Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ôi phi ngựa khắp vùng Brecon để tìm cậu. Đức vua của cậu, quân lính của cậu, bạn bè của cậu đều đang nháo nhào lên vì vụ mất tích này, vậy mà đây, tôi thấy cậu trốn đi với một người đàn bà. Nếu tôi cho ăn một nhát gươm thì cũng đáng đời cậu.”
“Merrick!” Roger bật đứng dậy. “Jesu ơi! Suýt nữa cậu xơi con dao của tôi xuyên qua họng kìa.” Anh tra lại con dao vào thắt lưng.
“Đã có thời tôi không bao giờ ra nổi cửa trước mà không bị dí dao vào cổ.” Merrick tra gươm vào bao. “Hẳn cậu đã già và chậm chạp đi rồi, trực giác thì kém phát triển.”
Roger thấy những lời chế nhạo của Merrick xuyên thấu tới tận xương. Không những anh đánh mất sự gan dạ của mình mà còn mất luôn cả mục tiêu chiến đấu của một chiến binh. Anh lùa tay vào tóc trong tâm trạng bối rối rồi nhìn xuống Teleri, biết rằng lúc anh nhìn thấy cô nằm trên cỏ, bất động và chảy máu, anh đã không còn quan tâm tới bất kỳ điều gì ngoài trừ người đàn bà nhỏ bé bị đối xử tàn tệ với mái tóc hoang dại như làn gió này.
Merrick bắt đầu bước quanh chiếc giường và Roger tới gặp anh giữa chừng.
“Thật may là thấy cậu khỏe đó, bạn của tôi.” Merrick giữ lấy hai cánh tay Roger và lắc lắc chào mừng.
“Cậu làm thế nào mà tìm thấy tôi?”
“Tôi thấy một con đường mòn xuyên qua bìa rừng phía nam, khu vực dường như không đi qua nổi.”
“Tôi còn nhớ chỗ đó.”
“Không xa lắm phía trong là các dấu vết dẫn tới chỗ rừng còn tối tăm hơn. Có những dấu lôi kéo vật gì đó dẫn tới nơi đây.”
Hình ảnh Teleri, vẫn còn giận dữ kéo chiếc áo giáp của anh ra khỏi khu rừng vụt hiện lên trong tâm trí Roger.
“Tôi cũng tìm thấy thứ này.”
Roger nhìn chằm chằm vào chiếc đinh thúc ngựa trong tay Merrick. Anh liếc về phía giường. “Cô ấy bảo không thể tìm thấy nó.”
Merrick nhìn xuống Teleri. “Chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?”
“Dân làng ném đá vào cô ấy. Họ nghĩ cô ấy là phù thủy gì đó.”
Merrick lại gần hơn. Nét mặt phẫn nộ cho thấy anh không thể hiểu nổi sự độc ác này hơn Roger chút nào. “Bọn dị đoan ngu ngốc”
“Bà của cô ấy là già Gladdys.”
“Chúa ơi…” Hai mắt Merrick nheo lại và anh cúi người nhìn cô kỹ hơn rồi quay lại phía Roger. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
“Chẳng giống mấy.” Merrick xem xét cô một lúc lâu rồi ngồi lên giường cạnh cô và cầm một sợi tóc dài của cô đang rớt trên mặt nệm, nhìn và lại đặt xuống. “Ồ,” anh nói thêm. “Có lẽ tóc thì ngày nào đó.”
Roger không nghĩ vậy. Tóc của Teleri không giống tóc bất kỳ ai khác, cũng như cô không giống bất cứ ai khác anh đã từng biết.
“Có phải con lợn nằm cạnh cô ấy không?”
“Ừ.” Roger nhìn con lợn, vẫn ngủ ngon lành. “Vật cưng của cô ấy đấy.”
“Vậy mà tôi phàn nàn chuyện Clio để con mèo chột mắt trên giường,” Merrick lẩm bẩm khi đứng dậy rồi anh quay về phía Roger và bắt đầu bước một bước. Anh dừng lại như thể bỗng nhiên bị mọc rễ xuống đất.
Roger liếc về phía Merrick, nét mặt anh chàng này đang đổi sang cau mày bối rồi rồ lại thành giận tới tái người.
Anh nhìn chằm chằm vào cổ Roger. “Kẻ nào đã làm chuyện đó với cậu?”
“Tôi không biết.” Roger quay đi và bước qua anh về phía chiếc giường rồi mang miếng vải ra khỏi đầu Teleri và lại nhúng nó vào nước. Anh cần làm việc gì đó. Bất cứ việc gì để giữ đôi tay anh bận rộn. Để giữ chúng được che khuất.
“Tôi nghĩ giọng cậu hơi khác.”
“Thậm chí tôi còn bị mất giọng trong thời gian dài. Ít ra bây giờ tôi không còn nói giống tiếng ễnh ương nữa.” Roger phá lên cười nhưng đó là một âm thanh gượng gạo và rỗng tuếch.
Nhưng Merrick không cười.
“Kẻ nào đó tấn công tôi từ phía sau. Hạ gục tôi.” Roger đặt miếng vải mát và sạch lại lên tai và má Teleri rồi ngước nhìn Merrick. “Khi tỉnh dậy tôi bị bịt mắt trên lưng ngựa và có một dây thòng lọng quanh cổ.” Anh nhìn xuống, thực ra là nhìn chằm chằm vô định nhưng khi ấy anh không thể nhìn thẳng vào mắt Merrick, không phải khi anh có thể thấy lông mày và lưng mình bắt đầu toát mồ hôi trở lại.
Merrick chửi thề và quay đi, hai tay nắm chặt và cổ bắt đầu đỏ ửng như con sư tử trên cờ hiệu của anh.
“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả. tôi chỉ nghe thấy một tiếng cười kỳ quái và rờn rợn trước khi bị ngất đi.” Roger gật đầu về phía giường, ánh nhìn chiếu lên Teleri. “Cô ấy phát hiện ra tôi, rõ ràng là trông như chết rồi. Cô ấy nghĩ áo giáp và trọng lượng của tôi làm cành cây gãy xuống.” Anh ngừng lại, bởi vẫn còn khó khăn để nói về chuyện đó, ngay cả với người đàn ông hiểu anh hơn bất kỳ ai, ngưuời anh luôn nghĩ mình có thể kể bất cứ chuyện gì.
Nhưng Roger lại gần như có thể cảm giác ra sợi dây đó trở lại, gần như có thể cảm thấy nó siết quanh cổ mình. Thật khó để thở. Thật khó để nói. Không khí trong phòng dường như biến mất.
“Người Anh?”
Roger nhìn Teleri và tâm trí anh vụt trở lại hiện tại. “Em thức lại rồi.” Anh ngồi lên thảm. “Miệng em còn khô không? Em có muốn chút nước không? Đây.” Thậm chí trước khi cô có thể trả lời, anh đã luồn tay xuống dưới hai vai và nâng cô dậy, rồi nghiêng một chiếc cốc nước nhỏ tới miệng cô. Cô uống một chút rồi xua ra. Anh đặt cô nằm lại trên giường và thấy cô vẫn rất im ắng, đôi mắt màu lục sẫm mở to nhìn chằm chằm vào Merrick.
“Đây là bạn anh, bá tước Glamorgan.”
Merrick bước lại gần hơn vào trong ánh nến đang chiếu tràn lên giường.
Cô nhìn anh một cách cảnh giác rồi khẽ nói, “Tôi giữ ngựa của ngài, bá tước.”
“Còn ta giữ bà của cô.”
Teleri gật đầu, gương mặt vẫn nghiêm nghị. “Ngài đối xử với bà tôi rất tốt, tôi biết ơn ngài.”
“Nhìn con ngựa trên đồng cỏ kia thì ta cũng phải nói cô cũng đối xử với con Ả rập tốt lắm.”
“Lẽ ra tôi đã trả lại nó nếu biết nó là của ngài.”
“À, nhưng khi ấy thì ta sẽ phải trả lại bà ngoại cho cô mà ta thì không nghĩ là cả bà ấy và phu nhân nhà ta thích điều đó.”
“Không,” cô nhìn xuống, giọng cô nhỏ tới mức Roger phải cúi xuống gần hơn để nghe rõ. “Ngoại cần ở lại Camrose.”
Roger cau mày rồi hỏi, “Vì sao vậy?”
“Clio đã nói chuyện đó với tôi. Chuyện về người chồng của bà chết ở đó. Vì chuyện ấy bà cụ sẽ không đi đâu.” Merrick gật đầu về phía Teleri. “Nhìn kìa. Cô ấy gần như không mở nổi mắt nữa.”
Roger quay lại, đôi mắt Teleri khép lại chặt và chỉ trong tích tắc sau cô đã thiếp đi.
“Lại đây,” Merrick nói, đi về phía ngưỡng cửa.
Roger thổi tắt hết nến trừ một cây to rồi lại đứng trong ngưỡng cửa, bởi để yên tâm anh cần phải dành một cây nến để trông cô.
o O o
Bên ngoài gió lặng khi mưa tới. Mưa rơi lộp độp trên mái rạ và nhẹ nhàng lọt qua ống khói vào trong hố bếp làm lửa cháy xèo xèo. Roger và Merrick cùng ăn bánh mì và pho mát từ túi của Merrick và chia nhau bình rượu.
“Bigod tiếp nhận tin của cậu và Elizabeth không mấy dễ dàng.”
Roger nhai một khoanh bánh mì và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Cậu nghĩ hắn là người làm chuyện này sao.” Tay anh đưa lên cổ, các ngón tay xoa xoa lên lớp da sần sùi và đầy sẹo.
“Có nhiều người chắc chắn là đã nghe thấy hắn thề sẽ giết cậu.” Merrick lấy lại bình rượu từ tay Roger và uống.
“Tôi không thích Hugh Bigod từ khi hắn cưới Elizabeth, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hắn nhát gan đến độ không đấu với người ta công khai. Tôi nghĩ hắn có danh dự.”
“Hắn cũng có lý do.”
Thế là Roger trở nên giận dữ và thọc một khúc củi vào lửa. “Elizabeth sẽ không bao giờ đến với tôi nếu cô ấy nghĩ chồng mình còn sống.”
Lửa bắn ra từ hố bếp và Merrick giơ tay lên. “Tôi biết thế. Đưa tôi cái đó trước khi cậu cho cả hai bốc cháy nào.” Anh chộp khúc củi từ Roger và ném nó vào lửa rồi quay lại nhìn. “Nghĩ xem làm thế nào lại có vẻ là hắn. Nếu cậu là Bigod, cậu sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ không bao giờ rời Elizabeth,” Roger cứng đầu đáp.
Merrick lắc đầu. “De Clare nghĩ là Bigod không có cơ hội đi theo cậu.”
Roger đang tu rượu thì nghẹn lại, rồi anh gạt tay lên miệng. “De Clare á? Tên hiệp sĩ non choẹt ấy thì biết gì về chuyện này?”
“Hắn cẩn thận thôi, không non đâu.”
Roger khịt mũi. Anh chẳng thích de Clare gì hơn Bigod.
“Edward đã tin cậy cử hắn đến chỗ tôi báo tin anh mất tích. Nếu không nhờ de Clare, chắc tôi vẫn ở Camrose. Tôi ở đây là nhờ Tobin de Clare.”
“Và de Clare nghĩ Bigod không phải là nghi phạm?”
“Ừ, và Edward cũng đồng ý với de Clare.”
“Vì sao?”
Merrick nhìn thẳng vào anh. “Chính Edward đã giữ Bigod bận bịu với Pembroke ở Northumberland.”
Roger cau mày. Northumberland xa gần tới cực bắc trong khi kẻ kia có thể đến và vẫn ở nước Anh. Anh nhìn lại thật kỹ vào Merrick. “Edward bảo tôi tới Brecon.”
Brecon quá xa Northumberland để mà tấn công dễ dàng. “Tôi đánh hơi thấy điều gì bẩn thỉu ở đây, giống kiểu mưu đồ Edward chế ra khi ông ta bị mắc giữa chính trị và điều ông ta thực sự muốn.”
Merrick không nói gì. Im lặng đã nói lên tất cả.
Roger lắc đầu, rồi vùi đôi mắt mỏi mệt vào cuối lòng bàn tay và cứ ngồi đó. Anh biết chuyện gì xảy ra mà không cần hỏi. Edward đã cử anh đến đây để tạo khoảng cách giữa anh và Bigod.
“Tôi không nghĩ cậu sẽ vui vẻ gì một khi cậu thấy rõ chuyện này.”
“Tôi không.” Roger thả hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xanh trong bếp. Anh hít một hơi thật sâu và nhìn Merrick. “Cậu có biết nhiệm vụ này của tôi là giễu cợt không?”
“Đó không phải là giễu cợt. Edward rất mong xây dựng một lâu đài ở vùng này. Một lâu đài ở Brecon đã nằm trong kế hoạch của ông ấy từ nhiều năm trước khi ông ấy hạ chỉ cho tôi canh giữ Camrose. Granville đã định nhận việc đó.”
“Edward luôn luôn cử tôi đi làm nhiệm vụ ngoại giao, không phải thiết lập những pháo đài. Lẽ ra tôi phải nhận ra vở kịch của ông ta.”
“Ý tưởng của cậu còn ở chỗ khác. Cậu chẳng dễ chịu chút nào kể từ khi Elizabeth thôi cậu.”
Roger không nói câu nào.
“Tôi cần ngủ một chút.” Merrick đứng dậy vươn người. “Cậu cũng chẵng dễ tìm gì cả, bạn ạ.” Anh đi qua phòng và lấy một chiếc chăn từ gói đồ của mình, rồi dọn một chỗ ngủ bên lò sưởi.
Roger thổi tắt nến và nằm xuống giường rơm. Chẳng bao lâu sau anh đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của Merrick. Nhưng dù mệt mỏi Roger vẫn không sao ngủ nổi. Tất cả những gì anh nghĩ là về chuyện Merrick đã kể lại.
Anh biết tất cả đều là sự thật. Anh đã chẳng dễ chịu gì. Trong những tháng sau lần gặp cuối cùng với Elizabeth, anh đã bắt quân mình làm việc quá sức và bản thân anh còn hơn thế nữa. Dù anh ghét phải thừa nhận điều ấy nhưng lời nhận xét tức tối của de Clare về việc anh đối xử với quân mình khi bắt họ phi ngựa cật lực tới chỗ những tảng đá là đúng.
Anh đã bị điều khiển bởi cảm xúc chứ không phải lý trí, đó là một hồi chuông báo tử với một chiến binh. Có lẽ không phải sự hèn nhát đã làm anh gục ngã. Mà có lẽ đó là sự ngu ngốc của chính anh.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã