Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Quân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:52:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
uay trở lại với Bảo Bình và Nhân Mã, hai cái con người này phải công nhận là thể lực bọn họ tốt thật, vừa đi vừa cãi nhau không ngừng, thú rừng bị tiếng nói thánh thót của bọn làm cho kinh sợ.
"Bảo Bình, rốt cuộc là bao giờ mới thấy được thảo dược mà ngươi muốn tìm đây???"
"Sao lại hỏi ta a, cái này phải hỏi ý của lão Thiên" -Bảo Bình than thở, lấy tay chỉ chỉ lên trời.
"Ngươi đừng có mà ngụy biện, biết thế ta không đi cùng ngươi"
Bảo Bình bĩu môi lầm bầm nói xấu Nhân Mã, mắt nàng cứ láo liên quan sát xung quanh. Hai con mắt bỗng nhiên lóe sáng như thú thấy được con mồi.
Bảo Bình nở một nụ cười man rợ.
"Muaháháháhá....lão Thiên thật biết điều, không phụ lòng ta a"
Nàng nhấc váy chạy thẳng lên phía trước, Nhân Mã nhìn nàng chạy lên, dáng vẻ như một tiểu hài tử nghịch ngợm, hắn nhoẻn miệng cười, chợt nụ cười của hắn cứng lại, sắc mặt xấu đi.
"Bảo Bình, đứng lại"
Chỉ tiếc là đã không kịp, Bảo Bình khi vừa chạy tới nơi mới nhận ra là đã quá đà, nàng trượt chân rơi xuống vách núi, cũng may là nàng kịp dùng tay trái bám lấy một cành cây gần đó. Nhân Mã cẩn thận tới gần vách núi.
"Bảo Bình, đừng sợ, ta sẽ kéo ngươi lên"
Bảo Bình rưng rưng nước mắt, thoáng nhìn xuống bên dưới, vách đá dựng đứng, sâu hút, tối tăm không thấy được gì. Bên tai nàng nghe thấy tiếng gió rít gào, cánh tay nắm lấy cành cây trở nên quá mỏi, nàng mếu máo nhìn Nhân Mã.
"Tiểu Mã, ta không muốn chết a"
Nhân Mã nhìn bộ dạng đáng thương của Bảo Bình, cảm thấy hơi nhói lòng.
"Ngươi sẽ không chết"
Nhân Mã nhướn người lên, một tay nắm vào một vật cố định gần đó, một tay đưa về phía Bảo Bình.
"Cầm lấy tay ta"- Bảo Bình gắng chút sức cuối cùng đưa tay phải lên.
"Lão Thiên a, ngươi lý nào lại ác đức như vậy??? Tay ta với không tới a"-Bảo Bình tuyệt vọng, nhìn lên trời mà rống giận.
"Rắc!!"
Nghe tiếng động này, Bảo Bình biết là mình tàn đời rồi, nàng đưa mắt nhìn Nhân Mã lần cuối.
"Hãy giúp ta chăm sóc Xử tỷ"
Đoạn cành cây bị gãy.
Trước khi nàng rơi xuống, nàng vẫn cố chấp hét lên.
"Lão Thiên thối tha, ngươi nỡ nào bắt ta chết thảm như vậy a
~~"
Nàng nhắm mắt mặc kệ số phận, bên tai nàng văng vẳng tiếng gào của Nhân Mã.
"Bảo Bảo"
Hai tiếng này vang lên thê lương vô cùng, dần dần dáng người nhỏ bé của Bảo Bình bị bóng tối hút lấy, không còn thấy đâu. Nhân Mã nhìn trân trân vào nơi đen ngòm ấy, nơi khóe mắt nhỏ một giọt lệ.
..........................
Hoàngcung- Ngựthưphòng.
"Chuyện này trẫm sẽ xem xét lại" -Giọng Thiên Yết đều đều vang lên.
"Tam Vương cũng đã hai mươi ba, cũng nên lập Vương phi, thần thấy... "
"Đủ rồi, chuyện này trẫm sẽ tự quyết, không cần Thùy Thái Úy phải bận lòng"
"Vậy thần xin cáo lui" -Lão già Thùy Thái Úy cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Thiên Yết ngồi yên trước ngự án, trầm ngâm suy nghĩ....
"Hỉ công công"
"Dạ, Hoàng Thượng cho gọi" -Hỉ công công từ bên ngoài tiếng vào, cung kính cúi người.
"Truyền Tam Vương gia vào cung"
.............................
TamVươngphủ.
"Xử Nữ, dạo gần đây huynh thấy muội hay tránh mặt huynh quá nga"
Xử Nữ và Ma Kết đang ở trong thư phòng xử lý công văn, hai ngươi song song ngồi bên nhau.
"Đâu có...huynh nhầm rồi" -Xử Nữ tránh ánh nhìn của Ma Kết, lúng túng đáp.
"Phải không? Mà sao muội không vào cung thăm Song Ngư??" -Ma Kết hỏi sang việc khác, hắn không muốn gây khó dễ cho nàng.
Xử Nữ vỗ vỗ trán.
"Aizzz cũng tại bận bịu việc chính sự, nào có thời gian a"
Từ bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của A Mạc.
"Có chuyện gì???"
"Vương gia, Hoàng thượng triệu ngài vào cung"
Ma Kết ngạc nhiên, sao lại gọi hắn vào giờ này???
"Huynh đi một chút, muội xử lý tiếp đi"
Ma Kết bước ra ngoài, theo sau là A Mạc.
"Ngươi đã gửi lời nhắn của ta tới Bạch Vương chưa???"
"Dạ, nô tài đã làm rồi a"
"Tốt, chuyện này không được truyền ra ngoài, nhớ giữ mồm giữ miệng"
A Mạc là người hầu thân cận của Ma Kết, đương nhiên sẽ biết nghe lời hắn nha.
.............................
ĐạiVươngphủ.
"Rầm!!"
Bạch Dương vẻ mặt ngập tràn tức giận, giáng một cú đánh xuống cái bàn gỗ đáng thương. Cái bàn thoáng chốc đã bị gãy làm đôi, tan tành.
"Hừ!! Một tiểu quốc như Xà Quốc mà dám có ý đồ xâm chiếm Hoàng Đạo???? Không biết tự lượng sức" -Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Kim Ngưu một bên trấn an hắn.
"Bạch Dương, chàng hãy bình tĩnh có được không???"
"Ta không thể chậm trễ được nữa, Giải muội và Sư đệ đang gặp nguy, ta phải đi cứu nguy cho bọn họ" -Bạch Dương dứt khoác nói.
Kim Ngưu không ngăn cản hắn, ngược lại giúp hắn mặc áo giáp vào, nàng - một thê tử dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt nàng chứa đựng một sự tin tưởng tuyệt đối.
"Thiếp chờ chàng về"
...............................
Cự Giải nép mình sau lưng Sư Tử, run rẩy nhìn đám hắc y nhân vây quanh hai người. Sư Tử ngoái đầu lại, mỉm cười nhìn nàng.
"Đừng sợ"
Cự Giải ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt, sao bây giờ nàng mới nhận ra, khi hắn cười lại đẹp tới vậy.
"Xông lên" -Xà Phu phất tay ra lệnh, đám hắc y nhân nhận lệnh, cầm kiếm xông lên.
Sư Tử không nao núng lo sợ, ngược lại hắn còn nhoẻn miệng cười. Hắn vung thanh kiếm báu trong tay lên, quét một vòng, một trận kình phong nổi lên, cát bụi bay mù mù, trong gió rít gào tiếng múa kiếm. Bọn hắc y nhân liền cảm thấy có điểm không đúng a. Sao lại mát mẻ thế này???? Bọn họ giật mình nhìn lại bản thân, tay chân đầu hoàn toàn còn nguyên... thế nhưng mà y phục cùng kiếm trong tay đã bị cắt te tua, những mảnh vỡ của kiếm rơi xuống đất. Bọn họ luống cuống che lại thân thể đang phơi bày không giấu diếm gì trước thiên nhiên.
Nhân lúc bọn họ còn ngây người, Sư Tử vội ôm ngang eo Cự Giải, dùng khinh công chạy thoát khỏi vòng vây. Khi cả hai người vừa đi, lập tức những hàng cây cao, khỏe mạnh gần đó liền thay nhau ngã xuống ầm ầm, trên mặt đất chỉ còn lại những gốc cây với đường chém sắc bén.
"Khốn khiếp" -Xà Phu điên tiết, hắn vì đứng xa nên không bị ảnh hưởng nhiều, vội cầm lấy một thanh kiếm khác, nhún người đuổi theo hai kẻ phía trước.
Vì phải ôm theo Cự Giải nên Sư Tử không thể di chuyển nhanh được, chẳng mấy chốc Xà Phu đã đuổi kịp, hắn cười nham hiểm nhìn hai người.
"Đừng hòng trốn thoát"
"Hừ! Chính ta nói điều đó mới phải" -Sư Tử cầm chắc kiếm, để Cự Giải tại nơi an toàn, hắn lúc này mới xông lên giao chiến với Xà Phu.
Xà Phu này quả thực không phải hạng tầm thường. Thân pháp hắn vô cùng nhanh nhẹn, luồn lách tựa như một con mãng xà. Sư Tử lần đầu tiên rơi vào thế chật vật như vậy. Trong tâm trí hắn luôn vang lên tiếng nói.
"Vì Cự Giải, không thể để thua hắn"
Điều đó như tiếp thêm sức mạnh cho Sư Tử, hắn vô cùng uy lực vung kiếm, mặc kệ những vết thương bị Xà Phu chém qua đang rỉ máu, Sư Tử vẫn tiếp tục tấn công.
"Hahaha... ngươi nghĩ rằng sẽ thắng được ta???? Kiếm ta được tẩm một loại độc của loài rắn độc nhất Xà Quốc, bị chém phải xem như ngươi không thể bảo toàn mạng sống rồi" -Xà Phu cười gian xảo, hắn tự tin rằng bản thân sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.
Cự Giải nghe vậy lại càng lo sợ thay cho Sư Tử, nhưng nàng không thể làm gì hơn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, nàng không biết võ công, xông vào chỉ tổ làm vướng tay vướng chân Sư Tử. Sư Tử dường như không nhụt chí, hắn nhất định, nhất định đem Cự Giải bình an trở về.
"Ngươi cũng đừng lo quá, độc này sai bảy ngày mới phát tác, trong thời gian đó nó sẽ hành hạ ngươi, tới lúc đó ngươi sẽ sống không bằng chết" -Xà Phu cười tà ác, nhân lúc Sư Tử để lộ sơ hơ hắn liền tung cước đạp ngã Sư Tử.
Sư Tử lúc này đã ngấm độc, suy yếu vô cùng, hắn nằm giữa rừng núi bao la, xung quanh là cây cối um tùm, hắn nghe rõ mồn một tiếng xào xạc của lá, trong mắt mọi thứ trở nên mơ hồ.
"Một kẻ đã xong, bây giờ tới lượt Đức phi rồi"
Cự Giải hoảng sợ, chân như nhũn ra, không thể di chuyển, nàng nhìn Xà Phu vẻ mặt hiểm ác đang tiến tới mình. Xà Phu không còn nhân tính, ngay cả một nữ nhi yếu đuối mà hắn cũng ra tay được. Hắn chĩa kiếm về phía Cự Giải đâm tới.
"Phập!!!"
Xà Phu trợn mắt tức giận khi người trúng phải mũi kiếm ấy không phải Cự Giải mà là Sư Tử.
"Đồ phá đám!!!!!" -Hắn thô bạo rút kiếm ra khỏi người Sư Tử.
Sư Tử khóe miệng chảy máu, bên bả vai trái của hắn máu chảy ra không ngừng, Cự Giải đứng sau lưng hắn, bật khóc nức nở.
"Sư huynh, huynh là đồ ngốc"
"Giải nhi, đừng khóc, muội cười là đẹp nhất" -Trong thời khắc sinh tử này, hắn vẫn có thể mỉm cười dịu dàng xoa đầu Cự Giải, giọng nói trầm ấm.
Cự Giải thật sự bị hắn làm cho cảm động, môi nhỏ của nàng cố gắng cong lên, tạo nên một nụ cười thật đẹp. Xà Phu bực bội khi thấy cảnh này, liền vung kiếm đâm tới hai người.
"Keng!"
Thanh kiến của Xà Phu lại bị chặt gãy. Sư Tử trong mắt hằn lên tia máu, luồng sát khí tỏa ra, xung quanh hắn như có lửa bao bọc, hắn dùng thanh kiếm của mình đâm vào ngực Xà Phu, bồi thêm cho hắn vài nhát chém coi như khuyến mãi.
Xà Phu ngã ra đất, máu tươi chảy lan ra. Từ xa nghe thấy tiếng của đám hắc y nhân đã đuổi tới, Sư Tử vội cùng Cự Giải chạy đi. Xà Phu nằm yên bất động, trừng mắt nhìn hai kẻ đang bỏ đi.
"Sư Vương, ta quyết không để ngươi cùng Hoàng Đạo tồn tại dài lâu"
..........................
Ngựthưphòng.
"Đệ triệu huynh vào có việc gấp sao???"
Thiên Yết nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
"Là chuyện hôn sự của huynh"
"Hôn sự???"
"Đúng vậy, lão cái già Thúy Thái Úy có ý muốn gả con gái thứ của lão cho huynh"
"Lại là lão ta! Đệ đã quyết định thế nào??"
"Vẫn chưa, còn chờ ý huynh ra sao"
Ma Kết vuốt cằm suy nghĩ, rồi thở dài nói.
"Thùy gia hiện tại thế lực quá mạnh, hơn phân nửa người bọn họ đều vào triều làm quan, con trai trưởng của lão cáo già ấy nửa binh quyền trong tay, dù cho Bạch Dương có là đại tướng quân nhưng huynh ấy hoàn toàn hoạt động ở biên cương, quân lại không đông. Binh lính ở Kinh Thành đều là thuộc hạ của con trai lão, đám quan trong triều đa số đều cấu kết cùng hắn có mưu đồ riêng"
"Bây giờ nếu không đồng ý hôn sự... chỉ sợ.. "
Ma Kết chán nản nói, dù hắn không muốn nhưng vì đại cục trước mắt, phải biết nhẫn nhịn.
"Cứ đồng ý đi, đợi khi thu hồi lại binh quyền rồi huynh hưu con gái lão cũng không muộn"
*hưu = bỏ = li dị.
Ma Kết đứng dậy cáo từ Thiên Yết, vừa bước ra khỏi Long Ngâm điện hắn bất chợt nghĩ tởi Song Ngư, thật hay là Phượng Nghi cung ở gần đây, hắn liền rảo bước tới đó.
"Tham kiến Vương gia" -Một cung nữ ở Phượng Nghi cung kính cẩn hành lễ với Ma Kết.
"Không cần đa lễ, Duyên quý phi có ở trong không??"
Cung nữ đột nhiên bật khóc, sụt sùi nói.
"Nương nương phạm tội nên bị Hoàng thượng đày vào lãnh cung sám hối ba tháng, khi đi cũng chỉ mang theo Tử Liên tỷ, nương nương bình thường đối với hạ nhân rất tốt, chưa từng la mắng qua, cũng không yêu cầu gì khắc khe, không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện như thế này"
Ma Kết giật mình nghe cung nữ thuật lại sự tình, Song Ngư trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không phải người như vậy a. Không được phải tới lãnh cung một chuyến.
"Vương gia, người định tới lãnh cung sao? Hoàng thượng có chỉ không cho phép ai vào thăm nương nương"
Ma Kết vừa định đi đã phải dừng cước bộ. Sao Thiên Yết lại làm như vậy? Chẳng lẽ là do nữ nhân giống An Du gây nên??? Không thể, Thiên Yết không phải người như vậy, nhất định là có ẩn tình bên trong, tiểu ngư a, đành phải để muội chịu khổ rồi.
...............................
"Kết huynh về rồi sao? Hoàng thượng giao việc quan trọng à?"
Ma Kết mệt mỏi ngồi xuống ghế.
"Chỉ là chuyện hôn sự của huynh thôi"
Xử Nữ nghe được tin động trời từ miệng Ma Kết phán ra, mắt nàng trợn tròn, nét mặt sa sầm không nói nên lời. Ma Kết thấy lạ, liền đứng dậy đưa tay sờ vào trán nàng.
"Muội sao vậy? Đâu có sốt a"
Xử Nữ vội đẩy tay Ma Kết ra, giọng nói nghẹn ngào.
"Muội chợt nhớ có chút chuyện cần làm, muội đi đây"
Ma Kết ngẩn ngơ nhìn Xử Nữ vội vã đi khỏi, nhìn lại bàn tay bị nàng đẩy ra.
"Mình làm gì sai sao?"
"Vương gia, có Song Vương gia tới chơi" -A Mạc chạy vào thông báo.
"Hửm??" -Ma Kết nhìn sắc trời đã sẩm tối, đệ ấy tới đây làm gì???
................
Song Tử đi qua đi lại ở tiền sảnh, vẻ mặt sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
"Đệ tới đây làm gì?"
Nghe thấy tiếng Ma Kết, hắn mừng rỡ nhào tới.
"Kết huynh, huynh phải giúp đệ"
"Ra là vậy"
Sau khi nghe Song Tử kể lại đầu đuôi sự việc, Ma Kết gật gù xoa cằm suy nghĩ.
"Huynh xem bây giờ nên làm thế nào đây???" -Song Tử cầu cứu.
"Cái này... thật hết cách rồi, mọi thứ rành rành ra đấy"
"Huynh không tin đệ??"
"Cốp!"
"Ui da, sao lại đánh đệ??" -Song Tử xoa xoa cái đầu bị đánh.
"Đồ ngốc, huynh là ai mà đệ hỏi vậy??? Chỉ là huynh không nghĩ ra cách lật tẩy việc này a, chỉ còn cách chờ đứa bé sinh ra"
Song Tử ủ rủ.
"Haizzz tưởng huynh có cao kiến gì a, thôi đệ về phủ đây"
Ma Kết trông bóng lưng của hắn đi khỏi, uể oải nói.
"Tại sao lại lắm chuyện xảy ra vậy??? Haizz"
Hoàng Đạo vương triều Hoàng Đạo vương triều - Thư Quân