Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
recon Brecon, xứ Wales, năm 1289
Lâu đài Annest được hoàn thành trong tám năm với một năm dài hơn dự định. Theo lệnh của hiệp sĩ Roger với sự phê chuẩn của Đức vua Edward, các bản đồ án mới đã được vẽ cho một lâu đài khác đồng tâm, xây quanh một vòng tròn đá khổng lồ màu xanh mà giờ đây đang ngụ trong sân dưới của lâu đài. Lâu đài kiên cố và vững chãi, và vào ngày trời nắng bạn có thể nhìn thấy biển rõ ràng. Vết thương của nam tước FitzAlan đã hồi phục, còn John Carteret bị bỏ ngục ở London, tại đó sau hai tháng, y treo cổ tự vẫn.
Roger và Teleri cùng ba người con của họ đã sống trong Annest được một năm, và rất nhiều người từ làng Bleddig đã đến làm việc trong lâu đài.
Không còn những câu chuyện về các mụ phù thủy vùng Brecon nữa chỉ còn những câu chuyện cũ về chính Quỷ dữ, về Đức vua Arthur và các hiệp sĩ nổi danh của ông, và những nàng tiên ẩn mình dưới tán cây, vẫn những câu chuyện cũ đã được kể đi kể lại hàng trăm năm qua.
Hôm nay Teleri đang ngồi trên một chiếc ghế giữa sân dưới của lâu đài quan sát các con cô, Audry và Bryce đang đuổi tám con lợn con chạy quanh vòng tròn đá, chân không mang giày dép. Cô tựa người vào thành ghế, bởi cô đang mệt, mệt hơn bình thường. Cô lại mang thai, điều ấy luôn làm cô buồn ngủ, bơ phờ và nước mắt ứa ra trong những tháng đầu.
Roger đã kể cho những người nghe chuyện là anh luôn biết khi nào cô có con bởi anh thức dậy trước cô.
Nhưng bây giờ anh đang ở bên trong với đứa con lớn nhất của họ, David đã tám tuổi và sáng láng như mặt trời mùa hạ. Cậu học đọc lúc lên ba và có thể viết khi lên bốn. Cậu nói tiếng La tinh, Pháp và xứ Wales, và có thể đánh bại bất cứ ai trong chơi cờ, kéo co hay bất kỳ trò chơi nào dạng đó, bao gồm cả ông nội, nam tước FitzAlan, người luôn mang cho các cháu giày mới mỗi khi ông và Lillianne tới thăm.
Roger và cha mình đã thân thiết, thân hơn bất cứ ai kỳ vọng. Họ giống nhau ở rất nhiều điểm và một khi Roger nhận ra cha mình yêu anh, chiến tuyến đã thôi vạch ra. Họ đều là những người có quan điểm mạnh mẽ, nhưng những người phụ nữ của họ đã giúp họ kiềm chế tính khí.
Một bóng tối che lấp ánh mặt trời và Teleri mở mắt ra nhìn gương mặt chồng đang mỉm cười trước mặt. “Em mệt à, em yêu?”
Cô gật đầu, nhưng cô không chỉ mệt. Cô thấy nản lòng. Vì suốt bao năm nay cô và Roger đã tới chỗ những tảng đá, tìm kiếm manh mối. Nhưng chẳng có chút gì.
Cô đã đứng giữa vòng tròn đá vào lúc Hạ chí hay Thu phân. Họ đã thử mọi cách, đã tìm kiếm từng li từng tí trên bề mặt những tảng đá. Thậm chí Roger còn leo lên đỉnh những tảng đá và tìm ở đó. Nhưng chẳng có gì.
Không có dấu hiệu nào. Không có chữ nào được khắc trên đá. Không có tên cha cô. Chẳng có gì hết
David chạy ra ngoài và phanh kít trước mặt mẹ, thở hồng hộc vì đã chạy qua hai sân. “Con thắng ba rồi!” cậu nói với mẹ.
“Dĩ nhiên là con thắng rồi.” Cô đưa tay ra vò mái tóc đỏ của cậu. “Mẹ biết vì cha con không loa lên ăn mừng như cha thường làm.”
“Anh không loa lên.”
“Có, ba có mà,” David nói với anh đầy nghiêm trọng. “Nhưng cha không thắng thường xuyên nên con không lo lắng chuyện đó.”
Roger cười. “Chú nhóc khiêm tốn nhỉ?”
“Giống cha của nó mà,” cô cười nói.
“Mấy viên đá chữa bệnh của mẹ đây. Những viên mẹ cho con chơi.” Cậu đưa cho mẹ chiếc túi da màu đỏ.
“Cám ơn con yêu.” Cô nhận chiếc túi và sắp sửa buộc nó vào thắt lưng.
“Mẹ ơi mẹ có biết là những dấu hiệu trên các viên đá nói lên điều gì đó khi mẹ lật lại hay lộn ngược chúng không?”
Roger và Teleri nhìn nhau.
“Gì cơ?” Họ cùng cất tiếng.
David cầm lấy cái túi và mở ra. “Con sẽ cho ba mẹ xem. Trông này.”
Cậu cầm lấy những viên đá và kiểm tra từng viên một, rồi chuyền từng viên qua tay cho tới khi thấy được thứ cậu đang tìm. Cậu đặt những viên đá ra mặt đất trước mặt ba mẹ.
“Đó!” cậu nói, phủi đất khỏi tay. “Ba mẹ thấy không?”
Teleri nhìn những viên đá và đặt tay lên bụng. “Roger…” cô thì thào.
Nhưng chồng cô không nói lời nào.
David ngước nhìn người cha đang đứng sững tới mức gần như đã biến thành đá. “Ba ơi?” David kéo tay cha. “Ba ơi? Pendragon có nghĩa gì vậy?”
Roger nhìn xuống con trai. “Đó là họ của Vua Arthur, con trai.” Rồi anh đưa ánh mắt lên người vợ đang nhìn mình bằng đôi mắt ngạc nhiên mơ màng. Anh quay lại và nhìn ra phía khoảng không xa xa qua những bức tường tới các ngọn đồi và thung lũng của vùng đất hoang dã này và khi ấy anh biết điều người ta nói là có thực. Truyền thuyết được phát sinh từ đây.
HẾT
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã