It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Xích Tuyết
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 795
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2362 / 57
Cập nhật: 2015-05-12 11:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Buổi Hội Tụ Hắc Đạo
hương Hạo Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn Hà Thanh, trầm giọng nói: “Thượng tá Hà Thanh, tôi phải nhắc nhở cô, giữa tôi và ông La có hiệp nghị, người của ông ta không can thiệp vào hành động của tôi.”
“Tôi biết, tôi cũng đã chứng thực rồi. nhưng tôi nghĩ.” Vẻ mặt của Hà Thanh cũng trở nên nghiêm túc, sửa lại vẻ quyến rũ khi nãy, cười nói: “Cậu có thể hiểu được thỉnh cầu riêng này của tôi. cậu yên tâm, tôi cũng không can thiệp vào hành động của cậu, tôi chỉ muốn có một chức tại công ty bảo an Đằng Phi của cậu. tôi hy vọng anh em họ Vương và thuộc hạ của họ có thể nằm trong phạm vi quan sát của tôi, nói như vậy, tôi mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Phương thiếu gia, tôi có thể hiểu cậu, tôi hy vọng cậu cũng có thể hiểu tôi, chỉ khi nào mọi người hiểu nhau,tôi nghĩ chúng ta mới có thể đạt được sự hợp tác hoàn mỹ nhất, đúng không?”
Phương Hạo Vân hơi gật đầu.
Tuy nói rằng giữa hắn và Lã Thiên Hành có hiệp nghị, nhưng mà Hà Thanh là người chấp hành cụ thể, đúng là có thể xử lý linh hoạt chuyện này.
Về phần cái gọi là xử lý linh hoạt, cụ thể thế nào, thì không nằm trong khả năng hiểu biết của Phương Hạo Vân.
Huống hồ, hắn cũng biết, Hà Thanh làm như vậy, phỏng chừng cũng là do Lã Thiên Hành bày mưu cho.
“Cáo già!”
Phương Hạo Vân thầm mắng Lã Thiên Hành một câu, suy nghĩ một chút: “Mọi người đều là bạn, là người hợp tác, mà cô lại là người của cấp trên, tôi cũng không muốn làm khó dễ cô, như vậy đi. tôi cho cô làm chức tổng giám vinh dự của công ty bảo an Đằng Phi, cô cảm thấy thế nào?”
“Tổng giám vinh dự?”
Hà Thanh nghe thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười, đứng lên đi tới, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, quay đầu qua, nhẹ nhàng nói: “Vì sao lại không bỏ hai chữ vinh dự đi?”
“Cô là nhân viên chính phủ, sao có thể đảm nhận chức vụ chính thức?” Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
Hà Thanh cười thản nhiên, giải thích: “Cậu yên tâm, không có việc gì. Hồ sơ của tôi thuộc loại cơ mật, không có người biết thân phận chính thức của tôi”
“Cho dù là vậy cũng không được”
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: “Đây chính là vấn đề của tôi. nếu thượng tá Hà Thanh không hài lòng, vậy thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa.” Vì để bảo đảm rằng trong tương lai không xảy ra phiền toái, vấn đề này đúng là không thể vượt qua được. Hắn tin rằng Hà Thanh là một cô gái biết tiến biết lùi, không dây dưa làm gì.
Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy xong, Hà Thanh cũng không kiên trì nữa, cười thản nhiên: “Được rồi, nếu Phương thiếu gia đã nói như vậy, tôi cũng không muốn làm khó làm dễ cậu. Lý giải vạn tuế”
“Nói cũng đúng, lý giải vạn tuế.” Hà Thanh cười, Phương Hạo Vân cũng lợi dụng cái cười ấy để nói tiếp: “Thượng tá Hà Thanh, bây giờ chúng ta có nên nói về quyền hạn của tổng giám vinh dự không?”
“Cái này còn cần phải nói sao?”
Mặt của Hà Thanh vẫn không thay đổi: “Theo tôi hiểu thì tổng giám chính là tổng giám đốc.”
“Có thể hiểu như vậy, nhưng xin cô chú ý, là tổng giám đốc vinh dự.” Phương Hạo Vân trầm giọng nói: “Thượng tá Hà Thanh, tuy rằng tôi và cô có quen biết, nhưng có một số chuyện phải nói rõ với nhau, để tránh sau này xảy ra những chuyện không vui vẻ. Quyền hạn của cô gần như chỉ là giám sát, không thể vượt qua, nhất là không được can thiệp vào chuyện nội vụ trong công ty của tôi, nếu không, cô biết tính tình của tôi rồi đấy.”
“Được rồi, nhìn cái vẻ hung thần ác sát của cậu, tôi có thể không nghe sao?” Hà Thanh cười nói: “Người ta là nữ sinh, cậu cũng không thể làm tôi.”
“Xin lỗi, cô là nữ thượng tá, chứ không phải nữ sinh.” Phương Hạo Vân cười đáp lại một câu.
“Thôi được rồi, sớm biết cậu không phải là người ga lăng.” Trên thực tế, Hà Thanh cảm thấy rằng hôm nay đã thu hoạch không tồi rồi, mặc kệ là nói thế nào, cuối cùng cũng đã được vào công ty bảo an Đằng Phi. Ít nhất là chuyện bọn họ làm cũng không thể nào thoát khỏi tầm mắt của cô, như vậy cũng đủ rồi.
Dừng lại một chút, Hà Thanh nói đến chuyện chính: “Chúng ta chia ra hành động. có điều việc tôi có thể làm không nhiều lắm, chủ yếu là dựa vo cậu, tôi cùng lắm là chỉ có thể gây áp lực cho liên minh hắc đạo thôi, để cho bọn họ mau chóng giải tán.”
“Gây áp lực cho bọn họ, để cho bọn họ không thể đồng lòng, như vậy cũng đủ rồi. Mặt khác, cô cũng nên kêu gọi đến những nơi liên quan ở Hoa Hải, đừng can thiệp vào chuyện của tôi” Phương Hạo Vân dặn dò.
“Cái này thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu đừng làm quá lố.” Hà Thanh dặn dò: “Nhất là đừng để mất mạng người.”
“Sẽ cố gắng!”
Phương Hạo Vân làm sao mà muốn để chết người, nhưng mà chuyện lần này, muốn không chết người, phỏng chừng rất khó.
“Không phải cố gắng, tôi hy vọng cậu có thể hạn chế phát sinh án mạng ở mức cao nhất, cấp trên không hy vọng sẽ xảy ra án mạng” Hà Thanh lại dặn dò.
Phương Hạo Vân lần này không trả lời câu nói của Hà Thanh, mà chỉ nhìn Hà Thanh một cái, sau đó nói một cách mờ ám: “Thật ra tôi thích nhìn cô mặc màu đỏ thẫm hơn tơ tầm màu đen, không thể hiện được phong tình nóng bỏng của cô.”
“Đáng ghét!'
Hà Thanh nghe thấy thế, không nổi giận, mà ngược lại còn nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt quyến rũ.
Phương Hạo Vân lập tức cười nói: “Thượng tá Hà Thanh, nếu tôi đoán không sai, cô muốn dùng mỹ nhân kế với tôi. ha ha, thuật tẩy não của ông Lã đúng là cao thật. Vì nhiệm vụ, các người không tiếc hy sinh thân thể, có điều, tôi phải nhắc nhở cô một câu, tôi cũng không phải là người đàn ông tùy tiện!”
“Hừ!”
Hà Thanh nghe thấy câu nói cuối cùng, lập tức nổi giận, ngay trước đó không lâu, có một người đàn ông từ nói một câu như vậy. Các người không phải, chẳng lẽ tôi là loại đó?
Còn định nói cái gì, thì Phương Hạo Vân lại giành nói trước: “Ở góc độ của đàn ông, tôi đưa ra đề nghị giúp cô, nếu cô thật sự muốn dùng mỹ nhân kế với tôi, thì nên mặc quân trang đi.”
“Nhân vật đóng vai?”
Trong đầu Hà Thanh lập tức nghĩ đến mấy cảnh biến thái trong phim.
“Vô sỉ!”
Hà Thanh biết mình bị đùa giỡn, lập tức nổi giận rời đi.
Mặc kệ là nói thế nào, mục đích hôm nay của cô đã đạt được.
Sau khi được mời, các vị đại ca chủ yếu của liên minh hắc đạo đã tụ tập tại Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi.
Hôm này đoàn người này đến đây để nói chuyện, chính là muốn gửi thông điệp cho Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể đừng lại đúng lúc, từ bỏ công ty bảo an Đằng Phi, từ bỏ cái không có hy vọng này.
Vương Thế Phi dựa vào nguyên tắc nhiệt tình hiếu khách, mang mấy vị đại ca này đến căn phòng VIP nhất Kim Bích Huy Hoàng, đưa những cô gái xinh và tươi lên phục vụ cho họ.
Đương nhiên, phục vụ nơi này là rót rượu, châm trà. Còn muốn phục vụ đặc biệt, xin lỗi, trước mặt đám đông thì không được, nếu muốn thì tự đi mướn phòng.
Dựa theo quy định trên đường, một buổi gặp mặt long trọng như hôm nay, thì bên cạnh đại ca đều có đại tẩu cả, nói như vậy, có vẻ chính thức, và cũng không tỏ ra nguy hiểm.
Đại tẩu bên cạnh Phương Hạo Vân đương nhiên chính là Kim Phi rồi. Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ đều không thích hợp để tham gia.
Hai người vừa đi đến phòng, liền có hai người nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng đi ra, tươi cười cẩn thận dắt bọn họ vào phòng nghỉ khách quý.
Cái gọi là phòng nghỉ khách quý, thật ra chính là chổ mà cái đại ca có thân phận địa vị nghỉ ngơi trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Khi Phương Hạo Vân và Kim Phi đi vào trong phòng, Tần Tử Kiếm đang ngồi trên cái ghế sofa rộng thùng hình, trong tay là một điếu xì gà, đắc ý nhìn Phương Hạo Vân và Kim Phi.
Mà bên trái của hắn là Tần Tử Hoa, Tần Tử Hoa thì không hút thuốc, nhưng đang uống rượu, trong tay là một ly rượu vang, nhìn rất giống một người đang hưởng thức rượu.
Cũng không biết vì cái gì mà hắn không ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân và Kim Phi.
Bên phải Tần Tử Kiếm là một người trung niên, mặt chữ điền, mày rậm miệng rộng, trên cổ là một cái vòng bằng vàng sáng chói, trông có vẻ khá tầm thường.
Nhưng một người tầm thường như vậy, mà trong mắt không ngừng hiện lên mấy tia sáng sắc bén và tàn nhẫn, làm cho người ta có cảm giác giống như hung thần ác sát vậy.
Kim Phi nhỏ giọng nói: “Hắn chính là đại ca Đông thành, Long Chiến của Long gia.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cẩn thận quan sát lại một lần nữa, phát hiện ra người này cũng rất có nghề, xem ra cũng là một kẻ luyện võ, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Trần Thiên Huy, Kim Gia và Vương Thế Phi đang ngồi ở một cái ghế sofa khác, ba người đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó, cũng không phát hiện ra Phương Hạo Vân và Kim Phi đã bước vào.
Tần Tử Kiếm dường như đã nháy mắt với Long Chiến một cái, ông nhanh chóng chú ý đến Phương Hạo Vân, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn Phương Hạo Vân một cái, biểu tình rất bình tĩnh.
“Phương thiếu gia, lại đây ngồi.” Vương Thế Phi trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, vừa thấy Phương Hạo Vân đến, vội vàng nhiệt tình tiếp đón.
Phương Hạo Vân gật đầu, mang theo Kim Phi đi đến. Hắn dùng ánh mắt liếc sơ vài lần, phát hiện ra Long Chiến và Tần Tử Kiếm luôn quan sát hắn.
Sau khi ngồi xuống, Kim Phi nhanh chóng ngồi xuống cạnh Phương Hạo Vân, cũng không để ý đến người ngoài, bắt đầu biểu hiện thân mật với Phương Hạo Vân, ngay cả Kim Gia nháy mắt vài lần mà cô cũng không thèm để ý.
Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân một cái, thản nhiên nói: “Hạo Vân, cái ông mập kia chính là Long Chiến, tuy rằng chú và người này không có qua lại, nhưng chú biết, người này cũng là một cao thủ, công phu khổ luyện có thể nói là vô đối tại khu quyền ngầm phía nam. chú đã âm thầm điều tra, liên minh hắc đạo lần này, mọi người phần lớn đều là do nể mặt của ông ta. mặt khác, người này là một kẻ nham hiểm, một kẻ hai mặt, con nên cẩn thận một chút.”
Phương Hạo Vân gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”
Đúng lúc này, Tần Tử Hoa đi đến, thản nhiên nói: “Các vị đại ca, Long Chiến muốn tâm sự với các vị.” Loại chuyện chạy chân này, Tần Tử Hoa lúc đầu không thèm làm, nhưng mà tên tạp chủng kia cùng với Long Chiến kết thành liên minh, mà Long Chiến chỉ quen biết với Tần lão nhị, chứ không thèm nói với Tần lão đại là hắn, hắn cũng không có biện pháp.
Phương Hạo Vân nhìn thấy Tần Tử Hoa đến, sắc mặt không vui, trong đôi mắt hiện ra một sự giận dữ, hiển nhiên là đang trách cứ Tần Tử Hoa trước đó không mật báo cho hắn.
Tần Tử Hoa đương nhiên là biết tâm tư của Phương Hạo Vân, chỉ là hắn không có biện pháp. Tên tạp chủng Tần Tử Kiếm liên minh với Long Chiến, gần đây hắn mới biết thôi.
Thời gian hắn biết tuyệt đối không sớm hơn Phương Hạo Vân.
“Ừ, chúng tôi biết rồi, kêu Long Chiến qua đây.” Người trả lời chính là Vương Thế Phi, từ khi chuyện của Tiểu Điệp chấm dứt, Vương Thế Phi dường như đã thay đổi thành một người khác, đem hết tinh lực dồn vào sự nghiệp, lần này làm phó tổng của công ty bảo an Đằng Phi, hắn quyết tâm làm ra sự nghiệp lớn.
Tần Tử Hoa gật đầu, sắc mặt không được tự nhiên, bước trở về thì thầm với Long Chiến vài câu.
Sau đó, Long Chiến và Tần Tử Kiếm đồng thời đứng dậy đi đến.
“Haha!”
Long Chiến vốn đã béo rồi, trên mặt có vẻ phúc hậu, khi mà cười lên, thì trông càng có vẻ chất phác hơn: “Các vị. hiếm thấy xin chào nha.”
Kim Gia thản nhiên cười nói: “Long lão đại, tất cả đều là người quen, đừng khách sáo, tôi thấy chúng ta nên nói chuyện chính đi”
“Cũng tốt!”
Long Chiến gật đầu: “A Kim. Cậu đúng là làm ăn không tồi, năm đó tôi đã nói với Tần Như Phong, tương lai của cậu rất khó lường. Bây giờ quả nhiên là thế, nhanh chóng trở thành đại ca một phương. có điều, hình như cái miệng của cậu có vẻ đã lớn hơn thì phải, cách đây không lâu cậu làm ra một chuyện lớn như vậy là có ý gì? Muốn nuốt toàn bộ hắc đạo Hoa Hải à? Tôi nghĩ cái bụng của cậu cũng không thể chứa hết được đâu?” Khi nói chuyện, cách nói của Long Chiến không chút bừa bãi, mà mang theo một khí thế vô hình, đó là loại khí phách của kẻ bề trên.
Nếu là trước kia, Kim Gia sẽ kiêng kỵ Long Chiến vài phần. Dù sao thì Long gia cũng là một gia tộc hắc đạo lâu đời tại Hoa Hải, có thể là cắm rể rất sâu xuống đất rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, dựa lưng vào cây đại thụ Phương thiếu gia này, lá gan của Kim Gia dường như cũng lớn hơn, cất tiếng cười to: “Long lão đại. lời này tôi không thích nghe, chuyện như vậy, nhớ nắm đó ông không phải cũng từng làm rồi sao? Thế nào, chỉ có Long lão đại ông làm được, không cho người khác làm à? Có phải như vậy hơi bá đạo không?”
Hoán Kiểm Trọng Sanh Hoán Kiểm Trọng Sanh - Xích Tuyết Hoán Kiểm Trọng Sanh