Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ợn ngồi ngả lưng ra kêu ủn ỉn kinh ngạc. Nó nhìn cô thêm một cái chằm chằm ai oán nữa, nửa thân dưới của nó còn chìm dưới nước và hai tai vẫy vẫy đòi chơi.
“Mày làm tao suýt chết đuối đấy!” Cô khum tay lại và té nước vào mặt nó đúng kiểu nó thích.
“Con lợn đần độn,” cô lẩm bẩm rồi chơi với nó, té nước và phá lên cười trước trò lố của con lợn. Nó khụt khịt, ủn ỉn và cuối cùng phát chán rồi bắt đầu khịt khịt lại gần mép nước.
Cô lại thở dài và lộn vào trong nước, nằm ngửa nổi mình lên và để hai cánh tay dang rộng hai bên như con chim sải cánh trên mặt nước.
Chẳng bao lâu sau da cô bắt đầu nổi gai như bị gió lạnh. Nhưng không có gió. Cô quỳ gối xuống đáy hồ, ngồi lại trên hai gót chân và ngước lên nhìn.
Một bóng hình cao lớn và quen thuộc đang đứng tựa lên cây nạng gần chiếc cầu. Suốt buổi tối, mỗi lần anh nhìn là hai tay cô lại ướt đẫm và tim lại đập nhanh hơn. Cô không hiểu sao. Nó là vậy đấy. Anh chẳng nói gì để khiến cô có cảm giác đó, chẳng nói gì sai cả. Không phải những gì anh nói mà chính những gì anh không nói đã làm cô lo lắng.
Cô không cử động, chỉ quỳ gối dưới hồ, mặt nước dập dềnh hai bên mạng sườn. “Tôi nghĩ ngài đang ăn.”
“Xong rồi.” Giọng thầm thì khàn khàn của anh xuyên qua đêm tối yên lặng, nghe cụt lủn và bí ẩn bởi nó chỉ là một thanh âm. Cô không thể nhìn thấy mặt anh.
Cô không nói gì, bởi chẳng có gì để nói. Cô đợi anh đi, cuối cùng múc nước trong tay giội lên hai vai. Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh kỳ lạ chẳng liên quan gì tới sự lạnh lẽo của làn nước và nhìn xuống, kinh ngạc khi thấy hai đầu ngực bỗng nhiên se lại và nhô cao
Cô không lạnh. Theo bản năng, cô chạm vào chúng và nghe tiếng anh hít thở. Cảm ơn trời là tối quá nên anh không thấy được mặt cô.
Nhưng vừa nghĩ thế thì mặt trăng trườn lên những ngọn cây cao nhất kia. Cô vẫn dán mắt vào bóng anh. Thay vì vậy cô ngồi đó để tâm tới mỗi nhịp cô thở, để tâm tới âm thanh ù ù đang chạy xuyên qua người cô như đàn ong, và lần đầu tiên này trong đời để tâm tới cảm giác yên lặng mới thực sự ồn ào làm sao.
“Tôi đang tắm,” cô nói.
Anh đáp sau một lúc lâu. “Ừ, cô và mọi kẻ khác.”
“Lợn thích nước mà,” cô nói ấp úng.
Khi Người Anh ngừng lại trước khi nói như kiểu vừa rồi, hay khi anh im lặng lâu quá, cô không biết có phải do giọng nói hay là do anh thực sự không có gì để nói.
Người ta thường ngừng như thế mỗi khi họ cố gắng nghĩ ngợi. Nhưng đôi khi người ta ngừng vì họ muốn chọn lựa từ ngữ cẩn thận, để che giấu những gì đang thực sự nghĩ.
Trong bóng tối, cô không thể đọc được nét mặt anh. Chỉ có tiếng thì thào ram ráp thay cho giọng nói, cô không thể nắm bắt được âm điệu luôn luôn che giấu cảm xúc ẩn trong lời nói.
Chắc chắn cô có thể cảm thấy anh đang nhìn mình. Lúc nào cô cũng có thể cảm thấy anh nhìn cô, khi anh đứng bên cây độc cần già, hay khi anh đi qua phòng, hay ngay cả khi anh đứng gần cây cầu với nửa vầng trăng thu trắng đục đang mọc lên trên đầu.
Cô đợi anh đi, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra cả.
Anh lững lờ tựa lên cây nạng và kéo áo sơ mi qua đầu.
“Ngài đang làm gì thế?”
“Giống như cô đang làm đó.” Tiếng thầm thì của anh trầm trầm và cô phải nghĩ rất lung trước khi hiểu rõ anh nói gì.
Anh hất chiếc áo chẽn ống xuống hồ. “Ta không thể chịu nổi mùi của mình hơn nữa. Con lợn của cô còn ngửi dễ chịu hơn mùi của ta.”
“Lợn rất sạch sẽ. Tôi nghĩ là nó rất thích nước.” Cô quay lại khi Lợn bắt đầu sục sạo lên bờ và tót theo chân Ngựa. Đồ phản bội.
Cô ngồi dậy thẳng hơn một chút và lùi lại để tựa vào bờ đối diện, giữ một khoảng cách giữa họ mà lạ thay cô chẳng cảm thấy có khoảng cách nào cả.
Vầng bán nguyệt màu sáp ong lẻn ra từ sau những ngọn cây. Ánh trăng tỏa xuống, chỉ rọi sáng nửa người anh như diễn viên kịch câm chỉ vẽ nửa mặt.
Nhưng một nửa người đàn ông này là đủ rồi. Cô thấy bụng mình bỗng nhói đau, dưới thấp, chẳng hiểu sao, như thể nó bị buộc lại bằng sợi dây căng tới hai đầu ngực cứng ngắc của cô. Tay cô đưa xuống bụng, lòng bàn tay áp vào đó dưới làn nước lạnh. Cảm giác như đang sống trong cơ thể một người lạ mặt.
Cô khẽ dịch người, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, nhìn anh chằm chằm như thể mới thấy anh lần đầu. Ngực anh rộng và được bao bằng những sợi lông dày và cứng như những sợi lông cô nhìn thấy giữa hai chân mình.
Khi tắm rửa cho anh lúc bị sốt cô biết quá rõ những sợi lông đó màu đỏ. Cô biết anh cũng có những sợi lông màu ấy dưới háng, trên cánh tay và cẳng chân. Màu đỏ rực của con cáo vào mùa xuân.
Cô thấy không thoải mái, người bứt rứt và nâng hai cánh tay lên bờ, tựa lên các chùm cỏ ướt mọc bên ven. Trăng dường như sáng hơn và cô thấy hai tay anh dịch chuyển tới nút buộc trên bít tất dài.
Một sự lạ lùng nhất xảy đến: cô quên mất cả thở.
Anh đang nhìn cô với nét mặt cô không tài nào đọc rõ nổi. Nhưng tim cô bắt đầu đập thình thịch một cách ngớ ngẩn như những khi cô ở quanh anh. Trước kia cô nghĩ tim đập nhanh là do sợ hãi nhưng bây giờ thì chẳng thể nào, bởi cô biết mình không sợ anh.
Khi cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, cô nhận ra nhịp thở của mình vừa ngắn lại vừa nhanh hơn. Cô phải hít thở tới hai, ba lần ngăn ngắn mỗi lần, như khi cô phải chạy lâu và ráng sức.
Tuy nhiên so với tất cả mọi phản ứng kỳ lạ, so với mọi cái cô đang cảm nhận, không có gì trên thế giới ngay trong lúc này có thể dụ cô dời tia nhìn ra khỏi anh. Cô không hiểu tại sao nhưng thật tình không thèm bận tâm tới vì có điều gì đó còn mạnh mẽ hơn cả lý trí và tư tưởng của cô đã làm cho cô cần phải nhìn anh chăm chú.
Cô từng nhìn anh trên người không có mấy quần áo, đã tắm rửa thân hình bị sốt của anh và đã giúp anh thực hiện các nhu cầu cần thiết. Cô đã cầm nguồn sinh lực của người đàn ông này trong tay.
Nhưng chuyện này không giống thế. Mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến anh theo cái cách mê man như thế này. Trái tim chưa bao giờ đập như đôi cánh chim ruồi. Máu chưa bao giờ nóng đến thế. Cô đã làm những gì cần thiết chỉ bởi các nhu cầu thiết yếu cho một người đàn ông sắp chết, cho người cô đã cố cứu sống. Cho người cô không biết và chưa bao giờ nói chuyện cùng.
Vẫn tựa vào cây nạng, anh kéo lỏng bít tất dài khỏi bàn chân bị thương, rồi rút chân kia ra và thảy chiếc quần nịt xuống nước. Cô nhìn nó ngấm nước và chìm cùng áo sơ mi của anh, cảm thấy nó khẽ dạt vào người mình. Và trên tất cả, có một cảm giác bí ẩn xa xôi nào đó vây chung quanh cô, giống như lúc tâm hồn cô lâng lâng giữa những phiến đá.
Đứng trước cô lúc này là anh, cao lớn, trong bóng tối và trong ánh trăng chiếu mờ mờ, mặc mỗi chiếc khố bằng da có luồn dây, anh rất sống động. Và cô nhận thức được anh là ai, anh to lớn tới chừng nào.
Đứa con gái ngớ ngẩn… Anh đâu có cao như những cây cổ thụ trong rừng đang tạo thành các bóng đen lởm chởm đằng xa xa sau lưng anh. Cũng không to như cây sồi già ở rừng sâu.
Nhưng chẳng hiểu sao có cảm giác anh to lớn hơn. Có lẽ bởi anh là con người chứ không phải cái cây to nào đó có gương mặt trong óc tưởng tượng của cô, thứ gì đó chỉ có thể là con người bởi cô đã tưởng tượng ra thế.
Cô có thể cảm thấy mắt anh đang nhìn mình, có thể nghe tiếng anh thở bởi đêm tối rất yên tĩnh.
Ngay cả bọn dế cũng thôi kêu. Cứ như thể chúng đã bỏ rơi cô. Ngay cả dòng nước cũng lặng lại và không còn gió thổi trong không khí nữa. Không có tiếng xào xạc trên đầu ngọn cây. Không có tiếng lá rớt trên thảm cỏ. Không có muỗi mắt hay bướm đêm bay thành đàn trong khoảng không. Không có cả một con cú rừng già đậu trên những cành cây cao nhất hay một con sơn ca chuyền từ cành này sang cành kia, cất tiếng hót líu lo về phía vầng bán nguyệt.
Trong sự yên lặng thì không nên có tiếng động nào. Nhưng có cái gì đó còn hơn cả tiếng động, cái gì đó cô cảm thấy rất mạnh mẽ, một dự cảm giống như thể cả thế giới bất chợt ngừng thở.
Anh trườn vào trong làn nước chỉ vừa xâm xấp tới hông. Anh không mang theo nạng mà đưa hai cánh tay lên và lặn xuống dưới một đoạn dài rồi nổi lên trước mặt cô, ngồi trên đáy hồ với hai chân choãi thẳng sang một bên cô, tóc anh mượt và được nước, vẫn còn nhỏ giọt lên mũi và mi mắt anh, quét ngược ra phía sau.
Cô đẩy mình ra xa bờ và lặn xuống dưới như anh làm, lướt dọc dòng nước bên bờ hồ đối diện trước khi trồi lên trên mặt, đầu cô nghiêng về phía sau do sức nặng của mớ tóc ướt quá dài vẫn còn một phần ngập trong nước. Cô có thể cảm thấy nó chà vào mông mình. Cô đứng dậy và quay lại, chỉ để thấy anh bên cạnh cô, nhìn cô và nhe răng cười.
Cô mỉm cười ngọt ngào, như thể cô không lạ gì trò này, rồi cô hạ người xuống nước một chút sao cho đầu gối cọ vào cạnh đùi rắn chắc của anh.
Anh chợt nhìn xuống.
Cô phá lên cười và lấy tay té nước anh, rồi di chuyển ra xa. Cô cũng biết bày trò đấy chứ.
Nhưng anh di chuyển quá nhanh tới mức cô không còn cơ hội suy nghĩ nữa. Anh lại chỗ cô, gương mặt anh lù lù trước mặt cô và gần như ở trên cô.
Cô chỉ có đủ thời gian để hít thở trước khi tay anh quàng lấy cô. Anh kéo cô xuống dưới cùng anh tới đáy hồ, thân hình cô bị neo chặt trên người anh. Cô không chống lại anh mà chìm xuống, để rồi nước đẩy cô lên cho tới khi cả hai cùng nổi.
Cô mở mắt dưới nước. Khi những bong bóng do họ chuyển động nổi lên cô nhìn thấy nửa vầng trăng sáng trắng ở phía cao trên mặt nước dập dềnh sóng trông như một mảnh bạc vẽ nên hình đầu anh phía trên đầu cô.
Bàn tay anh chuyển dịch ôm lấy vòng eo trần của cô và nâng cô lên mặt nước, đẩy cô lại phía bờ. Chuyện xảy ra nhanh tới mức cô chộp lấy vai anh rồi chớp chớp mắt cho hết nước và gương mặt mờ mờ của anh trở nên rõ ràng.
Anh không cười. Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô và rồi cái nhìn của anh đi lên con mắt sưng vù. Anh nhìn như thể sẽ ngần ngại trước vẻ xấu xí của nó.
Nhưng trước khi cô có thể nói điều gì đó chanh chua sắc bén, anh nâng cằm lên và chạm môi vào con mắt cô, nhẹ nhàng tới mức cô chỉ kịp cảm thấy nụ hôn từ môi anh. Cô hít một hơi và cứng đờ người. Anh lại nhìn xuống cô, rồi miệng anh chạm miệng cô cũng nhẹ nhàng như khi anh hôn mắt cô, hai môi ấn xuống môi cô bằng cái động chạm dịu dàng và nhẹ nhàng nhất.
Những người đàn ông mà cô đã biết là những người trong làng và họ dường như chưa bao giờ dịu dàng cả. Những thằng bé ném đá vào cô và gọi cô bằng đủ thứ tục danh. Chưa có người đàn ông nào đối xử với cô như thế này. Cô không biết một người đàn ông lại có sự đụng chạm dịu dàng đến thế. Và chắc chắn cô đã không mong chờ điều này ở một chiến binh, một hiệp sĩ.
Cô cảm thấy anh khuỵu gối giữa hai chân cô, sự đụng chạm của cơ bắp anh, đôi chân đàn ông ở giữa hai đùi cô, những sợi lông loăn xoăn trên da anh có cảm giác rất khác so với cảm giác mượt như lụa của nước vây quanh họ.
Anh ôm khuôn mặt cô trong hai bàn tay to lớn và nghiêng đầu cô để môi và mũi họ gặp nhau như thể chúng được tạo ra để chạm như thế. Anh liếm viền môi cô bảo cô rằng anh muốn nhiều hơn nữa. Và khi cô hé miệng ra, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô, lấp đầy nó, rồi thoái lui và kéo lưỡi cô vào cùng trong miệng anh, nơi đó chúng quấn với nhau và chuyển động và làm cho ngực và giữa hai chân cô nhoi nhói.
Cảm giác thật tuyệt vời đến mức cô không thể ngừng màn múa lưỡi này lại và hai tay cô vươn sang bên anh, vò đám lông trên ngực anh để giữ chúng khỏi chà vào hai bầu ngực đang căng cứng của cô bởi cô chắc rằng mình sẽ phát điên lên mất.
Nhưng cô không phát điên khi anh đặt hai tay cô qua vai mình và ép ngực anh lại với cô, ép người cô lại người anh và di chuyển sao cho bàn tay anh dịch xuống cổ và vai và cánh tay cô và tới hai bên ngực cô, vê ngón tay quanh vẻ tròn đầy của chúng, rồi đưa tay qua eo tới mông cô, đẩy chân cô rộng ra. Nước hồ làm nguội đi cơn nóng ở đó cho tới khi anh ve vuốt mãi những đầu ngón tay giữa hai chân cô.
Cô rên rỉ trong miệng anh và môi anh rời khỏi môi cô. Anh nâng cô lên cao hơn để có thể kéo ngực cô vào thật sâu trong miệng, búng nhẹ nó bằng răng và lưỡi.
Cô hổn hển và ngả đầu lên bờ.
Cùng lúc đó ngón tay anh luồn vào trong cô.
Cô khẽ kêu lên.
“Yên nào-” Anh ngừng lại. Cô nghe anh nuốt giọng như thể đang uống trôi xuống một từ. Anh chửi thề trong thanh âm như hơi thở trầm trầm đứt quãng.
Cô mở đôi mắt đờ đẫn ra và nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh trong ánh trăng.
Anh quay đầu lại và nhìn cô chằm chằm đầy lạ lẫm, như thể đột nhiên đầu cô mọc sừng. “Lạy Chúa Jesu, ta đang định làm gì với em thế?”
Cô biết rõ anh đang làm gì. Cứ theo cô biết thì anh có thể làm điều này suốt đêm. “Ngài đang giao phối với em.” Cô cố gắng kéo đầu anh xuống lại với mình.
Trước khi cô có thể hôn anh, anh nói, “Thậm chí ta còn chưa biết tên em.”
“Teleri.”
Anh lùi lại khỏi cô và đưa tay lên tóc. “Đó là cách ta trả ơn cứu mạng cho em sao?”
Cô nghĩ đó là một phần thưởng có giá. Tốt hơn bất cứ thứ gì cô có thể nghĩ ra. Nhưng dường như anh có vẻ giận. Cô chẳng hiểu vì sao.
Anh nhìn ra phía bóng tối trên kia và nói thầm, “Ta là cái gì chứ?”
“Tuyệt vời,” cô trả lời.
Anh quay phắt đầu lại và cau có nhìn cô.
“Hai tay ngài thật tuyệt vời, Người Anh ạ. Em thích ngài chạm vào em như thế.”
Anh chửi thề.
Cô biết từ chửi thề đó nghĩa gì. Đó là một từ Saxon cổ nói lên cái việc cô muốn làm.
Cô nhìn thẳng vào anh và nói rằng đó chính xác là điều cô muốn làm với anh.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã