When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
gày hôm sau những người đàn ông thức dậy và xem xét tỉ mỉ đống đồ tiếp tế. Roger tìm thấy trong số chúng những bao bột mì và một hũ đựng thứ gì đó sủi bọt mà sau khi hai gã đàn ông hít hít vài lần, đều đồng ý rằng chắc là men. Khi Merrick ra ngoài cho ngựa ăn, Roger nhìn từ bao bột tới chiếc hũ. Anh đoán là mình sẽ trộn chúng với nước để làm bánh mì, nhưng không chắc chắn liều lượng chính xác để làm bánh, vậy nên anh làm thứ gì đó khác cho Teleri ăn.
Thật may mắn khi đằng sau bao lúa mì là một túi bột xay thô, lúa mạch và yến mạch, loại thức ăn các hiệp sĩ thường mang trong túi yên ngựa. Anh trộn nó với nước và mật ong rồi đun sôi trên bếp.
Khi nó bốc hơi và đặc lại, anh đổ một chút vào bát và đi vào trong gian phòng phía sau và ngồi lên chiếc nệm.
Teleri nhìn chiếc bát rồi cau mày.
Anh cố gắng đưa chiếc thìa vào miệng cô nhưng cô càu nhàu điều gì đó rồi quay đầu đi chỗ khác.
“Teleri. Em phải ăn. Cố lên nào, em yêu dấu.”
Cô khoanh tay lại bướng bỉnh và nhìn anh. “Ngài không nấu cho em dễ ăn hơn chút nào, Người Anh.”
“Không giống trước đâu.”
“Ngài cho là không sao?”
“Ừ.”
“Em nghĩ giống y như cũ.”
“Rồi.” Anh đứng dậy và quỳ một đầu gối lên tấm nệm. “Anh sẽ ngồi phía sau đầu em và véo cằm em cho tới khi em mở miệng ra, rồi anh sẽ gọi em là người Wales cứng đầu.”
“Em làm được,” cô nói với anh, rồi cố gắng ngồi dậy và chút sắc hồng hào còn sót lại cũng biến mất hoàn toàn. Cô rên rỉ và ôm lấy tai, nhăn nhó.
“Để anh giúp em.” Anh luồn tay xuống dưới người cô và nâng cô lên, dựa vào ngực anh.
“Em muốn làm,” cô khăng khăng.
“Anh thấy vẫn bướng như mọi khi.”
“Đưa em chiếc thìa.”
Anh chìa nó ra cho cô.
Cô với lấy và hụt tay mất một đoạn. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay trống không như thể mong chờ chiếc thìa sẽ ở đó.
“Đây.” Anh đặt cán thìa vào lòng bàn tay cô và nâng chiếc bát lên trước mắt cô.
Cô thọc thìa vào khuỷu tay anh.
“Muốn thử nữa không?”
“Không.” Cô đưa thìa cho anh và suýt chọc vào mắt anh.
“Vết thương gần tai làm em bị choáng người đi.” Anh đút cho cô ăn một chút cháo, cô trông ngạc nhiên.
Cô nuốt. “Ăn ngon lắm.”
“Em nghĩ anh không thể nấu ăn được hả? Quá đơn giản,” anh huênh hoang như thể mình làm vậy hàng ngày.
Anh tiếp tục cho cô ăn và nói chuyện. Thi thoảng cô lại chìa bàn tay ra và nhìn chằm chằm vào đó như mong chờ nó lại gần cô hơn. Cô không còn đoán định được khoảng cách.
“Đừng chau mày như thế. Đoán định sai khoảng cách và độ sâu là rất bình thường nếu em bị đánh vào đầu. Các hiệp sĩ cũng chịu đựng tai nạn như vậy. Nó không kéo dài lâu đâu. Đôi khi là một ngày. Đôi khi lâu hơn. Một lần anh đã bị rơi khỏi ngựa trong cuộc đấu thương ở Brittany và không thể đi đứng được trong vòng một tuần.”
Anh kể cô nghe về cuộc đấu thương và đã xoay xở cho cô ăn và uống gần hết chỗ anh đưa. Khi xong việc, anh đặt bát xuống.
Lợn đang ngáy ngủ yên lành bên kia cô và cô đưa tay ra cố gắng vuốt ve nó nhưng bị lỡ. Anh cầm lấy tay cô và giúp cô.
Cô ngước lên nhìn anh. “Sao ngài lại ở đây?”
“Để chăm sóc em. Nhớ không? Anh có một món nợ cần trả.”
Hai mắt cô nheo lại và anh biết ngay là mình đã nói điều không nên.
Cô nhìn đi chỗ khác, hai môi mím chặt và hàm cứng lại. “Ngài không cần phải trả em. Em có thể tự lo cho mình.”
“Không, em không thể.”
“Em đã sống một mình lâu rồi. Ngài nghĩ đây là lần đầu tiên em bị ném đá sao?”
Anh không hề nghĩ chuyện này từng xảy ra với cô.
Cô đưa một ngón tay lên cao rồi nhìn nó như thể nó không thuộc về nơi đó. Cô thả tay xuống giường rồi nói, “Vết trên má gần mắt em là do đá ném”
“Anh không biết điều đó nếu không anh đã không rời đi.”
“Em đuổi ngài đi, ngài nhớ không?”
“Ừ.”
“Ngài có thể đi rồi.”
Anh lắc đầu. “Anh ở đây bởi anh muốn ở đây.”
“Vì sao chứ?” Cái nhìn cô trao anh nói cho anh hay câu trả lời của anh sẽ quan trọng như thế nào. Nhưng anh không chắc mình sẽ nói được điều đúng đắn. Anh thường xuyên nói ra lời khiến cô nổi giận. Anh không thể nói cho cô chính xác tại sao anh ở đó. Anh chỉ biết mình ở đó vì mình muốn vậy.
Vậy nên anh nghiêng người về phía trước hôn cô. Anh có thể cảm thấy cô kinh ngạc, hơi thở hổn hển nhè nhẹ phả vào miệng anh. Nhưng cô không đẩy anh ra. Anh không chạm cô bằng tay mình. Chỉ có miệng anh thôi.
Anh cứ hôn cô bằng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói lên rằng anh có hết tất cả thời gian trên đời vậy. Lưỡi anh đồ theo làn môi cô và nhấn sâu nụ hôn. Bên cạnh bàn tay anh đặt trên nệm, anh cảm thấy các ngón tay cô siết lại thành nắm.
Anh có thể cứ như thế hôn cô suốt nửa ngày. Cô có vị ngọt ngào, hương vị tự nhiên đó là của cô và không dính dáng gì với món cháo ngọt lừ mà cô vừa ăn. Với anh, cô luôn luôn có vị ấy. Khác biệt và cần thiết.
Nhưng anh dứt nụ hôn khi cô kêu lên một tiếng nhỏ, một tiếng rên. Anh có thể cảm thấy sự căng thẳng đang lan khắp người cô. Một cảm xúc mạnh mẽ giống anh nhưng anh có thể kiềm lại nhờ kinh nghiệm. Cô thì không, và anh biết điều ấy là không công bằng.
Anh lùi lại và đứng lên, nhìn cô.
Cô rúc vào nệm, hai mắt mở to và trông còn mụ mẫm hơn trước.
“Anh ở đây vì nhiều lý do. Để bảo vệ em. Để làm cho em kh. Bởi vì anh muốn ở đây. Đi ngủ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Tại sao chúng ta không thể nói bây giờ?”
Anh nhìn cô chăm chú trong một lát rồi giơ hai ngón tay lên. “Em thấy có mấy ngón tay?”
Cô liếc nhìn tay anh. “Ở tay nào cơ?”
“Em thấy cả hai tay?”
“Vâng.”
“Vậy em sẽ nằm tiếp trên giường.” Anh trùm chăn qua người cô và con lợn, rồi bước về phía ngưỡng cửa. “Anh chỉ giơ mỗi một tay thôi.”
o O o
Teleri ngồi dựa lưng vào bức vách đất và tay cô ở đâu đó trên lưng Lợn kế gần đó – chí ít cô hy vọng tay mình ở chỗ đó. Cô vuốt nó một cái và nó ngẩng đầu lên khỏi hai móng chân trước, ngước nhìn cô.
Thị lực của cô vẫn còn bị méo mó tới mức Lợn có tới hai cái mõm và nhiều,rất nhiều mắt, tất cả đều nhìn thẳng vào cô.
“Ôi, Lợn ơi,” cô thầm thì. “Tao phải làm sao bây giờ?”
Nó gầm gừ vài điệu cảm thông rồi sục mõm vào khuỷu tay cô. Cô nhìn chằm chằm vào nó và những cái đầu của nó trong một khoảnh khắc trầm ngâm thật lâu.
Con vật không che giấu cảm xúc của mình. Lợn luôn luôn muốn ở cùng cô và tỏ điều này rất rõ. Nó theo cô khắp mọi nơi, khụt khịt và rên rỉ khi cô buộc nó lại. Và Ngựa thì cứ dệnh dạng đi phía sau cô, gần như sát gót cô và dụi vào lưng cô cho tới khi cô chơi với nó trên cánh đồng. Ó bước đi bước lại và kêu quác quác liên hồi nếu như cô không chú ý tới nó.
Không có con vật nào trong căn lều của cô che giấu cảm xúc của chúng. Khi cô bước vào phòng, tai và mũi chúng vểnh lên. Vài con đứng và nhìn cô bằng cái nhìn yêu thương và sốt sắng.
Ngay cả con hoẵng mẹ và những đứa con nhỏ của nó cũng tỏ rõ rằng chúng tin cô, vì chúng chạy ngay lại phía cô và ngả đầu vào lòng cô. Tất cả những gì cô phải làm là nhìn vào mặt chúng để biết chúng cảm thấy gì. Nó rành rành ra đó cho mọi người nhìn thấy.
Nhưng cô không biết Roger cảm thấy gì. Hành động của anh không bộc lộ điều gì trong đầu anh và chắc chắn là không điều nào trong tim anh cả.
Đến lượt mình cô cũng cố gắng che giấu cảm nhận với anh. Cô cố gắng bảo vệ chính mình nhưng thật quá khó để làm điều đó. Và khi anh hôn cô nhưanh đã từng hôn, thật chậm rãi với sự tự chủ dễ dàng, như thể anh đã làm điều đó cả trăm lần, cô gần như nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
o O o
Roger và Merrick đứng bên ngoài, gần cây cầu, nơi họ nhìn những con ngựa uống nước từ con suối chảy phía dưới. Trời chiều mát và đầy mây, không khí có vị kim khí và ẩm ướt thường thấy với tiết thu.
Roger thấy Merrick đứng đó lục tìm những thân cây và rồi quay lại và nhìn xung quanh khoảng trống. “Nơi này hẳn phải gần giữa rừng. Nếu tôi không thấy những dấu kéo lê và lần theo vết thì tôi ngờ là mình sẽ chẳng bao giờ thấy cậu.”
“Tôi biết. Nếu không phải Teleri vừa đưa tôi ra khỏi một trong các lối đi đó thì tự tôi sẽ không thể tìm ra nơi này, dù có chúa biết được là sau khi chứng kiến cô ấy bị ném đá thì tôi sẽ cố. Và tôi nghĩ là con Ả rập biết lối quay lại đây.”
“Cậu có trông thấy bọn ném đá không?”
“Chỉ từ xa thôi. Trông có vẻ chúng là những thằng bé. Một thằng trong bọn đó đủ cao lớn để được gọi là đàn ông. Cô ấy kể tôi biết là đã bị ném đá trước đây rồi. Tôi không hiểu sao cô ấy không rời khỏi nơi này.” Anh dừng lại suy nghĩ.
“Chắc cô ấy cảm thấy ở đây an toàn hơn.”
“Ừ,” Roger gật đầu. “Những cánh rừng này dày và ma mãnh. Có những lối trông có vẻ rộng rãi dễ đi nhưng lại chẳng dẫn tới đâu. Rất nhiều nơi trông giống nhau nhiều đến mức thật quá dễ để bị lạc trong những cánh rừng này.”
Merrick lặng yên một lúc rồi anh nói, “Chúng ta cần phải nói về ý định sắp tới của cậu.”
“Tôi không biết.” Roger nhìn chằm chằm xuống dòng nước đang tràn trên những tảng đá trong con suối đã đầy hơn trước cơn mưa vừa rồi rất nhiều. Nó chảy xuống một cái hồ rộng phía dưới và anh thấy mực nước cao hơn khi trước. Chỉ còn lại ít bờ cho thấy nước đã lên tới gần những ngọn cỏ dài đang rủ trên mép nước. “Nếu tôi quay lại, chuyện sẽ trở nên phức tạp. Tôi sẽ phải tìm ra kẻ muốn tôi phải chết.”
“Ừ. Nghe cậu nói như thể không muốn trả đũa vụ này.”
Roger lặng thinh. “Có chứ. Nhưng tôi chưa sẵn sàng quay lại.” Anh tung một hòn đá xuống mặt nước và nhìn những vòng tròn tỏa rộng ra rồi biến mất. Mỗi lần anh nhìn chiếc hồ ấy, mỗi buổi sáng anh cạo râu, mỗi lần anh tắm, anh lại nhớ tới cái đêm mà họ đã suýt làm tình với nhau trong đó. Và tới cả lần thứ một trăm anh tự gọi mình là thằng ngu. Anh cúi xuống và nhặt một hòn đá khác lên, rồi ném nó xuống hồ. Anh thả cả hai cánh tay lên thành cầu và khóa bàn tay lại với nhau. “Cậu biết mình yêu Clio từ khi nào?”
Merrick liếc nhìn anh khá bén.
Roger có thể cảm thấy người bạn đang săm soi mình.
Cuối cùng Merrick nhìn đi chỗ khác và nói, “Ý cậu là ngoài lần gặp đầu tiên của chúng tôi à?”
“Ừ,” Roger cười lặng lẽ. “Ngoài lần đó. Vì tôi nhớ là khi ấy Clio đã bảo cậu có một cái đầu to và rồi giả dụ nếu cậu ném bất cứ đứa bé gái nào, cô ấy sẽ cho cậu xuống hào.”
“Phải. Người đàn bà này quả là một phép thử không ngừng với sự kiên nhẫn của tôi.” Merrick lắc đầu. “Cô ấy không giống bất cứ người đàn bà nào tôi đã từng biết. Bướng bỉnh và đầy ngoan cố.” Anh mỉm cười khi nói vậy. Đó là một nụ cười đầy toại nguyện và hạnh phúc, một nụ cười anh mang suốt từ cuộc hôn nhân của anh năm năm về trước.
“Và xinh đẹp và cô ấy yêu cậu.”
“Phải. Tôi là một người may mắn.” Anh ngừng lại rồi nói, “Thực tế thì tôi nghĩ mình đã yêu Clio vào giây phút tôi thấy mũi tên của bọn người xứ Wales trên lưng cô ấy.” Merrick ngừng lại như đang tái tạo lại ký ức trong đầu. Anh nhìn đăm đăm vào những cánh rừng. “tôi nhớ đã nghĩ mình cuối cùng cũng tìm thấy người đàn bà mình yêu thực sự mà giờ đây cô ấy đang hấp hối. Chuyện đó làm tôi hoảng sợ hơn bất cứ trận đánh nào tôi từng chiến đấu. Hơn bất cứ thứ gì trong đời tôi.”
Merrick quay người nhìn sang Roger, nét mặt anh hiện lên một dấu hỏi trong khi anh săm soi Roger.
Roger nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống chỗ những con ngựa. “Cô ấy đã chăm sóc con Ả rập rất tốt.”
“Ừ.” Merrick vẫn nhìn anh.
“Con ngựa ấy đôi lúc đi theo cô ấy như con chó nhà. Tôi đã trông thấy họ cùng với nhau. Chúa ơi, nhưng người đàn bà nhỏ bé ấy có thể cưỡi ngựa.” Anh ngừng lại và chẳng ai trong họ cất lời.
Không có âm thanh nào ngoài tiếng chim đêm và côn trùng và tiếng nước lặng lẽ nhỏ giọt lên những tảng đá trong lòng suối.
“Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bắt được cô ấy mấy năm trước.”
“Nhưng cậu đâu làm được.”
“Không. Tôi không biết kỵ sĩ đó là một người đàn bà cho tới khi thấy cô ấy ở chỗ những tảng đá.” Roger nhìn lên. “Trước khi xảy ra chuyện con ngựa bị mất tích, cậu đã định bán nó.”
“Ừ.” Merrick nhe răng cười với anh. “Cậu vẫn còn muốn trả giá hời cho con ngựa hả?”
“Ừ.”
Merrick vỗ vào lưng anh. “Cậu không phải trả đâu, bạn của tôi ạ. Ngay khi thiếu nữ ấy khỏe hơn, tôi sẽ tặng cậu con ngựa như là món quà cưới.”
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã