Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
au khi Teleri buộc Lợn lại để nó không chạy theo và cho mấy con vật trong lồng nước và thức ăn, cô đi vào gian phòng đằng sau và hướng thẳng tới chiếc rương to bản nằm ở góc phòng. Cô bật chốt lên và nâng nắp rương.
Những chiếc bản lề rỉ sắt kêu cót két chứng tỏ cô có rất ít lý do hay mong muốn để mở rương. Cô chồm tới và gạt vài món quần áo cũ của mình sang bên. Phía dưới là chiếc yên bằng da đã từng gắn trên lưng Ngựa khi cô tìm thấy nó.
Teleri chưa bao giờ cưỡi Ngựa có yên và nghĩ là không bao giờ thắng lại chiếc yên đó lên lưng nó nữa. Cô chạm vào lớp da nâu bóng, đã ngả thành những đốm sẫm màu do dấu vết của những người đã từng sử dụng nó để lại.
Gần phần mũi yên còn có vài đốm đậm hơn giống là màu của rượu nhiễu xuống. Một mũi tên của người Wales đã đâm vào Ngựa ở gần chỗ cái yên, vì cô nhớ đã chùi máu đi bao năm trước.
Co nhắm mắt lại, và trong giây lát, nước mắt trào ra. Vùi gương mặt trong hai lòng bàn tay, cô sụp xuống kế góc rương và cứ thổn thức cho tới khi nước mắt cạn hẳn. Thực sự cô không biết mình đang khóc cho ai, cho cô hay cho Ngựa. Cô cũng không chắc điều nào đau đớn hơn, mất con vật cô đã từng nghĩ là của mình hay trái tim mà cô gần như trao đi không hay biết cho một hiệp sĩ chẳng có trái tim để đáp lại.
Xoa mắt và mũi rồi cô đứng lên, hít một hơi thật sâu và nâng chiếc yên nặng trịch ra khỏi rương. Cô hơi loạng choạng một chút vì trọng lượng của chiếc yên giống như người ta loạng choạng bởi sức nặng của cuộc đời.
Rồi cô thả nó lên giường và nhanh chóng rụt tay, gần như thể không chịu nổi việc sờ vào nó lần nữa. Cô quay lại đóng rương, rồi tháo sợi dây cương ra khỏi chiếc móc trên tường và quấn nó quanh yên.
Một hồi sau cô đã ra ngoài, kéo chiếc yên qua mặt bắc căn lều và hướng về phía gốc cây to bên bờ suối. Cô có ý khi đi lối sau; cô không muốn gặp Roger.
Khi đến gần bờ suối và bị che lấp phần nào bởi những cành thấp và đẫm nước của cây, cô huýt sáo. Một lúc sau, tiếng móng Ngựa gõ trên cây cầu đá vang lên. Ngựa xoay mình và cô có thể thấy Ó đậu thoải mái giữa hai tai vểnh của Ngựa như thể nó thuộc về chỗ đó.
Trong vòng vài phút cô đã thắng xong yên và dây cương cho Ngựa. Cô buộc chặt dây đai và thẳng người lại ngay khi con Ó quác quác và nhảy từ đầu Ngựa sang đầu cô, rồi nó trượt xuống mái tóc cô và lùi về phía đằng sau, đu đưa tới tới lui lui. Cô cầm lấy một nắm tóc lớn và kéo qua vai rồi chìa tay ra trước mặt con Ó để nó đậu lên đó.
“Đi nào, Ó. Đi thôi.” Cô nhìn khi nó bước lên tay. “Mày có ở lại đây với tao không? Hay là mày sẽ bỏ tao và trở về chỗ cũ?”
Nó quác quác và vỗ đôi cánh vô dụng chưa bao giờ dùng để bay, rồi lắc lư từ chân này sang chân kia, rồi kêu lên như quạ, chít chít như chuột, gù gù như bồ câu, như thể nó đang nói chuyện và kể cô nghe điều gì đó hệ trọng.
Teleri luôn luôn nói chuyện với các con vật của mình, nhưng cô nói với chúng bởi chúng là tất cả những gì cô có để phá tan nỗi cô đơn hiu quạnh trong cuộc sống cô. Chúng là những người bạn duy nhất của cô, bởi chúng là tất cả những gì cô có để kết thành bạn. Chúng là những tạo vật gần gũi với sự sống nhất mà cô đã thấy.
Cây cối và hoa cỏ không có trái tim hay tâm hồn. Những hòn đá trên đồi, những tảng đá dưới suối hay chính dòng suối cũng không có tâm tư hay khả năng nói chuyện. Những con vật thì có. Cô có thể nói và nói và chúng sẽ kêu lênn thành tiếng đáp lại với cô, đậu trên đầu cô, đi theo cô, ngủ với cô hay trả lời tiếng cô huýt sáo.
Nhưng thực tình mà nó, cho dù có tưởng tượng đến chừng nào, và cho dù có ao ước và giả vờ đến cỡ nào đi nữa, chúng vẫn không thể hiểu nổi lời cô nói cũng như cô không thật sự hiểu chúng.
Cô nhìn Ngựa, nhìn con Ó đã nhảy lại lên yên và lạch bạch đi trên đó, rồi cô nghiêng người xuống nhặt một chiếc túi đã có sẵn thức ăn và nước uống lên và quàng qua mũi yên. Cô cầm lấy dây cương và dắt Ngựa tới phía trước căn lều.
Cô đi vòng quanh lều, Ngựa theo dấu phía sau. Roger đứng trong chiếc áo giáp lưới, trông cao và gầy hơn và không hề giống như kiểu người đàn ông đã hôn cô, đã cười với cô và vuốt ve cô, không hề giống với người đàn ông đã làm thân thể và đầu óc cô bùng cháy, và hoàn toàn giống kiểu người đàn ông đã nói dối cô và gọi cô là em yêu của anh ta.
Anh đang khóa lại chiếc đai lưng to bản ở hông, rồi anh ngước lên. Nét mặt anh biến đổi từ một cái nhìn không biểu lộ điều gì sang cau mày. “Em đang làm gì với con Ả rập thế?”
Không trả lời, cô leo lên lưng Ngựa rồi nhìn xuống Roger. “Đi theo em. Em sẽ chỉ cho ngài lối ra khỏi rừng.” Anh càng đi mau thì cô càng mau trở về với sự việc cũ, chẳng hạn như cuộc sống lẻ loi của cô, như khóc trên giường cho tới khi không còn khóc nổi. Như cố gắng quên đi rằng anh đã từng tồn tại.
Cô nhấn gót thúc Ngựa lên phía trước và dẫn nó tới con đường thẳng hướng bắc nhất, đến chỗ đó cô phải cúi xuống đi qua và đi quanh những cành cây thấp lè tè trước khi con đường hiện ra trong tầm mắt và mở rộng ở nơi những cây sồi và cành lá của nó đan xen lẫn nhau trông như những tình nhân bị cấm đoán.
Cô đi chầm chậm, vì Roger đang lặng lẽ đi bộ theo sau. Cô không lên tiếng và không một lần nào quay đầu nhìn lại.
Đến khi họ tới được rìa phía bắc của Khu rừng Brecon, trời đã sang lúc chiều muộn. Từ xa xa cô nhìn thấy rặng núi và bình nguyên nơi những tảng đá xanh nằm đó, nơi tất cả những chuyện này bắt đầu.
Cô gò cương Ngựa rồi xuống. Cô lướt bàn tay mình từ từ qua sườn và lên cổ nó. Cổ và sườn nó phô bày những đường nét rõ rệt của cơ bắp và xương đã được mài dũa tinh tế như để chứng minh bàn tay hoàn hảo của Thượng đế trên vạn vật. Cô trượt cánh tay quanh cái cổ ngựa bóng mượt và dụi má vào chiếc mõm lốm đốm trắng của nó.
Lúc nhấc má ra cô nhìn vào đôi mắt to đen của nó và xoa xoa tay lên chùm lông trán.
Tạm biệt.
Cô quay người cầm theo dây cương và đưa nó cho Roger. “Ngài hãy mang Ngựa trở lại chỗ cũ.”
Anh nhìn cô trong thời gian tựa hồ vĩnh cữu, tìm kiếm trên gương mặt cô như đó là việc quan trọng nhất anh phải làm, như đang tìm kiếm sự thật trên nét mặt hay lời nói dối trong đôi mắt cô.
Cứ đứng đó mà mắt không có lấy một giọt nước là điều khó khăn nhất cô phải làm trong một khoảng thời gian dài, rất dài. Nhưng cô đã làm được.
“Ta nghĩ chúng ta đã có một thỏa ước. Như ta nhớ là dưới sự đe dọa chết chóc của một cái chĩa, ta đã thề là không được mang con Ả rập trở lại.”
“Lúc ấy em đã không biết nó là của bá tước Glamorgan. Ngài bá tước từng đối xử rất tốt với bà em. Nếu lấy đi con ngựa quý của ngài ấy thì em thật đáng khinh. Phải chi em biết từ trước, em đã mang trả lại Ngựa lâu rồi.”
“Ta không muốn rời đi mà không nói năng gì với nhau. Em và ta. Em đã mang lại cuộc sống cho ta, Teleri. Ta sẽ luôn luôn mang ơn em.”
Đó không phải là sự trả ơn mà cô muốn. Điều cô muốn là anh cảm nhận được những gì cô cảm nhận. Cô muốn có người yêu mình.
Anh đã yêu người mang tên Elizabeth.
Cô nhìn anh và nhún vai. “Không có ơn huệ gì đâu, Người Anh. Em giúp ngài cũng giống như em luôn luôn giúp bất kỳ động vật nào bị thương. Không có khác biệt gì cả. Một con chồn, hay một người đàn ông Anh cũng thế.”
Sự so sánh của cô không phải không ảnh hưởng tới anh vì nét mặt anh đanh lại dường như đang xúc động mạnh.
“Em nêu quan điểm của em rất rõ, Teleri,” anh nói, rồi khẽ khàng thêm vào, “so với một cô gái ẩn nấp trong rừng.”
Có lẽ động vật không biết nói là một điều rất hay, cô nghĩ thầm và nhìn chằm chằm vào hai tay mình, bởi lời nói có thể làm cho người ta buốt nhói như bị ném đá.
Anh lên lưng Ngựa và Ó quác quác về phía anh, rồi nhảy lên vai cô, hai cánh nó vỗ vỗ như thể đột nhiên nó muốn bay. Cô thủ thỉ với con chim rồi vuốt ve bộ lông của nó. Nó dịu dần đi và thôi quạc quạc.
“Có thức ăn và nước trong túi,” cô nói với Roger, rồi cô đưa tay vào trong áo rút ra một con dao dài và nặng. “Đây. Em không cần nó.” Cô đưa nó lên cho anh.
Anh nhìn cô chằm chằm trong một lúc lâu, không nói gì, không nhìn con dao, chỉ nhìn cô.
“Ngài cầm lấy nó đi.” Cô bước lại gần hơn.
Anh cầm lấy con dao và cài nó vào trong đai lưng. Anh nhìn về phía đông, về phía những ngọn đồi trập trùng trải dài và dẫn về Vùng biên giới phía đông và nước Anh.
“Tạm biệt ngài, Người Anh,” Cô bước lùi lại vài feet rồi quay người và chạy vào trong rừng, dừng lại bên một cây giẻ có các cành đủ thấp để trèo lên và đủ rậm rạp để che cô đi. Vùng ngoại ô Bleddig không cách bìa rừng này quá xa.
Cô đu người lên một cành cây to, rồi trèo lên cao, cao nữa, cho tới nơi cô có thể thấy rõ anh cưỡi ngựa đi.
Thoạt đầu anh di chuyển chậm chạp, gò cương một lần như thể không biết cưỡi đi chính xác nơi nào. Cô nhìn thấy anh trông về phía những tảng đá; anh có vẻ đang nhìn đăm đăm vào chúng một lúc lâu, rồi anh và Ngựa phi về phía Vùng biên giới, phi vun vút và mạnh bạo.
Cô xúc động mãnh liệt khi nhìn họ đi qua những ngọn đồi nhấp nhô, Ngựa sải chân chạy như ngọn gió. Trông họ giống một con quái vật nửa người nửa ngựa và đi nhanh tới mức từ nơi cô quan sát trên ngọn cây có vẻ như chân họ còn thậm chí không chạm đất. Như thể họ được gió cuốn đi.
Cô nhắm mắt lại và tưởng tượng mình là người đang cưỡi ngựa. Cô là người đang cảm thấy tiếng vó ngựa sấm sét băng qua những cánh đồng cỏ, đang cảm thấy cơn gió kéo tóc cô bay giạt khỏi mặt và không khí lạnh khô áp vào hai gò má ấm.
Khóe mắt cô bắt đầu ngấn lệ, vì cô biết mình sẽ không bao giờ cưỡi Ngựa nữa. Cô sẽ không bao giờ còn thấy Roger. Nhưng cô không thể nấp mãi sau đôi mắt nhắm chặt kia mãi mãi, nên cô mở mắt ra và nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh, mắt cô đang nhạt nhòa bởi lệ ẩm đang hành hạ mà dường như cô không sao kiềm chế nổi. Cô nuốt thật mạnh và mắt nhắm nghiền, cố gắng vắt những giọt nước ấy ra khỏi mắt như khi cô gắng sức vắt khô áo quần.
Đã bao lâu trôi qua rồi cô chẳng hề hay biết, nhưng khi cuối cùng cô dõi mắt về phía chân trời, Roger và Ngựa đã co lại thành một hình thù nhỏ màu đen trông chẳng khác gì một cái cây đơn độc đang oằn mình trong gió.
Có lẽ cô giống như vầng trăng đang mọc kia, cô nghĩ thầm, và tình yêu cô mong đợi giống như mặt trời đang lặn. Cô nhìn về phía xa, bám vào thân cây và thầm biết trong tim rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì cả hai vật đó cũng chẳng bao giờ gặp nhau.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã