No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ạt Kent, nước Anh.
Một hồi tù và rúc lên ầm ĩ trong bầu không khí lãnh đạm, cảnh báo các kỵ sĩ đang tới gần Cung điện hoàng gia ở Leeds. Trong chốc lát, những tiếng vó ngựa đã vang lên nơi kè đá dọc theo dòng sông quanh co dẫn từ chân những sườn đồi trùng điệp nước Anh tới quanh chiếc hồ có hào bao quanh được cấp nước từ sông Len và dẫn tới cổng cung điện.
Từ góc của tháp cổng tung bay một lá cờ đỏ với ba con sư tử đang bước, và đứng dọc theo những bức tường trên cao là các cung thủ cùng giáo binh sẵn sàng ứng chiến, tấm che mặt trên mũ áo giáp hạ xuống khiến họ trông giống những quân cờ bằng cỡ người trong một bàn cờ khổng lồ.
Trong giây lát, không khí dường như căng thẳng, tràn ngập mỗi tiếng nghiền đá từ các cối xay của lâu đài, tiếng nước chảy nhẹ nhàng và tiếng ồn ào huyên náo xa xa trong các sân trong lâu đài.
Một tốp kỵ sĩ giảm tốc độ khi tiến lại gần cổng, rồi người dẫn đầu gò cương ngựa ngước lên và ngước lên nhìn.
Một lính gác đeo tấm chắn mũ giáp lạnh lùng thò đầu ra khỏi lỗ châu mai và gọi to,
“Dừng lại!”
Người dẫn đầu giơ tay lên và đoàn quân sau lưng anh ta dừng lại.
“Nêu rõ mục đích!” Giọng người lính gác mạnh mẽ và đòi hỏi, quân lính đứng dọc bờ tường vẫn nhắm về phía mục tiêu của họ trong tình trạng ứng chiến: những kỵ sĩ kia.
Hiệp sĩ dẫn đầu đoàn quân không mang cờ hiệu riêng nhưng khoác áo choàng màu xanh đậm mà dưới đó là tấm áo giáp mang dấu hiệu nhà de Clare. Anh ngồi trên lưng con ngựa xám bóng mượt với những đốm đen đặc biệt, rõ ràng được gây giống từ khu chuồng ngựa đáng giá Bá tước vùng Gloucester, và con ngựa được trang bị bằng bộ mã y đắt tiền bằng da Tây Ban Nha nặng trịch và được trang trí và viền bạc sáng lóa.
“Ngài Tobin de Clare,” người hiệp sĩ gọi to. “Con của Gilbert de Clare, bá tước vùng Gloucester; thuộc cấp của Merrick de Beaucourt, Bá tước vùng Glamorgan và thuộc hạ tâm phúc của Hiệp sĩ Roger FitzAlan.”
Ngựa của anh lùi lại khi anh rút những sợi dây bằng da và chỉ vàng từ túi yên. Âm thanh rất nhỏ và bất ngờ từ những chiếc chuông của Nhà vua là dấu hiệu thiện ý của nhà Plantagenet.
“Nghe đây! Ta có công việc khẩn cấp cần tâu với đức vua.”
Hai hồi kèn trumpet vang lên và chỉ trong giây lát, những lưới sắt bên ngoài được chầm chầm mở ra cót két như những hàm răng của con thú khổng lồ. Một tốp lính ngự lâm nai nịt vũ khí mang huy hiệu gules trois lions passant guardant un pale d'or (Tam sư trên nền đỏ) cưỡi ngựa ra khỏi hầm lâu đài tối đen.
Họ tiếp kiến đội quân của hiệp sĩ và hộ tống đi qua những cổng, những lượt lưới sắt thứ hai, và qua một cây cầu đá dẫn tới lũy ngoài, tọa lạc trên một hòn đảo nhân tạo rất khó đánh phá.
Những người lính cưỡi ngựa từng đôi một. Hiệp sĩ Tobin de Clare và đại úy Payn Godart dẫn đầu. Khi đám đông dừng lại gần bên ngoài lâu đài chính. Payn quay sang hiệp sĩ Tobin. “Tôi vẫn cho rằng một người trong chúng ta nên thông báo tới ngài Merrick. Ngài ấy cần được biết ngài Roger đang bị mất tích. Ngài ấy là bạn thân nhất của ngài Roger và là một người có quyền lực. Ngài Merrick sẽ làm mọi cách để tìm ngài Roger.”
“Không ai được bẩm báo trước mặt đức vua.” Giọng de Clare lạnh lùng dứt khoát, cho thấy anh không chấp nhận bàn cãi. Một lúc sau, anh xuống ngựa, hiển nhiên là nản chí bởi sự chờ đợi của đám đông đang lóng ngóng đi vòng vòng. Anh len lỏi xuyên qua đám người, chiều cao và dáng điệu của anh đủ để khiến đám đông rẽ ra như tiên tri Moses rẽ biển Hồng Hải.
Payn nghiến răng trong thất vọng và cố gắng đi theo, để lại đằng sau con ngựa và quân của anh, và những lính hộ tống của hoàng gia dẫn họ đi tới cửa chính lâu đài.
Hiệp sĩ Tobin de Clare bước hai bước một lên phía những cánh cửa đó. Anh xông vào trong, áo choàng xanh bay phồng lên đằng sau và đôi ủng da Tây Ban Nha nện ầm ĩ xuống sàn lát đá của tiền sảnh.
Payn chạy lên mấy bậc trên, len vào trong những cánh cửa lớn, rồi sải bước thật nhanh để đuổi kịp de Clare và một người hầu hoàng gia đang cố gắng nói với Hiệp sĩ Tobin ngang ngạnh.
“Giờ không phải lúc nói, tên kia!” Hiệp sĩ Tobin quát và phớt lờ lời cầu xin khẩn khoản của người đàn ông khi anh băng qua lâu đài để tới tư thất của hoàng gia trong Gloriette. “Ta có việc cấp bách cần bẩm với đức vua.”
“Nhưng mà, thưa ngài…” Người hầu tìm thấy một nỗ lực phi thường để chạy lên trước hiệp sĩ Tobin và chặn lối khi anh cố gắng tiến sát những cánh cửa phòng hoàng gia.
Payn đặt bàn tay to lớn lên vai hiệp sĩ Tobin.
Anh dừng chân và quay lại, mặt giận bừng bừng.
“Có lẽ chúng ta nên nghe người đàn ông này, de Clare.” Payn hất về phía hai người lính gác to lớn trang bị những vũ khí nhỏ nhưng chết người, một cái nỏ và một thanh gươm tuốt trần, và những người đứng ở các cánh cửa ngăn với khu tư thất hoàng gia. “Làm ơn đi, cậu hai, hãy lắng nghe!” anh đanh giọng nói thầm. “Trước khi ngài làm cho những cái đầu chết tiệt của chúng ta bị chặt đứt.”
“Đức vua đi săn, thưa ngài hiệp sĩ,” người hầu tội nghiệp nói đứt hơi. Người đàn ông ấy đang hổn hển vì đã cố gắng theo kịp các hiệp sĩ và sải chân dài cùng hành động mau lẹ của họ. Người hầu hít thở dốc thêm một hơi nữa, bàn tay tái nhợt áp lên hình hiệu hoàng gia gắn trên phần ngực đang nhấp nhô. “Bệ hạ đi sáng nay với sự tháp tùng của Bá tước Rannulf và những người giữ chim ưng. Họ sẽ không trở lại đây trong hai ngày nữa.”
Hiệp sĩ Tobin cằn nhằn gì đó, nắm chặt tay lại và thầm chửi thề.
Payn cố lần nữa. “Tôi xin ngài đấy, hiệp sĩ Tobin. chúng ta nên rời đây để gặp Bá tước Merrick ở Glamorgan.”
“Không.” De Clare lắc đầu ngoan cố, rồi nhìn Payn vô cảm. “Đi bảo những người lính hỏi đại úy ngự lâm quân cho mình chỗ trú. Chúng ta sẽ ở đây chờ Edward trở về.”
“Chàng kỵ sĩ có điều chi phiền muộn
Mà đi lang thang buồn bã một mình?
Ta đã gặp trên đồng người con gái
Nàng đẹp xinh tựa như một cô tiên
Mái tóc dài, gót chân nàng tươi rói
Và lẳng lơ, hoang dại ánh mắt nhìn
—"Người đẹp không thương xót,"
John Keats[6]
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã