hét như vậy, hắn có vẻ biết-trước-được-tại-sao-hét nên khẽ nhăn mặt, rồi ôm ta chặt hơn:
- Im nào. Nằm xuống đi ta ngủ thêm chút nữa
- Nhưng....
- Ngoan nào. Tí nữa ta đưa đi chơi
Ta đành phải ngoan ngoãn nằm xuống cạnh hắn. Quay sang nhìn, hắn cũng đẹp trai đấy chứ! Da trắng, nhìn như Hàn quốc:)). " Thả tên này vào thế kỉ 21 chắc tên này chết giữ đống gái mất!" - ta cười thầm nghĩ. Cơ mà sao hắn giống "người ấy" ở thế kỉ 21 nhỉ? Chắc là trùng hợp. Mải suy nghĩ ta quên mất vạt áo ta đã bị mở ra chút do quay người xộc xệch áo. Và có tên hoàng thượng nào đó đang giả vờ ngủ ti hí nhìn ta và phần bị hở.
Ta bắt gặp cái nhìn đó, tức giận đạp hắn xuống đất:
- Dậy đi đồ biến thái!
Hắn bị đạp lăn xuống đất, đưa tay lên xoa mông bảo:
- Này...
Chưa để hắn nói xong, ta đã cướp lời:
- Sao mi lên giường nằm?? Sao mi lại ôm ta?? Sao mi nhìn ngực ta??
- Ta lạnh nên ta lên giường nằm đắp chăn ôm nàng. Nó đập vào mắt ta chứ ta có cố ý đâu- Vẻ mặt " ngây thơ" xuất hiện trên khuôn mặt hoàng đế
Ta đá bay hắn ra ngoài:
- Cút ra cho ta thay quần áo!!
Mở tủ quần áo, ta toàn thấy váy màu xanh lam- màu mà ta yêu thích nhưng có rất nhiều kiểu dáng. Đc, hôm nay ta sẽ chọn bộ váy có hai tay dài nhưng hở cổ với hai vai, eo váy ôm sát eo ta. Tết tóc xong, ta đi ra ngoài tìm " đương kim hoàng thượng".
Hắn vừa mặc long bào xong thì thấy ở ngoài sân, hoàng hậu của mình hớt ha hớt hải tìm mình, nhìn quanh chẳng thấy đâu, hắn thấy nàng bực tức giậm chân tại chỗ, mặt xị lại y như một đứa trẻ con vậy. Hắn khẽ cười, sau bao năm, nàng vẫn không thay đổi.
Hắn cười với Gia Phong:
- Nàng bị lạc rồi. Ngươi mau dẫn nàng vào đây.
Gia Phong cúi đầu, đi ra ngoài chỉ đường cho vị hoàng hậu kia.
----------------
Ta bực bội dâm mạnh chân vào nơi cẩu hoàng thượng yên vị. Ta nói:
- Tên cẩ.... À nhầm mi hãy cho ta một khu vườn chỉ có đất trốn không thôi được không?? À, gọi cho ta cả tiểu Nguyệt vào cung nữa, ta cần học lại chút phép thuật.
Rồi ta dỗi hắn quay đi. Người gì mà để hoàng hậu của mình lạc đường thế à??
Hắn thấy ta xị mặt, cười phì rồi kéo ta vào lòng:
- Đừng giận ta mà
~Ta đẩy hắn ra thì hắn lại ôm chặt hơn:
- Thôi mà. Ta sẽ cho nàng mảnh đất để luyện phép thuật
Ta quay ngoắt 180 độ:
- Thật chứ??
Hắn gật đầu cười. Ta vui mừng đến độ nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hắn:
Mặt hắn lại đỏ lựng lên. Khuôn mặt này....ta nhớ là đẵ gặp ở đâu rồi?? Khuôn mặt người ấy khi đỏ ửng??? Không...hình như lâu lắm rồi...
~ Part 5~ ( 2/2)
- Nhưng mà...- hắn nhìn ta cười đểu, mặt giả vờ mếu
- Sao?? - đang mải vui mừng với mảng vườn mới
- Hôm nay ta ở lại với nàng được không??
- Để??
- Ta muốn ôm nàng ngủ.
- Hôm qua mi ôm chưa đã sao??
- Chưa!! Người nàng rất mềm, rất ấm lại rất thơm nữa nên chỉ muốn ôm mãi thôi.
Chết tiệt! Ta là cái gối ôm của mi à? Muốn ôm ra lấy heo mà ôm!!! >"<
- Không được. Ta muốn học phép thuật cơ- ta phụng phịu đáp
- Được. Với một điều kiện....
Ta nhìn hắn đề phòng, lấy hai tay che ngực, bảo:
- Được! Nói đi!
Hắn phì cười, rồi ta thấy môi mình được một vật thể rất mềm và ướt chạm vào. Ta giật mình, đẩy hắn ra nhưng k thể đẩy ra được.
Tim ta đập thình thịch từng tiếng một.
Tên cẩu hoàng thượng kia, mi cướp mất nụ hôn đầu của ta rồi. Ta thề....đến chết ta cũng không tha i.
Ta đấm vào ngực hắn, đến khi hắn buông ra, ta chạy đi, mặt đỏ lựng lên.
Còn ở trong cung, có một tên hoàng thượng nào đó mặt cũng đang đỏ lựng lên nghĩ:" Chết tiệt!! Đang hônn mà"
------------------
Ta đến mảnh vườn mà Hoàng Thần tặng ta. Bỗng có hai người đi đến, quỳ xuống trước mặt ta:
- Chúng thần yết kiến hoàng hậu.
Một người là phụ nữ trung niên, áng tuổi mẫu thân ta, một người là con trai, áng tuổi chắc bằng Hoàng Thần.
Ta vội ngồi xuống đỡ hai người dậy:
- Ầy, hai người đứng lên đi.
Người phụ nữ vẫn cúi xuống:
- Chúng thần không dám...
Ta nghiêm mặt:
- Có nghe lời hoàng hậu không vậy??
Nghe thế, hai người khẽ nhìn nhau bối rối rồi cũng đứng dậy. Người phụ nữ cúi mình:
- Thần là Cao Khánh Mai. Người cứ gọi thần là Mai Mai tổng quản. Thần đã ở đây hơn 20 năm. Mọi chuyện trong cung, thần đều rõ hơn cả. Hoàng thượng cử chúng thần đến phục vụ và bảo vệ người.
Người con trai cũng cúi mình:
- Phạm Trọng Kha, thần là bạn thân của hoàng thượng. Sát thủ của hoàng cung nhưng thần đã quyết không bao giờ phản bội hoàng cung vì hoàng thượng và vì một người.
Ta hứng thú reo lên:
- A! Sát thủ ư? Thật khâm phục quá!!!
Kha giật mình, tròn mắt nhìn ta: " Nàng....đã trở lại sao???"
Trọng Kha quay sang nhìn Mai Mai tổng quản. Tổng quản khẽ lắc đầu. Ta đứng đấy mà không hiểu hai người họ đang nói gì. Mặc kệ! Ta quay lại mảnh đất. Thấy ta như vậy, Mai Mai tổng quản khẽ hỏi:
- Người đang làm gì vậy??
Ta quay sang Mai Mai tổng quản, cười tươi:
- Mai mai tổng quản, phụ thân ta bảo ta bị mất trí nhớ, cần ôn lại những gì ngày trước người chỉ cho ta. Trước khi về cung, ông có nói với ta rằng nếu muốn học lại, hãy hỏi bà.
Mai Mai tổng quản sững người: " Không lẽ....". Cái "sững người" của bà rất nhanh nhưng ta không để ý.
Mai Mai tổng quản chỉ cho ta:
- Dễ lắm thưa hoàng hậu. Người hãy đưa tay ra trước mặt đất và nâng tay lên.
Ta làm theo lời bà. Một cành cây từ mặt đất nhú lên và lớn lên theo tay ta. Ta thích thú nhìn Mai Mai tổng quản. Bà gật đầu. Phải! Có lẽ cô bé ấy đã thực sự trở về.
Ta tưởng tượng ra một khóm cây hoa hồng rồi đưa tay ra mảnh đất trống, ngay cạnh cái cây vừa mọc lên. Một khúm hoa hồng nhô lên khỏi mặt đất, nở rộ ngay trước mắt ta. Ta reo lên thích thú nhìn Mai Mai tổng quản và Kha.
Kha khẽ cười: " vẫn trẻ con như xưa"
Rồi ta lại thêm mấy khúm hoa ở quanh đất trông. Một chú chim bay đến: "Hoàng hậu, người có thể trồng cây cao ở đây cho thần đc k??"
Ta nhìn lên, nói với chú chim kia:
- Được chứ! Mà mi hiểu ta nói gì không??
Chú chim kia hót tiếp: " có chứ! Chẳng phải người là đại tiểu thư nhà họ Lâm sao? "
Ừ nhỉ! Ta quên mất họ nhà Lâm có thể nói chuyện với loài vật mà. Ta khẽ đưa tay, một cái cây cổ thụ vươn lên từ mặt đất cao sững trời. Ta mỉm cười nghĩ: " Cổ đại chán thật đấy! Đến lúc nên ột chút hiện đại rồi!"
Ta dùng ngón tay khẽ vòng vòng chỉ chỉ, một cành cây lớn quận lại thành ngôi nhà trên cây vững chắc. Rồi ta "làm " một cái thang bằng gỗ.
Lúc đó, Mai Mai tổng quản gật đầu nhìn ta:"Trí óc vẫn thông minh như trước"
Rồi ta thích thú nói với chú chim kia: " giờ ta có thể ở cạnh ngươi rồi"
Vuốt ve chú chim trong vườn của ta, bỗng có một cô nương đi vào, vận một y phục đỏ rực như lửa. Nhìn cô nương đó như thể cô đang bước đi trong ngọn lửa vậy!
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta - luciferchu