With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Xích Tuyết
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Trần lợi
Số chương: 795
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2362 / 57
Cập nhật: 2015-05-12 11:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Cha Vợ Xem Mặt Con Rể
rần Thiên Huy vô cùng thất vọng, ông cảm thấy Phương Hạo Vân không phải là một người làm việc lớn, có chí lớn, có chính kiến của mình cho lắm.
“Chẳng lẽ cháu không chịu cân nhắc một chút sao? Nếu như có được sự nâng đỡ của chú, ít ra cháu cũng có thể phấn đấu mất vài năm. Đây chính là một cơ hội mà người khác khao khát có được đấy!” Trần Thiên Huy tựa hồ không muốn bỏ cuộc như vậy, ông lần đầu tiên được nhìn thấy con gái tôn sùng ngưỡng mộ một chàng trai như vậy. Cho nên ông buộc phải nghĩ ra mọi cách để có thể níu giữ chàng thanh niên này lại công ty. Nếu chàng thanh niên này có thể khiến ông vừa ý, thì ông sẽ giao cả con gái và công ty đồ sộ này cho hắn nắm giữ.
Trước đó Trần Thiên Huy đã nói, cô con gái khiến cho ông rất đau đầu, không phải là giả chút nào. Con người đến một độ tuổi nhất định, sẽ hy vọng con gái của mình sớm ngày yên ổn gia thất. Tuy rằng Trần Thiên Huy là một người mạnh mẽ hét ra lửa trên thương trường, nhưng cũng không thể ngoại lệ. Bây giờ ông quan tâm nhất chính là hôn sự của con gái và vấn đề thừa kế sau này của con gái. Ông hy vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông có thể phó thác cuộc đời của cô cho người đó. Nhưng từ trước đến nay, cô con gái luôn lảng tránh đến chuyện hôn sự, thậm chí tốt nghiệp đại học, lên học nghiên cứu sinh cô cũng chẳng kết bạn với một người đàn ông nào cả. Tình hình như vậy khiến Trần Thiên Huy lòng lo lắng như có lửa đốt. Tính tình cô con gái rất cương liệt, chuyện nó đã quyết định thì sẽ khó lòng thay đổi được. Cho nên ông cũng không dám ép Trần Thanh Thanh quá mức.
Đúng vào lúc ông đang vạn phần lo lắng, thì đại cứu tinh đã tới.
Nói một cách chính xác, là Phương Hạo Vân đã tới. Một cô gái xưa nay chưa từng bao giờ chịu ngó ngàng tới đàn ông, bây giờ bắt đầu nhắc đến tên một người đàn ông trước mặt mình, hơn nữa còn không ngớt lời khen ngợi người đó, đồng tình với người đó, khiến cho Trần Thiên Huy đang lâm vào tuyệt vọng lại thắp lên hy vọng.
Dựa theo nguyên tắc xem con rể, ông đã đồng ý với con gái, phá lệ tự mình tiếp đãi nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Hâm kia.
Nói một cách tổng thể, ấn tượng đầu tiên của ông với Phương Hạo Vân không tồi. Tuy không ưu tú được như trong tưởng tượng của ông, nhưng cũng không hề kém cỏi. Chí ít ra, hắn cũng là sinh viên của một trường trọng điểm danh tiếng, chí ít ra, hắn cũng có một thân công phu trứ danh.
Tuy tuổi tác của Phương Hạo Vân với con gái có đôi chút chênh lệch, nhưng đó cũng chẳng phải vấn đề gì quan trọng.
Dựa theo suy tính của Trần Thiên Huy, ông sẽ một tay bồi dưỡng Phương Hạo Vân, khiến hắn trở thành người kế nhiệm và cậu con rể xứng đáng của mình.
Nhưng điều ông không thể ngờ được là Phương Hạo Vân không bằng lòng. Một vấn đề tưởng như đã nắm chắc trong tầm tay lại có trục trặc mất rồi.
“Chú Trần, cháu nghĩ cháu không cần phải suy nghĩ nữa.” Phương Hạo Vân không thể hiểu được những suy tư đang rộn rạo trong người Trần Thiên Huy, mà chỉ nói ra ý muốn thực sự của mình mà thôi. Cơ hội mà Trần Thiên Huy mang lại cho hắn chẳng có ý nghĩa quái gì với hắn cả, chỉ cần hắn vui vẻ, chỉ cần hắn gật đầu, bây giờ thậm chí hắn đã có thể ngồi lên được chiếc ghế tổng giám đốc rồi ấy chứ. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, thứ mà hắn theo đuổi không phải là điều này. Truyện ““được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trần Thiên Huy bỗng có chút bối rối, sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông có cảm giác như vậy.
Mở ngăn kéo ra, ông lấy ra một hộp thuốc lá, hỏi Phương Hạo Vân: “Hút một điếu chứ?”
Phương Hạo Vân khoát tay, thản nhiên nói: “Cháu không hút, chú hút đi ạ.” Đối với những thứ khiến cho thần kinh bị ảo giác như vậy, Phương Hạo Vân đã cai hẳn từ ba năm trước rồi.
Trần Thiên Huy châm một điếu thuốc cho chính mình, ông hút rất nhanh, càng cho thấy những hỗn độn đang xảy ra trong lòng ông. Khi điếu thuốc thứ hai của ông được châm lên, tâm tư của ông mới bình tâm được đôi chút.
“Hạo Vân, chúng ta đều là đàn ông với nhau, có một số chuyện không cần phải rào trước chắn sau, nói thẳng với cháu vậy nhé?” Trần Thiên Huy thản nhiên nói: “Hình như con Thanh Thanh nhà chú nó thích cháu.”
Kỳ thực Phương Hạo Vân sớm đã đoán được Trần Thiên Huy định nói gì, vội vàng ngắt lời của ông phân bua: “Chú Trần, cháu nghĩ là chú đã hiểu lầm rồi, cháu với học tỷ không phải có quan hệ như chú nghĩ đâu. Hơn nữa học tỷ cũng không có ý đó với cháu. Chỉ là cô ấy thích thú với công phu của cháu, chỉ vậy chứ không hơn được.”
Trần Thiên Huy cũng chẳng khác gì cô con gái, cũng là một người đàn ông cố chấp thủ cựu, nói một cách khác, sự cố chấp của Trần Thanh Thanh được thừa kế từ quá khứ trước kia của ông mà ra.
Chuyện mà ông đã định sẵn trong lòng cũng không dễ gì mà thay đổi cả. Với cách giải thích của Phương Hạo Vân, ông không thể tán đồng, chí ít thì ông cũng thấy là cô con gái rất thích chàng trai này.
Lặng im trong chốc lát, ông bỗng nhớ ra điều gì đó, nói: “Hạo Vân, đều là đàn ông với nhau, chú nghĩ chú có thể hiểu được tâm sự của cháu. Nếu như chú đoán không nhầm, cháu là một người theo chủ nghĩa “đại nam tử”, cháu không muốn phải phụ thuộc vào địa vị của người phụ nữ đúng không nào?”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, không thể không nói sức tưởng tượng của ông ta rất phong phú.
“Chú Trần, ý cháu là, chú đã hiểu nhầm cháu rồi, thật ra cháu không hề phản đối chuyện đàn ông ăn bám!” Phương Hạo Vân thành thực nói: “Cháu nghĩ người có thể ăn bám được cũng phải có bản lĩnh nhất định. Dù sao thì để ăn bám được cũng cần phải có vốn liếng. Cháu nghĩ mình buộc phải thay đổi cách nghĩ của chú. Thứ nhất, cháu với học tỷ chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần, thứ hai, học tỷ chỉ thích công phu của cháu mà thôi.”
Trần Thiên Huy nheo mắt lại, thân thể khẽ tựa vào phía sau, ngồi thần trên ghế, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nói thật, chú chưa từng gặp thằng đàn ông nào ngốc nghếch như cháu đâu. Nếu cháu vứt bỏ cơ hội như thế này, sau này chắc chắn sẽ phải hối hận đấy.”
Ngừng lại một chút, ông tiếp tục nói: “Nếu như quả thực cháu không thích kinh doanh, chú có thể sắp xếp cho cháu làm công việc khác. Cháu có một công phu tuyệt hảo, chú có một công ty bảo vệ, cháu có thể đi làm việc ở công ty bảo vệ?”
“Công ty bảo vệ?” Phương Hạo Vân lúc đầu có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, ý ông nói chắc hẳn là liên quan tới xã hội đen. Xem ra Trần Thiên Huy chắc cũng là một ông chủ dính vào cả hắc bạch. Chả trách ngay từ đầu Phương Hạo Vân luôn có cảm giác rằng mùi máu tươi trên người ông ta rất nặng.
“Là xã hội đen phải không ạ?” Phương Hạo Vân cười nhạt, hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Thiên Huy đờ người ra, rồi lập tức mỉm cười: “Cháu nhầm rồi, không phải xã hội đen, cháu nên biết rằng, xã hội đen đã bị biến mất hoàn toàn ở đất nước của chúng ta rồi. Công ty mà ta kinh doanh là công ty bảo vệ.”
Phương Hạo Vân khẽ mỉm cười, lời Trần Thiên Huy nói là sự thực, hình như ở trên báo chí hay chính phủ cũng đã từng giải thích về điều này, nói rằng xã hội đen đã bị diệt trừ tận gốc ở trong nước.
Cách nói lấp liếm như vậy chỉ có thể lừa gạt được những thị dân bình thường, Phương Hạo Vân đã từng phục vụ cho tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới thì lại càng hiểu hơn ai hết, xã hội đen không thể nào bị tiêu diệt được. Không phải có một câu nói rất hay đó sao: nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.
Phương Hạo Vân khẽ liếc nhìn Trần Thiên Huy, nói: “Cháu xin lỗi, cháu không có hứng thú.” Gia nhập xã hội đen? Đầu óc của Phương Hạo Vân có vấn đề chắc, vừa thoát êm ra khỏi tổ chức sát thủ, nháy mắt đã bước vào một cuộc sống tự do êm đềm, việc quái gì mà phải gia nhập vào cái công ty bảo vệ sặc mùi xã hội đen đó chứ.
Phương Hạo Vân liên tiếp năm lần bảy lượt từ chối, rõ ràng khiến cho Trần Thiên Huy có chút thất vọng.
“Hạo Vân, chú rất khâm phục cháu, chú nghĩ cháu là một người sẽ làm chuyện lớn, đáng tiếc cháu lại thiếu quyết đoán.” Nói đến đây, Trần Thiên Huy ngừng lại đôi chút, cuối cùng quyết định nói trắng ra: “Hạo Vân, chú nói thật với cháu, quả thực công ty bảo vệ của chú mang tính chất là xã hội đen, điều này chú không hề phủ nhận. Nhưng nó lại hợp pháp. Hơn nữa chú rất ít khi nhúng vào những chuyện làm ăn phi pháp. Chú nhờ cháu vào làm là vì, gần đây chú gặp đôi chút phiền toái, muốn tách công ty đầu tư tập đoàn Trần Thị với công ty bảo vệ. Ta muốn để Thanh Thanh và chồng tương lai của nó kế thừa công ty đầu tư Trần Thị.”
“Chú muốn tẩy trắng?” Phương Hạo Vân bình thản nói: “Suy nghĩ của chú rất hay, có điều cháu không thể không khẳng định lại, giữa cháu với học tỷ không có điều gì cả.”
Hoán Kiểm Trọng Sanh Hoán Kiểm Trọng Sanh - Xích Tuyết Hoán Kiểm Trọng Sanh