People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
eleri nhìn qua hố bếp tới chiếc nệm nơi Roger vẫn còn nằm ngủ, bao quanh là cả lũ vật cũng lười không kém của cô. Tất cả ngoại trừ Ngựa. Cô đã thức dậy khi trời sáng và cho nó ra ngoài. Và giờ thì nó đang trên cánh đồng cỏ đầy sương giá sung sướng nhai rào rào những ngọn cỏ đóng cứng.
Cô nghiền vài quả dâu thành sền sệt và đổ thêm nước, rồi thêm chút yến mạch mà cô đã để dành khi thời tiết lạnh hơn. Cô đổ hỗn hợp đó vào trong nồi nấu, thêm chút than đốt để nó chóng đặc hơn.
Khi cô cời lửa, Roger mở mắt ra và nhìn cô bằng ánh mắt khiến người cô trở nên nóng hơn bất cứ thứ gỗ đang cháy nào có thể sưởi nóng cô được.
Cô chọc chọc vào lớp than vài lần rồi nói, “Chào buổi sáng, Người Anh. Em thấy là ngài vẫn bỏ phí mất phần đẹp nhất trong ngày.” Cô mỉm cười nhìn anh và thả chiếc que cời vào lò.
Anh nhìn cô thật lâu và khó đoán rồi tựa đầu lên bàn tay. Anh cứ nhìn cô như thể anh có tất cả thời gian để làm vậy. “Ta phải tranh luận về chuyện lúc nào trong ngày là đẹp nhất. Ta thích lúc nửa đêm hơn.”
Cô có thể thấy da mình đỏ ửng và cô vênh cằm lên nói, “Em thích buổi sáng.”
“Ta cũng vậy. Lại đây, để ta dạy em chuyện ở lại trên giường vào buổi sáng.”
Cô bật cười nhưng trước khi cô có thể lên tiếng, tay anh đã luồn ra và chộp lấy cổ chân cô, kéo cô lại phía mình. “Roger! Dừng lại đi. Em sẽ ngã mất!”
Một lúc sau cô đổ nhào lên ngực anh và nghe tiếng anh làu bàu, rồi cảm thấy hơi thở thoát ra từ miệng anh và lướt qua tai cô. Cô đang nằm sóng soài trên người anh, thân thể họ áp sát vào nhau, hai tay cô để hai bên đầu anh.
Anh ngước lên nhìn cô với cái nhìn cô đã hiểu. Hai bàn tay anh di chuyển từ lưng lên đầu cô và kéo miệng cô xuống với miệng anh. Anh đưa lưỡi vào bên trong và hôn cho cô ngây ngất.
Anh xoay người cùng cô và giờ cô ngả trên nệm, cánh tay anh đặt ngang ngực cô và đầu anh ở trên đầu cô. Một tay anh di chuyển để chạm vào mắt cô, con mắt không còn sưng nữa, nhưng đến ngày hôm qua vẫn còn hơi thâm thâm và vàng ở chỗ anh đã đánh vào.
Anh định nói câu gì đó nhưng cô đưa tay lên môi anh để chặn tiếng nói. “Không sao đâu. Mắt em ổn mà. Em đã thấy ngài cảm thấy thế nào về chuyện đó. Ngài thậm chí còn không tỉnh táo nữa. Làm sao lại có ai trách mắng được ngài cơ chứ?”
“Ta mắng ta.”
“Ôi, em thì không.” Rồi để làm anh xao nhãng, cô lướt ngón tay từ từ lên miệng anh, dọc theo bờ môi và đi xuống cằm anh. “Ngài đã không để râu như cũ.”
“Không,” anh trả lời khi cô xoa vào cằm và má anh, nơi đã trở nên nham nháp râu mới mọc dù anh đã cạo mỗi sáng bằng con dao của cô.
“Nó cào vào em khi ngài hôn,” cô bảo anh. “Nhưng em thích thế.” Cô chạm vào má và lông mày anh, đưa ngón tay dọc theo mắt tới tai nơi tóc đã mọc dài hơn và lởm chởm ở phần đuôi.
Bàn tay to lớn của anh chặn cô lại và xoay lòng bàn tay cô vào miệng mình và hôn lên đó. Đó là một trong những điều âu yếm mà anh đã làm nhưng chưa bao giờ thôi khiến cô khỏi ngạc nhiên. Và mỗi lần anh làm vậy, cô lại mất thêm một mảnh lòng mình cho anh.
Anh mút một ngón tay cô, việc quá bất ngờ làm cô hoàn toàn mất hết cảnh giác.
“Tại sao ngại lại làm thế?” cô hỏi anh, thực sự thấy tò mò.
Anh nhíu mày nhìn và kéo ngón tay cô khỏi miệng mình. “Gì cơ?”
“Mút ngón tay em.”
Anh khẽ cười. “Đàn ông và đàn bà vuốt ve nhau theo nhiều cách. Em không thích thế ư?”
Cô nhún vai. “Em thích ngài mút ngực em hơn.”
Anh lại bật cười.
“Hay cổ em.” Cô dừng lại nghĩ ngợi. “Nhưng em thích nhất là khi ngài gọi em là em yêu của ngài.”
Anh thôi cười.
“Chưa có ai từng gọi em như vậy cả, Roger. Chưa bao giờ.”
Anh nhìn cô với cái nhìn lạ lùng nhất. Nhưng trước khi cô có thể hỏi xem chuyện gì không ổn, nồi cháo sôi bùng lên và bắt đầu trào ra xèo xèo trên lửa.
“Ôi, không chứ!” Cô đẩy khỏi người anh và bò dậy, rồi dùng tà váy nhấc nồi ra khỏi bếp và mang nó tới bàn. “Em không thể phá hoại bữa ăn vì nằm trên giường với ngài được. Ngài dậy đi, rồi chúng ta cùng ăn.”
Anh đứng dậy và chỉnh lại áo quần rồi anh gấp chăn lại gọn ghẽ như mọi sáng.
“Nước rửa tay trong góc đã ấm rồi đấy,” cô bảo với qua vai. “Ngài may mắn thật. Lúc em vừa thức dậy, trong xô đã có một lớp băng đóng trên mặt rồi.”
Khi anh lặng lẽ rửa ráy, cô đi quanh phòng lấy bát, thìa và đặt chúng lên bàn. Cô đổ cháo vào các bát và đẩy phần của anh lại chỗ anh. Rồi họ ăn.
Cô tự hỏi tại sao anh lại im lặng đến thế, rồi nhận ra anh đã ăn hết. Anh đặt thìa xuống và không gọi thêm nữa. Anh ít khi hỏi lấy thêm ngay cả khi cô đã bảo anh cứ việc hỏi. Cô cứ luôn luôn phải lấy đầy đĩa cho anh.
Cô tự hỏi tại sao lại thế, tại sao anh không đơn giản hỏi cô thêm thay vì cứ ngồi đó. Cô không hiểu tại sao người ta không nói ra những gì mình nghĩ. Làm sao cô có thể hiểu anh muốn gì nếu như anh chẳng bao giờ chịu hỏi?
Cô tự hỏi cuộc sống của anh đã như thế nào, anh từ đâu tới. Gia đình anh và người cha mà anh đã nói là rất ghét làai. Sao lại có người ghét cha ruột của chính mình? Cô ngước nhìn anh, nhưng anh không nhìn cô. Trông như thể anh đang để đầu óc ở tận đẩu đâu.
Cô ngẫm nghĩ về điều đó rồi quyết định là có vẻ như anh muốn im lặng. Cô đứng lên lấy thêm đồ ăn và múc vào bát cho anh.
Ở giữa bàn, cô đặt một chiếc giỏ nhỏ chứa đầy những thứ yêu thích: những viên đá dẹt tròn tròn đã nhặt từ biển, và những vỏ ốc còn nguyên được tìm thấy rải rác lung tung dọc bờ biển, giữa những mảnh vỏ mỏng hơn đã rạn nứt và vỡ nát khi bị sóng triều quất lên bờ.
Đôi khi lủc trời đã tối muộn và quá cô đơn, cô thường đặt vài vỏ ốc dưới gối để có thể nghe thấy tiếng chúng trò chuyện với mình suốt đêm. Đó là một âm thanh êm dịu làm cô đỡ lẻ loi.
Anh đang cầm một vỏ ốc có hình sừng dê và những sọc nâu cùng chấm nhỏ màu xanh biếc bên trên. Anh lật đi lật lại trong tay và nhìn chằm chằm vào nó.
“Người ta nói rằng nếu ngài ghé tai vào một vỏ ốc, ngài có thể nghe thấy tiếng biển cả gọi mình, nghe thấy tiếng thủy triều lên và rút đi như thể tất cả biển khơi trên khắp thế gian này đang ở trong chiếc vỏ ốc đó.”
Anh ngước lên nhìn cô và cô mỉm cười lại. “Đặt nó lên tai và nghe đi.”
“Gì cơ?”
“Chiếc vỏ ốc mà ngài đang cầm ấy. Đặt nó lên tai và nghe đi.”
Anh làm như vậy. “Ta cần nghe cái gì đây?”
“Tiếng gầm của biển cả. Bây giờ yên lặng nào. Nếu ngài nói thì ngài không nghe được đâu.” Cô chờ đợi. “Giờ ngài nghe thấy không?”
“Không. Ta không nghe được nếu như em đang nói.”
Cô lắc đầu. “Vậy hãy mang nó ra ngoài chỗ nào ít ồn ào rồi lắng nghe. Gió đã ngừng thổi và mặt trời đã hiện ra rồi. Mặt trời sẽ làm không khí ấm lên cho dễ chịu.”
Anh đứng và nhìn xuống chiếc vỏ ốc trong tay, rồi ngước lên nhìn cô với cái nhìn buồn bã chẳng hiểu tại sao. Cô dừng lại khi bắt đầu lau bàn và tự hỏi, chỉ trong thoáng chốc, tại sao anh lại nhìn cô như thế.
o O o
Anh đã nói với cô là anh yêu cô vào lúc quái nào ấy nhỉ? Roger đưa tay luồn vào trong tóc và bước trên sân, cố gắng nghĩ ra mình đã nói gì đêm qua. Anh không nhớ đã nói những từ đó. Anh chưa bao giờ, chưa một lần nào làm việc gì ngu ngốc đến thế.
Anh không nói dối phụ nữ. Anh tự hào về điều đó. Và anh luôn luôn ở cùng với vô khối đàn bà trong bao năm, nhưng chỉ nói duy nhất một câu Anh yêu em với một người.
Elizabeth.
Thật sự có điều trớ trêu rằng Teleri là người đàn bà mà anh mắc một món nợ khổng lồ và là người đàn bà độc thân mà anh không bao giờ nên chạm vào. Cô đã cứu sống anh. Vô tư cứu giúp anh khỏi một kẻ thù vẫn còn chưa rõ mặt.
Nhưng anh đang có vấn đề là không ngăn được mình chạm vào cô. Cô là một cô gái ngây thơ, không phải kiểu đàn bà mà anh định giải trí. Vậy nên giờ đây anh tự hỏi bản thân tại sao lại làm như vậy. Anh không có bất cứ câu trả lời nào. Không có câu trả lời hợp lý nào.
Những cánh cửa chớp bắt đầu cọt kẹt mở ra và anh thấy cô đi vòng vòng bên trong. Anh bước lại vài bước và đứng tại một chỗ trong sân để có thể nhìn vào.
Cô bắt đầu ngâm nga cho mình nghe trong lúc làm việc, và anh tự hỏi liệu cô có biết là mình đang làm chuyện đó không. Âm thanh ấy thật hay. Trong trẻo và rõ tiếng và hoàn hảo tới từng âm điệu.
Anh nhìn cô di chuyển, bước chân đi nhẹ nhàng của cô, nụ cười trên mặt cô. Nhạc điệu phát ra từ cô theo cách ấy dường như rất tự nhiên, đó là cách mà anh tưởng tượng những khúc ca hay tuyệt vời do các thiên thần hát.
Anh nhìn xuống, bởi anh cảm thấy như thể mình đang nhìn vào nơi không nên làm vậy. Lại còn rình rập cô trong khi anh đã cảm thấy vô cùng tội lỗi lắm rồi. Anh nhìn chằm chằm vào lớp sương giá đang tan đi trên mặt đất, nhưng thực tình là không nhìn cái gì cả, cho tới khi mở nắm tay ra và thấy mình đang giữ một chiếc vỏ ốc.
Một chiếc vỏ ốc. Một thứ gì đó rất đơn giản và nhỏ nhoi và tầm thường mà anh có lẽ cưỡi ngựa đi qua, hay tệ hơn là giày xéo lên nó.Nhưng cô đã giữ lại chiếc vỏ và đặt nó trong chiếc giỏ đầy những vỏ ốc và đá, rồi hãnh diện bày ra như thể đó là của hồi môn của mình.
Anh chạm vào chiếc vỏ ốc và lướt ngón tay chai sần lên đó. Anh cảm thấy nó trơn mượt và mỏng manh. Anh nhớ đến những gì cô kể về quả trứng chim sẻ và cách cô gúp anh hái nấm thế nào để không làm nát chúng.
Tò mò, anh đưa chiếc vỏ lên tai và lắng nghe. Có âm thanh; nó xa xôi, êm dịu, và nghe như tiếng sóng biển.
Anh nhíu mày và tiếp tục lắng nghe, tự hỏi có phải anh đang tưởng tượng ra không, như lúc anh tưởng tượng thấy mặt trời chiếu lên mình vào hôm cô hát lên gọi nó hay khi anh tưởng tượng thấy cô mang làm cho con chim trĩ chết hồi sinh.
Với những nguyên cớ mà anh không tỏ tường như là có bàn tay tạo hóa, anh ngước lên và nhìn vào cánh cửa. Cô đang băng ngang căn lều, tay chùi vào một miếng vải và nhìn đáp lại khi anh đưa chiếc vỏ ốc lại gần tai.
Teleri mỉm cười, và anh nghe thấy tiếng biển cả.
Lưng ta nương tựa thân sồi
Nghĩ sao mà chắc chắn
Nhưng bắt đầu nó nghiêng
Sau nó gẫy
Vỡ mộng ta như lúc thất tình
—"Sông nước mênh mông," dân ca
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã