Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
nh cảm thấy được mình đang run rẩy. Toàn thân. Và anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ kỳ lạ và mệt mỏi bơ phờ.
“Roger!”
Trời lạnh quá. Không có hơi ấm nào cả. Anh đã đốt một đống lửa. Nó lụi rồi. Anh cần đốt nó lên lần nữa, anh nghĩ thầm. Nhưng anh không tài nào mở nổi mắt. Anh không thể cảm thấy tay mình đưa lên dụi mắt. Để chuyển động.
“Roger! Dậy đi!”
“Tại sao em lại hét lên với ta?” Anh lầm rầm. “Ta đâu có ăn con thỏ.”
Cô không di chuyển hay nói gì chỉ trong khoảnh khắc.
“Người Anh!”
“Xin lỗi,” anh nói thầm, rồi thở dài nặng nề. “Thực sự xin lỗi.”
“Người Anh!” Cô chộp lấy hai vai anh và lắc anh thật mạnh.
Anh cảm giác được điều đó. “Ta tỉnh rồi.”
“Dậy đi!”
“Không,” anh nói, miệng anh khô và có cảm giác vụn vỡ, đặc biệt là khi anh hít một hơi thở mà cơn gió dường như đã cướp mất ngay môi anh. “Ta không thể.”
“Ngài mở mắt ra, Người Anh.”
“Ta không thể.”
“Đi nào. Có gió lạnh đấy. Ngài phải mở mắt và đi vào trong lều.”
Anh muốn ngủ. trời đâu có lạnh khi anh ngủ.
Cô véo anh.
“Ối! Chết tiệt, mợ à!”
“Tốt. Thấy không? Ngài có thể mở mắt.”
“Em véo ta.”
“Vâng. Ngài cảm thấy cái véo là tốt đó. Thế nghĩa là ngài không bị tê cứng. Bây giờ thì ngồi dậy trong lúc chân tay ngài vẫn còn cảm giác. Em không muốn bị tê cóng ngoài đây với ngài vì ngài lười đến độ không muốn đi.”
Anh ngồi dậy. Răng anh va vào nhau lập cập. Môi anh không ngừng run rẩy. Hai vai anh cũng thế. “Trời lạnh quá,” anh mơ hồ tự bảo mình và nhìn quanh, lạ lùng là anh mất phương hướng sau khi tỉnh dậy khỏi một cơn ác mộng dài mà anh nghĩ là có thật.
Trời đã tối và mặt trăng trông trắng và lạnh lùng. Như một quả cầu tuyết khổng lồ treo cao trên trời. Những vì sao sáng lấp lánh. Tựa như những mảnh băng nhỏ xíu trên nền trời đêm đen tuyền. Gió đang gào rú như tiếng chó sói; trời lạnh buốt và giá, và anh chỉ có thể cảm thấy nó đụng tới từng phần rõ rệt trên cơ thể anh.
Anh nhìn Teleri và nói qua hàm răng va lập cập, “Ta đã nghĩ là em sẽ không nói chuyện với ta.”
“Đứng lên nào.” Cô đứng lên bên cạnh anh và giật mạnh bàn tay tê dại của anh.
Anh giật tay ra và chống lên hai tay hai chân. Anh vẫn càm giác ra được đầu gối và mu bàn tay. Anh xoay chuyển và đứng dậy, nhưng có cảm giác hai cẳng anh nhẹ tênh và yếu ớt, tất cả những gì anh có thể cảm thấy về đôi bàn chân là những chiếc xương nan bàn chân ở sâu bên trong. Lòng bàn chân anh không hề có cảm giác, như thể không có thịt hay da trên đó.
Anh biết các dấu hiệu đó: mất phương hướng, buồn ngủ, tê liệt. Cô nói đúng. Anh đã bị tê cóng.
Hai tay cô chộp lấy đôi tay anh và kéo lên với mình. Thật khó để di chuyển bởi anh đang run rẩy đến thế. Cô đang chạy và chuyện đó làm chân cẳng anh đau nhức.
Anh nghĩ mình đã phát ra thanh âm. Mỗi khi bàn chân anh chạm đất, một tiếng càu nhàu lại thoát ra khỏi môi anh. Không khí anh cố gắng hít vào đang làm đau ngực anh; không khí quá lạnh và loãng khiến anh phải hít thở rất nhanh để có thêm chút khí.
Anh di chuyển cùng cô; cô đang kéo anh đi như một con búp bê trong hội chợ. Cô xô anh vào trong lều và đóng sầm cửa lại, rồi chạy quanh phòng đóng các cửa chớp mà anh lờ mờ nhận ra là gió đang đập sầm sầm và liên hồi vào tường.
Anh đi tới giúp cô nhưng cô đã ở đó trước anh.
“Em sẽ làm việc đó.” Cô đưa anh chiếc chăn. “Ngài dùng nó và lại chỗ hố bếp đi.”
Anh làm như cô bảo nhưng quay lại với cô khi cô đang kéo chiếc đệm từ giường mình ra phía anh. “Không còn củi để đốt.” anh bảo cô.
“Em có củi. Ngài nằm xuống đi. Chỗ đó. Bên Lợn đó. Nó sẽ giúp ngài ấm.”
Roger làm như cô bảo nhưng đó chỉ vì tay và chân anh đau nhức quá. Anh nằm xuống và kéo chăn lên người. Anh có vấn đề với đôi tay. Anh phải mất vài lần để kéo chiếc chăn trùm lên chân. Rồi anh nhận ra rằng anh không chắc mình đã có thể giúp được cô, ngay cả việc cầm một thanh củi lên hay đánh lửa đốt nó.
Cô thả một ôm đầy củi khô vào trong hố bếp và thêm mấy hòn than vuông vuông, rồi đốt lên.
Ngọn lửa lóe sáng, lớn dần rồi bùng lên ở giữa phòng. Cô không di chuyển mà cứ đứng nhìn xuống anh chằm chằm. “Môi của ngài vẫn còn tím tái.”
Anh không nói gì cả. Thì đúng là tím tái mà.
Cô nhìn qua vai và đi tới dãy lồng nơi những con vật bị thương của cô đang ở. Cô nhấc từng con lên, từng con từng con một khỏi lồng và mang chúng lại nằm trên nệm.
Anh ngạc nhiên thấy chúng không dịch xa khỏi anh, Dù bị què nhưng chúng vẫn là động vật hoang dã. Song dường như chúng không để ý đến điều đó, bởi chúng cuộn thân hình đầy lông ấm áp lại với lưng và chân anh.
Rồi cô đứng bên anh. Cô quỳ xuống và bò lên chiếc nệm giữa anh và hơi ấm sực bất ngờ của con lợn nuôi. Cô vặn vẹo, ngọ nguậy và ép lưng và mông lại phía trước người anh.
Trong chuyện đó có sự trớ trêu vì anh lạnh buốt và tê cóng khắp người trừ cái nơi cô cứ vặn vẹo cặp mông vào người anh.
Hai bàn chân trần của cô chà vào chân anh, và dù đã qua lớp quần chẽn, anh vẫn cảm thấy chúng lạnh như băng.
“Em cũng lạnh cóng rồi.”
“Em ổn.” Cô kéo tay anh choàng qua vai mình và xoa hai tay anh giữa tay cô. “Chúng ta, tất cả chúng ta sẽ nhờ nhau để giữ ấm.” Cô lại ngọ nguậy cho tới khi thấy thoải mái.
Còn anh thì không.
Anh kéo tay mình ra xa để túm lấy một góc chăn.
Cô quay lại và nhìn anh qua vai, cau mày theo kiểu thường ngày mỗi khi không hiểu anh.
“Đây.” Anh kéo góc chăn lại và vặn để chiếc chăn trùm lên người cô. “Nhét bên đó lại phía dưới em. Chăn còn đủ rộng nên cả hai ta sẽ dùng chung. Ta không nằm ngủ im đuợc và trong đêm có thể sẽ trở mình và kéo chăn ra khỏi người em.”
Cô quay mặt lại theo hướng khác và kéo chiếc chăn qua người. Anh có thể ngửi thấy mùi hương trong tóc cô. Cô có mùi của thứ gì đó sinh động và tràn căng sức sống, của thứ không khí mới mẻ trong lành và những chiếc lá còn tươi. Một mùi hương tự nhiên và chân thực của chốn hoang dã. Không có dầu thơm sực nức dậy mùi gợi tình. Không có dầu hoắc hương hay hạnh nhân, hay thậm chí tinh dầu hoa hồng. Chỉ có Teleri.
Anh hít một hơi thật sâu và vòng tay quanh eo cô rồi dịch lại gần cô hơn. Hai bàn tay anh bắt đầu rúng động và nhoi nhói như kim châm, hai bàn chân anh cũng thế. Cứ như thể các ngón chân và ngón tay anh bị găm vào đinh nhọn.
Cô giữ tay anh trong tay mình và xoa nó từ từ. “Ngài có cảm giác với ngón tay mình không?”
“Có,” anh nói. “Đau chết đi được.”
“Thế là tốt. Thế chân cũng vậy à”
“Ừ. Chân ta cũng đau.”
Họ cùng nằm yên đó và lặng lẽ, trong khi cơn gió gào rú bên ngoài, quất vào và rít qua lớp mái rạ trên đầu họ, thi thoảng lại ném một vài sợi rơm xuống sàn hay trên bếp lửa, chúng lóe sáng lên và biến mất. Anh có thể cảm thấy hơi ấm của bếp lửa lên mặt mình và hơi ấm từ các con vật ngay lưng. Môt trong số chúng cựa quậy và anh quay người chỉ đủ nhìn thấy nó.
Đó là một con thỏ rừng chỉ có ba chân. Con vật mà cô kể đã phải nhai đứt chính cẳng chân mình để thoát khỏi bẫy. Nó rúc bộ lông ấm áp vào lớp da lạnh giá ở cổ anh theo cái kiểu rất thuần thục. Anh vẫn nằm yên như tảng đá. Con thỏ rừng thở dài và chìm vào giấc ngủ bên anh.
Một lúc sau bụng Roger sôi ùng ục. Nhưng lạ lùng thay, anh đã không để ý.
o O o
Teleri thức dậy lúc nửa đêm với cảm giác có điều gì đó bất ổn. Cô vẫn nằm yên và cố gắng giữ cho hơi thở bình thường. Rồi cô nhận ra bàn tay anh đang ôm lấy ngực cô.
Cô nằm đó lòng e sợ phải thở nhưng rồi cô nhắm mắt lại và giả vờ thiếp đi.
“Sờ em rất tuyệt,” anh thì thầm vào tai cô.
Cô mở choàng mắt ra.
Anh đang hôn tai cô, lưỡi và môi anh đang trêu ghẹo nó trong khi bàn tay anh xoa ngực cô rất từ tốn. Tay anh lướt xuống sườn cô và từ từ qua bụng cô rồi xuống thấp hơn. Miệng anh dịch tới cổ cô và các ngón tay anh bắt đầu kéo lớp vải áo váy cô. Cô có thể cảm thấy đường viền áo trượt lên chân cô, rồi cao hơn tới đùi cô, và hơn nữa.
Cô quay đầu lại nhìn anh. Bên trong này trời vẫn còn rất tối nhưng lửa đã lụi dần thành đốm sáng ấm áp và chiếu một ánh lửa đỏ lên mặt anh. Cô có thể thấy tóc anh buông nhẹ qua mày, hai mắt anh mở to nhìn cô. Chiếc mũi chim ưng và chiếc miệng rộng, nghiêm nghị của anh đang dịch lại gần, lại gần hơn, rồi chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn sâu và nồng nàn. Nó cứ tiếp tục lâu chưa từng thấy, môi, miệng và lưỡi họ quyện với nhau. Rồi anh nhích ra khỏi người cô và trượt các ngón tay vào giữa hai chân cô để chạm vào cô theo cách gần gũi mà anh đã từng làm khi trước.
Cô thở dài và hai chân cô hơi dạng ra. Anh đang nhìn cô và cô đang nhìn anh. Hơi thở của cô đến nhanh dần và bị tắc lại trong cổ họng, rồi càng lúc càng nhanh. Tay anh khum lấy cô, và các ngón tay anh càng trêu chọc hơn nữa khiến cô phải trượt bàn tay mình xuống nơi anh và xoa anh qua lớp quần chẽn theo cách anh đang làm với mình.
Hai mắt anh tối dần và mí mắt hơi khép lại nhưng anh vẫn đang quan sát cô. Bàn tay anh nóng nảy thám hiểm cô và cô cũng lặp lại y như vậy. Rồi anh kéo tay ra và cởi dây buộc quần chẽn, kéo chúng xuống và đặt bàn tay cô lên đó.
Giây phút cô đưa đẩy tay mình lên lên xuống xuống, anh nhắm mắt lại, rồi lại chạm vào chỗ đó của cô lần nữa. Hơi thở của anh nhanh dần như của cô. Hai bàn tay của họ cùng di chuyển trên người nhau, cho nhau khoái lạc, cảm giác mạnh mẽ và những cái ve vuốt tuyệt diệu, cuồng nhiệt.
Cô áp ngực mình lại với anh bởi có một cảm giác nhức nhối nào đó trong cô khiến cô cần phải cọ xát vào anh như cách bàn tay anh đang cọ xát vào cô và làm cho cơ thể cô ứa mồ hôi và trở nên ướt đầm.
Anh thật cứng cáp và dài dưới tay cô và khi cô càng xoa, anh càng trở nên cứng cáp và to lớn hơn.
Cô nâng hông lên, cao và cao hơn bởi trò chơi của những ngón tay, và bởi bản năng cô xoa anh mạnh hơn.
Tay anh vuốt ve cô vào sâu và nhanh hơn, gần như đang đi vào trong cô. Giờ cô đã trơn mượt và di chuyển với tay anh bằng nhịp điệu thật trầm như tiếng trống Celtic.
Cô thở gấp và nhắm mắt lại. “Nếu ngài dừng lại em sẽ chết mất. Em sẽ chết mất.”
“Ta không dừng lại đâu,” anh thì thầm vào tai cô. “Em yêu của ta, ta cam đoan.” Rồi một ngón tay trượt sâu vào bên trong cô trong khi những đốt ngón tay nhấn vào nơi cô mong đợi anh chạm đến. Ngón tay anh ra vào còn các đốt ngón tay di chuyển thành vòng tròn. Cô nâng hông lên cao và cao nữa. Tay cô ôm lấy anh và trượt lên trượt xuống. Lên và xuống cùng nhịp.
“Nữa…” Anh thở vào tai cô và cô ấn vào tay anh, không thể nào nín hơi vì thở quá nhanh. Hông anh ép vào tay cô và cũng di chuyển như cô, xoay vòng xoay.
Rồi có điều gì đó đang xảy đến. Có cái gì đấy bùng nổ, như thể bầu trời trên đầu cô đang vỡ làm đôi. Sao lóe sáng trước mắt cô và ngay cả trong cơ thể cô, rồi úa đến tới tấp như sao băng tóe lửa trong tâm điểm của cô lan tràn ra chân tay và đầu cô.
Cô cảm thấy con tim mình đập dồn dập ngay giữa hai chân, như thể bỗng nhiên nó trở nên mỗi lúc một căng và rời khỏi lồng ngực tới nơi giữa hai chân đó, nơi nó đang đập, hết đập rồi đập.
Từ một nơi xa xăm, cô nghe tiếng anh rên rỉ, dài và trầm, và cảm thấy anh rung lên ướt đẫm trong tay mình, cái mà bàn tay cô đã vuốt ve rồi lại vuốt ve theo từng nhịp đập. Khi cuối cùng trái tim cô đã đập chậm lại, tay cô cũng chậm theo.
“Chúng ta đã chưa giao phối.” cô bảo anh.
Anh nhìn cô, nét mặt cho thấy anh ngạc nhiên trước câu nói của cô.
Cô nhìn xuống rồi vỗ vỗ vào nguồn sinh lực của anh. “Ngài phải cho thứ này vào trong em để giao phối, Người Anh ạ.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô đầy lạ lẫm khiến cô có một suy nghĩ khác. Cô nhướng mày lên nhìn anh. “Em nói sai sao? Có phải thay vì cái đó, Người Anh các ngài giao phối bằng tay sao?”
Anh ngưng rất lâu, rồi anh phá lên cười.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã