Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Xích Tuyết
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 795
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2362 / 57
Cập nhật: 2015-05-12 11:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Sinh Ly Tử Biệt
uả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu liền mỉm cười, cười rất ngọt ngào.
Quá trình như vậy kéo dài khoảng mười lăm phút, cuối cùng, dưới đề nghị của bác sĩ Paul, nó đã được kết thúc.
Đinh Tuyết Nhu bây giờ chẳng những cần được an ủi tinh thần, mà cũng cần nghỉ ngơi nữa, hơn nữa cũng không thể làm cảm xúc quá kích động.
Trở về văn phòng của bác sĩ Paul, Phương Hạo Vân liền cẩn thận hỏi tình huống trị liệu, hơn nữa còn dặn dò mãi, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, thiết bị trị liệu tốt nhất.
Paul cười trả lời: “Phương thiếu gia. anh cứ yên tâm, bệnh viện chúng tôi dưới chỉ thị của Bạch tổng, đã tiến hành trị liệu tốt nhất dành cho Đinh tiểu thư.”
Dừng lại một chút, Paul còn nói thêm: “Phương thiếu gia, có thể nói rằng, cho dù là nữ hoàng cũng chưa từng được trị liệu đặc biệt như vậy.”
“Ừ.”
Phương Hạo Vân gật đầu rất hài lòng, nói: “Nghe lời ông nói vậy, tôi rất yên tâm có điều, các người không được bất cẩn, nhất định phải bảo đảm mọi chuyện thành công”
George đi đến, nghiêm túc nói: “Thiếu chủ yên tâm, nhóm chữa bệnh của chúng ta vẫn chưa giải tán, toàn bộ đều trực bên cạnh Đinh tiểu thư 24/7. Hơn nữa trong phương diện bảo vệ, đã có Rosand và người của anh ấy, sẽ không xảy ra vấn đề.”
Vương Hà không nói gì, nghe bọn họ nói như vậy, liền lộ ra vẻ khó tin. Cô không phải là người giàu có, nhưng mà lại đi chung với rất người giàu có, mấy ngày nay cô được hưởng thụ đãi ngộ mà cả đời trước đây cô chưa từng có. Đối với thân phận của Phương Hạo Vân, cô càng lúc càng tò mò, chỉ là hôm nay hai người đang không vui, cho nên dù có tò mò, cô cũng không hỏi.
“George, anh lại đây. tôi có chuyện muốn dặn dò anh.” Phương Hạo Vân tính ngày kia sẽ lên đường, trước khi đi, hắn cần phải dặn dò mọi chuyện rõ ràng.
Lúc đầu, hắn muốn dặn dò Bạch Nguyệt Thiên, nhưng mà ngày hôm qua Bạch Nguyệt Thiên phải đi xử lý tranh cãi gia tộc, phỏng chừng là một hai ngày nữa cũng không trở về.
George nghe thấy thế, không dám chậm rãi, vội vàng bước lại chổ Phương Hạo Vân, dựng lổ tai lên nghe Thiếu chủ dặn dò.
Cái mà Phương Hạo Vân dặn rất đơn giản, chính là công tác bảo vệ và bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu, chẳng qua, Phương Hạo Vân đứng trên một góc độ chuyên nghiệp để đưa ra ý kiến tốt nhất.
George đương nhiên là ghi nhớ tất cả.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân liền gọi Vương Hà lại, trầm giọng nói: “Chị Hà, ngày kia em sẽ về Hoa Hải, khi em không có đây, việc chăm sóc Tuyết Nhu xin giao cho chị. Em đã dặn dò George rồi, hắn sẽ tích cực phối hợp với chị.”
“Cậu phải đi?”
Sắc mặt của Vương Hà lập tức trở nên căng thẳng, vội nói: “Tình trạng của Nhu Nhu bây giờ mà cậu có thể rời đi sao? Nếu cậu đi rồi, tâm tình của Nhu Nhu sẽ bị ảnh hưởng, tôi không đồng ý cho cậu đi.”
“Chị Hà, chuyện này chị không nói được gì đâu. Ngay cả em cũng không thể tự quyết định được.” Phương Hạo Vân cười khổ: “Em bận rộn nhiều chuyện, có một số việc cần em phải tự đi xử lý, hơn nữa không thể chậm trễ được, ca phẫu thuật của Tuyết Nhu đã thành công, bây giờ là thời kỳ dưỡng bệnh, tác dụng của em cũng không còn lớn nữa.”
Bình tĩnh mà xem xét Phương Hạo Vân quả thật không muốn rời xa Đinh Tuyết Nhu, nhưng mà hắn không thể không trở về. Đầu tiên, cái chết của Robert, đã khiến cho Thiên Đạo nổi giận, nếu hắn không đi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho Thiên Đạo hoài nghi. Tiếp theo, Trần Thanh Thanh nói là muốn đi lính, trước khi đi, nói thế nào hắn cũng phải gặp mặt cô một lần. Còn chuyện thành lập công ty Đằng Phi nữa, cũng đang chờ hắn trở về giải quyết.
Cho nên, về tình về lý, hắn đều phải trở về, không thể ở lại Luân Đôn được nữa.
“Phương Hạo Vân, cậu làm cho tôi rất thất vọng.” Vương Hà là đàn bà, cho nên tư tưởng luôn hẹp hòi, trừ lợi ích của chính cô ta và Đinh Tuyết Nhu ra, thì không hề nghĩ đến cảm xúc của người khác: “Nhu Nhu đối với cậu như vậy, cậu lại đối xử với nó như vậy, chuyện hôm nay tôi tạm thời không nói, chỉ là bây giờ cậu lại đòi về nước. nếu Nhu Nhu biết chuyện này, không biết sẽ đau khổ đến mức nào”
“Hừ!”
Phương Hạo Vân khẽ cười: “Chị Hà, em nghĩ Tuyết Nhu không giống như chị nói đâu”
Lùi một bước mà nói, cho dù Đinh Tuyết Nhu có suy nghĩ giống Vương Hà, thì Phương Hạo Vân cũng không thay đổi ý kiến. Nam tử hán đại trượng phu, không thể sống suốt ngày chỉ vì đàn bà được. Hơn nữa, cả hai đều là người phụ nữ của mình, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia được.
“Chị Hà, chuyện này có nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ em muốn nói cho chị biết, mấy ngày nữa, chị sẽ vất vả lắm. Tuyết Nhu nhờ chị cả. Buổi tối ngày mai, em sẽ tự mình chào từ biệt Tuyết Nhu.” Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân xoay người đi ra.
Vương Hà cắn chặt răng, nhưng không nói thêm gì.
“Chị Hà. có phải chị đã đến thời kỳ mãn kinh rồi không, nếu không sao tính tình của chị dễ dàng bị xúc động như vậy.” Lúc đi ra đến cửa, Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi lại một câu.
“Phương Hạo Vân, cậu đi chết đi!” Vương Hà lập tức nổi giận.
“Ừ, nhất định đã vào thời kỳ mãn kinh rồi, bằng không chị sẽ không đối xử với ân nhân của mình như vậy.” Phương Hạo Vân cười, nhìn thoáng qua bộ ngực của Vương Hà, sau đó xoay người bước đi. Lần này hắn không quay đầu lại nữa.
Vương Hà vốn muốn gào lên, nhưng mà chợt nhớ lại, Phương Hạo Vân dúng là đại ân nhân của mình, không chỉ cứu cô vài lần, mà còn cứu luôn em trai của cô nữa.
Nghĩ đến đây, hai má của Vương Hà đỏ lên, như vậy quả thật là hơi quá.
Chỉ là, lúc phát sinh sự việc, chính bản thân cô ta cũng không khống chế được tính tình của mình.
“Hay là, mình thật sự đã vào thời kỳ mãn kinh?” Vương Hà nhíu mày, dường như đã bị hoang mang rồi.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Thiên đã trở về, cùng đi với hắn là một ông già, một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi kia thì Phương Hạo Vân có biết, chính là Caesar đã bị Rosand đánh. Còn ông già kia thì có vài phần tương tự Caesar, có lẽ là ông già của thằng này.
Quả nhiên, Bạch Nguyệt Thiên cười giới thiệu: “Thiếu chủ, đây là tộc trưởng của gia tộc Flynn, Jack Flynn, về người này, thiếu chủ hẳn là cũng biết.”
“Xin chào Phương thiếu gia.”
Caesar có vẻ giống như là một học trò ngoan vậy, chạy lại chào hỏi.
Có cái gọi là đánh người không đánh ai đang cười, Phương Hạo Vân thản nhiên đáp lại: “Hiểu chuyện là tốt rồi.”
“Tộc trưởng Jack, ông mang Caesar đến đây là.?” Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi.
Jack vội vàng cười nói: “Phương thiếu gia, cậu cứ gọi tôi là lão Jack được rồi, hôm nay tôi mang Caesar đến đây, chính là đến để xin lỗi, hy vọng Phương thiếu gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất thằng con ngỗ nghịch của tôi, cho chúng tôi một cơ hội.” Nói xong, lão già Jack liền cung kính cúi đầu trước Phương Hạo Vân.
Caesar bên cạnh cũng không dám chậm trễ, vội vàng cúi đầu trước Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân mỉm cười, khoát tay nói: “Không cần phải thế. người không biết không có tội. hơn nữa, chuyện lần trước Caesar đã bị dạy dỗ rồi, việc này tôi không để ý nữa đâu”
Lão già Jack muốn nói rằng, cậu không để ý, nhưng tập đoàn Hùng Long vẫn để ý, luôn miệng nói gia tộc của mình đã đắc tội với Thiếu chủ nhà họ, muốn dứt điểm bọn họ.
Gia tộc Flynn coi như cũng là rắn độc tại nước Anh rồi, có quan hệ rất rộng, là thành viên trong hoàng thất, có quan hệ tốt bên nghị viên. Nhưng mà, so với tập đoàn Hùng Long, vẫn còn có chênh lệch nhất định.
Vẫn là câu nói đó: Không thể trêu vào!
Vì gia tộc, lão già Jack không thể không cúi đầu, tự mình đến xin lỗi, việc này đối với ông mà nói, đúng là nghẹn khuất thật, nhưng mà tình thế ép người, con trai gây ra họa, ông đành phải làm vậy.
“Xin Phương thiếu gia nói cho.” Lão già Jack cúi đầu xuống, chờ Phương Hạo Vân tỏ thái độ.
Phương Hạo Vân quay đầu qua nhìn Bạch Nguyệt Thiên, hai người cười hiểu ý, Phương Hạo Vân lúc này mới nói: “Haha, ông quá khách khí rồi. như vậy đi, nếu ông đã coi trọng chuyện này, vậy thì lần này tôi đại biểu cho tập đoàn Hùng Long nói luôn, việc này dừng ở đây.”
“Cảm ơn.”
Lão già Jack nói như mang ơn vậy: “Phương thiếu gia rộng lượng.”
“Bạch tổng, anh gọi tôi?” Đúng lúc này George đẩy cửa đi vào.
“George, cậu đưa Jack tiên sinh và Caesar về trước đi. sau này, cậu nên qua lại với bọn họ nhiều chút, có thể làm ăn được nhiều đấy.” Bạch Nguyệt Thiên thản nhiên dặn dò.
Đợi khi cha con Caesar đi về, Bạch Nguyệt Thiên mới cười nói: “Thiếu chủ, việc này xử lý như vậy anh có hài lòng không? Gia tộc Flynn tại nước Anh cũng là một danh môn vọng tộc, tôi không muốn làm to chuyện ra, tôi chỉ gây áp lực thích hợp, lão già ấy liền tỏ vẻ muốn hợp tác với chúng ta, tôi đã cẩn thận suy nghĩ, với thực lực của gia tộc Flynn tại nước Anh, chúng ta hợp tác với họ rất có lời. thiếu chủ, anh còn ý kiến nào khác không?”
Phương Hạo Vân gật đầu hài lòng: “Xử lý như vậy rất tốt. dù sao mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là gia tộc Morgan. trước khi chúng ta đạt được mục đích, thì nên tập trung nhân lực cho thỏa đáng”
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân còn nói thêm: “Bạch hộ pháp, trước khi đi, tôi có chuyện muốn nhờ anh. hy vọng anh có thể giúp tôi.”
“Thiếu chủ nói quá lời, có việc gì anh cứ dặn dò.” Bạch Nguyệt Thiên nghiêm mặt nói: “Thiếu chủ, anh là chủ, Bạch Nguyệt Thiên là nô. quy định của bộ tộc thủ hộ là thế, xin thiếu chủ ghi nhớ, có việc gì cứ dặn dò.”
“Đã như vậy, tôi không khách khí nữa.” Phương Hạo Vân quay đầu lại nói: “Bạch hộ pháp, anh biết Thiên Đạo Yêu Cơ Nguyệt Như không?”
“Biết!”
Bạch Nguyệt Thiên nghiêm túc nói: “Tôi hiểu ý thiếu chủ muốn nói gì rồi. thiếu chủ yên tâm, chúng tôi đã sớm âm thầm phái cao thủ ẩn núp bên cạnh Nguyệt Như tiểu thư, cô ta sẽ không có việc gì. Huống hồ, với công phu của Nguyệt Như tiểu thư, cùng với địa vị của cô trong Thiên Đạo, tin rằng thiên hạ này sẽ không có nhiều người có thể làm cô bị thương.”
“không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.”
Phương Hạo Vân cẩn thận dặn dò: “Theo dõi Edward, nếu hắn có hành động gì nhằm vào Nguyệt Như, phải nói cho tôi biết ngay mặt khác, bệnh tình của Tuyết Nhu, tôi cũng đã dặn dò George và Vương Hà, anh có việc thì cứ rời khỏi Luân Đôn, đừng bận tâm chuyện này.
“Thuộc hạ hiểu rồi!'
Bạch Nguyệt Thiên cung kính nói: “Thiếu chủ, bệnh tình của Đinh tiểu thư, tôi sẽ chú ý tòa bộ. Cái này không phải là sinh ly tử biệt, mà muốn nói rằng khi hai người chia xa nhau, sẽ vô cùng đau đớn, có một số người thậm chí cho rằng, chia tay đau đớn thế này giống như là cái chết tìm đến vậy”
Khi màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh rõ ràng đang diễn ra cảnh sinh ly tử biệt.
Đối với việc Phương Hạo Vân rời đi, Đinh Tuyết Nhu đã chuẩn bị sớm tâm lý rồi, chỉ là, dù rằng như vậy, đến lúc gặp mặt nhau, từ sâu trong lòng của Đinh Tuyết Nhu vẫn không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, cô là một cô gái thông minh, cô sẽ không cưỡng ép Phương Hạo Vân, cô rất rõ ràng, lúc này Phương Hạo Vân rời đi, khẳng định là có lý do bất đắc dĩ. Cho dù cô có ép hắn ở lại, thì cũng không thể nào thành công. Mà cho dù có bắt ở lại được, cũng không có ý nghĩa gì.
Thông qua thiết bị bên trong phòng vô khuẩn, Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân tiến hành trò chuyện với nhau. Giọng nói của Đinh Tuyết Nhu có vẻ hơi nghẹn ngào, tâm tình cũng vô cùng trầm trọng, có điều, trọng lời nói của cô ta lại cố gắng tạo ra một sự vui vẻ: “Hạo Vân, đừng lo cho em. anh có việc thì cứ đi trước đi. chờ cơ thể của em hồi phục, em sẽ trở về tìm anh.”
Phương Hạo Vân nói giống như hứa: “Chờ thân thể của em hồi phục, anh sẽ đến đón em. Tuyết Nhu, anh hy vọng trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em tiếp tục kiên cường, tích cực phối hợp với bác sĩ để tiến hành trị liệu. Cũng là câu nói đó, sức khỏe là quan trọng nhất, qua vài ngày nữa, anh sẽ gọi cho em, anh rất nhớ em.”
“Dạ.' Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn nói: “Hạo Vân, vậy em sẽ chờ anh đến đón em.”
“Yên tâm đi, giữ sức khỏe, gặp lại sau.”
Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân xoay người rời đi, hai người càng nhìn nhau lâu, thì chỉ càng gây thêm đau khổ.
Đinh Tuyết Nhu ngơ ngác nhìn bóng dáng người đàn ông cô yêu rời đi, trong con mắt đã ngập nước. Cô thề rằng mình phải dưỡng bệnh thật tốt, tranh thủ khỏe lại để trở về bên cạnh hắn.
Hoán Kiểm Trọng Sanh Hoán Kiểm Trọng Sanh - Xích Tuyết Hoán Kiểm Trọng Sanh